Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 22: Chương 22: Béo nhờ nuốt lời




Sau một tháng, trong nội cũng cũng thật là bình tĩnh.

Sau khi Khuất quý nhân gửi thông điệp đoạt mệnh cho ta, dường như đã giải quyết xong chuyện lớn trong lòng, mấy lần nhìn thấy ta, dù trên mặt có vẻ kìm nén không nói ra, giống như chỉ hận không thể ăn ta vào trong bụng, ăn còn dư lại xương cốt sẽ làm củi đốt, nhưng bà lập tức lại thấy bụng ta.

Mỗi lần nhìn bụng ta, thậm chí bà còn có thể cười với (bụng) ta một cái. Ta đã nói lâu rồi, vì đứa cháu thì chuyện gì Khuất quý nhân cũng có thể làm ra được.

Mặc dù Hoàng quý phi không phải là người an tĩnh nhưng bị Hoàng thượng đè một chút, bà ta cũng an phận hơn nhiều, những ngày này cũng không gây ra chuyện gì, hay chèn ép Vương Lang. Vì vậy mà Vương Lang vẫn có thể ung dung ra vào Tử Quang các, hôm nay lại đi gặp hai vị Hàn Lâm tuổi trẻ tài cao, ngày mai đi gặp ba bốn vị Thị giảng để nói chuyện tâm tình, mời bọn họ giúp đỡ, thuyết phụ đại học sĩ Mèo béo.

Nghe nói Mục các lão cũng khó xơi, nhưng cũng vì chuyện mở kho lương này mà an bài nhiều đệ tử tâm phúc gặp Thái tử gia.

Cái ngôi nhà này sống thì cái gì cũng nên vừa phải, lúc Thái tử gia không làm gì, thân là Thái tử phi, ta không khỏi phải làm chút gì đó, nếu không Đông cung sẽ quá trầm mặc. Bây giờ Thái tử gia đang làm việc, ta lại làm chuyện này chuyện kia, dượng ta lại cảm thấy Đông cung quá ồn, làm phiền tới ông nên đã đến gõ hai chúng ta.

Bởi vậy trong một tháng này, ta chẳng quản việc gì cả, chỉ để ý vào chuyện tu sửa Cung Triêu Dương. Những người rảnh rỗi trong Tử Cấm Thành này, không ai là không thể tránh bị người khác nhìn nơi nơi lúc lúc, sợ rằng Cung Triêu Dương sẽ tu sửa tới sang năm! Sang năm —— sang năm ta còn chưa mang thai thì theo lời Khuất quý nhân… ta sẽ ngừng canh tránh thai cho các nàng… Vậy ta còn cho dời cung làm gì?!

Nỗi khổ tâm của ta, theo như lời Liễu chiêu huấn nói, chính là “Nương nương làm gì có tâm trông nom những chuyện khác, chỉ ước gì ngày mai sẽ dọn về Cung Triêu Dương, để chúng ta ở lại —— người đặt mình vào hoàn cảnh người khác, suy nghĩ cho nhóm phi tần chúng ta như thế, nương nương thực sự hiền lành!”

Ưu điểm lớn nhất của nha đầu kia, chính là hiểu được cho ta sĩ diện.

Bốn phi tần của Đông cung đều lộ vẻ mặt lạ, Trịnh bảo lâm cười như không cười, Khương Lương đệ thì chua xót, Lý thục viên như uống phải một ngụm nước đắng, nhả không được mà nuốt không trôi. Mã tài tử thì đôi mắt chớp chớp, như đang suy nghĩ gì đó.

Khó có khi tâm tình ta tốt, nói với Liễu chiêu huấn: “Chiêu huấn thật khách khi, dù Thế Noãn tuổi còn nhỏ, nhỏ hơn chư vị tỷ muội ở đây, nhưng thẹn là chính vị của Đông cung, đương nhiên phải chăm sóc cho các tỷ muội. Các tỷ muội cũng đừng khách khi, đây là điều Thế Noãn nên làm.”

Ta nói những lời này, cho dù là người có tính tình tốt như Khương lương đệ cũng không nhịn được muốn nhào lên cắn ta một miếng. Đứng nói tới Lý thục viện —— theo những gì ta thấy, nếu không phải gần đây chỗ dựa Hoàng quý phi đang an phận, thì Lý thục viện rất muốn gào thét nổ banh cả Đông cung này.

