Hoàng thượng Ngự Vũ nhiều năm, Long Tinh Hổ Mãnh, tuy rằng đã sắp bước qua tuổi sáu mươi, nhưng nữ quyến trong hậu cung vẫn càng ngày càng tăng, cung nga thái nữ, tất cả mọi người đều mặc trang phục diêm dúa lòe loẹt, hiếm khi có thời tiết tốt mà cùng ngồi chơi đùa bên hồ Thái Dịch, cùng nhau đi tới đi lui, khắp nơi đều là oanh thanh yến ngữ(*), vô cùng náo nhiệt.
(*): Mô tả giọng nói mượt mà, yểu điệu của phụ nữ
Ta vừa nhìn, vừa cảm khái với Tiểu Bạch Liên, “Cũng may tính tình của Thái Tử Gia rất nghiêm túc và cẩn thận, nếu không mỗi ngày cùng chung đụng với nhóm thiếu nữ thanh xuân này ——”
Tiểu Bạch Liên hiếm khi trừng ta một cái, “Nương nương!”
Ai, tuy nữ tử này chỉ hầu hạ bên cạnh ta một năm, nhưng cũng đã dưỡng thành tính khí vênh mặt hất hàm sai khiến. Cuối cùng, tất cả cung nhân bên cạnh ta đều thường quên ai mới là chủ tử, nói chuyện với ta đều không khách khí chút nào.
Ta không thể làm gì khác hơn là chán nản tinh thần, nuốt lại tất cả lời nói còn chưa ra khỏi miệng vào trong bụng.
Tiểu Bạch Liên vẫn chưa buông tha cho ta, thao thao bất tuyệt kể lể, “Nương nương thật đúng là không biết che giấu gì cả, có lúc họa là từ trong miệng mà ra đấy, giống như lần đó ngắm trăng, ngài có cần phải nói Hoàng quý phi là ‘Khuôn mặt như trăng tròn, giống như mỹ nhân đi ra từ Thịnh Đường’. . . . . .”
Dù sao thì tuổi của Hoàng quý phi cũng đã lớn, khuôn mặt không còn săn chắc như cung phi trẻ tuổi nữa, bị ta nói một câu, chẳng những không vui mừng mà ngược lại còn hoa dung thất sắc, vuốt mặt không chịu nói, bĩu môi nguyên một buổi tối.
“Ta đây là nói thật chứ sao.” Ta cũng học dáng vẻ sùng sục nâng miệng của Hoàng quý phi. “Chúng ta lại không học người Tống, cần gì phải gầy như con gà con thì mới gọi là dễ nhìn chứ, chẳng lẽ khen một câu trăng rằm là sai hả?”
“Nương nương cũng không phải không biết!” Tiểu Bạch Liên giận đến nhảy nhảy về phía trước. “Lúc Hoàng quý phi còn trẻ, nổi danh là có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp——”
“Mỹ nhân chính là mỹ nhân, mập cũng là mỹ nhân mập chứ sao.” Ta khoan thai chắp tay, từ từ tản bộ bên hồ Thái Dịch, trêu chọc Tiểu Bạch Liên nhảy nhảy về phía trước. “Chẳng lẽ mập thì không phải là mỹ nhân?”
Quả nhiên, Tiểu Bạch Liên bị ta chọc cho hoạt bát hơn, luồn lên nhảy xuống, tròn vo giống như một Tiểu Hương Trư(heo con) đi theo phía sau ta, “Nương nương!”
Trước đây, khi Liễu Chiêu Huấn vẫn còn là nha hoàn thiếp thân của ta, ta mới phải bị tức giận đến nhảy nhảy về phía trước như vậy, bây giờ nhân vật chuyển đổi, khiến tâm tình ta rất tốt, chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm chỉnh, nhìn Tiểu Bạch Liên bị ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, cảm giác thật tốt.
Vòng qua hồ Thái Dịch, vào Tây Lục cung, Tiểu Bạch Liên cũng không còn nhảy nữa.
Không chỉ như thế, nàng còn vuốt vuốt quần áo trên người, lại bước đi đoan chính, mắt nhìn thẳng, bước từng bước nhỏ như dáng đi chim cút, người không biết, nhìn thấy nàng còn tưởng rằng là thiên kim tiểu thư nhà nào đấy.
