Khoa Kỹ Vấn Đạo

Chương 168: Chương 168: Kế sách trốn chạy




Lý Đông nghĩ tới đây thì quay sang nói với Bùi Lợi:

- Được, tôi thấy giải pháp này rất hợp lý, chú liên hệ lại với Toyota để đàm phán về vấn đề này. Kết quả thế nào chú báo cáo lại cho tôi.

Bùi Lợi gật đầu:

- Vâng, chủ tịch.

Nói xong như nhớ tới cái gì, Bùi Lợi lại lên tiếng:

- À, chủ tịch! Có điều này tôi muốn nói nhưng không thật sự chắc chắn lắm.

Lý Đông phất tay:

- Không sao, chú cứ nói đi!

Chần chờ một lúc, Bùi Lợi tiếp tục:

- Chủ tịch có nghĩ tới việc tối qua là có liên quan đến mấy tập đoàn kia không?

Mỉm cười nhìn Bùi Lợi giây lát, Lý Đông nhếch miệng trả lời:

- Uhm, nếu xét động cơ vụ việc thì cũng có thể là có liên quan tới bọn họ.

Bùi Lợi nhíu mày:

- Nếu đúng là bọn họ thì chúng ta nên xử lý thế nào? Mấy vụ kiện kia chúng ta có tiếp tục tiến hành nữa hay không? Tôi sợ chúng ta dồn ép quá, bọn họ sẽ làm ra nhiều thủ đoạn nguy hiểm hơn để đối phó chúng ta.

Lý Đông lập tức lắc đầu:

- Cái này chú không cần lo, cứ tiếp tục để văn phòng luật sư đại diện tiến hành các thủ tục tố tụng theo trình tự. Hừ… cho dù đúng việc tối qua là có liên quan tới bọn họ thì cũng không cần sợ, bọn họ sẽ không có sức mà vùng vẫy lâu được đâu.

- Nhưng…

Bùi Lợi đang định tiếp tục phản biện thì Lý Đông giơ tay lên ra hiệu dừng lại:

- Thôi, được rồi, không cần phải bàn thêm về vấn đề này nữa. Cứ quyết định như vậy đi!

Biết Lý Đông đã quyết, Bùi Lợi cũng không dám nói thêm cái gì, theo đó ông ta đành gật đầu chấp hành:

- Vâng, tôi biết rồi thưa chủ tịch!

- Uhm, vậy cuộc họp dừng lại ở đây, mọi người trở về vị trí của mình, đảm bảo hoạt động của nhà máy tiếp tục được diễn ra bình thường, đừng để việc tối qua ảnh hưởng tới năng suất.

Nói xong, Lý Đông chủ động đứng lên đi ra ngoài phòng họp. Các thành viên còn lại đưa mắt nhìn nhau rồi cũng lục tục thu xếp hồ sơ đi theo.

**********************

Chiều tối muộn, phòng chỉ huy Ban chuyên án, trụ sở cục An ninh điều tra A92

Đại tá Nguyễn Trường đang cau mày đọc những thông tin phản hồi vừa nhận được từ KGB và Interpol. Mặc dù mỗi bên đều có vài đáp án nhưng không khó để cho người tài xế xe rác có thể nhận ra được một đối tượng cầm đầu vụ xâm nhập đêm hôm đó.

Theo đó kẻ này vốn có tên là Triệu Lỗi, người Quảng Đông. Triệu Lỗi vốn là một lính thủy quân lục chiến có điều không hiểu vì lý do gì mà lại đột ngột xin xuất ngũ. Người này rời quân cũng không hồi hương mà lại dựa vào bản lĩnh của mình học được trong quân đội tham gia vào những trận đấu võ tự do ngầm dưới lòng đất ở Thành Đô. Tuy không phải trăm trận trăm thắng nhưng Triệu Lỗi cũng rất nhanh tạo được danh tiếng lẫy lừng trong giới. Khi mọi người đều cho rằng Triệu Lỗi xuất ngũ chính là để theo đuổi bá mộng quyền vương thế giới ngầm thì người này lại bỗng nhiên biến mất khỏi võ đài một cách bí ẩn, việc này cũng đột ngột như khi hắn quyết tâm rời khỏi quân ngũ vậy, không ai có thể hiểu hắn đã đi đâu, về đâu trong mấy năm nay.

