Khó Ngăn Cản

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11 – Hiệp nghị ở chung

Đường Văn tưởng sẽ được nghỉ một tháng an nhàn, ai biết được cậu tiêu dao được có nửa tháng, lại nhận ngay điện thoại ông chủ. Ông chủ sốt ruột nói mới nhận một đống nguyên liệu, cần cậu phân tích ngay mà đây lại là lần mua bán giá cả trăm vạn, hy vọng cậu cố gắng chịu khó một chút, nhanh nhanh đi làm.

Đường Văn không có cách nào, ăn cơm người thì bị người quản, cho dù chân cậu vẫn còn đau, ông chủ vẫn kiên trì kêu gào cậu.

Quý Trạch mày mặt nhăn nhó, hắn thấy ông chủ của Đường Văn thật đáng ghét, chuyện này là sao, cậu bị gãy chân cơ mà, còn muốn cậu một thân mang bệnh đi làm việc, ông chủ không đau lòng nhưng mà hắn thì đau. Cậu đi một chân vài bước cũng không chịu nổi, công việc kia bắt buộc phải đứng cả ngày, cậu có thể chịu đựng nổi sao? Về đến nhà không phải sẽ đau muốn chết à?

“Nghỉ việc, nghỉ việc đi, cứ nói là đến thư viện làm biên tập, không làm công việc này nữa, ông chủ em đang ngược đãi em.”

Đường Văn đứng dậy đi lấy cái áo blu trắng, Quý Trạch đè cậu lại, hắn vẫn luôn cẩn thận trân trọng Đường Văn như bảo bối, làm việc một chút xíu thôi cũng không cho cậu làm, sợ cái chân cậu lại thêm đau khó chịu.

Đường Văn ngồi trên sopha, lấy quần áo của mình, đây là chồng quần áo của hai người bọn họ xếp lên nhau. Cậu lấy từng cái từng cái một, lấy áo sơ mi rồi ca vát đã được cẩn thận là phẳng, đồ ngày mai cậu sẽ mặc.

Mấy ngày qua ở chung sáng tối, trong lúc đó cả hai đã sớm dưỡng ra một kiểu ăn ý, Quý Trạch sẽ không làm ồn cuộc sống của cậu. Quý Trạch không cho phép cậu làm việc nặng, ăn cơm xong tự hắn sẽ dọn dẹp, gọt hoa quả cho cậu, pha cho cậu ly cà phê. Hắn lại còn giặt giũ nấu cơm, giúp cậu tắm rửa đi WC nữa.

Giống như là cả hai đã cùng sống chung lâu lắm rồi, không có khoảng cách, ăn ý mười phần, nói cái gì cũng tùy ý, làm cái gì cũng thoải mái. Ngay cả Đường Văn vốn đã nghĩ ra kế hoạch phản đối cũng sớm bị Quý Trạch lật đổ.

“Em ngày mai sẽ nói với ông chủ, chỉ hỗ trợ mấy ngày thôi, chờ chân em hoàn toàn lành lặn, em sẽ đi làm lại .”

“Việc này em phải biết, chỉ làm có vài ngày thôi. Tuy bác sĩ bảo rằng xương nứt không nghiêm trọng, nhưng mà còn bị bong gân nữa, chạm nhẹ một chút sẽ dễ bị lệch xương, đến lúc đó lại nặng thêm, thảm lắm . Còn công việc của em nữa , lúc làm xét nghiệm là phải đứng suốt đúng không, em muốn xét nghiệm một đống nguyên liệu gì đó rất nhiều, giờ lại tồn thêm một đống nữa , ông chủ lại giục làm gấp, em có thể nghỉ ngơi lúc nào chứ? Em đúng là bướng bỉnh quá, có bao nhiêu ủy khuất cũng chịu đựng, làm một ngày biết đâu chân lại bị phù thũng(sưng tấy) lên thì sao, thừa cơ hội này nghỉ việc đi, anh không đành lòng nhìn em chịu khổ.”

Đối với quan tâm của hắn, Đường Văn đau khổ trong lòng, có người quan tâm cậu như vậy khiến cậu cảm động.

Vỗ vỗ cánh tay hắn.

“Em nếu trụ không được , liền gọi điện cho anh, anh đến đón em về nhà mà.”

“Em thật là, cứng đầu muốn chết, chịu khổ chỉ có mình em thôi.’

Quý Trạch xoa xoa đầu cậu một cái, trong mắt tràn ngập sủng ái, hy vọng bản thân cậu chịu chiếu cố mình nhiều một chút.

Đường Văn cầm tay hắn hạ xuống, nắm tay hắn, đây là lần đầu cậu không lẩn trốn quan tâm của hắn, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu kia liền nhìn trân trân vào đó.