“Ngươi làm gì thế?” Ta hỏi Tiểu Bạch Liên.
Tiểu Bạch Liên đưa tay làm dấu “xuỵt“. “Xin Nương nương yên lặng!”
Ơ... Nếu không phải còn nhớ rõ gọi ta là nương nương, ta thật đúng cho rằng nha đầu Tiểu Bạch Liên này bị thất tâm phong(*).
(*): Bị tâm thần
Sau đó ta vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Thụy Vương theo sau Trần Thục Phi từ trong Lộ Hoa Cung từ từ đi ra ngoài.
Ta lập tức cười: Tiểu Bạch Liên mê luyến Thụy Vương cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Thụy Vương là nhi tử của Trần Thục Phi, Thất đệ của Thái Tử Gia, là huynh đệ tốt cùng chơi từ nhỏ đến lớn với Thái Tử, gặp được hắn, ta đương nhiên cũng thân thiện nhiều hơn mấy phần.
“Thất đệ.” Ta gọi.
“Lục tẩu.” Hắn đáp lễ.
Sau đó. . . . . . Không có sau đó á.
Nói giỡn, nam nữ là đại cấm kỵ, chúng ta lại là thúc tẩu, chẳng lẽ còn giữa ban ngày ban mặt mà xúm lại nói chuyện phiếm? Hơn nữa, Thụy Vương cũng không giống như người nào đó, người ta là rất chịu khó thỉnh an mẹ ruột xong, đoán chừng lại muốn về nhà đi học.
Thụy Vương gật đầu với ta một cái, sau đó từ từ đi về nơi ở của hoàng từ.
Vì vậy, Tiểu Bạch Liên xoay người lại, lòng say thần mê đưa mắt nhìn bóng lưng Thụy Vương. Khiến ta cũng mê muội thưởng thức cùng nàng.
Dáng dấp của mấy nhi tử Hoàng thượng đều không tệ, ngay cả Phúc Vương năm nay mới chín tuổi cũng là một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác, có thể lên tranh tết. Thụy Vương thì sao, lớn lên không tồi, tuy nhiên giữa hai hàng lông mày lại vô cùng nhu hòa, không có nét bén nhọn giống như Thái Tử Gia. . . . . .
Sai rồi!
Giữa hai hàng lông mày của Thụy Vương trơn bóng như ngọc, có một luồng hơi thở chính nhân quân tử, làm cho người ta có cảm xúc “Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma”(*). Nếu so với người nào đó, giữa hai lông mày không giấu được khí sát phạt, phải tốt hơn nhiều tốt hơn nhiều!
(*): Vốn đề cập đến xương, ngà voi, ngọc bích, đá chờ gia công thành đồ vật. Mô tả tài năng văn học tốt, có thành tựu.
Bóng lưng của hắn đang hướng về phía ánh mặt trời, ánh mặt trời nóng rát chiếu lên bộ thường phục màu xanh nhạt, giống như muốn mềm mại xuống.
Ai, ta không khỏi khẽ thở dài một hơi.
Đáng tiếc, một thanh niên tốt như vậy lại bị bước đi khập khễnh.
Tuy rằng bước chân của Thụy Vương đã hết sức che giấu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, chân phải so với chân trái bị ngắn hơn một đoạn, bước đi cũng có chút lảo đảo nhẹ.
Chẳng qua, nếu không phải bị khập khễnh, với tuổi trẻ và tài hoa của Thụy Vương, Thái Tử Gia có thể thân mật với hắn như vậy hay không, lại là một chuyện khác rồi.
Ta đưa tay quơ quơ trước mặt Tiểu Bạch Liên, nhẹ nhàng ho khan.
Tiểu Bạch Liên bị dọa sợ đến nhảy lên cao ba thước, vẻ mặt lập tức đỏ bừng hết cả lên, “Mẹ, nương nương. . . . . .”
Nàng lưu luyến không rời nhìn Thụy Vương một cái, vừa quay đầu lại trở thành tiểu nha đầu nhảy nhảy về phía trước, “Nương nương cũng đừng đứng ngốc ở đó nữa, mặt trời độc lắm nha!”
