Nói bảy phần, giữ lại ba phần, lưu lại đường sống cho bản thân, đây là cách Minh Thư học được kinh nghiệm trong giao tiếp đàm phán, hôm nay mới có dịp sử dung trên người Ninh Tri. Thật ra nàng đã biết chắc chắn Ninh Tri sẽ không đồng ý chuyện này, xác thật vừa mở miệng ra nói chuyện đã cự tuyệt ngay, dù sao chỉ là thuận miệng một chút, trước tiên nói lên ý định cái đã.
Để quá lâu dài cũng không phải là biện pháp hay, lần này nàng thử không được thì để lần thứ hai, tận dụng mọi cơ hội, kiểu gì cũng sẽ có ngày đối phương thay đổi suy nghĩ.
Ngoài cái này ra, còn có một nguyên nhân khác nữa.
Minh Thư đều đã suy nghĩ cẩn thận cân nhắc qua, cảm thấy nếu mà tiếp tục dấu giếm như vậy thì cũng không được, vẫn là tìm một cơ hội thuận lợi nói ra thân phận của mình thì hơn, nói rõ cho nàng biết mình là ai. Nhưng gặp nhau trực tiếp mà thừa nhận thì cũng quá lỗ mãng đi, cũng có nhiều khả năng chỉ vì như vậy mà sinh ra hiểu lầm không đáng có, miễn cưỡng hơn một chút, chắc không đến nỗi nào mà không tiếp nhận được.
Hai nàng gặp nhau chính là trùng hợp, Minh Thư ban đầu cũng không có ý định tiếp cận đối phương, đến nửa suy nghĩ cũng không có, đi đến quan hệ như hôm nay, nàng đã phải vắt hết óc tìm kiếm mưu kế mới thúc đẩy quan hệ được, đều là để cho tự do phát triển.
Minh Thư không có lòng dạ nghĩ sâu xa như vậy, sẽ không có tâm tình đối đãi quá tốt với một người còn đang đi học, tốt quá hóa hỏng, có đôi khi phải lựa chọn việc thích hợp mà làm, việc gì lên làm, việc gì không nên, mỗi người đều phải có cách đối phó khác nhau.
Lại nói, Ninh Tri cũng chỉ vừa mới 20 tuổi đầu, đây chính là giai đoạn giữa nổi loạn và trưởng thành, không ăn vào bộ dáng này, nàng trời sinh tính tình khó ở không chịu khuất phục một ai, càng bị buộc càng phản nghịch, nếu mà nàng ta cảm thấy bị ép buộc, kết quả chỉ có hoàn toàn ngược lại phản tác dụng mà thôi.
Tạm thời cứ ổn thỏa làm như vậy trước đi đã, Minh Thư giờ cũng chỉ làm được như vậy mà thôi.
Trước đó hai ngày Trang Khải Niên cùng nàng nói chuyện qua, đối phương cho ra một kỳ hạn, ý tứ chính là cuối tháng này phải chính thức ký hợp đồng xuống, đến lúc đó sẽ tự dẫn người tới phòng làm việc M&F, nói Minh Thư không cần phải nhọc lòng suy nghĩ làm gì.
Đoán không nhầm có lẽ lần trước NinhTri về nhà đã bàn bạc qua rồi, hoặc là đã có chuyện gì xảy ra, nếu không Trang Khải Niên cũng không dám chắc chắn như vậy. MinhThư cũng không rõ ràng lắm, tâm trạng có chút phức tạp, Trang khải Niên đối với chuyện này cũng quản quá mức đi, có phải hay không còn có suy tính gì khác.?
Không có lợi thì không dậy sớm, mặc dù là người một nhà, nhưng nói chung cũng không phải con gái của minh, cho dù vì quản con cháu, có chắc là vì suy nghĩ cho cháu của mình không, mình là người trung gian cũng phải có trừng mực, chú ý quá cũng không tốt.
