Truyền đạt xong nội dung chính của cuộc gặp mặt ngày hôm nay, Phạm Trung liền nói tới một chuyện khác:
- Trần Lãi, vụ phòng trà cậu điều tra đến đâu rồi?
Trần Lãi cau mày đưa tay khẽ nhấp một ngụm nước rồi mới trả lời:
- Anh Phạm Trung, tình hình có chút phức tạp. Theo thông tin điều tra được từ nhân viên ở đó, đối phương lái xe Benley, có vẻ là kẻ có rất có điều kiện. Anh cũng biết loại xe giá trị cả gia tài này không phải người tầm thường có thể mua nổi.
- Hừ… xe sang thì là cái gì? Cứ cho là như vậy nhưng có tiền thì ngon lắm sao? Thế giới này có quyền mới là có tất. Ở cái đất Đông Thành, tao chưa thấy có vị nào họ Lý mà cầm quyền to cả. Mày tra ra được biển số xe của nó không?
- Dạ, hôm đó trời tối nên nhân viên cũng không quá để ý. Em cũng đang cho người âm thầm theo dõi con bé kia nhưng không thấy nó liên lạc hay gặp gỡ lại thằng đó.
- Thế sao không tra xem ở Đông Thành có những ai sở hữu xe Benley?
- Em cũng tra cứu rồi, cả tỉnh có khoảng gần hai mươi chiếc bao gồm các model cả cũ và mới. Có điều anh cũng hiểu những dòng xe này thường không đứng tên trực tiếp chủ nhân mà được đứng tên công ty để khấu hao chi phí hoặc nhờ người thân đứng hộ để tránh việc điều tra tài chính do vậy việc thu thập thông tin cũng khá khó khăn.
Nghe tới đây, trên trán Phạm Trung nổi lên gân xanh, giọng nói và cách xưng hô lập tức thay đổi:
- Vậy chuyện này mày tính sao? Lề mề hơn cả tháng, nỗi nhục đó tao chịu lâu lắm rồi!
Trần Lãi liếc mắt nhìn Phạm Trung, trong lòng là đầy vẻ khinh thường “Hừ, đúng là không bột đố gột nên hồ. Có chút chuyện như vậy mà cũng không nhẫn nại được, mày mà không có ông già chống lưng thì ra đời đã bị đì cho bẹp dí rồi ở đó mà lên giọng lớn lối”.
Nghĩ là vậy nhưng sau khi cân nhắc đôi chút, Trần Lãi lên tiếng trả lời:
- Cách thì em có, có điều sợ là chuyện này có thể gây ra chút rắc rối.
- Cách gì? Nói luôn đi, chỉ cần lôi ra được thằng chó đó thì cách nào tao cũng hỗ trợ mày.
- Uhm… cũng không phải cái gì phức tạp. Cứ cho người trực tiếp bắt con bé kia lại, uy hiếp nó khai ra thông tin của thằng kia. Nếu cần, anh dùng con bé uy hiếp thằng kia tới là xong.
- Mày nghĩ nó sẽ đến à?
- Anh yên tâm! Nó bảo vệ con bé kia như vậy hẳn quan hệ giữa bọn nó cũng không phải tầm thường, em nghĩ chắc chắn nó sẽ tới. Khi đó chỉ cần chúng ta bố trí cẩn thẩn chắc chắn có thể tóm được hắn.
- Uhm… đơn giản như vậy, sao mày không làm sớm đi?
Trần Lãi cười khổ:
- Dạ, không phải em không muốn làm mà thực tế là kể từ hôm đó xung quanh con bé này cứ lởn vởn vài bóng vệ sĩ thủ hộ. Gia cảnh con nhỏ này cũng bình thường nên rất có thể là do tên kia cử tới. Mấy thằng thủ hạ của em chưa tìm được cơ hội ra tay. Nóng vội hành động có khi rút dây động rừng khiến bọn chúng sinh nghi thì việc lại càng khó làm. Mặt khác, bắt cóc cũng là một chuyện lớn, chuyện này công an chắc chắn phải vào cuộc điều tra, phiền phức cũng là không ít. Anh cũng hiểu nước ta, an ninh đối với những chuyện này là rất để ý giải quyết.
