Tuy cả ngày không nhìn thấy Thái tử gia, nhưng khi đêm đến, tiểu thái giám A Xương thân tín bên cạnh Thái tử gia thúc giục ta đến Đông điện thị tẩm, ta mới sực nhớ tối nay chính là ngày thứ nhất trong năm ngày thị tẩm của ta.
Nghĩ đến năm ngày sắp tới, tối nào ta cũng phải nằm ngủ mặt đối mặt với Thái Tử Gia, liền nổi cả da gà. Xế chiều ngày hôm nay, , Trần Thục phi rốt cuộc cũng gọi ta đến giáo huấn một trận, hơn nữa còn nghiêm khắc ra lệnh không cho ta đánh nhau với Thái tử gia, một khi Thái Tử Gia mang thương tích ra cửa, bà sẽ phi thường tức giận.
Một biểu cô tâm tình không tệ, ta cũng đã chọc không nổi rồi, huống chi lúc biểu cô ta tức giận, ngay cả Hoàng thượng cũng không có dũng cảm trực tiếp đối diện, Tô Thế Noãn ta là cái thá gì chứ? Làm sao dám đối đầu với biểu cô.
Nhìn thấy thời gian cũng đã đến, ta không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tắm rửa sạch sẽ, bởi vì tâm trạng ta quá tệ nên cũng cự tuyệt để Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai trang điểm, cứ như vậy để mặt mộc, bên dưới mắt là hai vết xanh đen thật to, cùng A Xương vào Đông điện.
Thái tử gia đưa lưng về phía chúng ta, đang khổ chiến với một chồng thư tín.
Cũng bởi vì hắn ham thích học hỏi không bao giờ cảm thấy mệt, tối đến không phải đọc sách cũng là viết thơ, chính vì thế trong thời gian chúng ta ngủ chung, ta luôn nhân nhượng hắn mà đến Đông điện .
Ta vừa bước vào phòng là chạy thẳng lên giường, dáng vẻ như cá chết nằm im không nhúc nhích, trong đầu tính toán mau chóng hoàn thành nhiệm vụ -- hoặc tìm cách để Thái Tử Gia chán ghét, căn bản không muốn làm cho xong chuyện, cho ta về Tây điện ngủ sớm.
Thái tử gia cũng không thèm để ý đến ta, vẫn cúi đầu chăm chú đọc sách, ta nằm một hồi cũng cảm thấy thật sự nhàm chán, không thể làm gì khác hơn là phóng tầm mắt nhìn mấy cung nhân bận rộn chạy ra chạy vào bưng trà rót nước cho Thái tử gia, đắp chăn mỏng cho ta, đốt hương thắp nến, sau khi đóng tất cả các cửa cũng lui hết ra ngoài.
Chúng ta cứ duy trì tình trạng như vậy được một lúc lâu, Thái tử gia vẫn không chịu ngẩng đầu lên! Vẫn thong thả như cũ viết thư của hắn!
Ta hơi mất kiên nhẫn, xoay người ngồi dậy, vừa định bước xuống đất --
“Nằm xuống.” Giọng nói lành lạnh của Thái tử gia từ phía sau chồng thư truyền tới, mặc dù có hơi mơ hồ, nhưng giọng điệu lạnh nhạt một chút cũng không mơ hồ.
Ta tức giận, nên cũng không xuống đất, dứt khoát ngồi xếp bằng ở trên giường, dùng ánh mắt giết hắn.
Trong lúc vô tình, lại bị mê hoặc bởi động tác viết chữ của người này.
Khi Vương lang viết chữ, đều có một thái độ dụng tâm vô cùng đặc biệt, hàng mi nét mày sắc bén thường ngày sẽ chuyên chú trên tờ giấy, ba ngón tay cầm bút như cầm hoa, nhẹ nhàng nâng niu, từng nét bút xoay chuyển vô cùng lưu loát, dứt khoát, mỗi khi dừng bút để suy ngẫm thì hai hàng lông mày hơi nhíu lại, tạo thành một vết hằn nho nhỏ chính giữa.
Ta nhập môn khá trễ, sáu tuổi mới được phu tử dạy chữ, đi học lại không chú ý, đến khi mười một mười hai tuổi, cũng mới nhận biết được mấy ngàn chữ. Mà mấy ngàn chữ này, không có chữ nào không phải do nhìn Vương Lang luyện chữ mà tùy tiện học được. Khi Vương Lang luyện chữ, cũng sẽ dạy ta một chút ý nghĩa của câu chữ ghi trên giấy, nhờ vậy mà ta học được Lâm hà tự, Hoàng đình kinh, còn có một đống văn biền ngẫu.
