Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 94: Chương 94: Vừa nghe đã ói . . .




Sáng sớm đầu năm mồng một, ta liền nghênh đón một người khách hoàn toàn nằm ngoài dự đoán —— rồi lại nằm trong dự liệu.

Bởi vì đầu năm mồng một tất cả mọi người có chuyện gì, sáng sớm hoàng thượng còn phải đứng dậy tiếp nhận chúng thần chầu mừng, vào lúc này năm ngoái, ngay cả ta cũng phải ở Đông cung bày ra tư thế để cho nhóm cáo mệnh phu nhân tới lạy, cho nên ta thật sự không ngờ Vương Lang sẽ tới đây cùng ta dùng điểm tâm vào sáng sớm mồng một, cũng rất phóng túng ngủ trễ hơn bình thường một chút. Kết quả vừa mở mắt đã nhìn thấy Thái Tử Gia mỉm cười nhìn ta chằm chằm, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, thiếu chút nữa đã muốn xoay người ngủ tiếp.

Quả thực nếu so với người khác thì Vương Lang cũng hiểu ta hơn một chút, nhìn thấy ta muốn lật người, hắn liền vỗ vỗ mặt của ta, vừa cau mày dạy dỗ ta, “Tuy rằng bây giờ nàng đang bị cấm túc, nhưng cũng không thể tự giận mình. Bây giờ đã là giờ gì rồi mà vẫn chưa chịu dậy?”

Giọng điệu mất hứng vừa thốt lên xong, ta biết ngay thật sự là Vương Lang đến thăm ta rồi.

Lại nói, kể từ sau khi chúng ta thành thân, trừ mấy tháng hắn đi Giang Nam ra, xác thực là như hình với bóng. Khoảng cách lần gặp mặt này với lần trước có lẽ gần một tháng, có câu nói tiểu biệt thắng tân hôn. Ta đương nhiên là rất nhớ hắn —— nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu ta thích khi bản thân hắn y quan chỉnh tề nhìn thấy bộ dạng rối bù của ta.

“Mau đi ra.” Nhanh chóng cầm gối dựa xua đuổi Vương Lang, “Chờ ta ăn mặc chỉnh tề rồi hãy vào gặp ta! Không biết xấu hổ, nhìn lén dáng vẻ người ta ngủ.”

Vương Lang bị ta chọc cho cười không ngừng, không còn dáng vẻ nghiêm túc thường ngày chút nào. Hôm nay hắn ăn mặc rất thoải mái, chỉ mặc một chiếc cẩm bào màu vàng sáng, không giống như những ngày tết trước đây, lúc nào cũng phải mặc bào phục tầng tầng lớp lớp, đội ngọc quan nặng nề. Thậm chí, hôm nay hắn chỉ là tùy tiện đeo khăn lưới trên đỉnh đầu, mặc dù thoạt nhìn vẫn là áo mũ chỉnh tề, nhưng so với bình thường thì nhìn. . . . . . Trẻ tuổi hơn nhiều.

Ghét, căn cứ theo tình hình hiện giờ của chúng ta, một người là tự giam mình, một người là bị giam lỏng mà nói, lúc này gặp nhau dù sao cũng phải là tiêu điều lạnh lẽo hoảng sợ túm y phục nhau mà khóc, mặt ta dày hoàn toàn không sợ mỉa mai, khí định thần nhàn không thèm để ý. Vương Lang không những cũng không lo lắng cho ta chút nào, mà còn nhẹ nhàng như thường nói việc nhà với ta!

Vì người nam nhân này mà ầm ĩ với dượng, rốt cuộc có đáng giá hay không đây?

Ta hung thần ác sát nhìn chằm chằm Vương Lang, trừng mãi đến lúc hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, lúc này mới không nhịn được ôm chăn ngốc ngốc cười một hồi, lại nhanh chóng lật người  xuống giường rửa mặt thay y phục, để cung nhân chải cho ta một búi tóc hơi phức tạp một chút —— trời mới biết trong khoảng thời gian rất dài, ta đều chải hai cái đuôi sam. Đợi đến khi ta đi đến Khởi Cư để dùng cơm, trên Noãn các đã bày biện một bàn điểm tâm, Vương Lang đã ngồi xếp bằng trên giường gạch, cười tủm tỉm nhìn ta.

