Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 85: Chương 85: Không làm thái tử




Suy tính đến Lưu Phỉ đã tùy thời lâm bồn, ta kéo ca ca ra ngoài, mới nói đầu đuôi chân tướng sự việc cho huynh ấy biết.

Dù sao Thế Dương vẫn còn trẻ, từ nhỏ thời gian ở trong cung cũng ít hơn ta rất nhiều. Đối với cơn điên và lớn mật của dượng ta huynh ấy bày tỏ khiếp sợ, còn có chút khâm phục mà khen Vương Lang với ta: “Trên đời này nếu có ai có thể đoán được tám chín phần tâm tư của hoàng thượng, e rằng chính là Vương Lang. Đôi phụ tử này thật là thú vị, hắc hắc.”

Mặc dù khóe mắt đuôi mày huynh ấy là nụ cười lỗ mãng, nhưng trong giọng nói rõ ràng có chút oán hận. Xem ra đối với cách làm của dượng, trong lòng của Thế Dương cũng rất không tha thứ.

Cũng vậy, con trai thân ái lại còn là con nuôi của cô cô ta, cũng xem như con trai trưởng rồi. Nói giam lại liền giam lại, mặc kệ là vì cái gì đối vdốiDdangr thái tử mà nói là một đả kích trầm trọng.

“Nếu dượng không biết chơi đùa thủ đoạn, ngăn cản lẫn nhau, nắm giữ vững vàng địa vị quyền lực cao nhất của hắn, hắn cũng không còn là dượng nữa rồi.” Ngược lại ta rất bình tĩnh, thậm chí còn khuyên giải Thế Dương: “Lúc còn cô cô, hắn còn cất nhắc Miêu gia. Thế huynh cảm thấy ông ấy hoàn toàn yên tâm với Vương Lang, tại lúc chính mình còn khỏe mạnh, liền bỏ mặc đảng thái tử lớn mạnh, trước tiên dưỡng thành một phó hoàng thượng sao?”

Thật ra thì ta cũng bí mật hoài nghi, chỉ sợ là ngôi vị hoàng đế của dượng không dễ dàng, hắn mới không muốn đường đi của Vương Lang quá thuận lợi. Đoạn đường này đánh trả, một là đoạt được quyền lực, cũng rèn luyện tâm tính Vương Lang. Chỉ là lão nhân không phải người phàm, thủ đoạn của hắn người bình thường không tiếp thu nổi.

Nhắc tới cô cô, Thế Dương lại thở dài, khó có khi oán trách: “Sớm biết cô cô không nên gả cho hắn, bớt được bao nhiêu chuyện, người nhà chỉ sợ cũng sẽ không rơi xuống hoàn cảnh này…”

“Ca!” Ta trầm mặt xuống: “Bổng lộc của huynh chính là mồ hôi nước mắt của người dân!”

Không cần ta nói gì, mặt mo của ca ta đỏ lên, huynh ấy ngượng ngùng giải thích: “Không phải ta vừa nói vậy sao? Tô gia ta tướng môn anh liệt, hắc hắc, có ai biết cái danh anh liệt này khổ đây? Liền nói muội đi, ta toàn tâm toàn ý chỉ muốn cưng chiều một đời, không để muội chịu chút uất ức, hôm nay thế nào? Trời rất lạnh chạy đi báo tin, mặt cũng gầy đi. Muội vì Vương Lang, thật là cái gì cũng không quên được, cũng không biết sau này…”

Ngay trước mặt Lưu Phỉ, Thế Dương sẽ không nói chuyện như vậy, huynh ấy biết tính tình Lưu Phỉ lanh lẹ, vừa nghe những chuyện này sẽ giận dữ. Mà rốt cuộc ta cũng biết tại sao Lưu Phỉ lại lên cơn, ta giận tái mặt đang muốn tới nói chuyện, ngoài phòng ta truyền đến tiếng thân binh, nói là hoàng thượng ban thưởng , mong ca ca nhanh chóng ra ngoài tạ ơn.

