Khó Thuần

Chương 13: Chương 13




Chuyện này thật ngoài dự kiến, cùng với dự đoán của nàng thật bất đồng.

Nhận ra ảnh đại diện là của ai, Minh Thư còn dừng lại một lát, ngay sau đó mới phản ứng, đồng ý kết bạn, thêm vào mục bạn tốt.

Vị trí danh bạ nhất thời thêm một người, lập tức xuất hiện ở vị trí cao nhất.

Trừ bỏ gửi đến lời mời kết bạn, thì Ninh Tri cũng không gửi thêm gì đến, không chào hỏi không gi chú, một chữ cũng không gửi thêm, vẫn là như lúc đầu, giống như chỉ tùy ý thêm vào.

Không biết đối phương thêm mình vào có nguyên nhân gì không, vẫn là ngừng soạn tin hỏi lại, kiên nhẫn chờ xem sao. Có lẽ không phải vì chuyện ký hợp đồng, với tính tình của tiểu quỷ kia, không chừng nếu mà mình chủ động nói ra chuyện hợp đồng bây giờ, sẽ hoàn toàn từ chối ngay, hơn nữa còn không có ý cảm kích. Tin nhắn đến này, nàng sẽ không thảo luận hay gửi gì đến nữa, dự tính để Ninh Tri chủ động trước nói chuyện.

Nhưng mà phía Ninh Tri vẫn là im lặng, nửa ngày trôi qua cũng không có tin tức gì.

Hai người giằng co như vậy, cho đến khi màn hình đã khóa lại.

Dù sao cũng không ngủ được, Minh Thư đợi tin nhắn trở lại hồi lâu, lại lần nữa mở màn hình ấn vào xem, Ninh Tri đã off rồi.

Trong group chat có tin nhắn mới, một người bạn mời chơi game liên tục.

Trở lại khung chát, ấn vào góc bên phải màn hình, Minh Thư gim ghi chú.

Soạn cả tên lẫn họ, không có thêm gì trước sau. Nàng đối với Ninh Tri tương đối hiểu biết, liền không điền tên công ty vào phần ghi chú.

Cuối cùng quay trở lại.

Nhưng bên kia vẫn không phối hợp, đã lâu như vậy cũng không có hồi âm gì.

Vòng bạn bè của Ninh Tri đối với mọi người đều công khai, không có giới hạn điều gì, ấn vào có thể xem hết mọi thứ.

Tiểu Qủy này cũng rất ít chia sẻ tin tức lên, bên trong chỉ có mười mấy cái trạng thái, cái mới nhất cũng là một năm trước, có ảnh chụp bạn bè tụ họp. Trên ảnh có rất nhiều người, tất cả đều là gương mặt học sinh, nhưng không khó để nhận, cách ăn mặc là của một đám phú nhị đại, Ninh Tri không có trong ảnh, giống như là người đứng chụp vậy.

Kéo xuống một chút là hình phong cảnh Z đại, thư viện, danh nhân trường, bạn cùng trường ủng hộ rừng phong.......... Mỗi bức ảnh đều trống rỗng, yên tĩnh lại quạnh quẽ, cơ hồ không nhìn được bóng người.

Dư sau còn lại là một ít lung tung, rất bình thường, cùng với ảnh đại diện ở trên, chính là đối lập hai phong cách khác nhau.

Nhìn từ trên xuống dưới, Minh Thư đem hết mọi trạng thái đều nhìn qua một lần, có điểm ngạc nhiên, người này như vậy mà rất thành thật, cùng với tính cách hàng ngày khác hẳn nhau hoàn toàn tương phản.

Có thể là một bản tính khác chăng, cũng có thể là cách đối xử với người quen, chỉ là ngoài mặt như vậy. Cùng tiếp xúc với Ninh tri không tính là quá thân, Minh Thư cũng không rõ ràng lắm.