“Sao tối hôm qua chàng lại không đến?” Ta vẫn nghiêm mặt, từ từ đến gần Vương Lang, “Làm hại một mình ta cô đơn qua năm, ngay cả cơm tất niên cũng không ăn.”

Ta vẫn là một người ngôn hành bất nhất(*) —— ta đây là thừa nhận.

(*): Lời nói và hành động không giống nhau.

Cho nên ta vừa trách móc, vừa không khách khí dựa vào trong ngực Vương Lang, lại cầm lấy tay hắn, giục hắn vuốt ta như vuốt một con mèo, sau đó nheo mắt lại không nói lời gì cọ vào gò má của hắn.

Vương Lang bị ta cọ đến cười không ngừng, “Tô Thế Noãn, nàng là mèo à?”

Tuy nói như thế nhưng cuối cùng hắn vẫn vuốt lưng của ta từ trên xuống dưới, cùng ta ôn tồn một hồi, mới thúc giục ta dùng điểm tâm. “Còn không ăn nữa là đến giờ cơm trưa đấy!”

Ta không có khẩu vị mấy, tùy tiện uống một chén sữa đậu nành, ăn nửa khối bánh bằng sữa coi như là xong bữa sáng. Vừa ăn vừa không ngừng quan sát vẻ mặt Vương Lang, suy đoán động tĩnh bên ngoài cung.

Hắn chỉ là không muốn ra khỏi Đông cung, cũng không phải bị hoàng thượng giam lỏng, đến cung Hàm Dương thăm ta cũng không phải là việc khó gì. Dù sao hiện giờ Vương Lang cũng là thái tử, tương lai sẽ là Hoàng thượng, chỉ cần người có đầu óc, cũng biết không thể làm chuyện quá tuyệt tình với hắn. Lại nói ngay cả Vương Lung cũng đã tới, hắn muốn đi vào thăm ta, người khác còn có thể nói gì?

Vừa nghĩ như thế, chọn đầu năm mồng một mà không phải đêm ba mươi để tới đây, liền hiểu rõ lý do hơn một chút: Vào đêm ba mươi, dù sao dượng cũng ở hậu cung mừng năm mới, không so được với đầu năm mồng một, mấy nhân vật cấp quan trọng trong cung đều phải tiếp nhận tham bái chầu mừng, dĩ nhiên không có tâm tư để ý đến hắn.

“Chàng thật đúng là không có ý định ra sân à.” Ta hỏi hắn, “Đầu năm mồng một chầu mừng Đông cung, là chuyện lớn đấy.”

Nhìn Vương Lang trẻ tuổi tuấn lãng trước nay chưa từng có, cả người hắn hình như cũng dễ dàng rất nhiều, sắc mặt lại có tinh thần phấn chấn hiếm thấy, mà không phải là lạnh nhạt tự phụ. Hắn liều lĩnh mạo hiểm nói, “Lão già vẫn cho rằng cuối cùng ta sẽ lấy đại cục làm trọng, trước khi hết năm bắt tay thân thiện với ông ta, cho nên vẫn cố gắng không chịu cúi đầu.”

Sau đó —— không phải kết quả đã bày ra trước mắt rồi à?

Ta nhịn không được liền muốn cười.

Cả đời Hoàng thượng chơi vô lại, cả đời dựa vào vô lại lừa dối vượt qua cửa ải, không biết đã giải quyết bao nhiêu vấn đề khó khăn. Không ngờ có ngày ông vậy mà lại bị Vương Lang vô lại áp bức cho trên không ra trên dưới không ra dưới.

Trong mấy huynh đệ Vương Lang, trừ Vương Lung, Vương Anh, Vương Linh ra thì tất cả đều trung thực đỡ không nổi, xuất thân cũng không được tốt. Nói cách khác, về cơ bản thì Đoan Vương cũng là người thành thật. Mà sau khi Vương Lung ầm ĩ một trận nhỏ, hiển nhiên là buông tha cho trò chơi kinh thành, muốn đi phiên rồi. Vương Anh thì sao, với tính tình của hắn thì thật sự là không thể trèo lên triều đình nổi. Vương Linh lại là một người thông minh, biết mình kém ca ca quá nhiều tuổi, thế lực sau lưng cũng quá mỏng, muốn tranh thì không thể nào tranh được. Lúc này hoàng thượng chính là muốn tiếp tục cất nhắc một người tới gõ Vương Lang, nhưng không cất nhắc không ra người.

