Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 11: Chương 11




Kỷ Linh nghe Nghiêm Nghĩa Tuyên nói vậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng đêm ngoài cửa sổ, mặc dù đã tới nửa đêm, màn đêm cũng không hoàn toàn đen nhánh, ánh đèn đã nhiễm sắc đỏ lên bầu trời, Kỷ Linh nghĩ, giữa nơi xa hoa trụy lạc này đến tột cùng có bao nhiêu mưu tính.

Kỷ Linh đáp lại Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Tôi nói rồi, nếu tôi thật sự lăn lộn không nổi, sẽ mang đầu đi gặp anh, trước mắt chớ lo điều này."

Nghiêm Nghĩa Tuyên lại cười, tiếng cười lười nhác mà ái muội, nghe tới chợt xa chợt gần: "Nếu bây giờ cậu chịu lại đây gặp tôi, tôi có thể cho công ty cậu thêm tài chính."

Kỷ Linh hừ một tiếng.

Lại bắt đầu trêu chọc hắn, nếu hiện tại hắn đi gặp Nghiêm Nghĩa Tuyên, có khi bị ăn đến xương cốt chẳng còn, bây giờ mọi thứ đều đang vào quỹ đạo, không còn giống như lúc đi vay tiền, hắn việc gì phải tự tìm phiền toái.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe được tiếng hừ của hắn cũng không buồn bực, nói: "Cánh cứng rồi, cũng không hiếm lạ tiền của Kim chủ nữa rồi, khoai lát kia của cậu ăn cũng thật giá trị."

Kỷ Linh nhịn không được có chút xấu hổ, toàn bộ chuyện về cái công ty hạt vừng của hắn, Nghiêm Nghĩa Tuyên đều biết, so với Nghiêm Nghĩa Tuyên một ngày trăm triệu mưu hoa, công trạng hắn đi tìm thủy quân viết bài, thật sự không đáng kể.

Kỷ Linh nói: "Nghiêm thiếu gia đừng chèn ép tôi, Nghiêm thiếu gia gia tài bạc triệu, tôi chỉ mượn số tiền đó đã thấy kinh sợ, nào dám tiếp tục mượn thêm."

Ý của hắn là, giữa hắn và Nghiêm Nghĩa Tuyên là vay mượn, không phải đưa không.

Nếu thật sự tiếp nhận tiền của Nghiêm Nghĩa Tuyên, vậy đã rõ ràng chứng thực cái danh bao dưỡng cùng kim chủ rồi.

Nghiêm Nghĩa Tuyên hiểu ý hắn, cái công ty nhỏ bé như vậy muốn thu hút vốn là khó khăn cỡ nào, mỗi một bút tiền đều phải tính toán tỉ mỉ, dưới tình huống này mà Kỷ Linh vẫn muốn cự tuyệt, không phải quá tự tin, mà là phòng bị quá nghiêm ngặt.

Kỷ Linh lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Đã trễ thế này rồi, không bằng Nghiêm thiếu gia nghỉ ngơi sớm một chút?"

"Ừ..." Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa hồ nhìn nhìn thời gian, "Là vậy, tuy rằng cậu không muốn tiếp thu ý tốt của tôi, nhưng tôi vẫn muốn đưa cho cậu một lễ vật."

"Lễ vật?"

"Ngày mai chờ thu lễ đi."

Nói xong, Nghiêm Nghĩa Tuyên liền treo điện thoại.

Kỷ Linh trừng mắt nhìn di động, nhìn nhìn thông báo trên màn hình, là số di động vừa gọi, hắn yên lặng lưu xuống, lại tiếp tục cân nhắc trong hồ lô của Nghiêm Nghĩa Tuyên bán cái gì.

Nghĩ tới nghĩ lui đoán không ra, hắn dứt khoát từ bỏ, thủ đoạn của Nghiêm thiếu gia quá nhiều, khó lòng phòng bị, tốt nhất là không thèm nghĩ nữa, gặp chiêu nào phá chiêu đó đi.

Kỷ Linh dứt khỏi kim chủ, lại lần nữa cắm đầu vào công việc.

Ngày hôm sau vừa tới, Kỷ Linh liền hiểu ra lễ vật là cái gì.

Sáng sớm, một cô gái trẻ tuổi dung nhan tinh xảo, trên người mặc một bộ tây trang, chân đi giày cao gót bước vào công ty, đứng ở trước mặt Kỷ Linh.

