Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 58: Chương 58




Kỷ Linh hỏi Hứa Căng: "Anh tới tìm tôi, là muốn tôi làm gì?"

Hứa Căng có chút khó xử mà nói: "Ông chủ Kỷ, tôi biết giữa chúng ta không có giao tình gì, nhưng xin anh hãy giúp tôi truyền lời cho anh trai của Duyệt Thi, cho tôi một cơ hội được nói mấy câu với Duyệt Thi."

Kỷ Linh thấy hắn rõ ràng lớn tuổi, nhưng bộ dạng hoàn toàn bó tay không có biện pháp, lại nghĩ tới Nghiêm Duyệt Thi khi đó khóc đến thương tâm như vậy, nhất thời cũng mềm lòng, bèn nói: "Tôi không thể đảm bảo có thể tác động được Nghiêm Nghĩa Tuyên, chỉ có thể đưa ra chuyện này với anh ấy."

Lúc này Hứa Căng mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, nói: "Cảm ơn anh, ông chủ Kỷ."

Hắn tự giễu mà cười cười: "Trước kia tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chân chính đối mặt, mới hiểu được tôi cùng cô ấy thật sự là khác nhau một trời một vực, tôi bất lực, cũng thật uất ức." Một người đàn ông dám thừa nhận mình bất lực, đòi hỏi có dũng khí rất lớn. Loại chuyện này không thể nói với người ngoài, Hứa Căng đại khái cũng nghẹn lâu lắm rồi, gặp được người có thể cảm kích như Kỷ Linh, nhịn không được bèn nói hết ra, "Tôi bây giờ lấy cái gì chống lại người ta chứ?"

Kỷ Linh ngẩn người, nói: "Anh cho rằng Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ làm gì anh sao?" Hắn đột nhiên cười, nói, "Kỳ thật không đến mức đó, với những gì tôi được biết, anh ấy thật sự khinh thường việc chèn ép người khác để đạt được mục đích của mình. Cho nên anh yên tâm, sự nghiệp cùng sinh hoạt của anh, đều sẽ không chịu ảnh hưởng gì, người Nghiêm Nghĩa Tuyên muốn quản giáo chỉ có em gái mình mà thôi."

Hứa Căng cũng cười, hắn nói: "Tôi hiểu, từ hành động ngày thường của Duyệt Thi là có thể nhìn ra, cô ấy đã được dạy dỗ tốt như thế nào, hào phóng mà chính trực. Tôi biết cô ấy từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, đi theo anh trai mà lớn lên, người chỉ bảo cô ấy nhất định cũng phải là một người ưu tú, mới có thể nuôi dạy ra cô ấy đáng yêu như vậy." Hứa Căng nghiêm túc mà nhìn Kỷ Linh, nói, "Cô ấy từng nói với tôi, chỉ khi nào được anh trai đồng ý, chúng ta mới có thể xem như chân chính ở bên nhau."

Điểm này thật ra Kỷ Linh lại không nghĩ tới, hắn cho rằng Nghiêm Duyệt Thi rất không kiên nhẫn với Nghiêm Nghĩa Tuyên, kết quả còn tôn trọng ý kiến anh trai hơn cả tưởng tượng. Cô khả năng vẫn luôn mong đợi, hy vọng có thể được anh trai lý giải.

Hứa Căng thở dài nói: "Đôi khi tôi cũng không rõ, Duyệt Thi tốt như vậy vì cái gì đi coi trọng tôi? Cô ấy hẳn nên tìm một người trẻ tuổi hơn, giàu có hơn, có thể mang đến cho cô ấy một tương lai tươi sáng."

Kỷ Linh cảm thấy không cách nào an ủi hắn, mà thật ra đây là chuyện đương nhiên, Hứa Căng biết, hắn biết, Nghiêm Nghĩa Tuyên biết, thậm chí ngay cả bản thân Nghiêm Duyệt Thi cũng biết.

Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy không nên thế này.

Ít nhất là trong quan hệ của bọn họ, Nghiêm Duyệt Thi đã thể hiện dũng cảm thế nào, vậy mà Hứa Căng lại tràn đầy ý định lùi bước.

Kỷ Linh nhịn không được nói: "Hứa đạo diễn, có phải anh coi nhẹ bản thân quá mức rồi không? Như anh nói, Nghiêm tiểu thư ưu tú thiện lương như vậy, người cô ấy thích khẳng định sẽ có chỗ hơn người. Nếu anh ngay cả tự tin còn không có, vậy làm sao có thể cho Nghiêm tiểu thư sự tin tưởng?"