Đang khi Đại tá Nguyễn Trường đang suy tư đánh giá về mức độ nguy hiểm của Triệu Lỗi thì lúc này bỗng có tiếng bước chân rầm rập kèm theo đó là tiếng gõ cửa phòng vang lên gấp gáp.

- Cộc… cộc… cộc…

Nguyễn Trường nhếch miệng:

- Uhm, vào đi!

Được sự cho phép, cánh cửa lập tức được đẩy ra, điều tra viên Thái vội vã bước vào bên trong lên tiếng thông báo:

- Báo cáo sếp, chúng ta vừa nhận được tin tức của đối tượng tình nghi.

Nguyễn Trường nghe xong dựng thẳng người dậy lên tiếng:

- Đồng chí Thái, tình hình cụ thể thế nào?

Có lẽ do vừa rồi chạy quá vội nên Điều tra viên Thái phải vừa thở gấp vừa nói:

- Vâng, chúng tôi vừa nhận được thông tin từ đồn biên phòng huyện Ia H’Drail - Kon Tum báo về. Theo đó bọn họ vừa được một phu rừng thông báo là vào khoảng nửa tiếng trước trong lúc vào rừng săn thú, người này tình cờ bắt gặp một nhóm người lạ mặt có trang bị vũ khí đang nghỉ ngơi ở ven suối. Nghi ngờ là bọn buôn lậu nên người phu này đã trở lại báo cáo cho đồn biên phòng ở đây. Sau khi cho người phu rừng này xem hình ảnh của tên cầm đầu, người phu rừng này xác nhận là một kẻ trong số đó có vẻ ngoài tương đối giống với đối tượng chúng ta đang tìm kiếm.

“IA H’DRAiI Kon Tum?” Nguyễn Trường nghe tới đây thì nhíu mày lẩm bẩm rồi lập tức đứng lên săm soi nhìn vào tấm bản đồ khổ lớn đang được treo trên tường.

Sau giây lát như đoán ra cái gì ông ta lập tức cầm lên điện thoại quay số gọi cho Thiếu tướng Đinh Thế Nhật.

Ngay khi người này bắt máy, Đại tá Nguyễn Trường liền lên tiếng:

- Báo cáo thiếu tướng, đã có tin tức của Triệu Lỗi và đồng bọn.

Đầu dây bên kia liền vang lên tiếng nói vui mừng của vị phó Tổng cục trưởng Tổng cục Tình báo An ninh:

- Tốt quá! Tình hình như thế nào rồi?

- Vâng, hiện tại đồn biên phòng huyện IA H’DRAiI Kon Tum vừa thông báo có người phát hiện bọn chúng đang lẩn trốn trong rừng. Tôi nghi ngờ bọn chúng đang tìm cách vượt biên nhằm thoát sang hướng Campuchia thông qua đường giáp ranh giữa hai tỉnh Kon Tum và Ranatakiri.

Nghe tới đây, Thiếu tướng Đinh Thế Nhật im lặng suy nghĩ giây lát rồi lập tức trả lời:

- Được, tôi sẽ liên hệ với phía nước bạn đề nghị bọn họ cho biên phòng phong tỏa và giám sát khu vực biên giới tỉnh này. Về phía cậu ngay lập tức liên lạc với cơ quan an ninh Kon Tum huy động lực lượng địa phương vào cuộc truy lùng những phần tử này. Mặt khác, tiểu đội Tây Sơn cũng đến lúc cần tham chiến rồi, cậu thông báo cho các đồng chí ấy chuẩn bị, sẽ có một trực thăng vận EC 225 lập tức tới đón các đồng chí ấy.

