Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 11: Chương 11: Khiêu khích




(Tôm dịch

Nờ Y bê ta)

Sau khi vào phòng, Giản Thương lập tức ngồi xuống, tập trung vận khí vào đan điền. Trời sinh vạn vật đều có linh khí. Khi linh khí nhập thể, cơ thể sẽ tự động thanh lọc rồi giữ lại linh khí tinh khiết. Cuốn công pháp Ám Liễu Thanh Minh giúp tu giả đả thông các huyệt có thể dung nạp linh khí trong cơ thể. Tu vi của tu giả càng cao thì chứa được càng nhiều linh khí, càng dễ luyện mấy thuật pháp mạnh.

Giản Thương nhắm mắt, tập trung tinh thần. Hắn thấy được linh thức màu xám nhạt, đại diện cho trung phẩm, đang từ từ xoay trong thức hải của mình. Nói cách khác, Giản Thương đã tăng được một phẩm chỉ trong vòng mười ngày. Nếu mỗi ngày hắn bỏ ra bốn canh giờ để tu luyện một cuốn công pháp trung phẩm bình thường thì tối thiểu cũng phải một tháng mới lên được một phẩm. Nhưng nhờ có Linh Tê đan và cuốn Ám Liễu Thanh Minh, tu vi hắn cứ tăng liên tục, một giây một phút cũng không ngừng.

Thật lòng mà nói, Giản Thương chẳng ham hố gì một canh giờ mà Ngô Phỉ phải tìm mọi cách bù lại kia. Hắn chỉ tò mò, không biết hiệu quả của căn phòng này ra sao mà thôi.

Giản Thương nhanh chóng tu luyện xong rồi mở cửa, toan ra ngoài. Ai ngờ, Bạch Phong Dương đang trầm ngâm đứng ngoài cửa chờ Giản Thương. Gã diện một bộ bào trắng. Tuy trông gã không đẹp đẽ, phóng khoáng như Lam Chỉ nhưng cũng có phong phạm của dòng dõi tiên gia. Giản Thương đoán chắc là gã cũng chỉ đến đây tu luyện thôi nên hắn lễ phép chào: "Bạch sư huynh ạ".

Bạch Phong Dương thấy hắn ra thì cười hỏi: "Mấy hôm nay tu luyện được nhiều không?"

Giản Thương đáp: "Cảm ơn Bạch sư huynh đã quan tâm đến ta. Nhìn chung thì vẫn ổn".

Bạch Phong Dương nghe vậy thì cũng cười. Gã lấy ra một quyển trục, đưa cho Giản Thương: "Vốn dĩ ta định tới đây tu luyện, không nghĩ sẽ gặp được đệ. Đã tiện đây thì đệ cầm bộ công pháp trung phẩm này về mà học". Trước giờ, chỉ có đệ tử nội môn mới được phép dùng công pháp trung phẩm. Hành động này của Bạch Phong Dương đã tỏ rõ rằng gã muốn Giản Thương mang ơn gã. Giản Thương cũng vội vàng nhận lấy: "Đội ơn Bạch sư huynh! Cảm ơn sư huynh đã kỳ vọng vào ta!"

Bạch Phong Dương cười nhẹ một cái coi như đáp lời rồi lững thững đi vào Huyền thất.

Bắc Hành phái có một nhà ăn dành cho chúng đệ tử. Cứ đến trưa là nơi này lại vô cùng nhộn nhịp. Tiếng cười đùa râm ran của các đệ tử cứ nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác. Vì Giản Thương không thích tụ tập nơi đông người nên trước giờ hắn cứ tìm một góc vắng người ngồi ăn cơm cho xong bữa.

Một trận cười lớn truyền đến từ bàn đối diện.

Mấy đệ tử của Lam Chỉ ngồi bên bàn đó nhao nhao nói: "Có phải Lam sư huynh sắp dẫn Ngô sư đệ với Phạm sư đệ tới vùng linh nguyên gần đây để tu luyện phải không? Nghe nói nồng độ linh khí ở đó còn cao hơn cả phòng tu luyện của sư phụ nữa đấy! Nếu đúng thế thật thì chúc mừng hai sư đệ nhé!"

Bình thường, linh nguyên chìm sâu dưới đáy nước, rất khó để tiếp cận. Nhưng cứ đến thời điểm này trong năm, nước sẽ rút xuống trong vòng nửa tháng. Tu giả có thể tới bãi đá gần linh nguyên, đả tọa tu hành. Ngoại trừ những nhân vật trọng yếu trong phái, Trì Túc còn cho phép ba mươi đệ tử đứng đầu trong lần thi đấu gần đây đi cùng. Ngoài ra, còn có hai chỗ trống dành cho hai tân đồ có tư chất tốt.