Đêm nay cuối cùng cũng không có nhận lại được tin gì, vậy mà thật sự không thèm để ý mình.

Đợi lâu không đến, Minh Thư vẫn là đi nghỉ ngơi trước, chuẩn bị để mai lại liên hệ sau.

Khu vực chung quanh biệt thự thật thanh nhã, nhìn ra phí trước một mảnh an tĩnh trước hừng đông.

Minh Thư ở lại nhà cho đến hai giờ chiều mới đi, buổi sáng rời giường từ sớm, cùng hai vợ chồng già đi tản bộ, giữa trưa lại tự mình xuống bếp xào rau.

Mặc kệ là có tiền hay không có tiền, về nhà thì đều giống nhau, cũng giống như bao nhiêu gia đình bình thường khác mà thôi.

Minh Nghĩa Như luyến tiếc con gái phải đi, cho dù ở cách không xa, tùy lúc có thể đi đến Ngọc Lâm Uyển, vì vậy nhắc đi nhắc lại mãi, một bên dọn dẹp đồ một bên hỏi khi nào thì quay lại nhà đây.

''Khi nào có thời gian rảnh liền về, cuối tuần sau, phải vội đi thành phố B công tác.'' Minh Thư nói, đi qua giúp Minh Nghĩa Như bóp bóp vai, '' Đến lúc đó ta sẽ tranh thủ, bảo đảm làm xong sẽ đi về nhà.''

Nói ra lời thật dễ nghe, giống như đang dỗ người.

Minh Nghĩa Như nửa tin nửa ngờ, ''Vậy lần tới nhớ mang Kỷ An Lê về đây, đã lâu không gặp, nhớ rõ gọi điện thoại trước, chúng ta sẽ chuẩn bị sớm.''

''Xem đi,'' Minh Thư bất bình trả lời,ba phải cái nào cũng nói được, “ Để đến lúc đó rồi nói, hiện tại cũng không vội, còn sớm mà.''

Biết được là đang nói cho có lệ, Minh Nghĩa Như nhìn thấu nhưng không nói thẳng ra, chỉ giữ chặt tay con gái ấn xuống, ''Bản thân ngươi có chừng mực là được, chúng ta cũng không trộn lẫn cái gì.''

''Biết.'' Minh Thư nói, ''Đừng lo lắng.''

Minh Nghĩa Như lại lải nhải nhiều, có lẽ đã phát giác một chút chuyện không thích hợp, nàng cố ý không quá bắt bẻ Minh Thư phải nói rõ ra, chuyện của người trẻ tuổi thì bản thân phải tự giải quyết.

Hồi trước Kỷ An Lê thường xuyên tới chỗ này, có thời gian hay không vẫn tới, có khi con tự đến thăm hỏi một mình, có khi mang quà đến tặng, đã lâu như vậy không có tin tức gì, một cuộc điện thoại cũng không có, hai vợ chồng già như thế nào lại hồ đồ không phát hiện ra được. Huống chi Minh Thư lần này về nhà vẫn luôn tránh nói đến Kỷ An Lê, chuyện đã quá rõ ràng chỉ là không muốn nói ra.

Hai vợ chồng già nói ra những lời này chỉ là để thăm dò thôi, đến bây giờ đã sáng tỏ, Minh Nghĩa Như cùng Tiêu Hà Lương liếc nhau, trong lòng đã có đáp án.

Tiễn Minh Thư tới cửa, hai vợ chồng già cái gì cũng không hỏi, Tiêu Hà Lương giúp đỡ mang đồ lên xe, Minh Nghĩa Như thì một bên đi theo con gái tiễn cho đến khi ngồi vào xe.

Minh Thư tự mình lái xe đi, rời khỏi nhà, sẵn có thời gian liền ghé qua chỗ Thi Hồng Anh, sắp tới đi quay chụp cũng cần phải có đồ trang sức.

