Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 42: Chương 42




Thời điểm Nghiêm Nghĩa Tuyên đuổi tới khách sạn, Kỷ Linh cùng hai anh em La gia đang ở quán bar khách sạn không có hình tượng mà cười ha ha.

Kỷ Linh thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên tới, ánh mắt sáng lên, lớn tiếng nói: "A, kim chủ tới, kim chủ mang tiền trả hóa đơn tới."

Nghiêm Nghĩa Tuyên suýt chút nữa đi lên che miệng hắn lại.

Kỷ Linh rõ ràng là uống rất nhiều, hai anh em La gia cũng uống không ít, nhưng tửu lượng so với Kỷ Linh còn mạnh hơn chút. Cậu em La Giáng cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên là lần đầu tiên gặp mặt, rất có hứng thú mà đánh giá Nghiêm Nghĩa Tuyên, còn ông anh La Huyên có quen biết với Nghiêm Nghĩa Tuyên, cười hướng anh ta gật đầu chào.

Nghiêm Nghĩa Tuyên trước khi tới thật ra không nghĩ tới hai vị công tử La gia lại ở chỗ này, lúc anh nhận được điện thoại, cách di động cũng có thể ngửi thấy mùi rượu của Kỷ Linh, nghĩ nghĩ, bèn trực tiếp tới đây.

Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng lớn nhỏ La gia chào hỏi: "Không nghĩ tới hai vị La công tử thế nhưng ở chỗ này, chiêu đãi không được chu toàn."

Không đợi La Huyên đáp lại, Kỷ Linh liền say khướt mà nói: "Không có việc gì không có việc gì, người ta không thèm để ý đâu, anh để tiền lại là được."

"..." Nghiêm Nghĩa Tuyên bước qua, nắm quần áo hắn, túm hắn từ trên sô pha lên, sau đó nửa kéo nửa treo hắn lên trên người, đối với La Huyên cùng La Giáng nói, "Tôi trước tiên mang con ma men này đi đã, tất cả chi phí nơi này đều miễn toàn bộ."

La Giáng xem Kỷ Linh nói mê sảng mà cười không dừng lại được, ánh mắt La Huyên tới tới lui lui đảo quanh hai người, sau đó cười tủm tỉm mà nói: "Đa tạ Nghiêm thiếu gia, Kỷ tiên sinh liền nhờ anh."

Hắn một bộ khẩu khí phó thác người nhà, Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe xong nhíu nhíu mày.

Kỷ Linh khi nào thì cùng đại công tử La gia thông đồng, còn chơi đến thân thiết như vậy.

Kỷ Linh dựa vào người Nghiêm Nghĩa Tuyên, hướng La Huyên vẫy vẫy tay chào hẹn gặp lại: "Anh không phải còn ở đây sao, tiền thuê phòng cũng để kim chủ cùng thanh toán luôn đi."

"... Câm miệng." Nghiêm gia mở cái khách sạn này lại không phải để làm từ thiện, Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sự nghe không nổi nữa, liền nói: "Trả trả trả, tất cả đều trả, đi thôi."

Sau đó anh túm Kỷ Linh từ trong phòng đi ra, qua cửa thẳng tay ném cho phục vụ, rồi dẫn người trở lại phòng ngủ của mình.

Nghiêm Nghĩa Tuyên chỉ huy phục vụ đặt Kỷ Linh lên trên giường, sau đó tống cổ người đi ra ngoài, đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống Kỷ Linh.

Kỷ Linh nằm trên giường đệm mềm mại, thoải mái đến thở dài một hơi.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Ông chủ Kỷ kiếm được nhiều tiền, khẩu khí cũng lớn rồi, dám đối với tôi quát mắng, khách sạn này nhà cậu mở sao?"

Kỷ Linh cười cười hắc hắc, nói: "Đừng nhỏ mọn như vậy chứ, tôi mượn gia sản của Nghiêm thiếu gia kiếm chút mặt mũi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy hắn như vậy cảm thấy đau đầu.

Không phải nói chuyện uống say, mà là cái bộ dạng phóng túng tự nhiên này rất ít khi nhìn thấy trên người Kỷ Linh.

Kỷ Linh tiếp tục nói: "Tôi hôm nay rất cao hứng, phi thường cao hứng, thập phần cao hứng."

