Khoa - Ma - Mộng Giới

Chương 8: Chương 8: Đấu tập




Rừng ma hải càng vào sâu càng nguy hiểm, nên công việc đội trưởng cần chuẩn bị càng nhiều. Thiết Thành đáp cho hai người quấn sách về “toái thức” rồi kêu hai người tự luyện tập với nhau hay kiếm người khác luyện để nâng cao kinh nghiệm cũng được. Việc thành thạo “mạ”, “thẩm thấu” chỉ là bước đầu. Muốn dùng được “toái thức” phải mạ lên phần mũi thanh kiếm, sau đó thẩm thấu lên phần đỉnh kiếm. Nội lực thẩm thấu dồn lên đỉnh kiếm không được vón cục ở đấy mà phải làm cho nó bén nhọn như mảnh vỡ thủy tinh. Làm thế khi phần mạ bên ngoài phát nổ những mảnh nội lực bên trong sẽ bắn ra ngoài gây thêm phần sát thương xé rách, gây sát thương nhiều hơn nhát chém thường. Cho dù với thân thể mới này có thành thạo với kiếm đến bao nhiêu Phong vẫn chỉ là lính mới. Cần mất nhiều thời gian để hắn hiểu và khống chế được nội lực, kịch kim nhất giờ hắn làm cũng chỉ có thể là mạ nội lực đến đỉnh kiếm, phần tạo hình cho nội lực thẩm thấu trong kiếm quá khó để hình dung, đã thế phần đấy còn nằm ở đỉnh kiếm.

Đến chiều Phong và Thanh Thành tập kiếm với nhau, không có gì tốt hơn là thực hành nhất là với chiến đấu. Cả nhóm mạo hiểm giả sau khi xong việc cũng ngồi lại xem hai kiếm sĩ thực tập đấu với nhau. Kiếm hai người dùng tất nhiên không phải kiếm thật, đấy chỉ là kiếm gỗ được chặt ra từng khúc dài khoảng mét hai. Thiết Thành vừa chống cằm xem vừa chỉ điểm cho hai người:

- Mấy tên ngốc, đánh kiếm có phải tấu hài đâu mà chém thế hả. Nếu muốn chém người phải nhắm thẳng vào người mà chém. Mở to mắt ra, tập mà mở to mắt ra khi chém hoặc đỡ nếu ngươi kết thúc một chiêu mà nhắm mắt vào thì sẽ chẳng biết đối thủ sẽ làm gì tiếp theo đâu. Đánh dứt khoát lên coi, trên chiến trường mỗi trận đấu có khi bắt đầu và kết thúc bằng một chiêu thôi. Nếu cứ chần chừ trong nhát chém đầu tiên có khi cậu chả còn mạng mà chém nhát tiếp theo đâu.

Sau khi xem chán chê hai người đấu với nhau xong, đến lúc Thiết Thành tận tay chỉ điểm. Cậu nhóc Thanh Thành cầm kiếm lao vào trước nhưng gục ngã ngay chiêu đầu tiên. Trận đấu xảy ra khá là chóng vánh, khi cậu ta tung chiêu thì Thiết Thành cúi người lao lên làm cậu nhóc mất đà rồi do dự có nên chém tiếp hay không. Thiết Thành chỉ cần áp sát rồi dùng 1 cú chém ngược từ dưới lên là cậu nhóc chết giấc. Đến lượt Phong đối kháng, nhìn Phong luống cuống trước mặt mình Thiết Thành cười nói:

- Ổn thôi, ổn thôi sẽ không đau đâu.

Lúc tập với Thanh Thành Phong không thấy gì, dù gì cả hai đều là người mới. Nhưng đối với Thiết Thành thì khác, áp lực từ người lính trải qua những trận chiến sinh tử như hóa thành thực chất áp thẳng lên trước mặt. Nhưng trước áp lực đấy,Phong lại thấy cơ thể hắn biến đổi kì lạ. Không phải căng cứng trước sợ hãi hay run rẩy trước áp lực mà tim hắn bắt đầu đập nhanh hơn, hơi thở trở lên gấp gáp, đồng tử dãn nở.Cả người hắn như được tiêm một liều Adrenaline cực mạnh, tâm trí hắn gào thét thôi thúc hắn lao lên chiến đấu.