"Xin chào Kỷ tiên sinh, Nghiêm phó chủ tịch phái tôi tới đây để hiệp trợ anh, tên tôi là Mạc Ngữ Lam."

Phản ứng đầu tiên của Kỷ Linh là, cô gái này sẽ không phải là một trong những tình nhân bên người Nghiêm Nghĩa Tuyên đấy chứ?

Tiếp theo sau đó hắn phải tự lật đổ ý nghĩ của mình.

Người vừa tới tuy rằng nói chuyện khéo léo, nhưng trên mặt rất lãnh đạm, một đường đi vào, ngoại trừ lúc thông báo với cô bé lễ tân, còn là mắt nhìn thẳng, cảm giác như đối với nơi này một chút hứng thú đều không có.

Kỷ Linh hiểu ra, sau đó lập tức vui vẻ.

Không phải phi tần bị thất sủng, mà là thần tử bị sung quân biên cương đây mà.

Kỷ Linh hỏi cô: "Hiệp trợ? Không biết Nghiêm thiếu gia cho Mạc tiểu thư tới là để hiệp trợ phương diện nào?"

"Nghiêm phó chủ tịch nói, Kỷ tiên sinh có thể coi tôi như người làm nơi này mà đối xử."

"Mạc tiểu thư ở dưới trướng Nghiêm thiếu gia là làm chức vụ gì vậy?"

Mạc Ngữ Lam không lập tức trả lời, mà dừng một chút, mới nói: "...Tôi vốn ở phòng trợ lý."

Trách sao dáng vẻ không tình nguyện như vậy, vốn dĩ đang làm trợ lý tốt đẹp ở tập đoàn, đột nhiên lại bị sung quân tới cái công ty bé xíu rách tung tóe này, quỷ mới vui nổi.

Kỷ Linh suýt nữa không nín được ý cười.

Người đàn ông Nghiêm Nghĩa Tuyên này, thật sự là khéo léo hoàn hảo, bảo sao bên ngoài nói anh ta như vậy mà vẫn luôn có người như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù sinh hoạt cá nhân phóng đãng, thì danh tiếng trong giới thương nhân vẫn cứ tốt đẹp.

Anh ta có thể nắm đúng chỗ ngứa của người khác, ra tay một cái khiến người ta không mừng rỡ cũng không được.

Trước đó Kỷ Linh còn âu sầu về vấn đề nhân sự, Nghiêm Nghĩa Tuyên bèn tặng cho hắn một tay đấm có thể giúp hắn chinh chiến thiên hạ, điều này so với việc vung tay ném tiền cho hắn còn khiến hắn cao hứng gấp trăm lần.

Tuy rằng Nghiêm Nghĩa Tuyên phái người tới, còn hàm chứa ý giám thị, nhưng trước mắt Kỷ Linh cũng không có điều gì cần dấu diếm, hắn vừa lòng mà đánh giá Mạc Ngữ Lam, nói: "Nhưng tôi không có tiền mời Mạc tiểu thư đâu."

Khóe miệng Mạc Ngữ Lam rốt cuộc nhịn không được phiết xuống dưới, nói: "Nghiêm phó chủ tịch nói, tiền lương tôi tìm anh ấy lãnh, anh chỉ cần lo phân phó tôi làm việc là được."

Kỷ Linh vỗ tay bang một cái, nói: "Vậy thật sự quá tốt rồi, vừa vặn chúng tôi đang muốn mở một hội nghị thảo luận, cùng nhau tham gia đi, Mạc tiểu thư."

Kỷ Linh xác thật là chuẩn bị mở họp.

Trên tay hắn đang có một dự án, muốn cùng mọi người thảo luận bàn bạc. Hiện tại hợp đồng công ty Kỷ Linh tiếp nhận phần lớn là đến từ tổ chế tác ít vốn hoặc là xí nghiệp loại nhỏ, hắn xử lý nhanh, chi phí thấp, chu kỳ ngắn, ở trong giới marketing giải trí được khách hàng hạng ba ưu ái, nhanh chóng tạo danh hiệu tiểu chế tác.

Thật vất vả có được hợp đồng lớn một chút, Kỷ Linh muốn mở cuộc họp để thương lượng cùng mọi người.

