Kỷ Linh bị vứt bỏ ở bệnh viện khoảng một tuần, ngoại trừ yết hầu còn quá đau, làm ban đêm khó mà ngủ ngon, những bộ phận khác đã kiểm tra qua không có gì đáng lo ngại.
Trong lúc ở bệnh viện, không có ai tới thăm hắn, Kỷ Linh cũng từng có chút lo lắng ai sẽ giúp hắn trả viện phí thuốc men, nhưng sau khi nằm yên ổn trên giường bệnh vài ngày sau, hắn cho rằng vấn đề này không khiến hắn phải nhọc lòng.
Người ở công ty Kỷ Linh đã tới một lần, nhìn thái độ của bọn họ có lẽ cũng không có ý định tiêu phí tiền của lên người Kỷ Linh được bao nhiêu, từ cách nói chuyện của những người đó hắn cảm thấy thay vì nói bọn họ là công ty giải trí, mà chính xác là dẫn mối, đại khái là dựa vào những người trẻ tuổi ôm mộng lớn muốn trở thành minh tinh mà ký hợp đồng, họ móc nối với giới đại gia tai to mặt lớn, rồi ở giữa kiếm phí đầu người.
Cho nên thay Kỷ Linh thanh toán tiền thuốc men, không phải công ty, bản thân hắn thì rõ ràng không có tiền rồi, người kia đương nhiên là Nghiêm Nghĩa Tuyên ngày đó trong lúc hắn mơ mơ màng màng gặp được.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Kỷ Linh quả thực không biết nên cảm thấy thế nào, hắn thế mà gặp được cậu chủ của Nghiêm gia theo cách này.
Nói đến Nghiêm gia, so với Tống thị có sự khác biệt rất lớn.
Nghe nói tổ tiên Nghiêm gia vẫn luôn là dòng dõi thư hương, thời điểm chiến tranh lúc ấy con trai trưởng Nghiêm gia nhờ vào thuyền vận lần đầu tiên làm giàu cho gia tộc, sau đó sự nghiệp kinh doanh của Nghiêm gia vẫn luôn chạy dài cho đến nay, ở trong nước vẫn luôn có địa vị nhất định. Nhưng bọn họ không phải dạng nhà giàu mới nổi vớt một mẻ rồi chạy, thời gian đặc thù đã mang không ít tiền xung nhập quân công, Nghiêm gia cũng sinh ra khá nhiều người theo chủ nghĩa dân chủ nổi tiếng, và tới nay bọn họ vẫn mang danh nhà từ thiện.
Hiện tại chủ nhà Nghiêm gia Nghiêm Tế Sinh cũng là một nhân vật phong vân một thời, đem sản nghiệp Nghiêm gia phát triển mạnh mẽ. Nhưng đáng tiếc hai người con trai Nghiêm Tế Sinh đều chết sớm, một người nghe nói không nghe lời dạy bảo, tư tưởng cực đoan, bị nhiễm bệnh chết sớm, cô vợ góa năm đó mang theo con trai náo động Nghiêm gia, cuối cùng bỏ nhà đi; Một người khác vất vả tiếp quản gia nghiệp lại cùng phu nhân bất ngờ gặp phải tai nạn trên không, việc này cũng từng chấn động một thời.
Ngoại trừ cháu trai bị con dâu cả mang đi, người con thứ hai của Nghiêm Tế Sinh để lại hai vị thừa kế.
Một là Nghiêm Nghĩa Tuyên, một là em gái hắn Nghiêm Duyệt Thi.
Nghiêm Tế Sinh tuổi đã lớn, theo lý chủ Nghiêm gia sẽ là Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhưng ai biết giữa chừng tự nhiên lại phát sinh thêm chuyện.
Cha Nghiêm Nghĩa Tuyên khi còn trẻ có một người con trai riêng bên ngoài, mà tuổi tác so với Nghiêm Nghĩa Tuyên còn lớn hơn.
Kỷ Linh nghĩ tới đây, không khỏi cảm khái gia tộc lớn chính là phiền toái như vậy, không như cha hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng rồi sinh hai thằng con trai, cha hắn đôi khi còn bày tỏ muốn có thêm con cái trong nhà.
Có thể do hai người con trai đều mất sớm nên Nghiêm Tế Sinh không muốn buông tha cho người có cùng máu mủ, Nghiêm Tế Sinh tiếp nhận cậu con trai riêng kia, không chỉ thế, còn để hắn tham gia hoạt động kinh doanh của Nghiêm gia.