Có lúc hắn cao hứng lên, còn có thể cầm cổ tay ta, dạy ta viết “Lục y phủng nghiễn thôi đề quyển, hồng tụ thiêm hương bạn độc thư” .
Khi đó ta mới mười một mười hai tuổi, nhưng Vương lang cũng đã mười ba mười bốn tuổi rồi, chính là lứa tuổi vừa chập chững biết yêu, lúc bấy giờ nhìn ta cũng không khá hơn một tiểu nha đầu là mấy, nên không biết thời điểm hắn viết mấy câu thi từ đó là đang nghĩ đến Hồng Tụ của nhà nào.
Càng nghĩ càng bực mình, ta xoay người trên giường im lặng tĩnh tọa, không nhìn tới hắn.
Một lát sau, rốt cuộc cũng nghe âm thanh Thái tử gia đặt bút xuống. Sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, sau đó nữa hắn ngồi xuống tựa vào lưng ta.
Ta lập tức xoay người giận dữ nhìn hắn, dùng đến chiêu này cho thấy ta đã quyết tâm không sợ giằng co với hắn, vả lại trong chuyện này, ta cũng không cảm thấy mình có thái độ sai quấy. Nói đùa, nếu không xoay người, hắn không thấy được lại cho rằng trong lòng ta đã nhận sai thì sao, chẳng qua là không xuống đài được -- chuyện này chúng ta vẫn còn chưa có chơi xong mà, ta luôn sẵn sàng tranh đi cãi lại với hắn một trận!
Về phần Trần Thục phi và Liễu Chiêu huấn. . .. Chuyện sau này, sau này hãy nói đi.
Thái tử gia nhìn ta khí thế hung hăng như vậy, cũng không quá kinh ngạc, hắn liếc ta một cái, đóng băng khí thế bão táp của ta, buồn bã nói: “Đưa tay.”
Ta nhất thời không kịp suy xét, ngoan ngoãn chìa một tay ra.
Thái tử gia ngay lập tức nắm lấy, không biết từ nơi nào biến ra một cây thước sắt, hắn ra tay nhanh như chớp, đánh vào lòng bàn tay ta ba, bốn cái, ta mới biết kêu đau.
“Đáng chết! Đau quá đi!”
Định thần nhìn lại mới phát hiện đó chính là cây thước sắt mà ngày trước Vương Lang hay dùng để đánh vào lòng bàn tay ta. Ta bất ngờ thốt lên: “Không phải ta đã ném nó--- sao ngươi có thể tìm ra!”
Vương Lang cười gằn. “Nàng ném, lẽ nào ta lại không nhặt?”
Hắn không đếm xỉa ta giãy giụa như thế nào, lại đánh ta thêm mấy cái, mới khoanh chân ngồi đối diện với ta, gương mặt cao ngạo chán nản nói. “Nói, nàng sai ở đâu.”
Ta quay đầu đi, cắn môi, không nói.
Vương Lang chưa bao giờ sợ cùng ta chơi trò này, hắn lại đánh ta một cái, thúc giục: “Nói hay không!”
Cô cô ta đã từng nói, nước mắt là vũ khí sắc bén nhất của nữ nhân, nhưng cũng đừng quá lạm dụng. . . . Ôi, thế nhưng cây thước sắt này đánh người ta rất là đau đó! Ngày trước Vương Lang đánh ta, còn có chút nương tay, nhưng lần này hắn đã thật sự dùng hết sức, ta đau đến mức nước mắt không nhịn dược từng giọt từng giọt rơi xuống.
Ta vừa nức nở vừa lắc đầu: “Ta không nói!”
Động tác của Vương lang đột nhiên ngừng lại, hắn mệt mỏi thở dài, hai tay dùng sức nắm thật chặt cằm ta, ép ta không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Được.” Hắn gật đầu một cái, rồi cười gằn. “Nàng không muốn nói, ta giúp nàng nói.”