- Vâng! Tôi sẽ cho triển khai ngay!

- Tốt, diễn biến tình hình như thế nào lập tức thông báo lại cho tôi.

- Vâng, chào thiếu tướng!

*****************

9h tối,

Trong không gian tối đen như mực của cánh rừng sâu thuộc địa bàn huyện IA H’DRAiI Kon Tum, một nhóm người đang chậm rãi di chuyển. Bọn chúng không ai khác chính là những thành viên của Biệt đội Rồng đen vừa thực hiện xong vụ khủng bố nhà máy ô tô Việt Nhật.

Khi này, một giọng nói có phần bực tức vang lên:

- Virak, mày chắc là sẽ không nhầm đường chứ? Sao cứ vòng vèo mãi vậy? Không phải mày là người Cam à?

Thonglao nói xong thì dùng tay đẩy nhẹ vào lưng tên đi trước. Virak vừa cầm la bàn vừa cáu kỉnh quay lại gắt lớn:

- Mẹ nó, mày bớt mồm đi. Tao là người Campuchia chứ người ở đây đâu mà biết rõ, hơn nữa …

Virak chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên bị một bàn tay to lớn bịt chặt mồm lại. Hắn đang định phản kháng chống cự thì nghe tiếng gằn nhẹ của đội trưởng Irsan Rimawal:

- Im!

Thấy Virak khựng người lại sau đó khẽ gật đầu ra hiệu đã biết, Irsan Rimawal mới thả hắn ra rồi đứng tại chỗ giỏng tai lắng nghe.

Như phát hiện ra cái gì, Irsan Rimawal nhỏ giọng thì thầm hỏi cả nhóm:

- Này, chúng mày có nghe thấy tiếng gì không?

Đông Lộ có vẻ là kẻ thính tai nhất trong nhóm sau Irsan Rimawal nên lên tiếng trả lời:

- Đội trưởng, hình như là có tiếng của máy bay trực thăng.

Thonglao nghe tới đây thì trợn mắt nói:

- Trực thăng? Mẹ kiếp, đêm tối chúng nó còn bay vào khu vực này làm gì?

Irsan Rimawal quát nhẹ:

- Thonglao, nhỏ mồm thôi. Mày định báo động cho người khác biết chúng ta ở đây à? Có tin tao cắt lưỡi mày không?

Nghe được lời đe dọa, Thonglao vội rụt đầu rụt cổ lại len lén liếc nhìn Irsan Rimawal.

Muang Lwin khi này lại lên tiếng:

- Sếp, không phải là hành tung của chúng ta đã bị lộ rồi chứ? Sao lại có trực thăng bay vào đây giờ này? Không phải bọn họ đang lùng soát chúng ta chứ?

Irsan Rimawal nhíu mày sau đó trả lời:

- Hừ, tao cũng không loại trừ điều này. Bọn mày cũng biết mạng lưới an ninh từ cấp cơ sở của Việt Nam vốn nổi tiếng rất mạnh. Đêm hôm bỗng nhiên ở cái xứ khỉ ho cò gáy này lại có trực thăng chắc chắn không phải là điều bình thường rồi. Uhm… từ bây giờ chúng mày phải hết sức cẩn thận, đừng có gây ra ồn ào gì lớn nếu không muốn chết trùm cả đám.

Những thành viên trong đội nghe xong thì lập tức gật đầu ra vẻ đã hiểu.

Lúc này, tiếng trực thăng đã càng lúc càng gần, Virak nhìn Irsan Rimawal lên tiếng hỏi:

- Sếp, vậy giờ chúng ta tính sao?

Mất vài giây suy nghĩ, Irsan Rimawal đáp lời:

- Hừm, cẩn thận vẫn là tốt nhất! Nếu trực thăng đúng là của lực lượng an ninh bên này thì con đường sang bên kia biên giới chắc chắn không còn dễ đi, chúng ta phải tính phương án khác thôi.