Nghe nói thân thể Nghiêm Tế Sinh đã không còn khỏe, Nghiêm Nghĩa Tuyên thay ông nội chủ trì gia nghiệp, bên ngoài nhận định sẽ là người thừa kế Nghiêm gia, mọi người đều gọi là Nghiêm đại thiếu, nhưng anh trai hắn Nghiêm Nghĩa Lễ cũng đang hoạt động trên thương trường, còn em gái hắn Nghiêm Duyệt Thi còn quá nhỏ nên vẫn luôn do Nghiêm Nghĩa Tuyên chăm sóc.
Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trên thương trường rất nổi tiếng, bởi vì hắn luôn trưng nụ cười tủm tỉm, ôn văn nho nhã, ai nấy đều ưa thích để giao tiếp. Sự nghiệp truyền thống của gia tộc ở cái thời đại biến chuyển từng ngày này thường sẽ gặp khốn cảnh, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên không chỉ đưa gia tộc mình thoát khỏi khốn cảnh đó còn phát triển đến khá tốt.
Điểm này Kỷ Linh vẫn luôn cảm thấy rất nể phục.
Nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng có một tật xấu, đó là tai tiếng phong lưu quá nhiều.
Điều này Kỷ Linh có thể lý giải được, là người làm ăn, cũng không thể lúc nào cũng chỉ biết lợi nhuận, chắc chắn phải có nhu cầu giải tỏa để cân bằng, tuy rằng Nghiêm Nghĩa Tuyên trở thành đề tài câu chuyện của mọi người từ chốn phồn hoa tới khắp nơi ăn chơi, nhưng con người vốn chẳng phải thánh nhân, có chút tật háo sắc cũng không tính là gì.
Thêm nữa Nghiêm Nghĩa Tuyên chưa kết hôn, cũng chưa từng nghe nói có con ngoài giá thú linh tinh.
Trước kia Tống Bá Lân nghĩ như vậy.
Nhưng hiện giờ Kỷ Linh lại khó tránh khỏi tâm tình phức tạp.
May là Nghiêm Nghĩa Tuyên có tật xấu ham chơi, cho nên mới trùng hợp xuất hiện ở địa điểm vui chơi, hơn nữa mới hứng thú nhất thời mà cứu Kỷ Linh, nếu không bây giờ sao hắn có thể yên ổn mà nằm ở đây, được chữa trị cẩn thận, mỗi ngày còn có y tá ôn nhu thăm hỏi chăm sóc hắn.
Nhưng là đã nhiều ngày như vậy cũng chưa thấy để ý tới hắn, có lẽ Nghiêm Nghĩa Tuyên đã quên mất Kỷ Linh này rồi.
Kỷ Linh quá rõ tình huống này.
Kim chủ có tiền trong lúc nhất thời nào đó tâm huyết dâng trào cứu tiểu thịt tươi, nhưng cũng không thực sự để trong lòng, cho người sắp xếp ở bệnh viện rồi cứ thế vứt sau đầu. Cho đến khi được trợ lý nhắc nhở, hỏi xem tiền thuốc men cho người kia có tiếp tục trả không, sau đó kim chủ mới mờ mịt hỏi lại đó là ai, tiếp đó dừng nửa nhịp mà nhớ ra, ồ, hóa ra là tiểu thịt tươi!
Kỷ Linh nhịn không được muốn cười, đây là lần đầu tiên sau khi hắn xảy ra tai tạn xe cộ mà muốn cười. Hắn vừa mới áp xuống ý cười, chợt thấy ngoài cửa phòng bệnh, xuất hiện một đôi giầy da cùng tây trang cao cấp vốn không nên ở chỗ này.
A, thật sự tới.
Vẫn là bộ dạng không chê vào đâu được, tựa như một quý công tử, Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sự đến bệnh viện thăm bệnh tiểu thịt tươi mà hắn đã cứu.
Trong khoảng thời gian ngắn, Kỷ Linh không biết nên lộ ra biểu tình gì.
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại thực tự nhiên, trong tay hắn cầm một bó hoa, Kỷ Linh nhìn hắn đem hoa đặt ở trên nóc tủ cạnh giường bệnh, quả đúng như thăm tiểu tình nhân.