Đang là tháng chạp, hoàng thượng tùy thời ban thưởng, đương nhiên là chuyện rất dĩ nhiên. Chọn lúc này đơn giản là vì an ủi ca ca ta, để huynh ấy không vì dị động trong Tử Cấm thành mà lo lắng. Đồ thưởng đơn giản là chút dược liệu gấm vóc trân quý, còn có kim ngọc cổ vật, những thứ này ở Tô gia dù không nói là dời núi lấp biển nhưng cũng không thiếu: chỉ có hai chủ tử, hàng năm lại không ở nhà, những vật này làm sao có thể dùng hết. Tương đối đặc biệt là hoàng thượng còn ban thưởng một lệnh bài ra vào, nhưng không chỉ tên cho ai.

Thế Dương cầm trong tay lăn qua lộn lại nhìn một chút, liền cười ném cho ta: “Dượng cũng thật thương muội!”

Ta cầm lên nhìn, cũng không biết nên khóc hay cười. Dượng đáng chết, đang ở trong cung, vừa mới nhốt phu quân ta, còn phải động đến ta.

Đây là một lệnh bài tùy lúc có thể ra vào cung, phía trên có chữ to thiếp vàng, đột nhiên viết tục danh Noãn công công. Xem ra lão nhân gia đối với từng cử động của ta nắm rõ trong lòng bàn tay.

#

Chuyện phát triển tiếp theo hình như cũng không ngoài dự liệu của Vương Lang.

Sau khi nói ra chuyện Dương tuyển thị, vốn Hoàng quý phi đã đủ hả hê, Miêu gia xuất hết báu vật, trong một thời gian ngắn, cư nhiên cũng kéo được một nhánh ‘Đảng Phúc vương’, hiên tại vây cánh mới thành lập, hoàng thượng liền phối hợp nhốt thái tử vào Đông cung, nói cho oai là ‘để ngươi học cho giỏi’. Bên kia Cẩm y vệ điều tra xung quanh, làm chuyện Bồng Lai các huyên náo xôn xao, đến tột cùng là vì sao giam thái tử gia, người trong triều tự nhiên hiểu được.

Vốn dĩ Vương Lang cũng không lộ sơn bất lộ thủy, trong triều trừ hai đại thần và ca ca ta ở ngoài, cũng chẳng có bao nhiêu người theo đuổi, nếu muốn nói, miễn cưỡng còn có môn sinh Trần lão thượng thư, Lâm Giang hầu Vạn Vũ dường như cũng mơ hồ đứng về phía hắn. Hiện tại trên dưới cả triều đình đều là âm thanh của Đảng Phúc Vương, mặc dù chưa có ai dám liều lĩnh buộc tội thái tử, nhưng cả triều náo loạn, hệ chính của Tô gia chúng ta, Đô Thiên đến Tô gia hỏi thăm ý tứ của ca ca ta, muốn biết tại sao lần này hai phụ tử lại náo loạn kỳ lạ, còn hoàng thượng lại chăm chỉ dọn dẹp Vương Lang như vậy.

Bên ngoài như thế, trong cung càng khỏi phải nói. Hôm nay Hoàng quý phi có thể nói là được thế lật người, nắm trong tay toàn bộ quyền lục cung, bản thân nàng ta cũng không phải hài lòng bình thường. Việc giam cầm Vương Lang cực kỳ tốt, hiện tại Đông cung một con muỗi bay vào, Hoàng quý phi cũng có thể đảm bảo nó không thể bay ra ngoài nữa.

Nếu không phải học sĩ mèo mập và Mục các lão vẫn cư xử lạnh nhạt, ta đúng là sợ một giây kế tiếp Vương Lang sẽ biến thành một Lý Thừa Can khác, cứ như vậy bị phế thành phiên vương. Nhưng nếu hai lão nhân gia này có thể chịu nổi, ta lại được Vương Lang chính miệng đảm bảo làm Định Tâm Hoàn, vì vậy dù tình hình khẩn cấp, nhưng ta vẫn đủ lạnh nhạt xử trí, thậm chí còn cải trang ra ngoài chơi mấy lần. Đến Long Phúc tự đi dạo hội chùa, để Cẩm y vệ phụ trách ta có chút chuyện làm, không ngờ Cẩm y vệ không phát hiện, ngược lại nhiều lần gặp được Lưu Thúy.