Đông Lộ gật đầu đồng thuận:

- Mọi người, tôi nghĩ đội trưởng nói đúng rồi, nếu chúng ta còn tiếp tục ý định vượt biên sang Ranatakiri thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Nghe tới đây không kìm được sốt ruột, Thonglao lại xen ngang:

- Không sang Ranatakiri thì chúng ta đi đâu? Chẳng nhẽ lại ở đây chờ chúng nó vây bắt?

Irsan Rimawal gườm gườm nhìn Thonglao rồi quay sang Đông Lộ lên tiếng hỏi:

- Đông Lộ, mày có ý kiến gì không?

Đông Lộ im lặng suy nghĩ, mất khoảng vài phút sau hắn mới trả lời:

- Đội trưởng, hai đầu trước và sau đều có thể có chốt chặn giữ, tôi nghĩ chúng ta không thể tiếp tực trốn ở đây làm con mồi chờ đợi bọn chúng tới vây bắt được. Chi bằng tìm đường sống trong chỗ chết thì may ra chúng ta vẫn còn có một cơ hội.

Virak nghi hoặc:

- Tìm đường sống trong chỗ chết? Nó là cái gì?

Irsan Rimawal cũng không hiểu ý Đông Lộ nên đành lên tiếng:

- Đông Lộ, mày nói rõ hơn đi!

Đông Lộ nhếch miệng:

- Uhm, mọi người cũng biết theo bản đồ nơi này cách quốc lộ 14C của Việt Nam không xa, do vạy thay vì tiếp tục tiến sang bên kia chúng ta cần quay ngược trở lại trục đường này và tìm cách chặn cướp lấy một chiếc xe…

Thonglao lại ra vẻ thông minh xen vào:

- Hừ, tưởng thế nào hóa ra mày định chạy trốn bằng xe à? Ngu ngốc, tao nghĩ cách này còn dễ chết hơn là tiếp tục trốn ở trong này đấy.

Irsan Rimawal biết Đông Lộ sẽ không đưa ra một kế sách đơn giản như vậy nên khẽ gắt:

- Mẹ nó, Thonglao thằng chết tiệt này, im để Đông Lộ nói nốt!

Đông Lộ cười khổ liếc nhìn Thonglao rồi tiếp tục:

- Thực ra Thonglao nói cũng không sai, chạy trốn bằng xe còn dễ bị bắt hơn là trốn trong này có điều đây thực ra chỉ là kế giả tạm để nghi binh. Việc đánh cướp này mục tiêu chính là để đánh lạc hướng truy đuổi của lực lượng chức năng bên này, bọn họ sẽ giống như Thonglao lầm tưởng rằng chúng ta vì hoảng sợ khi bị phát hiện mà vội vã cướp xe để tẩu thoát sang khu vực khác theo đó sẽ chuyển hướng truy bắt. Chúng ta sẽ lợi dụng điểm này để tìm cơ hội tẩu thoát. Việc của chúng ta sau khi cướp xe là tìm một khu vực đầm hồ nào đó rồi nhấn chìm nó tiêu hủy vết tích rồi quay trở lại đây tìm đường vượt biên.

Muang Lwin nghe xong thì hai mắt sáng lên, hắn khẽ ra dấu tay rồi tấm tắc khen ngợi:

- Cao kế… cao kế… Đông Lộ, mưu kế này của mày rất tuyệt.

Thonglao thấy Muang Lwin tỏ vẻ khâm phục như vậy thì bĩu môi hậm hực trong lòng “Hừ… kế vặt! Chắc gì bọn bên kia đã bị lừa chứ”

Irsan Rimawal thì nhíu mày cân nhắc, sau một lúc hắn gật đầu:

- Được, làm theo kế của Đông Lộ đi. Không cần biết có phải là an ninh bên này đã phát hiện ra chúng ta hay không nhưng làm thế này về mọi mặt đều rất có lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.