Ta đánh lên ót nàng một cái, khen nàng, “Mắt thật là tốt, so với mấy cung nữ bên cạnh Hoàng quý phi thì ngươi mạnh hơn nhiều.”
Mấy cung nữ bên cạnh Hoàng quý phi, mỗi một người đều giống như Khương Lương Đệ chuyển thế, mỗi lần nhìn thấy Thái Tử Gia, trong ánh mắt luôn hiện lên vẻ hận không thể vươn tay ra cởi sạch quần áo của Thái Tử Gia.
Tiểu Bạch Liên lại bị ta chọc cho nhảy nhảy về phía trước, “Nương nương, cẩn thận miệng của người. . . . . .”
Chúng ta vừa cãi vả, vừa cười hì hì vào Lộ Hoa Cung.
Trần Thục Phi đang pha trà, nhìn thấy chúng ta tới, chỉ là cười một tiếng, cũng không đứng dậy nghênh đón.
“Thế Noãn tới đấy à!”
Cùng ngồi một chỗ với Trần Thục Phi, không hẹn nhưng lại có cảm giác như được tắm gió xuân. Dường như Thụy Vương giống nàng hơn là hoàng thượng —— tuyệt đối là nhiều hơn.
Có lẽ, cũng là bởi vì công công của ta không thưởng thức được phần ưu nhã này của Trần Thục Phi, kể từ khi nàng có Thụy Vương, Trần Thục Phi vẫn không được cưng chiều, d.đ/l ;q’d qua nhiều năm đều bình bình đạm đạm sống qua ngày trong Lộ Hoa Cung, thật sự là người rãnh rỗi đầu tiên không tranh quyền thế trong Tử Cấm.
Ta liền quy củ ngối xuống đối diện Trần Thục Phi, thăm hỏi nàng, “Biểu cô vẫn khỏe chứ ạ?”
Khi cô cô Tô hoàng hậu của ta còn làm Thái Tử Phi, Đông Cung cũng không vắng lạnh, Liễu Diệp Nhi có thể vào cung làm Chiêu Huấn, có lẽ là Hoàng thượng nghĩ tới năm đó Trần Thục Phi cũng vào cung như vậy, nên mới mở một mắt nhắm một mắt, nếu không với thân phận của nàng, làm sao có thể sống được trong Tông Nhân phủ? Trần Thục Phi là biểu muội của cô cô ta, tuy rằng quan hệ cách xa ba ngàn dặm, nhưng một tiếng biểu cô này, là ta cam tâm tình nguyện.
Như đã từng nói, nếu Trần Thục Phi không phải là biểu cô của ta, ta cũng có chút không dám ngồi chung một chỗ với nàng. Tuy cách cư xử của ta luôn tự phụ đúng mức, có thiên gia quý khí, nhưng ở trước mặt Trần Thục Phi, lại cảm thấy mình như một nha đầu đến từ nông thôn, mỗi một tiếng nói cử động đều mang theo vị đất.
“Khỏe.” Trần Thục Phi cười cười gật đầu với ta một cái, lại cuối đầu lật thêm một cái chén, đưa đến bên bình trà đất nhỏ, từ từ đổ nước trà nóng bỏng vào trong chén, cổ tay xinh đẹp run lên, liền thu ngấn nước lại, không bị vẫy nước ra ngoài khay trà chút nào. “Uống ly trà trước rồi hãy nói.”
Mặt mày ta lập tức đau khổ.
Tiểu Bạch Liên đang ở phía sau ta cười hắc hắc, hả hê, không cần nói cũng biết.
Trần Thục Phi xuất thân từ thư hương môn đệ, cả đời đều thích dạy mặc quần áo ăn cơm, gặp mặt người nào, không có việc gì đều muốn nói uống ly trà trước rồi hãy nói. Nếu người không uống ly trà này, nàng nhất định sẽ không để ý tới ngươi.
Có việc cầu người, ta không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn bưng ly trà nhỏ bị nước làm nóng đến bỏng tay.
Nóng nóng nóng nóng nóng!
