Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã

Chương 1: Chương 1: Chúng tôi




Tuyết lại rơi…… Tôi nặng nề vén bức màn màu trắng lên, hiện ra trước mắt chính là tấm kính dính đầy hơi nước. Lặng nhìn khung cảnh ngoài kia… trắng xóa, thật thuần túy và … thật đẹp. Vào đêm khuya, tôi có sở thích đứng ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ. Bởi vì tôi sẽ thấy được những cảnh đẹp mà người khác thường bỏ qua. Thật sự là có chút đắc ý nha. Dọn đến ở nơi này đã được hơn một năm, nhưng bản thân vẫn là chưa thích ứng được với phòng trọ này. Thực ra mà nói, chính là không thể thích ứng với chiếc giường đôi dành cho hai người nằm này. Chỗ này vốn là không gian dành cho hai người, nhưng giờ đây lại chỉ có một mình tôi sử dụng. Trước kia một nửa của nó còn có một chủ nhân khác, chỉ là người ta không muốn sử dụng quyền lợi này mà thôi. Có lẽ là không cần thì đúng hơn. Suy nghĩ lại, kỳ thật việc này cũng rất tốt a. Thôi thì đành lên giường đi ngủ vậy, ngày mai còn phải làm việc. Tôi tự nhủ với chính mình, thả bức màn xuống, xoay người đi trở về giường lớn. Nhưng trước cửa đột nhiên lại xuất hiện một người, làm cho tôi thực sự hoảng sợ. “Anh làm em sợ a.” Tôi dừng kinh ngạc, thấp giọng nói với anh. “Còn chưa ngủ sao?” Anh liếc mắt nhìn tôi một cái rồi đi đến. Bắt đầu cởi quần áo trên người ra. “Phải.” Tôi bước qua, cầm lấy âu phục anh cởi ra cùng với chiếc cặp táp. “Có cần pha nước nóng giúp anh không?” Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, có lẽ tắm một cái sẽ thoải mái hơn a. “Không cần, anh tắm sơ là được rồi.” Anh nhìn tôi liếc mắt một cái, sau khi cởi xong lớp quần áo cuối cùng liền đi vào phòng tắm. Người đàn ông này thực đúng là không biết ngại chút nào mà…… Nhưng cũng đúng, dáng người tốt như vậy thì phải tự tin thôi. Tôi ngoan ngoãn bò lại trên giường, chui vào ổ chăn ấm áp, nằm nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, chuẩn bị tiến vào giấc ngủ. Sau một lát, tiếng nước chấm dứt. Anh đi ra, sau đó liền chui ổ chăn đã được tôi ủ ấm. “Ưm…… Thật ấm áp!” Anh phát ra tiếng thoải mái, rồi ôm lưng tôi. Hơi thở cực nóng từ phía sau thổi đến, bờ ngực to lớn gắt gao dán chặt vào người tôi. “Anh……” Cảm giác được dục vọng của anh đang dần tăng lên, tôi có chút cứng ngắc. Anh xoay người tôi lại, thân thể cao lớn đè lên trên. Tôi nhìn thẳng vào con ngươi đen thâm thúy của anh, trong lòng tim đập gia tốc. Anh cười xấu xa, đáy mắt bùng lên một ngọn lửa. Cúi đầu nồng nhiệt hôn tôi làm tôi gần như không thể hô hấp. Tôi thích sự cuồng dã của anh, thích cùng anh triền miên, thích anh luôn làm tôi đạt tới cao trào, rồi sau đó trên mặt sẽ hiện lên sự thõa mãn khi đã chinh phục được một điều gì đó. Tôi kìm lòng không được đáp lại, anh nở nụ cười tà ác. Chỉ là một giây ngắn ngủi nhưng cũng đã bắt mất thần hồn của tôi. Tiếp theo, toàn bộ phòng trở nên ái muội vô cùng, hương vị tình dục kích thích những giác quan của hai người. Nữ rên rỉ, nam gầm nhẹ, lửa nóng khiến tôi dường như quên hết tất cả…… Kích tình qua đi, cơ thể anh đầy mồ hôi đè nặng trên người tôi, bộ phận kia vẫn còn chôn sâu trong cơ thể tôi, giống như đang chờ tôi sưởi ấm nó. Bù đắp lại cho sự vất vả của anh. Tôi ôm chặt lấy anh, an ủi linh hồn dường như phóng đãng của anh. Cho dù thân thể cường tráng của anh làm tôi có chút không chịu nổi, nhưng tôi vẫn tùy ý anh làm những gì mà anh thích. Sau một lúc lâu, anh mới chuyển động thân thể, nằm sang bên cạnh. Cứ tưởng rằng anh sẽ thả tôi ra, nhưng bàn tay to của anh lại duỗi ra, kéo tôi vào vòng tay ôm ấp của anh. Anh luôn thích ôm tôi như vậy rồi đi vào giấc ngủ, mà tôi cũng dần dần bắt đầu lưu luyến sự ấm áp trong vòng tay