Như một con bò đực, Phong cầm kiếm lao thẳng vào Thiết Thành chém ngang. Thiết Thành né qua nhẹ nhàng rồi lướt ra sau Phong, dùng cán kiếm đập mạnh vào gáy hắn. Cú đập mạnh làm hắn ngã sấp mặt xuống đất.Thiết Thành tán thưởng:

- Khá lắm, tuy vẫn còn nhiều sơ hở nhưng ra chiêu dứt khoát chắc chắn.

Tuy nhiên ông chưa kịp nói xong Phong đã bật mạnh dậy xoay người vung mạnh kiếm chém từ dưới lên, ông vội chắn ngang kiếm đỡ cú chém của hắn. Chưa hết, mượn đà cú xoay hắn bồi thềm một cú đấm móc trái tay vào mặt Thiết Thành, ông vội nghiêng đầu tránh cú đấm nhưng vẫn bị nó sượt qua mặt. Không chần chừ, Thiết Thành áp sát vào Phong rồi tung một cú cùi trỏ huých lên cằm, cú huých ông dùng sức khá mạnh làm hắn bật ngửa ra sau. Đứng ngoài quan chiến, nhóm mạo hiểm giả vẫn thấy răng mình có chút đau vô thức đưa tay lên xoa cằm. Cứ tưởng thế là xong nhưng không, Phong lại tiếp tục đứng lên vung kiếm chém về phia trước. Lần này hắn dùng “toái thức”, nhưng chưa học tới nơi nên hắn mới chỉ mạ được đoạn đầu kiếm còn phần thẩm thấu bằng nội lực vẫn không có. Thiết Thành nhíu mày vận nội lực vào kiếm rồi chém vào thanh kiếm đang lao đến. Vì làm bằng gỗ thường nên hai thanh kiếm không chịu được áp lực lập tức vỡ vụn khi chém vào nhau. Thiết Thành nhân cơ hội Phong bị cú nổ làm ngây ra thì liền chiếm tiên cơ sấn đến lấy tay làm đao chém mạnh vào cổ tay hắn. Lực chém mạnh làm Phong buông luôn đoạn kiếm gãy đang cầm trong tay. Nhân lúc hắn chưa kịp định thần lại đội trưởng để đảm bảo đã bồi luôn một cú thôi sơn vào ngực hắn. Đòn này ông không nương tay, Phong bắn ra ngoài như một cái bao rách đến khi đụng vào gốc cây mới dừng lại. Phong khó thở ho lên khù khụ, cơn đau làm hắn thanh tỉnh đôi chút, hắn vội xua tay:

- Không chơi nữa, không chơi nữa đau gần chết đến nơi rồi.

Giờ Phong mới để ý đến thương tích của mình: cổ tay phải đang sưng vù lên, răng hình như có mấy cái lung lay. Thiết Thành ngượng ngùng nói:

- Xin lỗi nhé cậu bé, tôi ra tay hơi nặng. Tôi không ngờ cậu chiến đấu bất chấp đến thế, cứ như là hai người khác vậy.

Phong cũng bất ngờ, mọi chuyện xảy ra vừa rồi hầu như cơ thể cậu làm hết. Tất cả như phản xạ tự nhiên vậy, cơn say chiến cứ thế ập đến nuốt trọn cậu. Phong cũng nhã nhặn đáp lại đội trưởng:

- Không sao ạ, xin lỗi lần đầu tiên đánh thực chiến có chút không kiềm chế được.

- Cháu chắc là trước kia không học chiến đấu chứ, phản xạ của cháu rất thuần thục. Nhưng mà cách đánh ắcên cuồng quá, cứ như lấy mạng đổi mạng. Làm tôi bắt buộc phải xuống tay nặng...

- Không sao đâu ạ, chắc cháu có dòng máu chiến thần trong người. Ha ha...khụ khụ

Cơn đau nhắc Phong về thương tích của mình, điều cần nhất lúc này là chữa trị và băng bó chứ không phải tán nhảm về “dòng máu chiến thần” của hắn. Sau một hồi hỏi han cả đội thám hiểm Phong nhận ra người có thể giúp mình bây giờ chỉ có thể là...mình. Cũng chịu thôi cả team chỉ có hắn là dược sĩ, thuốc trị nội thương mang ra dùng thì quá lãng phí. Bất đắc dĩ hắn phải gọi Solas trong đầu dậy rồi lóc cóc vào trong mấy bụi rậm tìm lá thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.