Ta vừa hô to trong lòng, vừa làm ra dáng vẻ vân đạm phong khinh, xếp ngón tay thành hình hoa lan bưng chén lên, khổ sở uống một hớp trà.
Đắng đắng đắng đắng đắng!
Trần Thục Phi cười híp mắt nhìn ta, trong đôi mắt trong sáng như ánh trăng rằm tràn đầy mong đợi.
“Trà này —— uống rất ngon!” Ta liếm nơi bị phỏng rơi một lớp da, nhe răng cười với Trần Thục Phi.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt trên mặt Trần Thục Phi thoáng cái đã sụp đổ mất rồi.
“Lại nữa lại nữa!” Nàng tức giận, đoạt lấy ly trà, hắt nước trà xanh biếc vào trong khay trà. “Trà ngon cho ngươi uống, không bằng cho bò uống!”
“Biểu cô à, người biết rõ con không phải là một người phong nhã mà.” Ta nói tiếp. “Mỗi lần tới đều phải lãng phí một ly trà, cần gì phải như vậy?”
Trần Thục Phi trừng ta một cái, quay qua phất phất tay với Tiểu Bạch Liên, gương mặt vân đạm phong khinh xuất trần, tuổi đã cao như vậy, Thụy Vương cũng đều đã lớn, nhưng vẻ nhiệt tình mơ mộng vẫn chưa bao giờ giảm.
“Lui xuống hết đi.” Nàng mệt mỏi phân phó.
“Vâng!” Cung nữ giữ cửa chỉnh đốn vạt áo thi lễ, liền nối đuôi thối lui ra khỏi Đông điện. Tiểu Bạch Liên là người cuối cùng đi ra ngoài, còn thân thiết khép cửa điện lại cho chúng ta.
Lúc này, Trần Thục Phi mới thả lỏng, nàng đẩy mâm trà ra, buông lỏng ngồi tư thế xếp bằng, vén tay áo lên, đại mã kim đao(*) giáo dục ta.
(*): Mô tả nói thẳng thừng sắc nét, tàn nhẫn.
“Cho dù có long trời lở đất cũng không thể bỏ quy củ, mọi người đều biết muốn vào Lộ Hoa Cung nói chuyện, trước tiên cần phải uống một ly trà vừa nóng vừa đắng, những năm gần đây đã giúp ta tiết kiệm bao nhiêu miệng lưỡi? Hả? Né bao nhiêu phiền toái?” Nàng nửa quỳ đứng lên nhéo lỗ tai của ta. “Còn tiểu vô lại con thì sao, hả? Ỷ vào biểu cô thương con, con liền giở trò xấu làm nũng với ta, một ly trà cũng uống không hết. Hả? Lấy đặc quyền ra chơi đùa. . . . . .”
Ta nhảy dựng né trái né phải trong điện, tránh Vô Ảnh Thủ của biểu cô, biểu cô ta nhéo người rất đau, từ nhỏ khi ta làm việc gì sai, không sợ bị cô cô biết, nhưng lại sợ biểu cô biết, chẳng những bị phạt vào Lộ Hoa Cung uống trà mà còn bị nàng nhéo lỗ tai.
“Biểu cô, đây không phải là Lão Nhân người thương con sao?” Vừa tránh ta vừa trơ mặt ra cầu cạnh, “Thế Noãn mệnh khổ, cha không thương mẹ không yêu, trong cung còn bị Đông Cung chán ghét, nếu người còn nhéo lỗ tai Thế Noãn, vậy Thế Noãn đáng thương biết bao nhiê chứ.”
Vừa nói, ta vừa làm bản thân mình thành tám tuổi, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn biểu cô.
Đoán chừng Trần Thục Phi cũng đuổi đến mệt mỏi, nàng chống nạnh trợn mắt nhìn ta một cái, bước đi thong thả trở về ghế Thái sư bên cạnh ngồi xuống, “Chuyện gì hả, lại phải tới phiền ta.”
Ngươi xem, người này thật là cho không cho người ta chút thể diện, cũng không biết xấu hổ, thật là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Ta vọt về bên cạnh Trần Thục Phi, sửa lại váy một chút, cẩn thận ngồi xuống: Nhưng ta cũng không có được mấy cái váy quý giá rồi.