Cho nên ta đã nói rồi, nếu như sống ở cái nhà này, tâm tư của ngươi bị người khác năm quá rõ ràng thì sẽ đứng ở thế bị động. Giống như ba vị mỹ nhân này, vì sao luôn bị ta vân vê giày vò, tức muốn sôi máu? Một phần, vì ta là Tô Thế Noãn vô lại vô sỉ, còn một phần khác, đương nhiên vì tâm tư các nàng quá dễ đoán. Ngược lại, Trịnh bảo lâm không ghen không cầu, ta sẽ vô cùng khách khí với nàng ta.

Ta vừa nghĩ, vừa chống cằm, nhìn vào mấy phi tần.

Nói đến sáu mỹ nhân Đông cung, nếu như không nhắc đến Liễu chiêu huấn, thực sự được xưng tụng là ‘thiên kiều bá mị’, nếu thêm cả Liễu chiêu huấn thì tuyệt đối là trăm phần kiều mị. Trịnh bảo lâm thì đừng nói, cả người nàng mang theo khí chất cao thượng nghiêm nghị, nhìn qua rất khó xâm phạm, thật sự cao hơn Thái tử phi ta nhiều.

Chúng ta hai mắt nhìn nhau, Trịnh bảo lâm hơi thử ý, nhíu mày với ta, dường như muốn hỏi, không có việc gì gọi các nàng tới để làm gì.

Ta nhe răng với Trịnh bảo lâm, làm nàng ta sợ ngã ngửa ra sau, nén giận liếc mắt nhìn ta.

Xem đi, cũng vì nàng vô dục vô cầu, cho nên mới không khách khí như vậy với ta.

Đáng tiếc, trước kia Trịnh bảo lâm chưa xuất giá đều ở trong nhà, chưa từng chơi bời bên ngoài như ta, nếu không chúng ta có thể là tri kỷ cũng nên.

“Lần này gọi các tỷ muội tới, cũng vì muốn chính thức phân chia chỗ ở trong Cung Triêu Dương.” Ta cũng không cố làm ra vẻ thần bí, dù sao làm người cũng không thể quá phận được, chuyện dời cung đã là một đả kích lớn với ba mỹ nhân rồi: “Khâm thiên giám nói, ngày mười tháng sáu thích hợp dọn nhà, cũng là ba bốn ngày sau rồi, Thiên điện, hậu điện và tiền điện của Triệu Dương cung tổng cộng có sáu nơi, bọn tỷ muội hãy chọn nơi mình thích, quyết định nhanh chóng, ngày mười tháng sau chúng ta chuyển toàn bộ gia cụ cần thiết tới Chiêu Dương cung, đỡ phải trì hoãn.”

Ta vừa dứt lời, Trịnh bảo lâm nói: “Thiếp thân thấy Tây hậu điện rất tốt, dựa và hồ Thái Dịch, hơn nữa lại vô cùng yên lặng, thích hợp để dưỡng bệnh… Thỉnh nương nương thành toàn thiếp thân, để thiếp thân ở Tây hậu điện.”

Tây hậu điện ngay bên cạnh hồ Thái trì, thậm chí còn có một khu đậu thuyền nho nhỏ, dù diện tích khá lớn, nhưng theo khoảng cách vật lý thì nơi đó cách Đông cung xa nhất, hơn nữa xung quanh cũng hoang vu hơn, không phải là một sự lựa chọn tốt cho phi tần một lòng tiến tới. Cho nên cũng chẳng ai đoạt của Trịnh bảo lâm, ta đương nhiên càng không có ý kiến, vì vậy nàng rất thuận lợi chọn được Tây hậu điện.

Lý thục viện cũng muốn đoạt lấy Đông tiền điện, từ xưa Đông quý Tây tiện, trước cao sau thấp, Đông tiền điện là nơi tôn quý nhất, theo ý nàng, chỉ sợ là không ai được như mình —— người này vĩnh viễn không nhớ được Liễu chiêu huấn không còn là nha hoàn bên cạnh ta, mà là phi tân có phẩm cấp cao nhất Đông cung.

Liễu chiêu huấn cười híp mắt, không so đo với nàng. Ngược lại Mã tài tử và Khương lương đệ lại giận mà không nói.