“Cơ thể hồi phục tốt chứ?” Nghiêm Nghĩa Tuyên ý cười doanh doanh, ngữ khí ôn nhu săn sóc, tựa như bọn họ thật sự có giao tình rất tốt.
Kỷ Linh lập tức cảm thấy bội phục sâu sắc.
Giữa bọn họ chân chính gặp nhau, đây mới là lần thứ hai đúng không? Thậm chí một lần nói chuyện còn chưa có, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên lại có thể biểu hiện như với tình nhân quen thuộc từ lâu rồi.
“Nói chuyện còn có chút khó khăn“. Nếu kim chủ cung cấp viện phí chủ động quan tâm, Kỷ Linh tự nhiên không thể khiến hắn mất thể diện, vì thế chỉ chỉ cổ mình, dùng âm thanh khàn khàn cố hết sức mà trả lời.
Kỷ Linh tin tưởng với lời đầu tiên thẳng thắn bày tỏ bản thân nói chuyện khó khăn, ý nhắc rõ ràng đừng tiếp tục nói chuyện phiếm nữa.
Ai biết Nghiêm Nghĩa Tuyên thuận thế ngồi xuống giường bệnh bên cạnh hắn, cúi người xuống, giơ tay sờ lên cổ Kỷ Linh, bốn ngón để sau cổ hắn, ngón cái nhẹ nhàng chạm vào băng vải cuốn quanh.
Kỷ Linh cảm giác giống như bị sét đánh.
Tống Bá Lân tuy rằng cũng có tình nhân, nhưng hắn đối với nam sắc không mấy hứng thú, cũng có người tự tiến cử bản thân, thậm chí trợ lý của hắn cũng yêu hắn, nhưng hắn vẫn không mặn mà đáp lại.
Mà hiện giờ hắn đang bị một người đàn ông ái muội sờ cổ.
“Nhìn qua thực đáng thương.” Nghiêm Nghĩa Tuyên hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng trêu chọc, làm Kỷ Linh nổi lên một thân da gà. Hắn lui người về phía sau, tránh tay Nghiêm Nghĩa Tuyên, rồi điều chỉnh lại dáng ngồi kéo ra khoảng cách với Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng, nói: “Cậu tên Kỷ Linh? Tôi để cậu thoải mái nằm ở đây, không phải nên được hồi đáp sao?”
Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi ở bên mép giường, cả người bao phủ Kỷ Linh, biểu thị công khai quyền sở hữu, hắn tuy rằng mang trên mặt ý cười, nhưng Kỷ Linh biết hắn không cho phép cự tuyệt, bởi vì Kỷ Linh đối với cảnh tượng này đã quá quen thuộc.
Trừ phi bản thân hắn không còn hứng thú, nếu không hắn sẽ có rất nhiều thủ đoạn để đùa bỡn.
Kỷ Linh vừa cảm thấy tức giận vừa buồn cười, trước kia đều là hắn dụ dỗ người khác, đột nhiên nhân vật thay đổi, biến thành người khác dụ dỗ hắn chơi đùa, loại chênh lệch này khiến hắn có chút chật vật lại mất mát.
Kỷ Linh vẫn không nói gì, chỉ trầm mặc, Nghiêm Nghĩa Tuyên lại ôn nhu nói: “Mấy hôm trước ra ngoài bận rộn, không thể tới thăm cậu, tôi thấy cậu cũng đã khá lên nhiều rồi, chờ khi nào cậu xuất viện lại mang cậu ra ngoài chơi.”
Kỷ Linh nhịn không được giật giật khóe miệng.
Lại nói hắn so với Nghiêm Nghĩa Tuyên còn hơn mấy tuổi, chưa biết là ai mang ai đi chơi đâu.
Nghiêm Nghĩa Tuyên tiếp tục nói: “Tham gia lễ tang thật mệt.”
Kỷ Linh giống như bị sét đánh trúng, hỏi lại: “Lễ tang?”
“Đúng vậy, hừ.” Nghiêm Nghĩa Tuyên dứt doát dựa vào đầu giường bệnh, cùng Kỷ Linh vai sóng vai, thái độ thân mật tự nhiên, “Không xem tin tức sao? Tống Bá Lân của Tống thị bị tai nạn xe.”
Nghiêm Nghĩa Tuyên thậm chí đưa tay sờ sờ Kỷ Linh, nhưng Kỷ Linh lại thờ ơ.
Hắn chỉ lặp đi lặp lại trong suy nghĩ.