anh “Ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc nữa.” Tôi than nhẹ một câu, rồi xoay người trong lòng anh, tìm cho mình một vị trí thích hợp nhất, chậm rãi đi vào giấc ngủ…… Anh, là chồng của tôi, Lôi Nặc. Đã hơn một năm trước, chúng tôi quyết định kết hôn. Dường như dưới con mắt của mọi người, tôi đã gả cho một lãng tử có tiếng xấu đồn xa. Lý do kỳ thật rất đơn giản, anh có tiền có thế, anh tuấn phóng khoáng. Lấy được anh sẽ rất tốt. Vào thời điểm đó, người tôi cần chính là một người chồng như vậy. Anh xuất hiện, khiến tôi giống như một người mắc nạn trên biển thấy được phao cứu sinh, liền liều lĩnh bắt lấy nó. Nếu không kể đến cuộc sống riêng thối nát của anh thì Lôi Nặc quả thật là một người đàn ông đáng quý. Tuy rằng anh có xuất thân hiển hách, nhưng kể từ khi anh tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc, trong vòng ba năm ngắn ngủi, liền nhanh chóng phát triển sự nghiệp lớn gấp đôi, tổng tài sản cũng vì vậy mà tăng vút. Tại thời điểm kinh tế khủng hoảng như vậy thì anh quả thực đã tạo nên kì tích. Có lẽ mọi người không thích phương pháp kinh doanh của anh, có lẽ mọi người rất ghét tính cách cuồng vọng kia của anh, nhưng họ đều phải thừa nhận, anh luôn luôn là người thắng. Tôi thực coi trọng người đàn ông như vậy, dù cho anh có đổi phụ nữ không ngừng, chuyện xấu cũng bay đầy trời. Cho nên, vì bản thân, cũng là vì sự nghiệp của cha mình, tôi gả cho anh, một người đàn ông tôi không hề yêu.Công bằng mà nói, Lôi Nặc đối xử với tôi rất tốt. Tuy đây là một cuộc hôn nhân không có tình cảm nhưng anh vốn chưa từng tỏ ra lạnh lùng với tôi. Có lẽ là vì bản tính phong lưu của đàn ông, nếu anh nguyện ý chăm sóc cho tôi, nguyện ý khiến cho tôi đắm chìm trong mị lực của anh, vậy thì tại sao tôi lại phải tự làm khó mình và anh chứ. Anh rất ít về nhà, đôi khi một tháng mới xuất hiện một lần. Nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ khiến tôi bằng lòng rồi. Không phải vì tôi quá yêu anh mà cảm thấy như vậy, chỉ là nếu anh xuất hiện quá nhiều, ngược lại sẽ gây ra cho tôi một vài việc khó chịu. Bao nhiêu năm nay tôi chỉ sống một mình, cô độc cũng đã trở thành một thói quen rồi. “Em đang ngẩn ra gì đó?” tiếng nói mạnh mẽ của anh truyền vào tôi. Tôi lập tức phục hồi lại tinh thần, cười ôn nhu nhìn anh: “Không có gì.” Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, đặt một nụ hôn nồng nhiệt lên môi tôi rồi ngồi xuống vị trí đối diện, bắt đầu thưởng thức bữa sáng. Tôi thẹn thùng cười với anh, không phải giả vờ, cũng không phải tôi thật sự thẹn thùng, chỉ là nó xuất phát từ một loại phản ứng tự nhiên mà tôi cũng không kiểm soát được. Tôi nghĩ là tôi thích chiều chuộng anh, nhìn anh ăn hết những món ăn mà tôi đã dặn vú Lưu làm riêng, tôi cảm thấy lòng thật vui vẻ. Anh không hề nhíu mày, lúc anh nhìn về phía tôi, ánh mắt còn mang theo ý cười. Tôi muốn đối xử tốt với anh, thật sự. cho dù trong mắt mọi người, anh là một người chồng không chung thủy, một người đàn ông không tốt. Nhưng … anh đã đối xử với tôi rất tốt, như vậy là đủ rồi. “Anh đưa em đi làm được không?” Tôi hỏi. Anh khẽ nhướng mày, cười đầy mị hoặc, “Được.” Tôi mỉm cười ngọt ngào. Sau đó đi đến bên cạnh anh, nhẹ vuốt lên mái tóc đen dày của anh. “Em đi chuẩn bị một chút, anh cứ từ từ ăn đi.” Tôi nói. Anh gật gật đầu, ôm lấy eo tôi, bàn tay to trượt xuống chỗ mông, hung hăng nhéo một cái sau đó mới chịu thả tôi ra. (BN: ọc, BT a >”     Chương tiếp » Tham gia cuộc thi dịch truyện giải thưởng trị giá 60 triệu đồng

Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + = Trang to14:10 25/10/2014 Trang to thật su rát hay

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.