“Kể từ khi Mẫu hậu qua đời, Miêu thị ngày càng phách lối, nhất cử nhất động đều có ý tứ muốn trở thành hoàng hậu kế nhiệm. Diendlqd0n. Nàng tưởng rằng áp chế Miêu thị, áp chế thêm Vương Linh, có thể thuận tay áp chế mấy nữ nhân Đông cung, dĩ nhiên là tốt nhất. Có phải nàng thật sự nghĩ như vậy hay không?”
Nhà mẹ đẻ Hoàng Quý phi họ Miêu, Vương Linh là danh tự của Phúc vương--- đừng nghĩ bình thường Vương Lang nói chuyện tao nhã lịch sự, chu toàn cấp bật lễ nghĩa, nhưng khi nói xấu sau lưng người ta vừa có chút thô lỗ thẳng thắn của Khuất Quý nhân, lại mang khí chất quý tộc trời sinh của cô cô ta. Tên tuổi Hoàng Quý phi bị hắn gọi giống như một phụ nhân chanh chua hạ lưu ở góc đường, một chút ý vị tôn kính cũng không có.
Ta cụp mắt, gật đầu một cái. Vương Lang lại dùng sức nâng đầu ta lên nhìn hắn.
Một tay hắn giữ chặt hai tay ta, tay còn lại nâng cằm ta lên, có muốn phản kháng cũng không còn sức chống cự, không thể làm gì khác hơn là cố gắng dời tầm mắt đi nơi khác, không muốn tiếp xúc với hắn.
Vương Lang đáng chết, ngay cả mỗi lần làm chuyện đó, hắn đều có sở thích làm cho ta một chút phản kháng cũng không có, chỉ có thể mặc hắn định đoạt.
“Được lắm, nàng muốn mượn cớ Đông cung không có tiền, muốn mang vài người đến lãnh cung ở. An bài Liễu Chiêu huấn truyền tin muốn Trần Thục phi phong tỏa tin tức, không để cho Miêu thị biết được nội tình sẽ đến làm khó dễ nàng trước thời gian nàng đã sắp xếp, đuổi mấy phi tần ra ngoài cung lễ phật, chính vì muốn Lý Thục viện ở tết Đoan Ngọ trực tiếp kể khổ với Miêu thị, lừa Miêu thị làm khó dễ nàng ngay trong bữa tiệc. Lúc đó nàng mới xảo diệu giải thích với Phụ hoàng rằng kể từ khi Miêu thị quản lý hậu cung tới nay, luôn đối đãi keo kiệt với Đông cung, đây mới chính là chủ ý của nàng có phải hay không?”
Chết tiệt, mỗi một người bên cạnh ta đều là tinh anh trong tinh anh, Vương Lang cả ngày lẫn đêm đều mang một vẻ mặt không màng thế sự, sao lại nhìn thấy những tính toán của ta rõ ràng như thế?
Ta không cam tâm gật đầu một cái.
Vương Lang nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén, từng tấc từng tấc lướt qua gò má ta.
“Chiếu theo tính tình của nàng, bình thường vì rảnh rỗi nhàm chán mới trêu chọc Khuất Quý nhân. Đến khi có chuyện xảy ra, nhất định sẽ không kéo Khuất Quý nhân vào trong những tính toán của nàng. Tính tình của bà ấy quá mức nóng nảy thẳng thắn, nàng sẽ không an bài những nhân tố không nắm chắc trong tay vào trong cục diện. Là ai ra chủ ý cho nàng, khiến nàng đến cung Vị Ương nói ra chuyện dời cung, chọc cho Quý nhân trực tiếp gây rối?”
Ta đổ mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt không ngừng chảy xuống.
Nếu không làm Thái tử, Vương Lang tuyệt đối nên đảm nhiệm chức vụ trong Hình bộ, chỉ bằng ánh mắt sắc bén bắn ra bốn phía chắc chắn có thể kiếm được cơm ăn.
“Ta . . .” Ta cắn môi, ngập ngừng nói.
Ánh mắt Vương Lang lạnh hơn.
“Là Vương Lung ra chủ ý cho nàng?”
Đây rõ ràng là một câu hỏi nhưng giọng điệu của hắn lại rất khẳng định.
Ta lập tức không dám nói thêm điều gì nữa . . . Vương Lang từ nhỏ đến lớn, vẫn không biết chán nói cho ta biết rằng, mặc dù ta và hai người bọn họ có họ hàng, nhưng nam nữ khác biệt, không thể không cẩn thận, ta không nên lúc nào cũng cùng hắn hoặc Vương Lung đơn độc chung đụng, nếu lan truyền ra ngoài sẽ là một trở ngại cho khuê dự của ta.