Sau khi nói ra rồi, hắn liền nghĩ thầm, nếu Nghiêm Nghĩa Tuyên mà biết hắn ở chỗ này cổ vũ Hứa Căng, phỏng chừng sẽ đánh chết hắn.

Hứa Căng nghe hắn nói xong, ngẩn ngơ nửa này, sau đó cười khổ nói: "Ông chủ Kỷ anh nói rất đúng. Nhưng hiện thực là vẫn phải đối mặt, tôi chỉ có thể gửi hy vọng ở chỗ anh, hy vọng có thể cho tôi được gặp Duyệt Thi."

Kỷ Linh lần nữa gật gật đầu, đáp ứng xuống.

Kỷ Linh tìm một ngày cuối tuần, gọi điện cho Nghiêm Nghĩa Tuyên, hỏi chuyện Cẩn Viên, Kỷ Linh nói muốn qua đó, Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không nghĩ nhiều, đáp ứng hắn.

Kỷ Linh đối với Cẩn Viên đã xem như ngựa quen đường cũ, qua đêm rất nhiều lần rồi, bảo vệ cửa Cẩn Viên, dì giúp việc đều biết hắn, làm Kỷ Linh ngạc nhiên chính là, bọn họ đều siêu cấp bình tĩnh, đối với thân phận giới tính Kỷ Linh một chút cũng không kỳ quái, trái lại rất nhiệt tình chào hỏi hắn.

Kỷ Linh dừng xe xong, đi vào nhà chính.

Dì giúp việc nói Nghiêm Nghĩa Tuyên đang ở thư phòng, Kỷ Linh tự mình đi lên tìm.

Thư phòng nhà chính Nghiêm gia rất lớn, vài gian sát nhau, nhưng kệ sách không nhiều, sách được cất ở một phòng khác, thư phòng chủ yếu dùng để làm việc.

Nội thất là làm bằng gỗ kiểu cổ, nhưng bên trong đặt vài chiếc máy tính, còn thêm kha khá máy móc thiết bị hỗ trợ, theo lời Nghiêm Nghĩa Tuyên thì trước kia Nghiêm Tế Sinh dùng nơi này tương đối nhiều, về sau khi anh ta chiếm dụng thì đã trang hoàng lại và nhét vào rất nhiều đồ dùng hiện đại.

Thời điểm Kỷ Linh bước vào thư phòng, Nghiêm Nghĩa Tuyên đang xem máy tính, nghe thấy Kỷ Linh vào, ngay cả đầu cũng chưa nâng, hỏi: "Hiếm thấy cậu ban ngày ban mặt đến đây vào cuối tuần."

Kỷ Linh ngẫm lại xác thật hắn tới vào buổi tối là nhiều... Còn buổi tối tới làm gì, không cần phải nói.

Kỷ Linh thấy thái độ Nghiêm Nghĩa Tuyên rất bình thường, bèn hỏi một câu: "Em gái anh đâu?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên lúc này mới quay đầu, nhìn thẳng vào Kỷ Linh, nói: "Ở trên tầng, thế nào?"

Kỷ Linh quyết định đi thẳng vào vấn đề, nói: "Tôi là đảm nhận làm thuyết khách." Hắn tự mình kéo ghế dựa ngồi xuống, nói, "Hứa Căng tới tìm tôi, muốn tôi tới thuyết phục anh, cho hắn có thể gặp mặt em gái anh."

Nghiêm Nghĩa Tuyên khịt mũi coi thường: "Có bản lĩnh tự mình tới a, còn muốn nhờ người tới nói sao, muốn làm cái chiến thuật vu hồi(*) gì."

((*) Chiến thuật đánh vu hồi: là hình thức vây hãm ở mức độ thấp."

Kỷ Linh biết ở trong mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên, một trăm lần Hứa Căng cũng không thấy vừa mắt, thế nào cũng có thể lấy ra được một lý do nói xấu.

Hắn lắc lắc đầu, nói: "Anh trông giữ Nghiêm Duyệt Thi như phạm nhân vậy, sao có thể gặp được."

"Chính là vì ít quản, cho nên mới bị mù mắt, tìm một gã như vậy." Nghiêm Nghĩa Tuyên nói nói liền có chút phiền, đẩy máy tính sang một bên.