Hắn cố ý gọi cả Hà Hiểu Quang tới, tuy rằng cậu ta đối với công việc bên này không quen thuộc, nhưng cậu nhóc này lại có đầu óc linh động, cô bé lễ tân cũng bị hắn gọi vào hội nghị, tốt xấu gì hiện tại cô nàng cũng là đại sứ hình tượng của công ty.

Nói là mở cuộc họp, thực ra là tập trung ở trên bàn trong đại sảnh, mọi người vây xung quanh nói lung tung.

Mạc Ngữ Lam hiển nhiên là không thích ứng với bầu không khí kiểu này, ngồi thẳng tắp, giống như một tấm thép.

Đầu tiên Kỷ Linh giới thiệu qua về Mạc Ngữ Lam, mọi người cùng chào hỏi, rồi bắt đầu vào đề chính.

"Dự án lần này là của một nhà sản xuất muốn tìm kiếm nguồn tài chính, vì đang ở giai đoạn chuẩn bị quay nên muốn tìm công ty có nhu cầu quảng cáo, bọn họ hy vọng chúng ta có thể liên hệ với khách hàng thích hợp, đưa quảng cáo vào trong tiết mục của họ, hoàn thành công tác chiêu thương*."

((*) Chiêu thương: mời gọi hợp tác kinh doanh)

Kỷ Linh tạm dừng một chút, Hà Hiểu Quang lập tức nói: "Vậy tìm đi thôi, giờ người muốn thuê quảng cáo nhiều như vậy, một tập phim truyền hình hận không thể nhét tám trăm cái quảng cáo ấy."

Kỷ Linh tiếp tục nói: "Tiết mục lần này là phim phóng sự."

Hà Hiểu Quang lập tức ngậm miệng.

"Bởi vì là loại hình phim phóng sự, cho nên lượng khách nguyện ý tiếp đơn rất nhỏ, đồng thời vì phải phù hợp với chủ đề phim phóng sự, số mặt hàng lựa chọn để quảng cáo càng ít."

"Đúng thế, cũng không thể ở trong phim phóng sự làm quảng cáo khoai lát được." Hà Hiểu Quang xen mồm.

"..." Kỷ Linh cơ hồ muốn đánh hắn, "Cho nên chúng ta phải giúp phía nhà sản xuất chọn ra mặt hàng quảng cáo phù hợp với phim, đồng thời còn phải làm tốt kế hoạch thuyết phục người ta đồng ý ký hợp đồng. Bây giờ mọi người có thể trình bày ý tưởng của mình."

"Mảng giáo dục thì sao? Hiệu sách?" Hà Hiểu Quang nói.

"Loại hình này kết hợp vào nhau quá khô khan, hiệu quả sẽ không tốt, giống như cậu vẩy mực lên tấm bảng đen, rất khó khắc sâu ấn tượng người ta, cuối cùng sẽ không đạt được thành quả tuyên truyền mà khách hàng mong muốn." Kỷ Linh phủ định.

Hắn nhìn về phía Mạc Ngữ Lam, cười nói: "Không biết Mạc tiểu thư có cao kiến gì không?"

Tuy là Nghiêm Nghĩa Tuyên nói Kỷ Linh coi Mạc Ngữ Lam như người làm mà đối xử, nhưng hắn vẫn cho cô tôn trọng nhất định.

Sắc mặt Mạc Ngữ Lam quả nhiên hòa hoãn đi nhiều, cô nói: "Nếu là phim phóng sự, người xem mục tiêu sẽ là phân khúc cao cấp, sản phẩm quảng cáo nhất định phải tinh xảo; đồng thời quảng cáo gắn vào không thể quá mức thường xuyên, nhất định phải bắt lấy tròng mắt, tốt nhất là tìm thứ người xem đã nghe nhiều nên thuộc."

Kỷ Linh gật gật đầu: "Nếu là nhãn hiệu xa lạ, với số giây quảng cáo có hạn rất khó khiến mọi người nhớ kỹ, yêu cầu loại sản phẩm chỉ cần xuất hiện một lần là có thể nhận ra được. Hiện tại còn có một vấn đề, phía nhà sản xuất thật sự thiếu tiền, bọn họ hy vọng có nguồn tài chính rót vào, như vậy cần phải là nhãn hiệu lớn từ trước, sản phẩm trí thức công ích gì đó cũng không thể ở trong phạm vi suy xét."

Mạc Ngữ Lam trầm ngâm một chút, nói: "Cao cấp lại có tiền... Tôi cho rằng có thể thử xem đầu tư của công ty nước ngoài."

