*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thu dọn lại mọi thứ, đang định rời đi thì Hoàng Phong lại dừng lại.
- Hệ Thống, nếu ta để lại một bộ công pháp tại đây thì sao nhỉ?
- Không biết, xác xuất lớn là vĩnh viễn không ai tìm được nơi này. Hơn 300 mét dưới lòng đất cũng không phải chuyện đùa.
- Không tìm thấy thì không thấy thôi, cũng chả sao.
Hoàng Phong cũng mặc kệ, chẳng cần nghĩ nhiều đến thế, hắn chỉ muốn lưu lại đây chút gì làm kỷ niệm.
Hắn kêu Hệ thống chế tác một bản thư tịch bằng chất liệu siêu bền, sau đó còn cố tình ngưng đọng trong hổ phách sau đó mới gắn lên vách tường.
Có hai thứ này đảm bảo, hắn tin quyển thư tịch này sẽ tồn tại rất, rất lâu.
Bản công pháp Hoàng Phong để lại có tên “Cửu Nhật Chân Kinh”, có thể tu luyện đến cửu giai đỉnh phong, thậm chí còn giới thiệu đơn sơ phương pháp thành thần ở cuối sách. Đằng sau bìa hắn còn thêm vào một lời nhắn nhủ. “Vô danh từ tu luyện nơi đây, nay lưu lại sách này lưu truyền cho hậu nhân. Nếu có cơ duyên đạt được, nhớ chăm chỉ hành thiện tích đức, một ngày kia có duyên gặp lại bản tôn có thể cân nhắc thu đồ.”
(Đây chỉ là một phương pháp rất cơ bản để kiếm điểm công đức của các đại lão. Có khá nhiều truyền thừa, di tích vì đó mà sinh ra.)
Nhìn lại xung quanh lần cuối, Hoàng Phong mới kêu Hệ Thống dẫn hắn độn thổ rời đi.
Lên đến gần mặt đất, lại độn ra một khoảng cách khá xa. Sau khi kiểm tra kỹ càng không có ai xung quanh Hoàng Phong mới thò đầu ra.
Vị trí của hắn hiện tại là ở giữa một đám cây um tùm, cách nơi hắn nhảy xuống sông độn thổ khoảng 500 mét.
Mở ra bản đồ, Hoàng Phong liền gặp mười mấy điểm đỏ đang lảng vảng xung quanh phạm vi hai cây số.
Đặc biệt cách Hoàng Phong hơn 700 mét, vẫn có một điểm đỏ chói đứng yên nơi đó.
Hoàng Phong thầm mắng.
- Thật âm hồn bất tán.
Hắn không hề hay biết việc mình tấn giai Trúc cơ, hơn nữa còn là Trúc cơ đỉnh phong kích thích Hoắc gia đến mức nào.
Chỉ trong vài tháng, từ vừa mới nhập môn trở thành Trúc cơ đỉnh phong, tất cả cao tầng Hoắc gia khi biết điều nay đều nhất trí cho rằng đó là tác dụng của loài cây mà Hoàng Phong phát hiện khi đó.
Việc này càng khiến Hoắc gia quyết tâm bắt bằng được Hoàng Phong.
Nếu không phải cử thêm càng nhiều người sẽ khiến Thăng Long thành chú ý, Hoắc gia thậm chí có ý định điều động thêm một Nguyên Anh tiến về nơi đây truy tìm Hoàng Phong.
Kinh qua thảo luận, mọi người Hoắc gia đều nhất trí Hoàng Phong đang trốn ở một chỗ nào đó dùng quy tức pháp giả chết, chỉ có thế mới có thể tránh khỏi Tinh thần lực quét hình của Hoắc Kiến Thành.
Bởi vậy cho dù đã qua gần hai tháng, người của Hoắc gia vẫn không hề rời khỏi nơi đây. Hoắc Kiến Thành càng là chọn một địa điểm trực tiếp biến nó thành chỗ ở tạm thời, quyết tâm bắt Hoàng Phong cho bằng được, hoặc đợi đến khi thông tin Hoàng Phong xuất hiện lại ở Thăng Long thành thành.
Chỉ có điều Hoắc Kiến Thành bây giờ không phải thời thời khắc khắc sử dụng tinh thần lực quét hình. Nguyên Anh như hắn cũng không thể duy trì phạm vi lớn rà soát quá lâu.
Cứ khoảng 15 phút một lần, một đợt Tinh thần lực lại đảo qua một phạm vi rộng lớn bán kính gần hai cây số từ nơi hắn đang ở lại.
Thậm chí hơn một tháng nay việc tấp nập sử dụng tinh thần lực cũng làm cho tinh thần của Hoắc Kiến Thành gia tăng một chút. Nhận ra việc này hắn rà soát càng chăm chỉ hơn.
Nhận thấy người Hoắc gia không có ý định bỏ qua cho mình, Hoàng Phong muốn cho Hoắc gia một bài học giáo huấn thật đau.
Bây giờ hắn đã Kết đan, hắn cũng không còn quá sợ Nguyên Anh truy sát, thế nhưng cứ để Hoắc gia dây dưa với hắn thế này, sớm muộn gì một chút bí mật của hắn cũng sẽ bị bại lộ.
Thế nên Hoàng Phong dự định làm thịt hết mấy kẻ truy bắt này, đặc biệt là tên Nguyên Anh kia.
Hoàng Phong không biết Hoắc Kiến Thành, hắn chỉ biết ngoài sáng Hoắc gia có hai Nguyên Anh cường giả. Hắn không biết người đuổi theo truy sát hắn có phải là một trong hai người được công bố hay là một ẩn giấu cường giả của Hoắc gia, nhưng hắn biết chỉ cần giết đi kẻ này sẽ khiến Hoắc gia đau lòng vô cùng.