Kỷ Linh thấy anh ta bắt đầu bốc hỏa, bèn làm động tác đình chỉ, nói: "Đừng cãi nhau với tôi chứ, hai quân đánh nhau không chém sứ, tôi chỉ là thằng đi khuyên giải thôi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên vốn dĩ thật sự sắp nổi giận, lại bị hắn nói đùa: "Cậu nói đi, cậu muốn khuyên thế nào."

Kỷ Linh nói: "Kỳ thật người tôi muốn khuyên giải không phải Hứa Căng, mà là anh cùng cô em gái anh. Anh cùng Nghiêm Duyệt Thi nếu là vì chuyện này mà có khoảng cách, vậy thì mất quá nhiều hơn được."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn hắn một cái, nói: "Có thể có khoảng cách gì? Trên đời này lấy tùy ý một vị huynh trưởng nào nhìn thấy em gái mình tìm một người như vậy, đều sẽ có phản ứng giống tôi thôi."

Kỷ Linh cười nói: "Cho nên anh hẳn là không giống người bình thường đúng không, mà anh là giống với những người anh trai bình thường khác."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe xong thì sửng sốt.

Kỷ Linh nói tiếp: "Nếu vẫn theo các xử lý như vậy, cuối cùng khi anh thành công rồi, anh có cảm thấy em gái anh sẽ can tâm tình nguyện không? Cô ấy sẽ không chỉ không cam lòng, mà còn sẽ oán hận anh, anh muốn như vậy sao?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng, nói: "Tôi không để bụng chuyện đó, tôi chỉ cần Duyệt Thi có thể thoát khỏi thành phần không có tương lai là được."

"Cho nên anh cảm thấy làm cho bọn họ giống như Romeo và Juliet, còn anh đảm nhận làm nhân vật đánh bổng uyên ương là có thể khiến Nghiêm tiểu thư hết hy vọng? Chẳng lẽ anh không rõ loại chuyện này càng cản sẽ càng hăng? Cuối cùng thật sự giống như Romeo và Juliet thì làm sao bây giờ."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nắm cái kẹp đuôi yến trên bàn ném về phía Kỷ Linh: "Nói gì vậy, cái gì mà Romeo với Juliet, mới sẽ không thảm như vậy đâu."

Kỷ Linh một phen tiếp nhận cái kẹp, nói: "Được rồi được rồi, tôi sai rồi, dùng cách sai rồi." Hắn thưởng thức cái kẹp đuôi yến, tiếp tục nói, "Kỳ thật anh cũng hiểu rõ đi, hiểu rõ loại chuyện này, không cho Nghiêm tiểu thư tự mình nghĩ kỹ là không có cách nào."

Kỷ Linh thở dài, nói: "Cho nên anh chỉ có thể dẫn đường cô ấy, không thể ngăn cản."

Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng chẳng phải kẻ ngốc, nhưng loại chuyện này, lý luận là một chuyện, hành động được lại là một chuyện khác.

Anh nói: "Cậu không có anh chị em, cậu không hiểu. Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện nó có khả năng đang lao đầu vào tường, là thế nào cũng phải làm mọi cách giữ chặt lấy."

Kỷ Linh nghĩ, hắn như thế nào không hiểu, hắn cũng hiểu.

Em trai hắn hiện giờ đang ở cách xa ngàn dặm bên ngoài bày mưu lập kế, hắn đã từng cho rằng em trai hắn không làm được, chính là Tống Quý Kỳ lại làm tốt hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều.

Bọn họ đều cho rằng em trai em gái ở dưới cánh chim mình sẽ không chịu nổi mưa gió, nhưng thật ra tụi nó đều đã rất trưởng thành mạnh mẽ.

Kỷ Linh nói: "Anh phải tin tưởng Nghiêm tiểu thư, tuy là cá tính cô ấy hồn nhiên, nhưng cô ấy nhất định cũng có ý nghĩ của riêng mình, sau khi anh giảng giải những vấn đề khi lựa chọn Hứa đạo diễn cho cô ấy nghe rồi, vẫn là phải để cô ấy tự làm quyết định."

Kỷ Linh sờ sờ cằm, bộ dạng như suy tư gì: "Hoặc là anh dứt khoát học theo phim truyền hình, làm kẻ ác đến cùng, dùng sự nghiệp của Hứa đạo diễn uy hiếp bọn họ, sau đó lại ép một mối duyên cho Nghiêm tiểu thư, tôi cảm thấy hoàng tử Anh cũng không tệ, còn có thể đưa cô ấy sang nước ngoài, triệt đường lui nữa."

Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc bật cười, lại lấy cái kẹp ném Kỷ Linh, nói: "Cả hai hoàng tử đều kết hôn rồi."

Anh ta cười xong, trầm mặc xuống, Kỷ Linh không lên tiếng, lẳng lặng chờ anh nghĩ kỹ.

Qua hơn nửa ngày, Nghiêm Nghĩa Tuyên mới hỏi Kỷ Linh: "Cậu nói cậu đảm nhận làm thuyết khách, là như thế nào?"

Kỷ Linh đáp: "Hứa đạo diễn nói, hy vọng có thể được cùng Nghiêm tiểu thư gặp mặt, hắn có chuyện muốn nói."

Nghiêm Nghĩa Tuyên liếc mắt nhìn Kỷ Linh một cái, hỏi: "Hắn muốn nói gì?"

Kỷ Linh buông tay: "Không biết, khả năng lên kế hoạch đào tẩu?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên cười lạnh: "Thời đại nào rồi, chạy đến Nam cực cũng có thể bắt trở về."

Anh ta nói xong, phát một tin làm Nghiêm Duyệt Thi tới thư phòng.

Thời điểm Nghiêm Duyệt Thi bước vào, trên người mặc một chiếc áo phông to rộng thùng thình cùng quần jean bó sát người, mặt còn để mộc, tóc búi thành nắm, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ gọn gàng tươi đẹp ngày thường.

Vẻ mặt cô rầu rĩ không vui, tinh thần cũng không được tốt lắm.

Cô vừa nhìn thấy Kỷ Linh cũng ở đây, đột nhiên kêu một tiếng: "Vì cái gì không nói cho em nhà có khách a!"

Kỷ Linh cười chào hỏi cô, cô xoay người muốn đi: "Em đi thay quần áo."

Nghiêm Nghĩa Tuyên kêu cô đứng lại, nói: "Không ai nhìn trang điểm của em đâu." Anh ta nhìn nhìn Kỷ Linh, lại nhìn nhìn em gái mình, nói, "Có người nhờ người tới đây truyền lời, nói muốn gặp em."

Nghiêm Duyệt Thi cũng nhìn Kỷ Linh, còn có chút ngốc ngốc.

Kỷ Linh thấy cô chưa rõ, trong lòng buồn cười, giúp Nghiêm Nghĩa Tuyên đem lời nói rõ ràng: "Hứa đạo diễn muốn gặp cô, nhờ tôi tới thuyết phục anh hai cô."

Màu xám trên mặt Nghiêm Duyệt Thi dần dần phát lên sáng rọi, cô quay đầu nhìn anh hai, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Bảo tài xế đưa đi, không cho phép đi khách sạn hay ở trong nhà, trước giờ ăn cơm bắt buộc phải trở về."

Nghiêm Duyệt Thi lần này thông minh, hiểu rõ anh hai là cho đi, suýt chút nữa phác qua ôm lấy Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhưng cô vẫn khắc chế lại, kích động vạn phần mà nói: "Cảm ơn anh hai!"

Nói xong cô liền chạy ra khỏi thư phòng, trang điểm rồi đi.

Nghiêm Nghĩa Tuyên tức giận mà đối với Kỷ Linh nói: "Như cậu nói đấy, bức quá chặt sẽ hoàn toàn tác dụng ngược. Trước mắt chỉ dụ dỗ một chút thôi, tôi sẽ chưa đồng ý đâu."

Kỷ Linh cười cười, không nói gì.

Nghiêm Nghĩa Tuyên đánh giá Kỷ Linh, nói: "Gã kia cũng thật biết tìm người, tìm cậu tới làm thuyết khách xem như tìm đúng người." Anh ta tự nhận thức được rõ ràng, "Cậu tới thuyết phục tôi, trên cơ bản đều có thể thành công."

Kỷ Linh cần hai cái kẹp đuôi yến trong tay ước lượng.

Vừa rồi khi hắn nói chuyện của Nghiêm Duyệt Thi, đều vẫn luôn duy trì ý cười.

Nhưng hiện tại hắn thu hồi tươi cười, cần cái kẹp trong tay, nghiêm túc mà nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, nói: "Thật ra làm thuyết khách chỉ là thuận tiện thôi."

Hắn hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Anh nói cho tôi biết đi, lưu lượng tiền mặt của Nghiêm thị trước mắt có vấn đề hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.