Biểu hiện của Quân thái y ngày đó, khiến ta có thêm không ít tâm sự.
Nếu quả thật vương Lang có vấn đề vậy thì phải làm thế nào?
Mặc dù nói năm đó ta chơi bời lêu lổng còn là một nữ tử chưa trải đời, nhưng những gì không nên nghe thì ta cũng đã nghe được không ít rồi. Có một lão thái gia nhà nào đó, cả đời cơ thiếp mỹ miều vô số nhưng lại không có con cái, ngay cả một cơ thiếp mang thai đều không có, khó khăn lắm mới sinh được một đưa, nhưng mà đứa trẻ vừa ra đời thì lại giống hệt như ông hàng xóm đốn củi họ Vương. Hoặc là một nhà nào đó, sinh đứa bé nào không chết non thì cũng ngu ngốc, chuyện xưa như vậy cũng đủ để ta hiểu được, nguyên nhân để một đứa bé không sinh ra có rất nhiều, rất có thể do nữ nhân, nhưng cũng rất có thể do nam nhân trời sinh không thể lưu được.
Nhưng mà Vương Lang đâu thể như thế được!
Công công ta không cần nói nhiều, cả đời này ông chỉ sinh con trai, có một cô con gái duy nhất là tiểu công chúa của cô cô ta, mặc dù vô cùng yêu thương nhưng chưa đến hai tuổi đã chết non. Ông có mệnh chỉ sinh con trai.
Khuất quý nhân thì sao, số lần thừa sủng không vượt quá năm đã có long chủng, khả năng sinh nở này chưa đủ kinh khủng à? Hai người đó sinh hạ Vương Lang, sao lại là…. Sao lại là người…
Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, không nói đến chuyện ta không sinh được con, mà đầu tiên việc đó ảnh hưởng rất lớn tới địa vị của Vương Lang. Thậm chí còn thảm hơn những gì mà Hoàng quý phi gây nên cho hắn gần đây.
Một đế quốc không thể nào không có người thừa kế, nếu như Vương Lang không thể sinh con, có lẽ Nguyên vương và Phúc vương đều cười toét miệng.
Đương nhiên, chuyện thế này không chỉ nghe một mình Quân thái y nói được, hơn nữa ta cũng từng đọc mạch án của Thái y viện, với vị trí của Quân thái y thật không thể bắt mạch được cho Vương Lang.
Hơn nữa, nếu chỉ dựa vào bắt mạch có thể đoán được có con được hay không thì Quân thái y cũng chẳng làm thái y được, có lẽ hắn chạy khắp thiên hạ, chỉ dựa vào chiêu thức thần thánh ấy mà kiếm cơm ăn.
Cho nên lời nói của Quân thái y lúc đó không thể hiểu theo nghĩa hắn đã bắt mạch cho Vương Lang, biết rõ Vương Lang không thể sinh con.
Nhưng vấn đề sau đáng sợ hơn, nếu như Vương Lang có thể sinh dục thì sao Quân thái y lại ấp a ấp úng không chịu nói cho ta biết rốt cuộc vấn đề ở trên người ai, còn bị dọa về cáo bệnh, nói hắn 'nhiễm phong hàn, sốt cao', ba ngày rồi cũng không tiến cung gặp ta?
Bây giờ ta rất quan tâm tới vấn đề này, hơn cả để ý tới chuyện vì sao Bồng Lai các sụp xuống. Dù là ai hại ta, dù là dùng phương pháp không đáng tin cậy như vậy trong hàng trăm nghìn kế để hại ta thì ta cũng không bị sao và còn ở đây, ngoài một vết bầm đen trên trán thì chả bị cái rắm gì cả.
Nhưng nếu không sinh con được thì đúng là chết rồi!