Kỷ Linh vỗ bàn phách một cái: "Giống như tôi nghĩ. Nhãn hiệu kinh điển nước ngoài, hy vọng xây dựng hình tượng nhãn hiệu cao cấp trong nước, không thể hạ thấp giá trị nên không cách nào dung nhập vào các chương trình giải trí bản địa, loại hình phim phóng sự hẳn là rất phù hợp với yêu cầu của bọn họ."

"Hơn nữa mục tiêu tuyên truyền của loại hình đầu tư từ nước ngoài này kiếm tiền chỉ là phụ, cái chính là xây dựng một hình tượng cho nhãn hiệu, việc này đối với phía nhà sản xuất mà nói áp lực cũng không lớn." Mạc Ngữ Lam bổ sung.

Kỷ Linh lại gật đầu lần nữa.

Hai người Kỷ Linh cùng Mạc Ngữ Lam thảo luận đến hô mưa gọi gió, cô bé lễ tân đã bắt đầu giở đồ ra sơn móng tay, Hà Hiểu Quang chống cằm nghe bọn họ nói chuyện, chỉ muốn ngủ gà ngủ gật.

"Các học bá cao cấp nói chuyện, học tra không hiểu a."

Kỷ Linh hoàn toàn nhập tâm trong cuộc thảo luận với Mạc Ngữ Lam, không để ý tới người bên cạnh, cuối cùng hắn đưa ra: "Nhưng người chúng ta muốn tiếp xúc là các công ty nước ngoài, bọn họ mắt cao hơn đầu, chúng ta chỉ là công ty nhỏ nếu muốn lung lay được họ thì cần phải đưa ra kế hoạch tốt nhất."

Hắn nheo đôi mắt lại, đối với Mạc Ngữ Lam cười nói: "Mạc tiểu thư từng ở tập đoàn lớn công tác, khẳng định đã có kinh nghiệm phong phú, không bằng nhờ cô làm một bảng kế hoạch tới để chúng tôi có thêm kiến thức."

Mạc Ngữ Lam hơi hơi nâng cằm lên, kiêu ngạo mà nói: "Được, Kỷ tiên sinh vui lòng cung cấp tài liệu thật chi tiết tỉ mỉ cho tôi."

Hắn biết Mạc Ngữ Lam vì chứng minh bản thân nên tuyệt đối sẽ không thoái thác mà.

Kỷ Linh lúc này mới có cái cảm giác làm ông chủ, người có thể làm dưới trướng hắn đều không có, việc nào hắn cũng phải tự làm, hiện tại đã có thể sai sử người đi viết kế hoạch, đến lúc đó chỉ việc nhận lấy rồi chỉnh sửa chút là được.

Kỷ Linh rốt cuộc có thể mang theo người đáng tin cậy đi ra ngoài nói chuyện làm ăn, khí chất của Mạc Ngữ Lam cô bé lễ tân không thể bằng được, điều này chọc cô nàng không vui, lập chí muốn tới lớp học nâng cao trình độ mình.

Kỷ Linh đương nhiên ước gì cô đi, ít nhất cũng phải làm một cái bình hoa có nội hàm chứ, nhưng hắn đối với kiên trì của cô tỏ vẻ rất hoài nghi.

Dự án này Kỷ Linh tiến hành thuận lời phi thường, phía nhà sản xuất phim phóng sự vốn dĩ đã có thực lực, hơn nữa thêm bên Kỷ Linh góp vào, mục tiêu của bọn họ thực rõ ràng, khách hàng quảng cáo là nhà đầu tư nước ngoài đang muốn mở rộng thị trường, Kỷ Linh trao đổi ý tưởng với bọn họ, thuận lợi ký xuống hợp đồng quảng cáo.

Kỷ Linh ở giữa thu được thù lao, so với đưa khoai lát vào võng kịch thì còn nhiều hơn, đồng thời cũng vứt bỏ được danh xưng tiểu chế tác, thêm nhiều nhà sản xuất, ngôi sao truyền thông cùng khách hàng quảng cáo thu nạp hắn vào phạm vi đối tượng hợp tác.

Nếu sự nghiệp càng ngày càng phát triển, mọi người vẫn còn trụ lại tòa nhà thương mại cũ kỹ này thì thật sự quá tổn hại tới hình tượng công ty.

Kỷ Linh rốt cuộc quyết định – chuyển nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.