Nếu hắn nhìn thấy ta và Vương Lung đơn độc ở cùng một chỗ nói chuyện vui đùa, nhất định sẽ đánh vào lòng bàn tay ta. Bắt đầu từ khi ta 7 tuổi, đã phải tuân theo qui luật này, khiến những lúc cùng Thụy Vương nói chuyện, ta đều bất tri bất giác vuốt vuốt lòng bàn tay, chỉ để đảm bảo sẽ không có ai đi tới đánh ta.
Dĩ nhiên là hắn dạy cũng rất đúng, nếu không phải Vương Lang bỏ ra nhiều công sức, ta chắc chắn sẽ không còn một chút khuê dự nào mà nói. Mặc dù khuê dự của ta, vốn cũng đã thảm thương lắm rồi.
Ta hiện tại đã gả cho người ta, vẫn gặp riêng Thụy Vương mưu đồ này nọ. Nói thật, đúng là cũng có chút quá mức. . .
Một lúc sau, ta mở mắt ra, nhưng ánh mắt mang theo mấy phần chột dạ.
Bàn tay đang giữ cằm ta của Vương Lang bắt ngờ siết chặt.
“Tô Thế Noãn, nàng --”
Mấy chữ này giống như được hắn phun ra từ trong kẽ răng, mỗi một chữ đều đập thẳng vào mặt ta.
Ta nhắm mắt lại không dám nhìn Vương Lang.
Thật ra thì việc này đối với ta mà nói được xem như một loại yếu thế.
Hắn hít thật sâu vài lần, rồi lạnh lùng cứng rắn nói. “Được rồi, nàng kéo Quý Nhân vào cuộc, ta cũng không nói gì nàng. Tối hôm qua Phụ hoàng chợt nổi điên, nói này nọ Quý nhân vài câu, cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn, tạm thời chưa tính là lỗi của nàng.”
Hắn dừng một lát, rồi bất chợt hướng về phía lỗ tai của ta rống to. “Nhưng tại sao nàng không ra mặt ngăn Hoàng thượng lại?”
Ta bỗng chốc ngây người.
Nói thật, ta vẫn cho rằng Vương Lang tức giận như vậy cũng bởi vì ta hành động không thỏa đáng, kéo Khuất Quý nhân vào cuộc.
Mặc dù hắn tức giận chuyện Khuất Quý nhân, nhưng nghe hắn nói, dường như tức giận hơn chính là sau đó ta ... ta... Ừ... Ta tương đối tùy hứng, không ra mặt khuyên can chuyện Hoàng thượng bóp chết Hoàng quý phi ngay tại chỗ.
Ta không thể tin mở mắt ra nhìn hắn.
Quả nhiên nhìn thấy Vương Lang lửa giận hừng hực đang bốc cháy.
Ta nhanh chóng nhắm mắt lại, tránh cho lửa đốt bị thương.
Vương Lang siết chặt cằm ta đến phát đau, hắn ra lện: “Mở mắt ra.”
A . . . . .
Không chịu được đau, ta không thể làm gì khác hơn là lại mở mắt ra nhìn hắn.
“Cả sự kiện đều là mưu đồ của nàng. Tuồng vui này, mười phần thì có chín phần là do nàng sắp xếp, một phần còn lại, nàng không muốn diễn, tại sao?” Câu hỏi của hắn sắc như đao, từng câu từng chữ như cắt vào trong ngực ta. “Nếu ta không ra mặt, tuồng vui này, làm thế nào để kết thúc, nàng đã nghĩ qua chưa?”
Ta. . . Ta không có lời nào để nói.
“Hoàng thượng tái phát bệnh điên, nên mới tự tay bóp chết phi tử được sủng ái nhiều năm, nàng không ra mặt ngăn cản, lấy toàn bộ những ủy khuất mà nàng phải chịu, lại tạo nên ấn tượng là người biết đạo lý, Hoàng thượng muốn an ủi nàng, làm sao tìm được bậc thang đi xuống đây?”
Ta không khỏi bị câu hỏi của Vương Lang làm cho co rúm lại.
Giọng Vương Lang lạnh hơn. “Nàng đã thắng trận này, tính kế Miêu thị thua không còn manh giáp, mất hết mặt mũi trước mặt người khác, nàng vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn bà ta bị Hoàng thượng tự tay bóp chết? Nàng có phải quá ngây thơ rồi hay không?”