Mã tài tử cười ân cần với Liễu chiêu huấn: “Thỉnh chiêu huấn tỷ tỷ chọn trước.”

Trên mặt bánh bao của Liễu Diệp Nhi hơi nhăn lại, nàng cười hì hì nói: “Tây tiền điện là nơi cố hoàng hậu từng ở, ta cũng không dám ở, ta ở Đông thiên điện vậy.”

Nàng cũng đã nói như vậy, Mã tài tử và Khương Lương đệ sao dám tới Tây tiền điện? Còn lại Đông hậu điện cũng giống như Tây hậu điện, đều là nơi có diện tích lớn nhưng vắng vẻ, Mã tài tử nhìn Khương lương đệ, sóng mắt chuyển động, không nói gì, Liễu chiêu huấn cướp lời: “Nếu Khương muội muội không chê, ở đối diện với tỷ tỷ, Tây thiên điện.”

Đây là phong thái của Liễu chiêu huấn, nói cái gì thì là cái đó, hoàn toàn không hỏi ý tứ hai phi tần, cũng chẳng muốn giải thích gì cả.

Dù Khương lương đệ kinh ngạc nhưng cũng nhìn ra là có chút vui vẻ. Nói thế nào thì Tây thiên điện càng gần Đông cung hơn là Đông hậu viện.

Mã tài tử cúi thấp mặt xuống, nhàn nhạt ủy khuất, lại còn ai oán lườm ta.

Nàng càng làm bộ hiền thục dịu dàng thì ta càng thích bắt nạt nàng ta, thật sự khiến ta rất vui vẻ mà. Vì vậy ta cười lớn, thỏa sức biểu lộ niềm vui của ta.

Với tâm cơ của Mã tài tử, cũng không khỏi bộc lộ cảm xúc muốn cắn ta một ngụm.

#

Năm người muốn chuyển chỗ ở, cho nên gần đây Đông cung rất náo nhiệt, nhóm thái giám cung cự ra ra vào vào, cố gắng chuyển đồ qua cung Triêu Dương. Ta thì ngại ồn ào, lại ngồi không yên được, tới cung Lộ Hoa nghe Trần thục phi dạy bảo.

Biểu cô ta đang ngủ, cung nhân không dám gọi nàng, ta chạy không một chuyến, lại mệt mỏi vì thời tiết nóng bức, tìm một cái giường trúc trong Đông điện của cung Lộ Hoa nằm nghỉ ngơi, không biết từ lúc nào cũng mơ màng ngủ mất. Vẫn là Thụy vương tới bảo biểu cô ta bị Hoàng thượng gọi đi nói chuyện, đã tới cung Thụy Khánh rồi.

Đến ngày nóng bức, Hoàng thượng sẽ luôn để biểu cô pha cho ông một bình trà lạnh để uống, không ngờ đã nhiều năm như vậy mà vẫn không sửa được thói quen đó. Nhất thời ta có chút cảm khái, xoa mắt ngồi dậy, vỗ giường trúc nói với Thụy Vương: “Không ngờ chiếc ghế quý phi này vẫn còn ở đây, ngươi nhớ không, khi còn bé chúng ta thường xuyên nghỉ ngơi ở Đông điện, đến mùa hè, ta cứ chiếm lấy cái ghế đó không chịu để cho ai.”

Đáy mắt Thụy Vương lập tức hiện chút vui vẻ.

Hắn dài giọng: “Vì kiêng kị, chuyện này, Vương lung đã không nhớ rõ nữa.”

Người này dù muốn làm tổn thương người ta cũng phải cong quẹo, không cẩn thận một chút thì chẳng biết được hắn đang khen ngươi hay đang mắng chửi ngươi.

Ta trợn mắt nhìn hắn: “Tại sao là ngươi tới gọi ta?”

Mặc dù ta không để ý điều này lắm, nhưng dù sao nam nữ lớn cũng có cấm kỵ, có một số việc vẫn nên để ý thì hơn.

“Mẫu phi đi rồi, cũng mang theo vài tâm phúc, Vương Lung sợ Lục tẩu ngã lăn xuống đất, cho nên mới tiến vào xem.” Thụy vương cứ nói chậm rãi như thế: “Quả nhiên là không uổng phí.”