Hơn 20 năm có thể tấn giai Nguyên Anh, dù chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ đã là thiên tài trong thiên tài, một thiên tài như thế chết đi, không biết Hoắc gia còn dám truy hắn không.
Thế nhưng làm sao để giết một Nguyên Anh mà không bại lộ thực lực lại là chuyện làm khó hắn. Nhất là khi mà bây giờ có toàn lực Hoàng Phong cũng chưa chắc đánh thắng được đối phương, nói gì che giấu.
- Hệ Thống ngươi có đề nghị gì không?
- Không có, đừng hỏi ta, ta không biết. Nhưng nếu ngươi trực tiếp xông lên chỉ có 36 phần trăm đánh bại đối phương, nhưng nếu bị vây công thì trong điều kiện không bại lộ Hệ Thống tỷ lệ chạy thoát của ngươi không đến 10 phần trăm. Mà kể cả có đánh bại được đối phương thì tỷ lệ chạy thoát của đối phương cũng là 100 phần trăm.
- Cái này ta cũng biết. Ngươi nói bằng thừa. Ta là nhà khoa học, có phải thiên tài chiến đấu đâu mà đòi vượt cấp giết người. Ngươi giúp ta cải tạo một viên đạn, bắn chết hắn được không?
- Không thể.
- Thế lần trước thì sao?
- Cải tạo vượt quá 10 phần trăm vật phẩm giết người cũng sẽ bị Thiên đạo phát hiện. Lần trước ta chỉ đơn giản quán chú thêm một chút Nguyên năng vào trong thuốc nổ, khiến sức công phá của viên đạn lớn hơn thôi.
Lần này là ngươi muốn dùng đạn súng thường giết Nguyên Anh, ngươi nghĩ hay lắm, cứ nằm mơ đi, trong mơ gì cũng được.
Hoàng Phong gật gù. Hắn cũng biết thần kinh phản ứng của Nguyên Anh cường giả khủng bố đến mức nào.
Quá cao nồng độ Nguyên năng trong cơ thể cùng cao độ cường hóa thân thể khiến tốc độ truyền dẫn thần kinh và xử lý của các neuron thần kinh đã hơn người thường cả trăm lần. Nguyên Anh có thể đơn giản nhìn rõ từng viên đạn bay ra từ một khẩu sáu nòng đang bắn hết tốc lực, thậm chí có thể đọc được từng chữ khắc trên viên đạn nếu tập trung.
Chưa kể động năng của súng đạn bình thường với Nguyên Anh chỉ như con muỗi với người thường. Thường ngày cũng có ai né muỗi bao giờ đâu.
Hoàng Phong vò đầu. Suy nghĩ hơn mười phút nhưng không ra một phương án nào cả. Đúng lúc này một luồng Tinh thần lực lại đảo qua, cũng may dưới sự nhắc nhở của Hệ Thống, Hoàng Phong đã kịp thời trốn xuống dưới đất.
Chẳng thèm nghĩ nữa.
- Hệ Thống, độn thổ đưa ta về thành.
- Không ở dã ngoại nữa sao?
- Có Nguyên Anh nhìn chằm chằm thế ngươi bảo ta an tâm ở dã ngoại sao?
- Thế thì về.
Nói rồi Hệ Thống im bặt, sau đó kéo Hệ Thống lặn xuống sâu dưới đất, chạy về phía xa xa.
Nhàn rỗi, Hoàng Phong bèn nhô ra Tinh thần lực, quan sát xung quanh.
Tinh thần của hắn dù đã tăng trưởng rất lớn, nhưng dưới đất thì vẫn không thể vươn quá mười mét quanh mình.
Hoàng Phong biết đây là thổ nhưỡng ẩn chưa Nguyên năng cản trở tinh thần hắn.
Dưới đất cũng là một vương quốc vô cùng phong phú của cực kỳ nhiều loài động vật, côn trùng, sinh vật chân đốt... có rất nhiều loài Hoàng Phong cũng không nhận ra.
Lòng đất nơi đây cũng không hề có rác rưởi như Hoàng Phong tưởng tượng. Cũng phải thôi khi từ năm 1987 linh khí đã thức tỉnh, con người chưa kịp phá hoại môi trường thì đã bị linh thú đánh cho phải co cụm trốn vào các căn cứ lớn.
Lại còn các thiên tai liên miên xảy ra, như lời đe dọa thiết thực nhất đến con người trước việc phá hoại môi trường, bảo sao Lam tinh bây giờ không sạch hơn Trái Đất nhiều lắm.
Khi Hoàng Phong độn thổ qua, đất đai xung quanh hắn dưới sự ảnh hưởng của chân nguyên trở thành giống như chất lỏng. Hoàng Phong di chuyển, đất đá và mọi thứ bị ép ra xung quanh, các sinh vật bên trong cũng bị ép ra theo.
Sau khi Hoàng Phong đi qua, đất đá cũng không hề hồi phục như ban đầu mà trở lên lộn xộn, có rất nhiều động vật bị kẹt trong đất cố gắng giãy giụa.
Quan sát chúng, Hoàng Phong mới sâu sắc cảm nhận được sự bất lực của nhỏ bé và yếu đuối. Dù hắn chỉ đi qua mà không làm gì, nhưng dư ba mà hắn để lại vẫn xáo trộn hoàn toàn cuộc sống của những sinh vật nhỏ bé kia, khiến chúng không thể một lần nữa cố gắng giãy giụa, thoát khỏi ảnh hưởng từ hắn.