Anh tỷ là phú bà tự mở công ty, là một công ty lớn, làm cửa hàng thiết kế châu báu, nàng mỗi ngày đều nhàn rỗi, cuối tuần liền ở nhà nghỉ ngơi, ở cửa chờ Minh Thư đến.

Buổi chiều không làm việc, tới cửa hàng xem qua, ít nhất cũng phải đến ngồi xuống uống ly trà.

Bạn trai nhỏ của Anh tỷ cũng ở đó, trùng hợp vào hẹn hò cuối tuần, cặp đôi hai người tình chàng ý thiếp hưởng thụ. Có người đến, bạn trai nhỏ liền đi qua chỗ khác nhường chỗ lại, không làm phiền hai nàng.

Minh Thư cùng Anh tỷ nói chuyện hơn mười phút, nói chuyện liên quan đến công việc quay chụp.

Anh tỷ hào phóng, hỏi: “ Muốn mượn nhiều hơn mấy bộ không, đến lúc chụp thay đổi, ngày mai ta kêu người mang qua cho.''

“Không cần, một bộ là đủ rồi.'' Minh Thư nói, “Lần này chỉ có một kiểu, để lần tới ta lại tới tìm ngươi.''

Anh tỷ sảng khoái trả lời: ''Được đi, dù sao chúng ta cũng không cần khách sáo với nhau.''

Thiết kế, quay chụp là công việc hàng ngày của phòng làm việc, gặp cũng không có gì để gặp, tìm nói qua vậy. Nói xong công việc, bỗng nhưng nhớ tới một việc, Anh tỷ không cố ý liền hỏi ; “An Lê gần đây đang làm gì?''

Minh Thư nói: ''Thì vẫn vậy, ở công ty.''

''Ta ngày hôm qua có gặp được nàng, ở quán rượu Tứ Hải bên kia.''

Anh tỷ nói, từ trước tới đây có sao nói vậy, “Cũng không hiểu là có chuyện gì, là ta đắc tội với nàng hay sao, vốn đang định tới nói mấy câu, kết quả là chưa kịp đến, gặp mặt làm như không quen biết. Lúc đấy một đống người ở đấy, còn có lão tào, đứng cách đó không xa, làm như là đang trốn bọn ta vậy.''

Minh Thư hiểu rõ ý, nhưng không lên tiếng trả lời.

Đơn giản là Kỷ An Lê đi hẹn hò, đến chỗ kín đáo, ai ngờ lại gặp người quen, sợ bị Anh tỷ cùng lão Tào phát hiện cái gì, tránh đi cho khỏi sinh sự, phá đám lên lại không xong được việc.

Nhóm người này đều thẳng tính, nếu đối phương không tốt, tuyệt đối sẽ vì Minh Thư ra mặt, đặc biệt là lão Tào, nơi nào cũng không cần để ý.

Minh Thư trấn định, nói: “Đừng so đo làm gì.''

Anh Tỷ hừ, “Ta là loại người đó sao, nào có như vậy nhỏ mọn. Ta chính là nghĩ ngươi có phải hay không hai người đã cãi nhau, bằng không với thái độ này, thật kỳ quái.''

Minh Thư cùng Kỷ An Lê tình cảm ổn định, bạn bè trong vòng đều biết, ngẫu nhiên cãi nhau lớn nhỏ, nhưng từ trước tới nay vẫn không có ảnh hưởng lớn, mọi người đều tương đôi xem trọng một đôi các nàng.

Anh tỷ không phải vì oán giận, căn bản không để trong lòng, chỉ hỏi thăm một chút tình cảm của hai người ra sao.

Nghĩ đến chuyện này cũng không biết nói làm sao, không mở miệng được, đành để trong lòng. Minh Thư nói chuyện công việc xong an bài đầy đủ, kêu thư ký đến lấy đồ sau.

Lên wechat, tin nhắn với Ninh Tri đã bị đẩy xuống dưới, tin mới đến quá nhiều, phải lướt lướt một hồi mới thấy.