- Hừ… chuyện công an mày không cần lo, bao lên người tao, có gì tao sẽ dùng quan hệ đè xuống. Mày cứ mang con bé kia về đây là được. Mẹ kiếp, lần trước chưa chơi được nó, lần này xem tao hành hạ nó chết đi sống lại kiểu gì.
Khi hai tên Trần Lãi vẫn còn đang thương thảo kế hoạch đối phó Lý Đông thì tại văn phòng Chủ tịch, Tập đoàn Kỷ nguyên mới, Lý Đông lại đang phải suy nghĩ để tìm giải pháp cho một vấn đề khác.
Khó khăn mà hắn gặp phải chính là những nội dung trong tập báo cáo mà Vũ Nhung mới chuyển tới liên quan đến tình hình tiêu thụ của ô tô điện.
Nhà máy ô tô Việt Nhật đã bắt đầu đưa ra những sản phẩm đầu tiên nhưng vấn đề đột ngột phát sinh là tại một loạt các quốc gia định hướng làm thị trường mục tiêu trước đó, các đại lý đều thông báo công tác kiểm định và xét duyệt đủ điều kiện nhập khẩu xe lại diễn ra tương đối chậm chạp. Thêm vào đó, tại các quốc gia có nền công nghiệp ô tô phát triển như Đức, Mỹ, Trung Quốc, Thái Lan… giai đoạn trước không có phản ứng gì đặc biệt thì bất ngờ đồng loạt viện dẫn các điều luật bảo hộ và chống độc quyền để gây khó dễ cho sản phẩm của tập đoàn xâm nhập vào thị trường trong nước. Theo đó các hàng rào thuế quan và kiểm định kỹ thuật ngặt nghèo liên tiếp được dựng lên, có nơi thậm chí còn yêu cầu Ô tô điện Việt Nhật phải sẵn sàng chia sẻ công nghệ với các hãng ô tô trong nước hoặc phải di chuyển nhà máy tới đây thì mới được hưởng các điều kiện ưu đãi như đối với các hãng khác. Sức ép lớn nhất là tới từ Đức, Anh và Trung Quốc. Anh và Đức là đầu tàu của cả liên minh EU nên ý kiến của bọn họ chi phối lên chính sách chung cả khối, về phần Trung Quốc thì đây lại là thị trường tiêu thụ lớn nhất thế giới, sức mạnh các quốc gia này không cần phải bàn cãi.
Các điều khoản này được đưa ra tương đối bất công và đi ngược lại chính sách về tự do thương mại mà các nước này đang rao giảng. Tự do thương mại nói đúng ra là một công cụ có lợi nhiều hơn với các nước phát triển, khi bọn họ chiếm ưu thế về công nghệ thì hiển nhiên muốn tuyên truyền về tự do kinh doanh để sản phẩm của mình có thể thâm nhập dễ dàng vào thị trường các nước khác, bóp chết các ngành công nghiệp non trẻ tại những nước lạc hậu từ đó độc chiếm thị trường. Nhưng vào hoàn cảnh lúc này, khi ưu thế không còn nằm về phía bọn họ thì các tập đoàn phải gây sức ép lên chính phủ buộc chính phủ đứng về phía mình nhằm có thể bảo vệ nền công nghiệp ô tô trong nước. Phải biết, những doanh nghiệp này hiện đều là đầu tàu dẫn dắt nền kinh tế các quốc gia nên chính quyền đương nhiên phải ủng hộ bọn họ, đó là còn chưa kể mối quan hệ lợi ích chặt chẽ giữa giới chủ đầu tư và giới chính khách tại các quốc gia tư bản này.
Toyota cũng đang khá đau đầu giải quyết tình huống trước mắt. Tuy cũng là một hãng lớn nhưng một mình chống lại cả hiệp hội cũng là vấn đề hết sức khó khăn, việc dựa vào chính phủ Nhật cũng có vẻ không hiệu quả trong những trường hợp này. Sự tình diễn biến có chút hơi vượt dự kiến. Mặc dù cả kỷ nguyên mới và Toyota đều đã tính tới được phản kháng phát sinh nhưng không ngờ lại dồn dập và mạnh mẽ như vậy. Có vẻ các hãng đã học hỏi được bài học lớn từ các đối thủ trên lĩnh vực năng lượng của Kỷ nguyên mới, những tập đoàn hoạt động cùng trong lĩnh vực năng lượng không phải thoi thóp cầm chừng thì cũng phải lựa chọn hoạt động phụ thuộc vào Kỷ nguyên mới hoặc thậm chí là giải thể đóng cửa.