Phế lập Đông cung, là quốc gia đại sự, nếu làm không được sẽ chấn động thiên hạ.

Nếu tất cả mọi người đã hiểu rõ một điểm này, như vậy hiện tại liền đến phiên Vương Lang lấy thân phận của mình đến uy hiếp hoàng thượng, khiến cho hoàng thượng khó chịu.

“Từ trước đến giờ mọi người đều nói chàng tốt.” Ta vừa nói, lại vừa không nhịn được dựa vào trong ngực Vương Lang, ghé vào lỗ tai hắn nỉ non. “Chỉ có mình ta hiểu biết rõ chàng là đồ xấu xa. Giờ thì hay rồi, người trong thiên hạ đều nói chàng là một thái tử hư hỏng, cũng bởi vì chọc giận hoàng thượng, dám bị bệnh. . . . . . Ngay cả đầu năm mồng một cũng không chịu lộ diện, hoàng thượng sẽ bị bẽ mặt biết bao nhiêu chứ?”

Vương Lang rất vô tình nói. “Ta không quan tâm!”

Tay của hắn lại muốn chạy vào trong vạt áo của ta, nhưng tuyên dâm bữa ban ngày đầu năm mồng một, dù sao cũng không được tốt. Ta vội cầm tay của hắn, không chịu cho hắn tiếp tục nữa.

Hình như hắn cũng hiểu, lại từ từ rút tay ra, nhàn nhạt thở dài một tiếng, nắm lấy cằm của ta ấn môi xuống.

Đã thật lâu rồi chúng ta chưa hôn nhau, cho dù là lúc trước, thật ra thì cũng đều rất ít khi môi lưỡi quấn quít. Một khi động tình, hơn phân nửa chính là trực tiếp. . . . . . Khụ ừ, xxoo luôn.

Biết rõ hôm nay không thể đi tới cuối cùng, thì càng cảm thấy nháy mắt này vô cùng ôn tồn, đầy đủ trân quý. Lúc mới bắt đầu, Vương Lang còn duy trì thái độ không nhanh không chậm, hắn từ từ liếm khóe môi ta, chỉ khi nào ta truy đuổi theo động tác của hắn, hắn liền vội vàng,  gần như là tham lam đòi lấy từng ngóc ngách của ta. Nếu không phải là ta vẫn còn giữ vững một chút thần trí không để cho hắn được như ý, sợ rằng chuyện tuyên dâm giữa ban ngày đầu năm mồng một khó nghe như vậy, thật sự sẽ xảy ra trên người chúng ta.

Tuy nói như thế, nhưng rốt cuộc cảnh tượng giờ phút này cũng không mấy đẹp mắt, Vương Lang không chịu cho ta đứng dậy, hắn đè ta ở trên người hắn, buộc ta nằm sấp trên vai hắn, nghe tim đập của hắn. Ngón tay như có như không vuốt tóc ta —— không cần phải nói, búi tóc lại loạn rồi. Một lát sau, hơi thở dốc của hắn mới ổn định lại, cây gậy rất không an phận phía dưới cũng dần dần bình tĩnh lại, hắn mới hỏi ta, “Hơn một tháng này, nàng đã đi chơi ở đâu hả?”

Ta không khỏi chột dạ cười lên: Trong lúc bản thân Vương Lang ở trong cung chịu khổ, ta lại ở bên ngoài giải sầu, lại nói thật sự là có vẻ ta rất vô tình. Nhưng mà nghĩ đến người này và Cẩm y vệ hình như cũng có chút giao tình, ít nhất tra hỏi hành tung của ta là rất dễ dàng. Mà ta cũng không nói láo, nói cho hắn biết mọi chi tiết. “Những quán ăn tốt trong ngoài kinh thành gì đó, ta và Liễu Chiêu Huấn đều tìm thời gian ăn một bữa.”