“Biểu cô à….” Trước tiên, phải kéo dài giọng nói, làm cho không khí khổ sở một chút. “Thế Noãn sắp không có y phục mặc rồi á!”
Trần Thục Phi hừ một tiếng, vuốt vuốt vệt mực bắn ra trên chiếc váy cao quý của nàng, lại nhìn sổ sách được tơ vàng treo trên giường một chút, “Không có tiền? Không có tiền thì tới tìm biểu cô nghĩ cách? Của hồi môn của con đâu?”
Ta cúi đầu xoắn ngón tay. “Nữ tử mới xuất giá chưa được một năm đã động tới của hồi môn, người nói xem về sau con phải làm thế nào ạ?”
Biểu cô ta rất hiểu rõ ta —— cho nên nàng cũng biết ta cũng không phải một người có lý trí khi đối đãi với tiền tài như vậy, nàng uy nghiêm hừ hừ.
“Được rồi!” Ta chép miệng, “Ở Đông Cung nhiều người như vậy, bên cạnh con chỉ có mười thị nữ, còn lại bảy tám mươi cung nhân thái giám gì đó, không phải hầu hạ Thái Tử Gia thì chính là hầu bốn tiểu tiện nhân, con lại không ngu, tại sao lấy của hồi môn của con để nuôi nữ nhân của Thái tử chứ!”
Khi nói ra lời này, ta nói vô cùng khí phách, âm vang có lực. Cuối cùng khiến cho Trần Thục Phi hài lòng, nàng cười. “Tiểu vô lại, vẫn còn biết tính toán đấy —— vậy con suy tính như thế nào, đến nói cho ta nghe xem?”
Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Biểu cô bằng lòng vì ta mà nghĩ kế, thì mọi chuyện đều dễ làm.
“Biểu cô người cũng biết, quyền thế trong hậu cũng vẫn bị Hoàng quý phi nắm trong tay.” Vừa nghĩ tới vẻ mặt Hoàng quý phi nhìn ta, ta liền khe khẽ mà cười lên: biết một người chán ghét ngươi như vậy, lại không thể làm thế nào với ngươi, chẳng phải là khiến cho tâm tình người ta rất tốt sao? “Quý phi nương nương tiết kiệm giản dị, tuy Phụng Kỷ không nghiêm, nhưng đối xử với người khác rất là. . . . . ưm. . . . . .”
Ta giữ lại một chút, muốn tìm một thích hợp từ để hình dung Hoàng quý phi đối đãi với Đông Cung, ưm nửa ngày, nghĩ đến một từ xinh đẹp nhất cũng chỉ là.
“Keo kiệt.”
Trần Thục Phi buồn cười, che miệng lại ưu nhã cười trộm.
“Hơn nữa, trong Đông Cung chúng ta, miệng ăn lớn và nhiều, chỉ có hai người là con và Thái tử có lệ phí hàng năm, thật sự như muối bỏ biển, giật gấu vá vai(*).” Ta lại dùng mấy thành ngữ, “Lệ phí hàng năm của mấy Chiêu Huấn Thục Viện lại chậm chạp không phát. . . . . . Tiếp tục như vậy nữa, con thật sự không thể nuôi sống cung nhân rồi.”
(*): Được chỗ này hỏng chỗ khác
Trần Thục Phi không hổ là biểu cô của ta, nàng bất ngờ mỉm cười.
“Nha đầu chết tiệt kia, con lại muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình, quậy lớn chuyện lên hả ?”
Ta trừng mắt nhìn, “Biểu cô, người an phận đã lâu, cũng nên hoạt động gân cốt một chút, mới không bị rỉ sắt chứ sao.”
Biểu cô ta quay đầu đi suy nghĩ một chút, sau đó rõ ràng đáp đồng ý.
“Được, con muốn biểu cô giúp con thế nào?”
Ta nhanh chóng giơ tay lên, dùng tay áo che đi nụ cười hả hê: trong cung có người quen dễ hành động, Hoàng quý phi còn muốn tiếp tục làm khó nữa. . . . . . Thái tử phi ta, cũng phải nhìn nàng có bản lãnh này hay không đã!