Có điểm không chịu được mà phải suy ngẫm, lòng trầm xuống suy nghĩ cân nhắc ra manh mối, bên trái bên phải đều là vì lợi ích, tranh dành tài sản lẫn nhau.
Minh Thư vẫn luôn hiểu rõ nhưng mà phải giả vờ hồ đồ không biết gì, đã sớm thấy qua mưu kế của Trang Khải Liên, nhưng bây giờ mình cũng là đang ngồi một nửa trên cái thuyền này rồi, bây giờ muốn xuống cũng không được, chỉ có thể tìm một biện pháp ổn thỏa ở giữa hai bên, tranh thủ không bị kẹp ở giữa mà bị làm khó bản thân mình.
Hiện tại nàng thật sự xem trọng Ninh Tri, không đơn giản vì hợp đồng đã đề ra.
Ninh Tri xét về các phương diện đều vượt qua người bình thường xuất sắc hơn, hiển nhiên sinh ra chén cơm ngon trước mặt, mà nỡ qua thì đúng là không phải phong cách của nàng.
Minh Thư đi ngàn dặm mới tìm được một mầm non sáng giá mà nàng muốn bồi dưỡng, mới vừa rồi nói chuyện là vì mượn sức đối phương, đều là nửa thật nửa giả tất cả chỉ là cái cớ cho bước đầu.
Vỗn dĩ sang tuần sau cũng không cần phải đặc biệt đi đến sa mạc tháp mã cara, đó cũng chỉ là vì lão Tào, sang năm hắn có một buổi triển lãm các nhân các tác phẩm tích lũy của mình, người mẫu ở đó đều tốt, nhưng mà cùng với phòng làm việc M&F không có nhiều quan hệ làm việc với nhau, chỉ là lời nàng bịa ra nhất thời.
Đúng hơn một chút, cũng không hẳn là bịa ra, càng không phải lừa gạt gì.
Nếu mà Ninh Tri đồng ý, Minh Thư có thể đặc biệt nói chuyện với lão Tào, mang thêm một người quá dễ dàng, không phải việc gì khó.
Minh Thư đều đã tính ổn thỏa, chuẩn bị tâm lý đánh bài lâu về dài.
Nhưng mà ý tưởng chỉ là ý tưởng mà thôi, nhưng lại không phải tức giận như vậy, tiểu quỷ kia nói xong câu đó liền không nói ra câu nào nữa, một chút động tĩnh nào cũng không có. Nàng ta quy củ mà dựa lưng vào ghế, trầm mặc mà nhìn ra xa, tùy tiện quay mặt ra nhìn đường phố, người ở trong xe nhưng lòng lại để ra ngoài kia.
Minh Thư còn nghĩ nói thêm cái gì, nhưng trong lòng lại không tìm được từ thích hợp để nói, lúc này an tĩnh một lát, để cho đối phương suy nghĩ trả lời sau vậy.
Người lái xe thay hai mươi phút sau mới tới.
Xác nhận đơn hàng, tài xế mới lái xe đi, mở ghế lái vào ngồi, kiểm tra lại địa chỉ, sau đó mới tận chức trách đưa các nàng về Ngọc Lâm Uyển.
Từ Hẻm Giác đến đường Khánh Bắc, trong xe ba người đều không nói chuyện gì, ngẫu nhiên tài xế cũng sẽ nói vài câu, đánh vỡ không khí im lặng, còn lại thời gian đều an tĩnh.
Ninh Tri nhắm mắt lại bất động ở đó, Minh Thư thì nhìn ra ngoài đường phố, tính thời gian đến Ngọc Lâm Uyển.
Xe chạy một đường, bình an tới nhà.
Minh Thư trả tiền, cùng Ninh Tri đi lên lầu.
Vừa mới về đến lại chia nhau ra đến cũng nhanh đi cũng nhanh, đứng chờ thang máy, hai bên đều giống như không có chuyện gì.