Gần như là không có một ngoại lệ!
Ở một khía cạnh khác, về mặt chiến lược, các hãng cũng đều đi tới một nhận định chung là ô tô điện sẽ là xu hướng tiêu dùng không thể chống lại do vậy thay vì nghi ngờ tính hiệu quả của sản phẩm ô tô Việt Nhật thì tốt nhất hãy tập trung tìm mọi cách tạo ra một lợi thế hòng buộc Kỷ nguyên mới ngồi vào bàn đàm phán. Theo đó, bọn họ mới có thể tìm ra một con đường nào đó để tiếp tục tồn tại và phát triển.
Chuyện này giải quyết như thế nào, Lý Đông sẽ phải đau đầu tìm hướng đi, không thể có giải pháp trong chốc lát. Dù sao nắm trong tay một sản phẩm dẫn dắt thị trường cũng không phải điều đơn giản, Lý Đông cũng hiểu muốn trở thành tập đoàn hàng đầu đương nhiên phải làm quen và có năng lực giải quyết những rắc rối như vậy.
Ngồi suy nghĩ một hồi lâu chưa ra phương án nào thực sự hữu hiệu, cảm thấy một chút êm ẩm người, Lý Đông đứng lên rót một ly trà rồi cầm theo đi ra trước tấm vách trong suốt làm bằng kính cường lực, ánh mắt dõi nhìn về phía đường chân trời.
Cơn giông chiều đã dứt, mây rút đi trả lại một bầu trời tinh khiết với những vì sao đang không ngừng lấp lánh. Ngắm nhìn tinh không mênh mông trong sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối, Lý Đông quên đi những rắc rối đang gặp phải mà rơi vào một trạng thái không linh huyền diệu, tâm thức chợt như được gợi mở, một sự thôi thúc khám phá khó hiểu với hàng loạt câu hỏi nảy sinh trong đầu hắn “Vũ trụ bao la kia có gì? Đâu là giới hạn cuối cùng của nó? Thế giới này từ đâu mà hình thành? Và vì sao mà tồn tại? Con người có thật tiến hóa từ khỉ mà ra? Rốt cục ý nghĩa thật sự của cuộc đời này là gì?”
Lý Đông mải miết với những dòng suy nghĩ không đầu không cuối và cũng không có câu trả lời cuối cùng. Theo như những kiến thức hắn có được từ nền văn minh Atlantis, thì câu trả lời cho những vấn đề nêu trên đều là những tri thức cấm thuộc lĩnh vực siêu hình gọi là “Vấn Đạo”. Thông thường ngay cả trong tộc người At lan cũng chỉ những người tu hành có phẩm hạnh, đức cao vọng trọng và đạt được cảnh giới nào đó mới có thể tiếp cận và thấu hiểu. Chúng không được phổ biến rộng rãi cho toàn bộ người dân cũng như được ghi chép lại dưới bất kỳ hình thức nào. Tất cả những thứ mà Lý Đông có chỉ là thuộc lĩnh vực hữu hình gọi là “Khoa kỹ”, nói là vậy nhưng mọi con đường tiếp cận vào thế giới siêu hình không phải là bị bịt kín. Vẫn có một vài dẫn dắt, ví dụ như các bài công pháp của Lý Đông chẳng hạn. Đó là một con đường có thể đi, nếu có thể thực hiện một cách rốt ráo tới tận cùng kèm với việc tu luyện tâm tính thì con người hoàn toàn có thể bước vào một tầng thứ mới, theo đó những hiểu biết thật sự về thế giới bản nguyên sẽ tự nhiên được mở ra.
Ngay khi Lý Đông còn đang chìm vào huyễn tưởng thì một giọng nói trong trẻo êm ái vang lên:
- Chủ tịch đang suy nghĩ gì vậy?
Lý Đông tỉnh lại từ trong suy tư trầm mặc. Hắn quay đầu nhìn về phía cô gái xinh đẹp đang lười biếng đứng tựa lưng vào cạnh cửa ra vào rồi cười nói:
- Ha ha… ngắm bầu trời lại nảy ra một chút ý tưởng siêu thực mà thôi.