“Ừ.” Hắn nhắm hai mắt đáp, giọng nói lại có mấy phần trấn an, hình như ta không đắm chìm vào trong nhớ nhung, lấy nước mắt rửa mặt đã làm cho hắn vui vẻ.

“Sau đó lại đến Thập Sát Hải(Xem ảnh minh họa bên dưới!), rồi đi các hội chùa, chàng cũng biết, năm trước trong kinh thành rất là náo nhiệt.”

“Ừ.” Vương Lang có chút cắn răng nghiến lợi, sức lực ngón tay vuốt theo sợi tóc của ta cũng dần dần lớn lên.

Ta càng nói càng chột dạ, “Sau đó nữa là phóng ngựa chạy ra ngoại ô một chút. . . . . . Gặp được Lưu Thúy mấy lần. . . . . .”

Nhận thấy mặt mũi hắn kích động hung tợn, ta nhanh chóng phân tán sự chú ý của hắn. “Chàng có biết không, đường muội Lưu Thúy của tẩu tẩu ta hình như coi trọng Thất đệ của chàng đấy.”

Vương Lang liền cúi đầu, cười như không cười nhìn ta.

“Ta đây ngược lại không biết.” Giọng điệu Thái Tử Gia không nhanh không chậm, “Ta biết mấy ngày trước Thất đệ vào Cung Hàm Dương thăm nàng, ở đó đến 2-3 canh giờ.”

Lòng dạ của bình dấm chua này vậy mà lại hẹp hòi như thế, thật làm cho ta kinh ngạc lạ thường.

Khi một nữ nhân trêu chọc phu quân nhà mình ghen tuông, trong lòng lúc nào cũng có chút vui mừng, cái này thật không có lỗi. Ta quả thật cũng có chút vui vẻ, nhưng nghĩ tới cam kết của ta và Trần Thục Phi, lại nhanh chóng nghiêm túc bảo đảm với Vương Lang. “Hắn chính là tới làm thuyết khách cho cha chàng, mong chờ lần này chúng ta sẽ cúi đầu trước, sau đó lừa gạt mọi chuyện ——”

Vương Lang hừ một tiếng, không nặng không nhẹ ngắt lỗ tai của ta, ngược lại không tiếp tục truy vấn nữa, mà là như có điều suy nghĩ nói: “Chắc Thất đệ đã nói cho nàng biết, đầu mùa xuân sang năm là hắn phải đi phiên rồi chứ?”

“Ừ.” Ta có chút tiếc nuối. “Xem ra Lưu Thúy và hắn hơn phân nửa là bất thành rồi.”

Tuy rằng đất phong của Vương Lung không đến nỗi xa lắm, ở ngay tại khu vực Sơn Đông, nhưng dù sao phiên vương cũng bị hạn chế tương đối lớn, lại nói nếu như trong cung, Lưu Thúy còn có thể không có việc gì đi vào tham bái ta một cái. Đợi đến sau khi Vương Lung xuất cung đi phiên, nàng cũng rất ít có cơ hội lấy cớ để gặp được Vương Lung rồi. Vương Lung lại không chịu cưới nàng —— thấy vậy hai người hơn phân nửa vẫn là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Vương Lang lại ngắt lỗ tai của ta, hắn chua xót nói, “Hơn một tháng không thấy, trong miệng nàng đầy Vương Lung nhỉ? Tô Thế Noãn, tuy rằng nàng không có ánh mắt, nhưng cũng không đến nỗi không có ánh mắt đến nước này chứ.”

Ta cười ha ha, “Chàng cũng ghen nha?”

Vương Lang liền lật người đè ta ở phía dưới, thủ thỉ thù thì nói bên tai ta, “Đây là ngày đầu tiên nàng biết ta?”

Đối với hắn mà nói, đây đã là lời ngon tiếng ngọt cực kỳ hiếm có. Làm khó ta vừa nghe liền ói rồi.

Quả thật lời nói vừa vào tai, ta liền lên cơn buồn nôn, còn chưa kịp bảo Vương Lang mau tránh ra, một hớp nước chua đã trào lên. . . . . .

Ta liền phun đầy người Vương Lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.