Ninh Tri tay cầm túi xách, đứng trước cửa nói: “ Đi ngủ sớm một chút.''
Minh Thư nhíu mày, ''Ngươi cũng vậy, đã trễ thế này, nên nghỉ ngơi.''
Đứng một chỗ giữa hai căn phòng, sau đó mỗi người một bên.
Khóa cửa hai bên mở ra cách một tiếng.
Cửa đều đã đóng lại, không còn nhìn thấy điều gì nữa.
Đêm nay cũng là một đêm thật bình thường, ai ở nhà người ấy, nằm trên giường liền năn ra ngủ, ngủ một giấc say, chuyện trong xe nói gì coi như qua đi, không đáng nhớ lại.
Ngày kế tiếp vẫn vậy, không có gì bất ngờ xảy ra.
Hôm bữa Ninh Tri mang tổ yến qua tặng, chia ra nấu hai phần, một phần cho Minh Thư, một phần khác ăn không hết lại gửi về Minh Gia, đưa cho Minh Nghĩa Như cùng Tiêu Hà Lương để hai vợ chồng tẩm bổ.
Minh Thư còn mang cho Phàm Sở Ngọc cùng lão Tào mỗi người một chén nhỏ, đưa đến cho hai người nếm thử. Nàng đúng là có công thay Ninh Tri, không gạt Phàm Sở Ngọc, thuận tiện nói qua với lão Tào trước một tiếng.
Tất nhiên là lão Tào không ngại, lập tức liền đồng ý ngay.
''Chuyện này có gì quan trọng đâu, yên tâm, đến lúc đó ngươi nói là được, lại không có việc cũng có thể một mình dẫn người ra ngoài chụp ảnh riêng cũng được.''
Bạn bè quen nhau không cần khách khí, Minh Thư cũng không nói cảm ơn.
Phàm Sở Ngọc ngoài ra lại có điểm khiếp sợ, nói: “Ngươi ngàn vạn lần phải biết kiềm chế một chút, đừng có tức giận quá lật xe bằng không thì không xong việc được đâu.''
“Biết, sẽ không.'' Minh Thư đồng ý.
Nhiệt độ không khí ở Z thành lại bắt đầu lên cao,mấy ngày trước còn được mát mẻ mấy ngày, mùa hè còn không có gió, không khí càng thêm khô nóng, nhiệt độ mỗi ngày một tăng, còn thiếu một tý nữa là đạt tới 40 độ C rồi.
Bầu trời cực nóng phơi xuống mọi người, ra khỏi cửa đi ngoài đường, cách đế giày đều có thể cảm nhận độ nóng của mặt đường, hai hàng cây xanh ở bên đường cũng bị phơi nắng tới héo rũ,xa xa còn nhìn thấy mặt trời phản sáng nóng lực.
Hôm nay phòng làm việc lại có khách hàng mới, một vị đại minh tinh không thiếu tiền, hiện giờ chính là người đắt show nhất, ở giữa giới giải trí hỗn loạn mà tồn tại như mặt trời ban trưa.
Đây không phải lần đầu tiên mà trong cửa hàng tiếp nhận một minh tinh lớn như vậy, lớn hơn nữa còn từng làm việc qua, vậy lên Minh Thư cũng không tự mình ra tiếp đón, cứ xem như khách hàng bình thường mà tiếp nhận.
Minh tinh này đối với thái độ đó không vừa lòng, cho rằng mình không được coi trọng, vì thế cố ý đến muộn nửa ngày còn chưa ai nói gì, thế mà còn không chịu hợp tác với nhà thiết kế.
Minh Thư bất đắc dĩ cũng chịu, nàng ghét nhất là loại người này, kiểu gì cũng không muốn xuống tiếp đón.