"Ngại quá, ngại quá", vì ở bàn này đều là đệ tử của Lam Chỉ nên Ngô Phỉ và Phạm Thanh không dám xằng bậy. Hai người bọn họ trả lời rất khiêm tốn: "Các sư huynh đã đi tới đó hết rồi mà? Sao lại đi trêu bọn đệ như thế ạ?"

Một đệ tử lớn tuổi hơn nói với họ: "Ừ. Chỉ cần đứng trong ba mươi hạng đầu trong cuộc thi hằng năm của phái chúng ta thì năm nào chả được đi". Một người khác cũng cười, nói: "Cuộc thi năm ngoái ấy, mười lăm trong số ba mươi người đứng đầu đều là người của Lam sư huynh đó! Còn chúng ta ấy hả, mới được coi là thành công một nửa thôi".

Một người khác nghe vậy thì cố nhịn cười, khuyên mấy người kia: "Nào, nào, đừng có nói thế chứ. Kẻo người khác nghe thấy lại bảo chúng ta chỉ giỏi khoe khoang bây giờ". Nói thì nói vậy thôi, chứ từ nãy đến giờ bọn họ nói chuyện còn chẳng thèm đè giọng xuống. Đệ tử của Bạch Phong Dương đang ngồi trong phòng ăn vốn có hiềm khích với đệ tử của Lam Chỉ từ trước. Bọn họ vừa nghe, vừa liếc nhau ra hiệu. Ai trong số họ cũng thấy khó chịu trong lòng.

Giản Thương chưa từng quan tâm mấy chuyện đấu đá như thế này nên hắn cứ lẳng lặng ngồi ăn cơm một mình.

Có tiếng cười nhạo khe khẽ vang lên: "Nếu Lam sư huynh đó lợi hại như thế thì hai người bị đuổi đi năm ngoái là của ai vậy ta?". Người khác cũng chen miệng: "Không thấy năm kia còn nhiều hơn à? Tận bốn người luôn kìa".

Bọn họ gật gù, trào phúng cười: "Đúng đấy, đúng đấy. Cứ phải bảo vệ được hết ba mươi đệ tử của mình rồi nói gì thì nói. Còn nếu không thì bọn đấy khác quái gì mấy người tư chất trung phẩm như bọn mình đâu?".

Người ngồi kế bên Giản Thương cũng phán một câu góp vui: "Nhìn cái điệu bộ ỷ thế hiếp người của bọn nó kìa... Có cho ta cũng chả thèm đi".

Mấy người bên bàn Ngô Phỉ nghe được thì chỉ cười nhạt, nói bóng nói gió: "Kể cả mấy đứa như thế có được Lam sư huynh chọn thì cũng chẳng làm được trò trống gì đâu mà. Mấy đứa khuyết tật tư chất như bọn đấy thì có bao giờ lọt được vào mắt xanh của Lam sư huynh đâu? Lam sư huynh chỉ thích đệ tử có tư chất tốt thôi".

"Chính xác. Xem xem ai đang ghen ăn tức ở đến xanh cả mặt kìa?"

Đệ tử lớn nhất bên đám của Lam Chỉ cười xòa, khuyên mấy đứa hậu bối: "Tập trung ăn cơm đi. Mấy đứa so đo với bọn ít học đấy làm gì".

Đám đệ tử của Bạch Phong Dương giận tái cả mặt. Họ nhìn Giản Thương, nói cho đám người bên kia nghe: "Có phải có người quên lúc đấy Lam sư huynh còn tự thân xuống đài chọn Tịch sư đệ của bọn ta không nhỉ? Cuối cùng, Tịch sư đệ còn chả thèm theo y kia kìa. Có đúng không, Tịch sư đệ?"

Bọn họ nói: "Vì Tịch sư đệ không thèm nên Lam sư huynh đành chọn mấy cái đứa đầu thừa đuôi thẹo đấy thôi. Chứ nói thẳng ra, Ngô Phỉ với Phạm Thanh làm gì có cửa, nhỉ!", rồi lại tiếp tục châm chọc bàn đối diện: "Chứ còn gì nữa! Toàn của rẻ của ôi mà cứ nghĩ mình đáng giá lắm ấy!"

Chuyện Lam Chỉ đích thân xuống đài chọn Giản Thương ngày hôm ấy đã trở thành cái gai trong lòng Ngô Phỉ và Phạm Thanh. Các đệ tử của Lam Chỉ nghe lũ người kia nói xong thì cũng cứng họng, không biết cãi sao cho phải. Bọn họ đã quen thói nghênh ngang, nay bị chặn họng như vậy sao bọn họ chịu nổi?

Lúc này, Ngô Phỉ mới nói một câu đầy vẻ ngạo mạn: "Còn tưởng giỏi giang thế nào, hóa ra cũng chỉ là đến được hạng ba là cùng". Phạm Thanh thấy vậy thì cũng góp lời: "Ta đã muốn học hỏi nó từ lâu rồi, để còn xem xem phân lượng nó được đến chừng nào".