Nói đoạn, không đợi cô gái trả lời, Lý Đông nhìn đồng hồ rồi lên tiếng:
- Uhm… Cũng muộn rồi. Chị Vũ Nhung, chúng ta cùng đi ăn chứ?
- Oa! Hôm nay đúng là mưa lớn nha. Làm việc đi sớm về trễ bấy lâu mà vẫn không mấy khi được chủ tịch mời đi ăn đâu, phải tận dụng cho tốt cơ hội này mới được!
- Ha ha… Mang tiếng keo kiệt và bóc lột quả là không hay ho tí nào. Hôm nay chị muốn ăn gì, ở đâu cứ tự do chọn.
- Là chủ tịch nói đấy nhé! Vậy… chung ta đi ăn đồ nướng Hàn quốc đi!
Lý Đông gật gù:
- Uhm… nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Đi thôi!
Nói xong hắn quay trở lại bàn uống nước đặt xuống cốc trà rồi cùng Vũ Nhung đi ra khỏi phòng làm việc.
Khi hai người xuống đến hầm gửi xe thì từ phía xa đã bắt gặp hai bóng người một nam một nữ khá là quen thuộc. Điều đáng nói là là cô gái lại đang khoác tay, dựa vào người đàn ông, bộ dáng tình cảm như một cặp tình nhân đang hẹn hò vậy.
Lý Đông bất chợt nảy sinh ý xấu, muốn trêu trọc hai người này một chút do vậy hắn không tránh đi mà lập tức gọi lớn:
- Tổng giám đốc Trần Hàng, anh bị đau chân à mà cần thư ký riêng dìu đi vậy?
Hai người phía trước đang vui vẻ cười đùa với nhau nghe tới đây thì chợt sững người lại. Theo bản năng, cô gái rụt tay khỏi người chàng trai, ánh mắt dáo dác ngó quanh.
Rất nhanh, cả hai người nhận ra người mới nói là Lý Đông. Da mặt trắng trẻo mịn màng của cô gái bất giác đỏ lên, tay chân có chút luống cuống khó xử. Vốn nàng cho rằng đã muộn thế này, nhân viên về hết thì sẽ không có ai để ý đến chuyện của mình nhưng ai ngờ lại bị chủ tịch bắt gặp. Phải biết Thư ký riêng phát sinh quan hệ tình cảm với Tổng giám đốc quả là một chuyện tế nhị, vốn không nên diễn ra ở một tập đoàn chuyên nghiệp đấy.
Nhìn bộ dạng có phần mất tự nhiên của Lệ Hằng, Trần Hàng khẽ đưa tay nắm lấy tay nàng. Lệ Hằng có chút lo được lo mất rụt tay lại nhưng Trần Hàng lại một lần nữa nhanh tay nắm lấy. Mặc cho Lệ Hằng tròn mắt lên ngạc nhiên, Trần Hàng kéo nàng đi về phía Lý Đông, nở nụ cười ngại ngùng nói:
- Ha ha… thật không ngờ để chủ tịch bắt gặp cảnh này sớm như vậy. Tôi cũng đang tính công khai chuyện này với mọi người nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Lý Đông mỉm cười hỏi lại:
- Hai người bắt đầu lâu chưa?
- Uhm… kể từ cuối năm trước, sau vụ bắt cóc thì đôi bên bắt đầu tìm hiểu.
Vũ Nhung khi này xen vào:
- Chị Lệ Hằng, giấu kỹ quá nha. Bắt gian tại trận nhá! Thế nào? Muốn chuyện này không bại lộ thì phải có gì hối lộ chứ nhỉ?
Lệ Hằng càng thêm xấu hổ, nàng khẽ nghiêng mặt đi chỗ khác khẽ gắt:
- Vũ Nhung, cái gì mà bắt gian chứ!
- Ha ha… dám làm mà không dám chịu à.
- Thôi, đừng có trêu chị nữa!
Trần Hàng không đành lòng thấy Lệ Hằng bối rối do đó nói:
- Được rồi, thế em muốn hối lộ cái gì đây?
Vũ Nhung không trả lời mà quay sang Lý Đông hỏi:
- Chủ tịch, ngài thấy nên phạt đôi tình nhân này thế nào?
Lý Đông ra vẻ nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Hai người này giờ này mới về chắc cũng chưa ăn tối. Hay là để họ mời bữa tối hôm nay đi!