Cũng may lúc đó Phàm Sở Ngọc đang ở tại phòng làm việc, nàng xử lý mọi việc so với Minh Thư khéo léo hơn, khôn lõi đời khéo đưa đẩy, cùng nói chuyện thông qua được với đại minh tinh, lúc này mới tránh được việc tranh chấp không cần thiết.
Tiễn được vị minh tinh kia đi xong, lại vội vàng làm việc, Minh Thư tự cho bản thân mình thả lỏng hai ngày, ở trong nhà điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị chuyên tâm vào việc thiết kế.
Sợ Minh Thư ngốc nghếch bị vị minh tinh kia làm cho tức giận, Phàm Sở Ngọc liên tục trấn an Minh Thư, không được bảo đảm mà nói: ''Ngươi nghỉ ngơi đi, trong cửa hàng đã có ta lo, hai ngày không đủ liền ba ngày, hay nghỉ nửa tháng đều được, trở về tích góp đủ linh cảm rồi lại đến, ta không vội đâu.''
Minh Thư buồn cười, ''Ta không tức giận, ai mà thèm so đo với loại người như vậy.''
Phàm Sở Ngọc không ngừng gật đầu, trong miệng đáp lời “ Là là là.'' nói: “Nói tóm lại bà chủ lớn như ngươi cứ ở nhà thả lỏng mấy ngày đi, không cần lo lắng việc ở văn phòng, cuối tuần ta mời ngươi ăn cơm.''
Minh Thư cũng không đợi tới giờ tan làm, mà ba giờ đã trở về nhà trước.
Thư Ký Từng lái xe đưa nàng về, nhân tiện nhận lấy nửa thùng văn kiện giấy tờ --------- rốt cuộc làm bà chủ thì đâu thể nào hoàn toàn bỏ công việc xuống được, đó là những việc cần xử lý trong hai ngày, trong lúc nghỉ phép cũng làm xong ở nhà.
Thời gian qua đi, Minh Thư cũng không đi đâu, không có việc gì làm thì ngồi xử lý văn kiện, rảnh nữa thì đi về nhà một chuyến, thật sự nhàn rỗi đến mức đi dạo cùng Minh Nghĩa Như nữ sĩ.
Có đôi khi tâm trạng nhàn rỗi, nàng cũng sẽ đi vận động, đi phòng tập thể thao hoặc là đi đến hồ bơi ở trong khu nhà ở.
Ngọc Lâm Uyển có cơ sở vật chất đầy đủ, khu nhà ở cao cấp, các loại sân thể thao nào cũng có.
Buổi tối Minh Thư đến hồ bơi, không nhiều người lắm bơi được hai vòng.
Có lẽ là không gặp may, lúc xuống nước không khởi động kỹ trước, liền bị chuột rút chân trái, đau không chịu được, gân giống như muốn đứt ra, cả người không chịu được mà chìm xuống.
Bên cạnh bể bơi có người cứu hộ, thấy tình hình xảy ra liền muốn chạy đến cứu người.
Nhưng vẫn là chậm một bước, bị đoạt trước.
Minh Thư thật ra có thể tự mình giải quyết được, nàng biết xử lý như thế nào khi bị chuột rút dưới nước, chỉ là khi đó nàng vừa bị sặc một ngụm nước, phản ứng có hơi chậm.
Người xuống nước phản ứng thật mau, mới vừa tới liền đỡ lấy eo nàng, đem nàng ôm ngửa về sau kéo đi, ôm vào trong lòng ngực.
Tuy là đang ở trong nước, nhưng bên hông đột nhiên bị sức nắm lấy, cảm giác khác thường liền xuất hiện, Minh Thư thoáng chốc cứng đờ, theo bản năng muốn đẩy đối phương ra.
Nhưng mà không đẩy được, vị kia ở đằng sau tay ở eo sờ soạng lung tung di chuyển, sờ đến nơi không nên sờ, dùng sức một chút, hợp lại ôm nàng dán đến một chỗ bơi lên, hoàn toàn nổi lên mặt nước.