Lễ tang, lễ tang Tống Bá Lân.
Chân chính được nghe từ miệng người khác, hóa ra có thể gây chấn động đánh sâu lớn như vậy.
Kỷ Linh trong lòng đau đớn kịch liệt và mê mang, Nghiêm Nghĩa Tuyên tự nhiên không thể biết được, hắn thấy Kỷ Linh vẫn còn ngẩn người, đột nhiên lại nở nụ cười, hướng đến môi đối phương hôn một cái.
Lập tức Kỷ Linh từ trong đắm chìm khiếp sợ cùng bi thống tỉnh lại.
Quả thực.... như bị sét đánh.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cười đến xuân phong đắc ý, nhưng Kỷ Linh nào có tâm tình thưởng thức, chỉ cảm thấy buồn nôn muốn chết, hận không thể ngay lập tức nhảy dựng lên đi súc miệng một trận.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cười nói: “Ai bảo cậu quan tâm người khác làm chi, rõ ràng kim chủ của cậu ở ngay trước mắt, lại không đặt tâm tư vào, cậu không sợ tôi tức giận?”
Kỷ Linh một bộ mặt đầy chán ghét, Nghiêm Nghĩa Tuyên ngược lại lấy lòng, hắn nhịn không được bật cười thành tiếng, nói: “Không nói, trang phục bệnh nhân kết hợp băng vải còn rất sắc tình nha.”
Kỷ Linh rốt cuộc nhịn không nổi mắng: “Anh thật biến thái.”
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại cười vài tiếng, mặt đầy đào hoa, trách sao nhiều người muốn làm tình nhân Nghiêm Nghĩa Tuyên như vậy, bộ dạng ngầm tán tỉnh của người đàn ông này, ai nhìn mà không động tâm.
Nhưng hắn càng như vậy, Kỷ Linh càng cảm thấy đau đầu.
Tống Bá Lân đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên, cũng chỉ là một kẻ đã chết cách xa ngàn dặm, dù có chút tiếc hận, Tống Bá Lân tử vong cũng không thể khiến hắn phân tâm.
Sắc mặt Kỷ Linh càng thêm khó coi, Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng, đột nhiên đứng dậy đè bả vai Kỷ Linh, đem hắn áp trở lại trên giường bệnh, sau đó cúi người hoàn toàn bao trùm hắn, hôn cuồng loạn như bão táp xuống.
Kỷ Linh bị Nghiêm Nghĩa Tuyên đè gắt gao dưới thân, trọng lượng Nghiêm Nghĩa Tuyên làm hắn không thể động đậy, thân thể Kỷ Linh quá mức gầy yếu, không có khả năng lay động Nghiêm Nghĩa Tuyên một phân mảy may.
Hắn chỉ có thể liều mạng đóng chặt miệng, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên là tay già đời, trên môi lộ ra răng nanh gặm mấy miếng liền buộc hắn giơ tay đầu hàng, để đầu lưỡi đối phương xông thẳng vào.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng miệng nhóp nhép.
Chờ đến khi Nghiêm Nghĩa Tuyên cảm thấy thỏa mãn, hắn mới buông tha cho Kỷ Linh, Kỷ Linh vì thở không nổi cùng yết hầu vốn có thương tích chưa khỏi, thống khổ không đứng dậy nổi, hắn vỗ về cổ, hốc mắt vì đau đớn bắt đầu đỏ lên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cái gì cũng không làm, ở một bên bình tĩnh nhìn hắn cuộn tròn trên giường bệnh, thậm chí biểu tình còn có vẻ sung sướng.
Tên biến thái này.
Tống Bá Lân ngày xưa hô mưa gọi gió, lúc nào từng chịu qua đối đãi như vậy.
Người đàn ông tên Nghiêm Nghĩa Tuyên này, lần đầu tiên đã cho Kỷ Linh một đòn phủ đầu.
“Chờ cậu khỏe tôi sẽ tới đón cậu xuất viện.” Bỏ lại lời này Nghiêm Nghĩa Tuyên ung dung thong thả rời đi, bộ dạng tâm tình không tệ lắm.
Kỷ Linh ngập tràn tức giận, giương mắt lên nhìn vừa vặn lúc Nghiêm Nghĩa Tuyên đóng lại cửa phòng bệnh.
Đi mau gọi bác sĩ tới, đồ khốn này.