Vũ Nhung nghe tới đây thì bĩu bĩu môi:
- Xì, chủ tịch lại giở cái tính keo kiệt đây, thật là khó sửa mà.
- Ha ha… không ngờ chị lại nghĩ xấu đi như vậy. Được rồi, để hôm khác mời bù là được chứ gì?
- Tốt, là chủ tịch nói rồi đấy nhé. Để chốt luôn trong tuần cho chắc, ngài làm to lo lớn lại quên mất việc này thì mang tiếng lắm.
Lý Đông cười giả lả:
- Được, trong tuần thì trong tuần. Thất tín với người khác đặc biệt lại là cô gái xinh đẹp như vậy cũng không hay ho gì.
- ….
Trần Hàng thấy Lý Đông và Vũ Nhung người qua ta lại vui đùa cũng không ý kiến gì về việc của hắn nên cũng an tâm phần nào. Dù sao hắn cũng hiểu mối quan hệ giữa Tổng Giám đốc và Thư ký riêng cũng không tốt cho lắm. Lý Đông không nói gì không có nghĩa là Trần Hàng có thể mặc kệ chuyện này được, hắn thân là Tổng Giám đốc càng cần phải quán triệt các nguyên tắc hoạt động chung. Trần Hàng cũng vốn định để Lệ Hằng tìm một đơn vị khác nhưng muốn tìm một người có đủ tố chất cũng như hiểu về môi trường và thói quen làm việc của Trần Hàng cũng không đơn giản, khối lượng công việc lại đang lớn không thay người này được.
Cân nhắc một chút, Trần Hàng lên tiếng:
- Chủ tịch, chuyện của tôi và Lệ Hằng tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, không để ảnh hưởng đến hoạt động chung của tập đoàn. Chủ tịch yên tâm!
Lý Đông thấy thái độ trọng thị của Trần Hàng thì buồn cười lên tiếng:
- Anh Trần Hàng, không cần phải nghiêm trọng như vậy. Anh năm nay đã hơn ba mươi, cũng đến tuổi lập gia đình. Nhìn khối lượng công việc của tập đoàn ngày càng lớn, tôi cũng đang rất sốt ruột thay cho anh đây. Nếu Anh vì tập đoàn mà lấy hết quỹ thời gian và sức lực, không có cơ hội tìm hiểu ai dẫn tới trễ nải hạnh phúc riêng thì bản thân tôi vô cùng áy náy. Chị Lệ Hằng giúp tôi giải quyết mối tâm tư này đáng ra phải cảm ơn chứ ảnh hưởng cái gì. Vũ Nhung, chị nói có phải không?
- Ha ha…Đúng, đúng…
Vũ Nhung vội vàng gật đầu ủng hộ.
Nghe là vậy, Trần Hàng mỉm cười nhưng vẫn tỏ thái độ kiên quyết:
- Không được, chuyện cá nhân và chuyện công ty vẫn cần rạch ròi. Tôi sẽ để Lệ Hằng chuyển công tác sang nơi khác.
- Anh định để Chị ấy chuyển sang đâu? - Lý Đông hỏi.
- Uhm… cũng có vài mối thân quen bên công ty đối tác.
- Thôi, sang bên đó làm gì. Anh chuyển chị ấy sang bên Nghỉ dưỡng Hoàn cầu đi. Nhân tài sao lại để lọt cho người khác dùng được. Đúng không chị Lệ Hằng?
Lệ Hằng bẽn lẽn cười trừ, mắt lại liếc nhìn Trần Hàng chờ đợi ý kiến của hắn.
Trần Hàng đắn đo một lát sau đó nói:
- Uhm… vậy cũng được. Lệ Hằng sang đó làm hành chính cũng tốt.
Nói đoạn, hắn quay sang hỏi Lệ Hằng:
- Em thấy chuyện này sao?
Lệ Hằng nhu thuận gật đầu:
- Vâng, không có vấn đề gì ạ!
Lý Đông khi này cười lên ha hả rồi nói:
- Được rồi, nào bây giờ chúng ta đi ăn thôi. Thật may quá, hôm nay ví cũng không còn tiền thì lại có người trả thay! Đúng là ở hiền gặp lành. Có khi chịu khó theo dõi bắt được vài đôi nữa thì cả tuần không mất tiền cơm rồi!
- Xì…
Ba người còn lại bật cười, sau đó chia ra tiến về phía xe riêng của mình.