Ta không có một câu nào để giải thích, không thể làm gì khác hơn là nức nở gật đầu một cái.
“Cục diện do nàng bày ra, nàng lại không chịu kết thúc, muốn ta tới đổ phân cho nàng. Có đầu lại không có cuối, có bản lãnh lớn phóng hỏa, lại không nguyện ý dập lửa, không kịp thời khuyên giải Hoàng thượng, khiến cho oán hận trong lòng Miêu thị ngày càng tăng, e rằng sẽ gây họa tới Quý nhân -- nàng, tùy hứng hay không tùy hứng?”
Ta tận lực cuộn mình thành một vòng tròn, cố gắng chịu đựng cảm giác ăn năn hối hận, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Ta tùy hứng. . . ..” Ta nức nở nghẹn ngào nói, rốt cuộc ta cũng nhu nhược gục ngã trước Vương Lang. “Ta tùy hứng. . . .”
Ta không sợ đánh nhau với Vương Lang, cũng chẳng sợ hắn không để ý tới ta...ta sợ nhất là bị hắn giảng đạo lý.
Mỗi lần nói đạo lý với hắn, hắn có thể nói đến nỗi ta không còn đất dung thân, hận không thể để hắn bóp chết liền, đầu thai làm người một lần nữa, nói không chừng còn ít tạo nghiệt hơn.
Hắn buông lỏng kềm kẹp, ta liền cầm tay hắn đặt vòng quanh cổ ta, khóc sướt mướt khẩn cầu hắn: “Bằng không, ngươi bóp chết ta là tốt nhất. Vương Lang, ngươi bóp chết ta đi.”
Hắn dường như không biết nên khóc hay cười, nhất thời cũng không nói gì, thế nhưng lại chậm rãi dùng sức nắm cổ ta, nhỏ giọng nói. “Nếu ta có thể, bảy, tám năm trước đã bóp chết nàng.”
Vừa nói, Vương Lang vừa thả tay ra, rồi lau sạch nước mắt cho ta, nghiêm mặt nói. “Đánh nàng mười cái, chịu hay không chịu.”
Ta vừa khóc vừa cò kè mặc cả. “Hức hức. . . . . . Năm cái vào lòng bàn tay là được rồi. . . . Không nên dùng thước sắt. . . .”
Nước mắt quả thật là vũ khí hữu dụng nhất, Vương Lang là người chưa bao giờ động lòng khi ta cò kè mặc cả, cũng bắt đầu dao động: “Bảy lần, không thể ít hơn nữa.”
Nước mắt rơi lã chã, ta gật gật đầu, xong lại hận mình không có chí tiến thủ. “Ngươi dứt khoát đánh chết ta đi, ta sống không được, tính toán cũng không xong, ta sống còn có ý nghĩa gì chứ . . . .”
Vương Lang hừ một tiếng, kéo ta lên trên đùi hắn, vén váy ta lên cao.
“Ngươi làm gì vậy?” Ta lập tức ngừng khóc, che miệng lại, vô cùng cảnh giác nghiêng đầu hỏi hắn.
Sau đó ta liền cảm thấy bên dưới chợt lạnh, Vương Lang lột quần lót của ta ra rồi vung tay đánh xuống cái đấy của ta. . . . Á. . . Ừm. . . . A! Đau chết người mà!
“Vương Lang, ta...ta không đội trời chung với ngươi a a a a!” Ta bi phẫn hét lên thảm thiết, ra sức giãy giụa trên đùi Thái tử gia. “Ngươi dám! Cha ta còn chưa bao giờ đánh ta --”
“Từ lần đầu tiên nàng bắt đầu xé sách.” Thái Tử Gia thì thầm bên tai ta. “Ta đã muốn đánh nàng mười mấy đại bản. Đáng tiếc nam nữ khác biệt, không thể không thận trọng. . . . Tô Thế Noãn, về sau nàng tốt nhất nên cẩn thận đừng để mắc phải sai lầm nào, nếu không thân là phu chủ của nàng, ta cũng không thể làm gì khác hơn là trăm phương ngàn kế dạy nàng học quy củ sống qua ngày ở trong cung.”
Ta. . . . . . Ta. . . . . .
Hiện tại, ta thật sự không còn lời nào để nói.