“Mấy ngày này em vẫn cảm kích anh lắm, Quý Trạch à, trong khoảng thời gian này em thực rất vui vẻ, sinh bệnh, có người bên cạnh cẩn thận chiếu cố, có người dặn dò quan tâm. Khiến cho em cảm thấy, bên cạnh nên có một người, thật sự không sai.”

“Nếu biết anh tốt như vậy, không bằng đáp ứng đi, làm người yêu của anh. Con người anh không có hoa tâm, chỉ cần chúng ta yêu nhau, sẽ có thể cùng nhau sống cuộc sống thật tốt, mỗi ngày đều sống như vậy, em không hy vọng cùng anh ngày đêm làm bạn sao?”

Lời đã nói ra, nhu tình mật ý có thể làm động tâm cậu, quả nhiên, Đường Văn cũng đáp lại hắn rồi.

“Cho chúng ta một khoảng thời gian đi, để chúng ta thích ứng một chút, đừng vì xúc động nhất thời mà sau đó hứa hẹn này nọ, rồi mới phát hiện giá trị nhân sinh quan của chúng ta không giống nhau, khi đó hai người đều bị tổn thương. Chúng ta nên từ từ, chậm rãi ở chung, chậm rãi dung hợp, rồi cảm thấy có thể kết giao cả đời ở chung, đến lúc đó, chúng ta mới có thể thật sự cùng một chỗ.”

Đây là điểm mấu chốt, một người tự do quen sẽ nghiện, cuộc sống cô đơn của cậu cũng tốt lắm nên không hy vọng nhiều cậu sẽ muốn sống với người nào đó. Nhưng mà, Quý Trạch đối với cậu tốt lắm, người như vậy cậu không muốn bỏ qua, mới có ý niệm thử thách trong đầu, chỉ có thử thách này, mới có thể biết được cậu có khả năng bỏ qua ý nguyện sống độc thân hay không, bọn họ hai người có thích hợp hay không, có thể cùng nhau cả đời, yêu nhau, sẽ là một đời. Đây mới là tình yêu, mới là cuộc sống.

Cậu viết tiểu thuyết, so với người bình thường thì có lối suy nghĩ bình tĩnh hơn, tuy rằng tiểu thuyết cậu viết ra đều có kết cục viên mãn đại đoàn viên, nhưng cậu cũng biết nhiều việc trên đời, không như ý mình không mười thì cũng tám chín phần. Cậu không để tâm đến người thổ lộ với mình là một nam nhân, cũng không để ý sẽ trở thành đồng tính luyến ái, chỉ là, phần tình cảm này, không thể có chỗ thiếu hụt, không thể có tỳ vết gì, đây là tình yêu hoàn mỹ cậu tôn sùng. Chỉ là các phương diện đều thích hợp mới có thể cùng một chỗ, bọn họ mới không thể nói rằng mình đã yêu sai người rồi, tình yêu này không nên có, sẽ làm tổn thương người . Yêu, chình là chuyện cả đời. Thật vất vả mới có thể yêu một lần, vậy nên cần hoãn mỹ một ít.

Cậu đã nói ra lời này, nghĩa là mọi cố gắng kiên trì không ngừng của hắn dù khiến cậu động tâm, nhưng lí trí khiến cậu không thể gục hoàn toàn, yêu càng sâu, đau càng lớn, mới có thể khiến cậu cam tâm tình nguyện. Nếu đây là lời khiêu chiến, hắn sẵn sàng nghênh chiến.

Đối với chiến dịch lần này , hắn vẫn đang cực kỳ hứng thú, nhất định phải làm đến cùng.

“Em đối với vợ (nguyên văn không thể sửa a) chỉ có một yêu cầu, tuy là đồng tính thì không có hôn nhân trói buộc, nhưng mà, mặc kệ tinh thần hay thân thể đều phải là của đối phương. Thì phần tình cảm này mới đáng tôn trọng.”

“Này cũng là yêu cầu của anh, ai nói không có hôn nhân trói buộc? Nếu chúng ta cùng một chỗ , anh sẽ cho em một hôn lễ.”

Những lời này làm Đường Văn giật mình , hai nam nhân kết hôn? cha mẹ hắn còn không giết bọn họ a. Có thể được không? Không thể nào.

“Em còn nhớ người gặp ở quán bar lần trước không, anh cùng hắn kết giao hơn ba năm, rồi hắn phản bội anh , nên mới chia tay. Không yêu hắn nên anh cùng hắn trong lúc đó quả thực có nhiều chỗ không thể hòa hợp được, mới khiến hắn ra ngoài tìm người khác. . .. đã biết lí do nên không thể dây dưa tiếp. Bọn anh cũng từng yêu nhau, cũng đã nghĩ tới kết hôn, nhưng không thích hợp. Đường Văn, anh xem trọng em tuyệt đối không vì tiểu thuyết của em , anh cảm tạ tiểu thuyết của em, cũng cảm tạ thời kỳ hỗn loạn văn hóa này, khiến chúng ta có thể gặp nhau. Em không cần lo lắng anh đối với người kia còn tình cảm nhớ mãi không quên, anh có thể nói cho em biết, anh thích em, em hiện tại chính là người anh yêu thương nhất, anh muốn yêu em một đời, muốn bảo vệ người đơn thuần đáng yêu này cả đời.”