Tiểu cô nương nhìn thấy ta, ngược lại biểu hiện thật hào phóng, có lúc còn có thể đến đây chào hỏi, trở về lại đi dạo cùng với bạn bè tốt của nàng ấy: mỗi lần nhìn thấy nhóm người các nàng, ta đều thấy thời gian trôi qua thật vui vẻ, nhớ những người năm đó cùng ta đánh ngựa chơi xuân, hiện tại phân nữa đã lưu lạc chân trời, nếu muốn tìm một người cùng ta đi dạo Long Phúc tự đã là chuyện không thể được.

Kinh thành tháng chạp dĩ nhiên náo nhiệt, cơ hồ ngày nào cũng có hội chùa, vật bán cũng có chút bất đồng. Hôm nay hội chùa trên núi có bán chút đồ chơi nhỏ mới lạ, trong lòng ta tương đối phiền muộn, càng muốn chạy ra ngoài, lại gặp được Lưu Thúy.

Hôm nay bên cạnh tiểu cô nương cũng không có người hầu, nàng một thân nam trang màu sắc rực rỡ, thắt ngực giống như ta, chỉ là nàng tuổi còn nhỏ, giả trang nam trang cũng là một tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài, nhìn qua cũng biết là con em nhà giàu. Ta lại không được, chỉ có thể nhịn nhục mặc y phục tiểu thái giám, lại ăn mặc thành dáng vẻ Noãn công công.

“Nghe nói năm đó ngài lúc đi lại ở đây, tất cả đều mặc nam trang.” Lưu Thúy vừa mở miệng đã hỏi thăm thật tốt, mắt nàng lóe lên nhìn ta một cái, lại liếc nhìn.

Ai, dường như nha đầu này cũng không chào đón ta.

Ta không trách nàng, lúc ta từng cho là Vạn Tuệ và thái tử gia có chút ý tứ với nhau, biểu hiên của ta so với nàng còn kịch liệt hơn nhiều.

“Đợi ngươi lớn lên sẽ biết.” Không khỏi có mấy phần ghen tỵ tuổi thanh xuân của nàng ấy, ta nghĩ nghĩ, lại nói thêm: “Hãy nắm chặt thời gian có thể mặc trang phục nam nhi!”

Lưu Thúy cười một tiếng, nụ cười này, thi triển hết tư thái nữ nhi, giống như một đóa hoa vừa hé nở, trẻ trung lại diễm lệ. Nàng và ta sóng vai đi một quãng đường, mặc dù không nói ra, cũng không nói ra có ý tứ, chỉ là thỉnh thoảng quan sát ta.

Ta cho phép nàng xem, tự cầm vài cái tượng đất quan sát, trong nhất thời lại nghĩ đến, ta vẫn muốn phải nặn một tượng đất hình Vương Lang mang vào cung cho hắn xem. Chỉ là muốn thật lâu, lần trước xuất cung lại quên đi, trong nhất thời không khỏi hối tiếc, hốc mắt ửng hồng, lại muốn rơi lệ. Nhanh chóng cúi đầu móc tay áo, che giấu đi.

Lần này giấu giếm được người khác lại không gạt được Lưu Thúy, chúng ta lại đi một đoạn, nàng liền liếc mắt nói: “Tỷ tỷ nói, ngài và vị kia là thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt, lúc bắt đầu ta không tin, bây giờ ta tin rồi.”

Ta cười nói: “Tại sao ngươi không tin?”

Lưu Thúy không cho là đúng nói: “Người xem, toàn kinh thành đều biết bây giờ vị kia thế nào, ngài còn có lòng rãnh rỗi ra ngoài đi dạo lung tung, nếu không phải là quá vô tâm, thì là…”

Thấy ta cũng không tức giận, nàng còn nói: “Chỉ làm nhìn người rơi nước mắt ta mới biết, người đây là tâm sự gì cũng giấu trong lòng.”

Những lời này là nói đến trong tâm khảm ta.

Mặc dù chính miệng Vương Lang đảm bảo, chuyện này cũng không phải bố trí nhằm vào hắn. Bây giờ ta thấy bề ngoài, hắn phân tích đích thực rất chính xác. Nhưng ở triều đình và dân gian thần hồn nát thần tính, chuyện huyên náo lớn như vậy. Rất nhiều việc không phải một câu yên tâm mà có thể yên tâm. Ta không phải là ca ca hào kiệt, cũng không phải là Vương Lang hỉ nộ không lộ, quan trong trị gia, ta chỉ là một tiểu nữ nhân rất ngu ngốc rất bình thường, người yêu rơi vào tuyệt cảnh, làm sao ta có thể cười vui như thường? Nếu như ta có thể như vậy, ta đã không phải là Tô Thế Noãn rồi.