Không nói đến việc nếu cuối năm ta còn chưa mang thai, Khuất quý nhân nhất định sẽ đến Đông cung bức áp ta cho Vương Lang lên giường những nữ nhân khác. Chính ta cũng muốn xấu hổ, một hai năm không có con là bình thường, nếu ba bốn năm sáu năm không có con thì địa vị Thái tử của Vương Lang còn giữ được hay không?
Hơn nữa, ca ca ta đã bắt đầu chuẩn bị đại chiến cho mùa thu năm nay, đợi đến khi đánh xong, dù thắng hay thua thì ta cũng không thể hoành hoành ngang ngược như bây giờ, trước mặt Hoàng quý phi cũng phải thu liễm chút, không nhân lúc bây giờ có con chẳng lẽ đợi đến khi bị Hoàng quý phi khi dễ?
Hai ba ngày liên tiếp, ta đều toàn tâm toàn ý suy nghĩ chuyện này, ngay cả lúc Thụy vương đến thăm ta, ta cũng nói câu được câu chăng, ngay cả Thụy vương ngắt con đường đi của ta thì mặt ta cũng không biến sắc.
Mặc dù bình thường ta bày mưu tính kế không lớn, nhưng lại đánh cờ vây rất giỏi, từ nhỏ đến lớn, khắp Tứ Cửu thành không có địch thủ. Chỉ vì ta chẳng những đi những nước cờ tốt mà còn có một tuyệt chiêu mà không ai làm được: Ta đặc biệt vô lại.
“Còn tưởng rằng Lục tẩu sẽ hối hận một bước này chứ.” Thụy vương vừa nói, vừa cong mắt cười, dường như đang nhớ những lúc ta đi lại nước cờ.
Ta lè lưỡi làm mặt quỷ: “Cần gì, bây giờ ta đã học được chiêu mới.”
Vừa nói, vừa dùng tay áo quét cả bàn cờ, lại quở trách Thụy Vương: “Biết rõ Lục tẩu là bệnh nhân mà cậu không biết xấu hổ thằng cờ ta, Tiểu Linh Lung, cậu chẳng biết suy nghĩ gì cả!”
Lại làm nũng với Vương Lang: “Thái tử gia, ngài phải làm chủ vì thần thiếp!”
Vương Lang trừng ta một cái, quở trách ta: “Đã chơi thì không được hối hận, đánh cờ hối hận đi lại thì thôi, thấy sắp thua lại còn vẩy loạn bàn cờ, không có phong độ gì cả.”
Vương Lung nhẹ nhàng vỗ tay, ủng hộ nói: “Vẫn là Lục ca công đạo.”
Ba người chúng ta đã lâu không ở cùng nhau nói chuyện như vậy.
Đương nhiên, không có Vương Lang ở bên thì Vương Lung cũng không thể một mình đánh cờ với ta được, dù sao chúng ta cũng là thúc tẩu, bình thường ở chung vẫn nên tuân thủ cấm kỵ nam nữ.
Vương Lang quở trách ta là cảnh tượng thường thấy nhất trên đời, một ngày hắn không nói ta ba bốn lượt thì nhất định khi đó không ở bên cạnh ta. Ta cũng không để ý, cười hì hì nói: “Chẳng vui gì, Tiểu Linh Lung, kỳ nghệ của đệ không bằng ta, hai huynh đệ đánh đi, ta câu cá.”
Bây giờ thời tiết khá mát mẻ, ta ở trong phòng buồn bực cả bảy ngày, cảm thấy không thoải máy, cũng may Vương Lang không ra Đông cung. Ta năn nỉ hắn dẫn ta đến bên hồ Thái Dịch thả câu, đúng lúc gặp được Thụy Vương, thường xuyên qua lại, cá không câu được mấy con thì lại đánh cờ, lại khiến ta không còn muốn suy nghĩ chuyện trong đầu.
Cứ để hai huynh đệ bọn họ tương thân tương ái, còn ta bước đi thong tả, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên bờ, quăng cần câu, chằm chằm nhìn vào cần câu không mồi ngẩn người.