“Anh yêu một người, sẽ có ý nghĩ cùng người đó sống chung cả đời, cũng sẽ cho người đó một danh phận, anh có thể đứng trên đường lớn hét với mọi người rằng, anh yêu một nam nhân, sẽ cùng người đó kết hôn, chúng ta thật sự yêu nhau lắm. Đây là niềm kiêu hãnh của anh, không thể để người sẽ sống với anh chịu ủy khuất được. Cho nên, chúng ta nhất định sẽ kết hôn, trên lễ đường, nhận được mọi lời chúc phúc.”

Cùng một người nam nhân kết hôn a, Đường Văn nghĩ, hình ảnh kia có chút không tưởng tượng được, cảm giác thật tò mò.

“Tốt lắm, không cần làm khó đầu của mình, đi ngủ đi, ngày mai anh đưa em đi làm. Trước khi tan tầm nhớ gọi anh trước, anh sẽ đưa em đi bênh viện kiểm tra lại, nếu bác sĩ nói,em thật sự không thể tiếp tục làm việc, thì lập tức nghỉ việc đi.”

“Anh bá đạo quá.”

“Ngoan, đây là vì anh đau lòng em mà.”

Ôm cậu , giúp cậu lên giường, đắp chăn, hôn lên trán cậu.

“Ban đêm đi vệ sinh liền gọi anh một tiếng, đừng để bị ngã.’

Đường Văn trong lòng ngọt ngào, có thể gặp được Quý Trạch, thật sự là điều tốt đẹp.

Ngày hôm sau,Quý Trạch để ít thuốc giảm đau trong túi của cậu, thuốc giảm sốt, thuận tiện bỏ vào ít đồ ăn, hoa quả, còn đem áo blu trắng của cậu gập gọn gàng để trong túi luôn. Nhìn thấy cái túi chật cứng, Đường Văn thực đau đầu, cậu đâu phải đi dã ngoại, không cần chuẩn bị nhiều thứ như thế.

Đắn đo xem liệu đã đủ chưa, sau rồi mới ôm cậu xuống lầu, dặn dò lần nữa, ngàn vạn lần không được cố mang vật nặng, có thời gian thì phải an vị nghỉ ngơi một chút, không cần cứ dùng chân phải đứng thẳng, cẩn thận chân phải cũng bị phù thũng luôn, chân trái cũng cẩn thận một chút đừng va chạm chỗ nào, cơm trưa cố không được ăn món cay nóng gì hết.

Nếu thật sự chịu không nổi, phải gọi hắn đến đón, nếu ông chủ bảo cậu làm việc chậm , không hoàn thành số liệu liền lập tức nghỉ việc luôn.

Tự mình đưa cậu đến phòng thí nghiệm, cùng đám đồng nghiệp của cậu nói mọi người chiếu cố cậu, đừng để cậu ngã, còn đưa một ít điểm tâm coi như là lễ cảm ơn , đến khi cả đám đồng nghiệp bảo nói là hắn cứ yên tâm, chỉ cần bọn họ giúp được liền giúp, sẽ không làm Đường Văn bận rộn.

Đường Văn trở mình xem thường, lần nữa bảo hắn nhanh đi làm đi, cậu đâu phải đứa nhỏ ba tuổi, cậu đi làm cũng nhiều năm căn bản cũng không vần để ý cẩn thận như vậy, hắn đối với cậu lo lắng chiếu cố cẩn thận không có nghĩa là tất cả mọi người đều phải như vậy với cậu. Đều làm việc lĩnh lương như nhau, người ta hỗ trợ cũng chỉ là nghĩa vụ, không phải trách nhiệm. Việc này hắn đã đi quá giới hạn rồi.

Quý Trạch trước khi đi còn lưu luyến không chịu rời, kéo cậu lại cảnh cáo, nếu chính mình cố chịu đau, thì về đến nhà cậu cẩn thận hắn xử lí cậu như thế nào đây.

Đi ba bước lại quay lại , rồi mới chịu đi hẳn. Đường Văn thờ dài một hơi, gặp một bà mẹ như thế, dù thương nhưng cũng là một gánh nặng.

“Đường Văn, bằng hữu này đối với cậu thật tốt, phải cố mà quý trọng nhé.”

Tất cả mọi người vây quanh cậu, giống như cậu không đối với Quý Trạch tốt tí nào, giống như là vô lương tâm vậy. Cậu chả lẽ là người vô lương tâm sao?? Bất quá lúc bình thường, cậu chỉ có thể tự xem trọng chính mình thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.