Không đợi Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi hắn cao hứng vì cái gì, hắn đã tự mình nhổ ra: "Bởi vì tôi tìm về được một vị bằng hữu vô cùng quan trọng."

Nghiêm Nghĩa Tuyên loáng thoáng hiểu rõ vị bằng hữu quan trọng trong miệng hắn là La Huyên, nhưng nguyên do trong đó lại thật sự đoán không ra.

Kỷ Linh còn đang cười ngây ngô, Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn không nổi, đối với hắn nói: "Đi tắm rửa đi, một thân rượu thối hoắc."

Kỷ Linh từ trên giường ngồi dậy, nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, lại không ngoan ngoãn nghe lời, mà là một phen giữ chặt anh ta, kéo anh ta vào trong lồng ngực.

Kỷ Linh ôm Nghiêm Nghĩa Tuyên nằm lại trở về.

Nghiêm Nghĩa Tuyên: "..."

Kỷ Linh ôm Nghiêm Nghĩa Tuyên, giường đệm mềm mại, hắn lại lần nữa phát ra thở dài thỏa mãn.

Nghiêm Nghĩa Tuyên xem hắn uống đến ngây ngốc rồi, đại nhân có đại lượng(*) không cùng hắn so đo, chỉ là tư thế bị hắn ôm trong ngực thật sự biệt nữu, anh trừng mắt liếc nhìn Kỷ Linh một cái, ở trong lồng ngực hắn trở mình, cùng hắn vai sóng vai, lúc này mới thoải mái.

((*) Đại lượng: Khoan dung)

Kỷ Linh lại không muốn, còn muốn ôm lấy anh ta.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Lại động tay động chân tôi liền đánh cậu."

Kỷ Linh lúc này mới thành thật, cùng anh ta nằm.

Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy Kỷ Linh không muốn đi rửa mặt chải đầu cũng không cưỡng cầu, hỏi hắn: "La Huyên thế nào lại tới."

Kỷ Linh nói: "Anh ta tới đưa tiền cho tôi."

"Cái gì?" Nghiêm Nghĩa Tuyên mê hoặc một chút, nháy mắt liền lấy lại tinh thần. "Được a, ông chủ Kỷ, ngay cả La Huyên cũng có thể thuyết phục đầu tư cho cậu, anh ta trước nay đều mắt cao hơn đầu."

Kỷ Linh đắc ý dào dạt: "Đó là, cũng không nhìn xem tôi là ai, ra tay là tất thắng, mã đáo thành công."

Nghiêm Nghĩa Tuyên lé mắt nhìn hắn: "Vâng vâng vâng, ông chủ Kỷ đánh trận nào thắng trận đó."

Như thằng ngốc ấy.

Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trong lòng chửi thầm, sau đó cân nhắc một chút, Kỷ Linh nhất định là thông qua La Giáng để liên hệ La Huyên, không khỏi có chút bội phục Kỷ Linh: "La Huyên ghét nhất là người khác dựa vào La Giáng thông đồng anh ta, vậy mà anh ta cư nhiên chưa phản cảm cậu."

"Cái gì mà thông đồng với không thông đồng." Kỷ Linh không vui, "Tôi là dùng chân tình cảm hóa anh ta, làm anh ta tự nguyện, chủ động, phi thường vui vẻ mà bỏ tiền trong ví ra."

Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng lười phản ứng hắn, hắn còn có công phu nói lời vô nghĩa, chứng tỏ khi hắn say cũng không lợi hại như biểu hiện.

Kỷ Linh nói là say rượu, không bằng nói là tâm tình vui sướng, lâng lâng giống như say.

Hắn nói: "Thấy hai anh em La gia thật là cảm thấy thần kỳ, giữa hai bọn họ một chút khoảng cách cũng không có."

Tin tức La Huyên sủng ái em trai, Nghiêm Nghĩa Tuyên sớm có nghe thấy, nhưng anh em thân thiết, trước nay chính là chuyện nhà người khác, cùng anh lại chẳng có can hệ gì.

