Buổi sáng, khi một luồng dương quang hắt qua cửa mà vào, Tần Nhạc chậm rãi mở mắt. Trên thân thể truyền đến cảm giác mệt mỏi chua xót khiến y chau mày, thử động một chút mới phát hiện, chính mình bị nam nhân ôm chặt vào ngực không nói, kia vật cứng ép buộc y một đêm cư nhiên còn chôn trong hoa huy*t. Nhớ tới điên cuồng đêm qua, Tần Nhạc không khỏi đỏ mặt.
Huyệt động không tự giác co rút lại khiến vật cực đại chôn bên trong có dấu hiệu thức tỉnh. Y cẩn thận nhưng tiểu huyệt kia giống như không chịu khống chế chậm rãi kẹp chặt.
“Ngô...Đừng lớn nữa...Em chịu không nổi...Tiểu huyệt đau quá...” Tần Nhạc khàn khàn đẩy nam nhân đang ngủ bên cạnh.
Tư Đồ Lân Thiên mở mắt liền nhìn thấy một đôi mắt hồng hồng, đáng thương nhìn mình.
Đại não đần độn lập tức tỉnh táo, hình ảnh đêm qua xuất hiện trong đầu, Tư Đồ Lân Thiên lập tức đứng dậy nói: “Thực xin lỗi, có phải rất đau không? Ngày hôm qua làm quá mức, để anh xem xem.”
Tần Nhạc không nghĩ tới nam nhân sẽ như thế, chưa kịp nghĩ nhiều, chăn đã bị xốc lên, đùi chua xót bị mở ra đem huyệt khẩu bị sáp một đêm lộ ra trong mắt nam nhân. Tiểu huyệt đỏ sẫm đã sưng lên, huyệt khẩu không thể khép lại, chảy ra hỗn hợp dâm dịch và bạch trọc.
Nhìn hai huyệt nguyên bản xinh đẹp lại bị chà đạp thành như vậy, ngay cả âm đế bên trong cũng thũng lồi ra, Tư Đồ Lân Thiên càng cảm thấy mình đêm qua thực không biết tiết chế.
Cảm giác áy náy tự nhiên sinh ra: “Anh ôm em đi tắm rửa.”
Tần Nhạc nhu thuận mặc cho hắn ôm, hai tay ôm đầu Tư Đồ Lân Thiên, nhìn vẻ đau lòng trong mắt hắn, ủy khuất trong lòng nhất thời hóa thành ấm áp: “Đau lòng?”
Tư Đồ Lân Thiên nhìn y một cái: “Em về sau ít câu dẫn anh, thấy gì chưa, thủy đều chảy khô.”
Tần Nhạc đỏ mắt, bộ dạng ủy khuất dị thường đáng thương, nhưng mở miệng nói lại suýt đem Tư Đồ Lân Thiên tức chết: “Nhưng em thích anh thao em, hận không thể để anh thời thời khắc khắc đều cắm vào bên trong em!”
Trong giọng nói ẩn ẩn đắc ý cùng chờ mong khiến Tư Đồ Lân Thiên mềm lòng. Hắn không nghĩ người này lại thích hắn như thế, bên cạnh cảm động còn khiến hắn cảm thấy mình chưa đủ tốt.
Ghé sát vào hôn yêu tinh trong lòng: “Em thật muốn anh tinh tẫn nhân vong sao? Đều bị em vắt khô.”
Tần Nhạc nhịn không được nở nụ cười: “Sao có thể được, em luyến tiếc a!”
Đem người thả lên bồn, lấy vòi phun chỉnh nước: “Chính mình tẩy, anh đi làm bữa sáng cho em.”
“Không cần, anh giúp em tẩy. Anh đưa vào thế nào thì lấy ra thế ấy.” Tần Nhạc thấy hắn muốn đi lập tức lấy chân ôm hắn, không cho hắn như ý.
Tư Đồ Lân Thiên bất đắc dĩ lại gần hôn y: “Đừng lại câu dẫn anh, bảo bối.”
Tần Nhạc bị hắn hôn có chút ngứa, nhịn không được rụt rụt cổ: “Vậy anh đi đi, em muốn ăn cháo trứng muối.”
“Tuân mệnh, tiểu tao hóa của anh.” Niết hai má Tần Nhạc một chút, Tư Đồ Lân Thiên xoay người rời khỏi phòng tắm.
Bị lưu lại Tần Nhạc có chút buồn bực nhìn vòi phun trong tay, mở chân ra, đem vòi phun thanh tẩy nơi riêng tư của mình. Nhục bích mẫn cảm bị nước ấm cọ rửa vừa đau lại vừa kích thích khiến Tần Nhạc nhịn không được ứa nước mắt, cắn môi, chịu không nổi hừ một tiếng, bên trong con ngươi đen chớp động một tia khác thường.
Khi người tắm xong đi ra, Tư Đồ Lân Thiên đã đem cháo nấu xong để lên bàn, lại gần ngửi tóc y: “Ăn xong nghỉ ngơi cho tốt.”
“Anh muốn ra ngoài?” Tần Nhạc ngồi xuống nghiêng đầu nhìn hắn.
“Ân, công ty có chuyện, anh muốn đến xem một chút, tranh thủ buổi chiều trở về.” Tư Đồ Lân Thiên có chút áy náy nói, khó được Tần Nhạc hôm nay nghỉ mà hắn lại không thể bồi.
“Đi đi, lúc trở về mua cho em ít tôm hùm được không?” Tần Nhạc trong mắt chớp lóe ánh sáng, tràn đầy chờ mong.
Tư Đồ Lân Thiên có chút không biết nói gì: “Em xác định muốn ăn?”
Tần Nhạc dừng một chút, y bỗng ý thức được, tham hoan quá cũng không tốt: “Kia coi như xong.”
Tư Đồ Lân Thiên sờ sờ đầu y: “Bữa sau mang em đi ăn, anh đi đây.”
“Ân.”
Nhìn nam nhân rời đi, Tần Nhạc một ngụm lại một ngụm đem cháo nuốt xuống. Y định hẹn Hạ Dã ra ngoài, dù sao bây giờ cũng không có việc gì.
Lúc nhìn thấy Hạ Dã, đối phương như trước ăn mặc phá cách, chẳng qua so với lúc trước màu sắc bất đồng. Hôm nay tóc toàn bộ biến thành màu trắng khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tinh xảo.
“Cậu không biết thời gian mang thai không thích hợp nhuộm tóc sao?”
Vừa ngồi xuống uống nước, Hạ Dã thiếu chút phun ra: “Anh đây là bệnh nghề nghiệp?”
Tần Nhạc cười mà không nói, Hạ Dã buông chén: “Anh tìm tôi muốn hỏi cái gì?”
“Cậu làm sao có thể mang thai?” Tần Nhạc nói trực tiếp ngược lại khiến Hạ Dã có hảo cảm với y, quả nhiên cùng vẻ tao tao lãng có chút khác người kia bất đồng.