Có lẽ đối phương còn đang phản cảm với thân phận của mình, cần nhiều thời gian mới có thể tiếp thu.

Tạm gác việc này xuống, bây giờ vẫn chưa vội.

Buổi tối, Minh Thư một mình đi tới Hẻm Giác, đến chỗ lão Tào ngồi.

Đêm nay lão Tào cũng không có ở quán bar, là giám đốc ở đây tới tiếp Minh Thư, cho rằng nàng tới tìm người.

“Ngươi bận việc của mình, không cần để ý tới ta.'' Minh Thư nói, tìm một góc trong bar ngồi xuống, đến nơi này lẻ bóng một mình cũng chỉ để giải tỏa ít áp lực.

Giám đốc hiểu ý liền rời đi.

Mới vừa mở cửa không bao lâu, quán bar không có nhiều người lắm, cũng chỉ có hai người pha rượu, Lý Lâm trạch không ở đó.

Minh Thư muốn một ly Whiskey có đá, không bao lâu lại lấy một điếu thuốc ra, hút một ngụm kẹp ở tay, lẳng lặng cô độc ngồi đó chờ. Khói thuốc màu trắng nhả ra nhìn thấy được, làn khói xiêu xiêu vẹo vẹo rồi bay lên, càng ngày càng tản ra, đến không chung tan biến mất.

Ngồi một mình lên dễ dàng bị đến làm quen, ở trong góc cũng không trốn được, có người ở trong góc tối tìm đến, làm bộ lơ đãng đến, muốn mời Minh Thư uống rượu.

Minh Thư gặp mãi lên cũng quen rồi, đã không phải lần đầu gặp như vậy, nhìn cũng không nhìn một cái, không thèm để ý. Nàng không có hứng thú, những người đó cũng không bắt buộc, chỉ một lát liền đi tìm người khác, nơi này lại trở lại thanh tịnh vốn có.

Whishkey đá cắt tốn thời gian, phải đợi hồi lâu.

Minh Thư nhấp một ngụm thuốc, thong thả nhả ra khí trắng, ánh mắt có chút mơ màng, tâm tư đều phiêu xa, như đang suy nghĩ chuyện gì.''

Lại có người không biết điều lại đây, ngồi xuống bên cạnh nàng dựa gần.

Minh Thư không chú ý, thất thần.

Đến khi bị người nọ không nói lời nào, yên ổn mà cùng ngồi một chỗ, sau đó cướp đi nửa điếu thuốc đang hút dở trong tay Minh Thư.

Minh Thư rốt cuộc cũng nghiêng đầu qua nhìn.

Ninh Tri một bàn tay để trên quầy bar, nhìn tương đối tùy tiện thoải mái.

''Uống cái gì?''

Ming Thư nói: “Đã gọi.''

Ninh Tri nâng tay xuống, vẫy gọi người pha rượu lại đây, cho chính mình một ly.

Minh Thư hướng người pha rượu nói: “Tính cho ta.”

Ninh Tri không ngại, tiếp nhận luôn.

Minh Thư hỏi: “Lại đây tìm người?”

Ninh Tri không trả lời, chờ người pha rượu tránh ra, hỏi lại: “Tâm tình không tốt?”

Minh Thư không thừa nhận, “Không có.”

Tiểu Qủy bây giờ mới trả lời câu hỏi kia, “Không tìm người, vừa lúc đi ngang qua, vào gồi một lát.''

“Nghĩ ngươi tìm người.'' Minh Thư hiểu rõ, nhìn hướng điếu thuốc đang hút dở, ý bảo đưa cho mình.

Ninh Tri không đưa, ngón tay thon dài gõ gõ, tàn thuốc rung rơi, sau đó lấy ngón tay nhéo đầu thuốc tắt đi.

Không giải thích, trực tiếp cường thế dập lửa đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.