Nhưng Kỷ Linh vẫn tiếp tục nói: "Thật ra bọn họ cũng không phải cùng một nhà lớn lên, một người đi theo chú, một người do ông nội nuôi nấng, theo lý hẳn là cũng không thân thiết như vậy, tuy nhiên La Huyên có nói anh ta ngay cả vị trí chủ tịch kia cũng có thể nhường cho La Giáng, tôi cảm thấy anh ta nói chính là thật sự."

Đại khái là di chứng sau khi vui sướng, Kỷ Linh hiện tại cảm khái ngàn vạn, vốn dĩ là lời bị nghẹn ở trong lòng, sau lại gặp được Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhịn không được kể lể với anh.

Hắn hôm nay sau khi gặp La Huyên thì rất vui, nhưng nhìn thấy hai anh em La gia này lại không khỏi nhớ tới Tống Quý Kỳ.

Vì cái gì hắn cùng Tống Quý Kỳ không thể giống như La gia, rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào.

Nghiêm Nghĩa Tuyên bình tĩnh mà nghe, nói: "Cậu cảm thấy anh em hòa thuận là chuyện kỳ quái sao? Nói không chừng đây mới là thái độ bình thường."

Kỷ Linh sửng sốt một chút, hỏi: "Phải không."

"Có lẽ đi, tôi cũng không biết giữa hai anh em bình thường sẽ ở chung như thế nào." Thanh âm Nghiêm Nghĩa Tuyên không hề gợn sóng.

Kỷ Linh nhịn không được quay đầu nhìn anh ta, nói: "Anh chẳng lẽ không hâm mộ sao?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Cũng không, tôi tình nguyện không có anh em."

Kỷ Linh tức khắc nghẹn lời.

Hắn không tự chủ được mà nghĩ, Nghiêm gia, Tống gia cùng La gia, đều là nhà giàu trong giới thương gia, chính là ba đôi anh em lại bất đồng như thế.

Nghiêm Nghĩa Tuyên có chút mê hoặc hỏi Kỷ Linh: "Cậu thế nào đột nhiên lại nói chuyện này? Cậu có anh em sao?"

"..." Kỷ Linh hẳn là không có anh em, hắn hàm hồ một chút, lừa dối qua đi: "Chỉ là đột nhiên có điểm cảm khái."

Nghiêm Nghĩa Tuyên lại hiểu sai ý, nghĩ tới việc khác, anh ta nói: "Cậu vẫn còn để ý chuyện Nghiêm Nghĩa Lễ?"

Kỷ Linh lập tức cho thấy thái độ: "Không có, tôi đã nhanh quên hắn ta rồi."

Hôm nay là ngày lành, hắn vui vẻ, cũng không muốn làm cho Nghiêm Nghĩa Tuyên tạc mao.

Nghiêm Nghĩa Tuyên do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Lần trước tôi gọi điện cho cậu..." Anh ta đem đuôi lời nói nuốt vào.

Kỷ Linh nói: "Anh lần trước gọi điện kêu tôi đừng xen vào việc người khác, tôi tuyệt đối không quản đâu."

Kỷ Linh nghĩ thầm dù sao hiện tại Nghiêm gia cũng chưa có biến động gì.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Tôi mỗi khi gặp chuyện của em gái, thì rất mẫn cảm, cảm xúc cũng tương đối kích động."

Kỷ Linh chậm nửa nhịp mới hiểu được, Nghiêm Nghĩa Tuyên đây là đang giải thích với hắn.

Kỷ Linh chống thân, đặt tay lên trán Nghiêm Nghĩa Tuyên, lẩm bẩm: "Trời muốn mưa bão rồi, Nghiêm thiếu gia cư nhiên lại áy náy, có phải phát sốt hay không?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên một nhát vỗ rớt tay hắn, trừng mắt nhìn hắn: "Uống đến ngu rồi đi."

Kỷ Linh cúi người nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, có thể bởi vì say, trong mắt lưu động tia ôn nhu, hắn hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Nghiêm thiếu gia có thể cùng tôi nói chuyện phiếm tự nhiên như vậy, xin hỏi giữa chúng ta thật sự chỉ là bạn tán gẫu sao?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên bị hắn hỏi phát ngốc, nghĩ nghĩ cư nhiên không nghĩ được cẩn thận.