Mặt ta ửng hồng. Chuyện của mình mình tự biết, vừa rồi quả thực suýt nữa thì ngã lật ra đất. Nếu như không phải Thụy vương tới gọi ta thì ta đã ngã xuống đất, bị đau mà tỉnh lại.

Đừng nói chi đến việc nướng miếng chảy khắp nơi… haiz!

Ta mau cháu đứng dậy: “Bây giờ mặt trời cũng sắp xuống rồi, chúng ta đến hồ Thái Dịch hái chút đài sen, Lục ca của ngươi nếu không có chuyện gì làm cũng sẽ ăn vài cái.”

Vừa nói ra khỏi miệng, ta lại muốn cắn đầu lưỡi của mình.

Rõ ràng ta không thích Vương Lang rồi, quản khắn có thích ăn đài sen hay không? Cho dù có hái được thì cũng là hái cho ta ăn!

Lại nói, nói cho ai không tốt, ta lại nói với Thụy vương chứ? Chẳng lẽ ta nhanh chóng quên toàn bộ mọi chuyện như thế?

Ba năm trước, bên cạnh hồ Thái Dịch, ở phía sau hòn non bộ gần cung Trọng Phương, Vương Lung đã chứng kiến khoảnh khắc ta nam kham nhất như thế nào…

Ta còn có mặt mũi biểu hiện chút tâm tư của ta với Vương Lang trước mặt hắn sao?

Tô Thế Noãn, ngươi đúng là ngốc nghếch hết chỗ nói!

Chắc chắn những rối rắm của ta hiện hết lên mặt rồi, Thụy vương cong cong ánh mắt.

Thường ngày hắn rất giống Trần thục phi, khí tức xuất trần vờn quanh thân, nhất là khi ta vừa mới tỉnh ngủ, nhìn qua hắn với ánh mắt mông lung, càng cảm thấy ánh mắt hắn như có thể nhìn thấu được đáy lòng ta.

Mà nụ cười thản nhiên đó càng như cười nhạo ta không nhận ra tâm tư của người khác, cũng không nhận ra hối hận, lại như đang nói: Tô Thế Noãn, ngươi nói gì với ta, chẳng lẽ chính ngươi cũng không nhớ sao?

Đột nhiên ta nhớ tới chuyện năm đó.

Khi đó ta còn trẻ con, không biết trời cao đất dày, ngay cả thời điểm khó khăn nhất, cũng không có người thứ hai nguyện tới dỗ dành ta.

Mấy lần Thụy vương muốn nhét khăn vào trong tay ta đều bị ta đẩy ra, ta tình nguyện lấy tay lau nước mắt, nuốt toàn bộ những tư vị đau khổ chua xót vào trong họng, mơ hồ thề với Vương Lung: “Đời này kiếp này ta quyết sẽ không gả vào nhà họ Vương các ngươi. Người khác hiếm có Thái tử phi, còn ta thì chẳng lạ, kiếp trước làm ác, kiếp này cung phi, ta mới không cần làm con dâu Vương gia!”

Vương Lung dường như thở dài, sau đó hắn lại nở nụ cười tự giễu.

Đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy nụ cười đó của Vương Lung.

Nụ cười của hắn luôn ôn hòa, có cảm giác như sự rực rỡ của ngọc, lại mang sự ấm áp mềm mại của gió xuân tháng ba, lướt qua mặt mà không làm quần áo ẩm ướt.

Mà nụ cười cũng rất lạnh, lạnh tới mức khiến người ta muốn lau mắt rồi nhìn lại mới có thể biết là không phải mình nhìn lầm. Một người dịu dàng như Thụy vương sao có thể cười như vậy được.

Ta dụi dụi mắt, lại mở ra thì Thụy vương đã cười nhẹ như gió thổi mây bay.

Hắn trêu ta: “Lục tẩu và Lục ca thực là ân ái, ngay cả hái vài cái đài sen cũng không quên được Lục ca.”

Vừa nói vừa chớp mắt với ta. Dường như đang cười ta, rõ ràng quyết định muốn đoạn tuyệt với hắn, rõ ràng đã quyết định sẽ không thích Vương Lang, nhưng lại luôn béo nhờ nuốt lời.

Xem kìa, ta vừa nói thì đã bị hắn cười nhạo rồi.

Ta xoa xoa lên bụng nhỏ: May quá, dù ta từng nuốt lời nhưng hình như cũng không béo lên là bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.