Vương Lang thích đọc Khương Thái công, đúng là có đạo lý của mình, dường như tất cả tạp niệm đều biến mất, dường như không có chuyện gì, là không nghĩ được lúc này.
Quân thái y còn là một người học nghề, không thể nào bắt mạch cho Vương Lang, cho dù có cơ hội bắt mạch thì không cũng thể nào từ mạch tượng đoán được hắn sinh con được hay không.
Nhưng hắn lại thường trốn tránh vấn đề sinh dục của Vương Lang.
Cho nên hắn vẫn biết rõ chút bí mật cung đình.
Quân thái y lại có con đường nào biết rõ những chuyện mà ngay cả ta không biết đây?
A, dù sao hắn cũng là học việc Thái y viện, kết luận mạch chứng của Thái y viện hay phương thuốc, cũng phải công bố ra, để các vị viện chính nghị luận cẩn thận, khẳng định tình huống thân thể của Vương Lang cũng hiểu được phần nào.
Nhưng nếu như ngay cả hắn cũng biết được tin vịt này thì tại sao ta lại không thu được chút tin gì? Trong Thái y viện không phải không có người của Tô gia ta.
Xem ra hắn có kỳ ngộ hiểu được chút việc, những chuyện này hiện tại quả là sự tình trọng đại, hắn không thể nào im lặng mà lờ mờ nói cho ta biết.
Trừ phi…
Cô cô ta dạy bảo ta rất nhiều đạo lý, trong đó một bộ phận lớn, ta coi như không, nhưng bà cũng không phải một người duy nhất từng dạy bảo ta. Cha ta, mẹ ta, biểu cô, ca ca ta, thậm chí là dượng hay chị dâu ta, dưỡng nương ta và cả Liễu Diệp Nhi, đều là lời nói và việc làm mẫu mực, đưa cho ta những kinh nghiệm quý báu.
Nhưng mà đạo lý này ta lại tự mình ngộ ra.
Một người đứng ở vị trí nào, sẽ từ góc độ gì ngắm phong cảnh.
Chỗ ngồi trên cao, nhìn thuyền du hoa ở phương xa là một loại tâm tình. Tay cầm chén ngọc, ở trên sàn tàu ỷ hồng kề thúy là một loại tâm tình. Người mặc đồ thô, ở trên bờ từng bước kéo thuyền, lại là một tâm tình khác.
Đương nhiên, đợi đến khi thuyền chìm, người ngồi trên bờ xem náo nhiệt hay không, nhưng hành khách trên boong thuyền và người kéo thuyền lại có những tâm tình khác.
Muốn thay đổi tâm tình Quân thái y, chỉ cần đổi vị trí của hắn, để cho hắn xuống ngựa, đến bờ song cùng kéo thuyền với chúng ta, ta xem như thế là đủ rồi.
Đem Quân thái y điều tới Đông cung làm Điển dược cục lang, vốn chỉ xuất phát từ thú vị, muốn đùa giỡn Trịnh Bảo Lâm một chút, bây giờ xem ra, nước cờ này không thể không đi rồi.
Như vậy, tâm tình trong suốt cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì ta đã có kết luận, mà thoáng cái bị nghiên nát ra. Thế giới bên cạnh ta dần dần sáng lên, mặt hồ Thái Dịch gợn từng gợn sóng trong mắt ta.
Ta nghe bên kia Vương Lang có nói chuyện.
Dường như Vương Lung đang nói: “…Lục ca xem, Lục tẩu vừa ngẩn người kìa.”
Giọng nói nhàn nhạt: “Một ngày không thất thần mấy lần, chợp mắt mấy lần, thì nàng còn là Tô Thế Noãn à?”
Giọng nói còn ghét bỏ nữa sao, haiz, một ngày Vương Lang không nói ta mấy lần thì hắn còn gọi là Vương Lang sao?
Dường như Thụy Vương bị Vương Lang chọc cười, tiếng cười như gió, từ bên phía Vương Lang thổi qua bên chỗ ta, rồi lại như gió bay đi mất.