Anh khẳng định không hề đem Kỷ Linh làm đối tượng quy tắc ngầm, nhưng quan hệ của anh cùng Kỷ Linh là cái gì, anh trước nay chưa từng cùng một người dây dưa như vậy, muốn xa cách đi, lại luyến tiếc, muốn thân cận đi, lại có chút biệt nữu.

Nghiêm Nghĩa Tuyên dứt khoát trực tiếp ném vấn đề trở lại, hỏi Kỷ Linh: "Vậy cậu nói xem là cái gì?"

Đáng tiếc chính Kỷ Linh cũng không biết.

Hắn muốn hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên đem hắn thành cái gì, lại không rõ bản thân mình đặt Nghiêm Nghĩa Tuyên lên cái vị trí nào.

Kỷ Linh lúc tỉnh táo còn không biết, càng đừng nói hắn hiện tại đang say, trong đầu một mảnh như lọt vào sương mù.

Suy nghĩ nhiều đầu càng nặng, Kỷ Linh dứt khoát nói: "Đầu tôi choáng váng quá, quả nhiên uống nhiều rồi."

"Giả ngây giả dại."

Kỷ Linh lại bắt đầu cười ngây ngô, hắn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, đột nhiên cúi người hôn anh ta một ngụm, dư vị một chút, nói: "Thấy anh là thấy ngứa miệng."

Hắn có thể là thật sự uống nhiều quá, thế nhưng lại đem cảm giác vẫn luôn chôn dấu trong lòng nói ra.

Cồn là thứ thật tốt, mượn rượu giả điên, là đạo lý hiển nhiên, những lời áp lực dưới đáy lòng nhiều ngày đều có thể nói ra, sau đó ngủ một giấc, làm như bị mất trí nhớ là xong.

Chờ đến ngày mai, gã luôn tự giữ mình kia nhất định sẽ hối hận, nhưng thôi mặc kệ nó, hôm nay hắn vui mà.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn lại Kỷ Linh, vươn tay câu lấy cổ hắn, kéo hắn xuống.

Hai người hôn nhau, mùi rượu nùng liệt trên người Kỷ Linh tựa hồ cũng cảm nhiễm Nghiêm Nghĩa Tuyên, khiến anh cũng biểu hiện ra cảm xúc nồng nhiệt.

Mắt thấy khó phân thắng bại, sắp phải lau súng cướp cò, Kỷ Linh cố nén thối lui, dù sao hắn uống say, lá gan cũng lớn, hắn thở hổn hển hỏi: "Nghiêm thiếu gia, anh có thể ở dưới chứ?"

Tựa như một đạo sét bổ xuống, Nghiêm Nghĩa Tuyên nháy mắt thanh tỉnh, một chân đá văng hắn.

"Cút."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nghĩ nghĩ, vẫn là bị chiếm tiện nghi ngoài miệng, tức khắc cơn giận từ trong lòng kéo lên, đứng dậy muốn áp đảo Kỷ Linh.

Kỷ Linh vội vàng nhảy xuống giường, cười chạy vào phòng tắm, nói: "Tôi đi tắm rửa đây."

Trong phòng không chỉ có một phòng tắm, Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy Kỷ Linh chạy, cũng đi tắm, hai người tắm rửa xong lại ra nằm bên nhau.

Nhưng lần này không còn có động tác khác, chỉ là hai người ôm hai tâm sự khác nhau.

Kỷ Linh rốt cuộc vẫn là uống nhiều quá, đầu dính vào gối là cảm giác muốn ngủ rồi. Trong mơ mơ màng màng, hắn nghe thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên nói chuyện.

"Tôi lần trước mẫn cảm như vậy... Ngoại trừ bởi vì em gái tôi, còn có nguyên nhân vì ông nội tôi." Anh ta thấp thấp giọng nói, khẩu khí có chút do dự, tựa hồ suy nghĩ có nên nói ra hay không.

Kỷ Linh chờ nửa câu nói còn lại của anh ta mà cảm thấy mình như bị mắc, sau đó mới nghe thấy thanh âm tựa hồ bay tới từ chân trời của Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Nghiêm Nghĩa Tuyên hạ quyết tâm, nói: "Bệnh tình của ông nội tôi đang tăng thêm."

Kỷ Linh mở choàng mắt, lập tức liền tỉnh hơn phân nửa rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.