Chỉ là bây giờ trong lòng Lưu Phỉ không thể có chuyện, Thế Dương lại loay hoay đến lợi hại, Liễu Diệp Nhi và dưỡng nương trong trong ngoài ngoài vội vàng chuẩn bị cho Lưu Phỉ sinh con, cũng bận rộn. Liễu Diệp Nhi còn phải cho lắng cho an nguy của vị kia của nàng, mỗi người đều có chuyện phải làm của mình, ta không muốn để người nhà phải lo lắng cho ta…

Những tâm sự này, làm sao Lưu Thúy một nữ nhi gia không lớn không nhỏ có thể hiểu được?

Ta liền miễn cưỡng cười cười, hỏi ngược lại Lưu Thúy: “Gần đây Thất vương gia đang bận rộn cái gì vậy?”

Cái miệng Lưu Thúy nhếch lên, có chút không vui: “Chuyện của Thất vương gia, người nên hỏi Thất vương gia đi, hỏi ta làm gì?”

Ta chỉ cười, không nói lời nào: ta đã trải qua tuổi này, dĩ nhiên biết được tuổi này, có người trong lòng, tự nhiên sẽ đặt toàn bộ ý nghĩ lên người hắn. Mà với khả năng của Lưu Thúy, ta không nghi ngờ nàng cũng đã biết được quần lót của Tiểu Linh Lung là cái dạng gì.

Cũng không lâu lắm, Lưu Thúy đã mở miệng: “Hắn vì thái tử gia nói mấy câu, chọc giận hoàng thượng, bây giờ đang bị cấm túc trong cung hoàng tử.”

Nàng lại có mấy phần hậm hực: “Ta đang muốn nói với hắn mấy câu lại bị tiểu thái giám của hắn đuổi ra ngoài.”

“Cấm túc là chuyện lớn, làm sai trong lúc cấm túc lại tùy ý gặp nhi nữ ngoại thần.” Ta an ủi Lưu Thúy: “Chưa chắc hắn không muốn gặp ngươi, chỉ là ngại lên tiếng, rất nhiều chuyện cũng không được quá phận.”

Lưu Thúy trầm mặc, lại qua thật lâu, nàng mới nhẹ nhàng nói: “Ta cảm thấy được người Thất vương gia muốn gặp không phải là ta, nếu ta nói…Người hắn muốn thấy, là ngài.”

Trong lời nói lộ ra vô hạn chua xót, vô hạn không phục, thật làm ta muốn cười. Vào giờ khắc này, ta chợt hiểu mấy phần cảm giác của Vạn Tuệ.

“Ngươi không cần nghe hắn nói càn.” Ta nói với Lưu Thúy: “Cho dù Thất vương gia có người trong lòng, người đó tuyệt đối không phải là ta.”

Chuyện trên triều, chuyện trong cung, ta cũng không phải tinh thông nhất, rất nhiều việc ta như rơi vào trong sương mù , cũng chưa nói được chắc chắn. Chỉ có hai chuyện. vào lúc này ta rõ ràng như lòng bàn tay, không một chút nghi ngờ.

Vương Lang yêu ta, mà Vương Lung thì không.

Ánh mắt Lưu Thúy nháy mắt sáng lên, thần thái nàng như được người ta rót vào vô hạn hi vọng, khiến cho gương mặt vốn xinh xắn lại thêm tỏa sáng. Nàng cười hì hì, nắm tay ta, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái: “Mượn lời chúc tốt lành của ngài!”

Lại không chút để ý nói với ta chuyện nàng vào cung: “Mặt Quý phi nương nương đỏ lừng, được hả hê lại không được, Phúc vương lại có vẻ ấm ức. Chính ở cung Trọng Phương ta còn nghe được hắn và quý phi gây gổ, hắn nói hắn không muốn làm…”

Nàng nhìn ta một cái, giọng nói ngừng lại, mới nói tiếp: “Hắn nói hắn mới không muốn làm thái tử, bảo nương nương ít tìm phiền toái cho hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.