Ta nghe thấy hắn nói: “Lục ca nếu thật ghét bỏ Lục tẩu như vậy thì sao đếm hôm đó lại chạy gấp xuống Bồng Lai các như vậy? Người trầm ổn như huynh, còn suýt ngã trên bậc thang, nếu không nhờ Tam ca đỡ anh thì đêm đó không chỉ Lục tẩu bất tỉnh đâu nhỉ?”
Vương Lang trầm mặc, cũng không trả lời Vương Lung, một lát sau, Thụy vương còn nói: “Chuyện ở Bồng Lai các, rốt cuộc phụ hoàng nghĩ gì, tra ra đầu mối chưa? Chuyện này rốt cuộc là…”
Hắn còn chưa nói hết, nhưng ý trong lời nói cũng đã rõ rành rành.
Ta vừa định nhảy lên đi qua cười Vương Lang, thuận tiện làm nũng hắn, nhưng mà nghe thấy Thụy Vương hỏi như vậy thì ta lại duy trì bất động, như là ta còn đang xuất thần —— Vương Lang vẫn luôn bảo ta an tâm điều dưỡng, không cần nghĩ nhiều đến chuyện Bồng Lai các, tin tức gì hắn cũng không nói với ta.
“Trên cột có vết dao mài.” Giọng Vương Lang vẫn không đổi: “Nhưng mà qua những ngày này điều tra, đến cùng có phải vết dao hay không thì rất khó nói. Phụ hoàng nghe nói thì lại gọi người tra, còn phân Cẩm y vệ làm việc. Nhiều hơn nữa ta cũng không rõ ràng lắm.”
Cẩm y vệ!
Chuyện trong cung đình sao cả kinh động tới cả Cẩm y vệ!
Ngay cả Vương Lung cũng trầm mặc, mãi sau mới nói khẽ: “Đệ nghe nói, Dương tuyển thị mới luyện một thủ khúc, nhảy tại sân đài, hoàng thượng lúc ấy rất thích, còn nói: Đợi ngày nào Dương tuyển thị khiêu vũ, ông nguyện ý thổi tiêu vì Dương tuyển thị…”
Công công ta nhất định có rèn luyện hàng ngày, tiếng tiêu của ông coi như nhất ở đại nội, thường thường thổi tiêu trong đêm ở Thụy Khánh cung, tiếng tiêu bay sang cả Đông cung.
Muốn thổi tiêu làm bàn, đương nhiên Dương tuyển thị phải ở canh. Dáng người Dương tuyển thị nhỏ nhẹ, có thể đi trên lan can, thậm chí còn khiêu vũ, đây cũng là việc cực kỳ phong nhã.
Chính là nếu như nàng ta múa trên đó, làm nơi đó sập, chuyện phong nhã này cũng không còn sót lại chút gì, về phần suy nghĩ gì đương nhiên không cần nói cũng biết.
Mặc dù bên ngoài ta không hoạt động gì nhưng cổ cũng rướn lên nghe những gì Vương Lung nói.
Hẳn nào Hoàng thượng tức giận như vậy, thì ra xét đến cùng vẫn là vì ông.
Vương Lang im lặng không nói gì, mãi sau hắn đánh một con cờ xuống.
Ta quay đầu lại nghe thấy hắn nói: “Vương Lung, lúc đánh cờ tối kỵ nhất là có tạp niệm, ván này đệ thua rồi.”
Nhưng mà thắng thua trên bàn cờ, Thụy vương đương nhiên không để ý quá —— hắn cũng không phải ta.
Hắn cũng thản nhiên nhận thua, vừa cười vừa khen Thái tử: “Kỳ nghệ của Lục ca tăng lên rồi.”
Thái tử nhìn hắn cười cười, nụ cười này ta lại đọc được vô vàn ý nghĩa. Khiến ta thoáng giật mình ngây ngốc ngồi đó.