Mọi người nghe vậy thì bắt đầu xôn xao: "Ôi chà! Coi kìa, coi kìa! Hạ chiến thư rồi kìa!", "Nói mồm làm gì? Kéo nhau lên võ đài mà đánh nhanh nhanh lên".

Giản Thương bị kéo vào cuộc chiến giữa hai phe mà ngớ cả người. Hắn bối rối nhai nốt miếng cơm trong miệng. Dù sao thì hắn cũng không thích ồn ào, lại không muốn bị đệ tử của Lam Chỉ ghim nên mới cười làm lành: "Thôi. Tư chất của ta kém, người cũng chẳng đủ khôn ngoan đâu. Các sư huynh tính toán với ta làm gì? Cứ coi như là ta thua cũng được".

Người trong phòng ăn nghe Giản Thương nhận thua qua loa thế thì ai cũng ngỡ ngàng. Đám đệ tử của Bạch Phong Dương thì lập tức cười cười đồng ý: "Đúng rồi. Tịch sư đệ đừng so đo với bọn họ làm gì. Bọn họ muốn thắng thì cứ để bọn họ thắng đi. Nào, ăn cơm đi, ăn cơm đi". Bọn họ tiện mồm xỏ xiên thêm một câu: "Sân si gì cái hư danh đấy, cứ nhường cho bọn nó đi. Ăn cơm nhanh lên rồi còn đi nữa kìa".

Ngô Phỉ và Phạm Thanh thì lại cảm thấy thằng chó họ Tịch này đang móc mỉa bọn họ. Hai người càng nghĩ càng tức, giận đến nỗi mặt mày tái mét hết cả. Phạm Thanh xông tới trước, chỉ vào mặt Giản Thương, quát: "Mày còn chẳng đáng để so với bọn ta thì lấy đâu ra tư cách bảo bọn ta thắng?! Nếu mày bò qua háng bọn ta, thừa nhận mình là một thằng hạ đẳng (1) rồi gọi bọn ta một tiếng 'ông nội' thì may ra bọn ta còn bỏ qua cho!"

Giản Thương vẫn không hiểu mình phạm phải vía tên nào mà ăn bữa cơm cũng không yên. Giản Thương thật sự không muốn gây hiềm với Lam Chỉ một chút nào nên hắn nhường luôn cho đỡ rách việc (*): "Có phải chỉ cần ta chui qua háng các người rồi gọi các người là 'ông nội' thì từ giờ trở đi các người sẽ không đến làm phiền ta nữa không?"

(*) Nguyên văn "tức sự ninh nhân 息事宁人", ý chỉ nhường người cho yên thân.

Giản Thương vừa dứt lời, chung quanh đã lặng như tờ. . Truyện Cung Đấu

Phạm Thanh không nghĩ rằng Giản Thương sẽ phản ứng như thế nên cũng sững cả người. Miệng cậu ta hết khép rồi lại mở, không biết nên nói gì. Trong khoảnh khắc mọi người đang đứng hình, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân. Có vài đệ tử trong phòng ăn hốt hoảng thốt lên: "Là Lam sư huynh!". Giản Thương nghe thấy thì vội quay đầu nhìn ra cửa.

Lam Chỉ bước vào trong phòng với sắc mặt lạnh tanh. Vốn dĩ cậu định tới xem Giản Thương đánh nhau, nhưng sao lại thấy cảnh thằng bé này đang hạ mình cho qua chuyện vậy? Hay là đang định đóng vai Hàn Tín (2)?

Người trong phòng lén đưa mắt nhìn hết bên này đến bên kia. Lam Chỉ chỉ ung dung hỏi: "Sao các ngươi không lên võ đài mà tỷ thí? Dù thắng hay thua thì cũng không mất gì cơ mà?", rồi quay lưng đi mất.

Chỉ vì một câu của Lam Chỉ, Phạm Thanh bắt buộc phải quyết đấu với Giản Thương một trận trên võ đài.

Có mấy chục đệ tử thích hóng chuyện nhanh chóng tập trung ở phía dưới võ đài. Người chen người, tiếng nói chuyện xì xào khắp nơi. Có người nói: "Lần trước Tịch Cảnh này không thèm nể mặt Lam sư huynh nên chắc lần này Lam sư huynh chỉ tìm cách để trút giận thôi". Ngoài ra, còn có mấy ý kiến khác cũng giống vậy. Nào là "Lam sư huynh chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để dạy dỗ Tịch Cảnh", rồi là "Phạm Thanh đừng đánh hắn thành tàn phế luôn nhé. Để hắn còn tu luyện nữa chớ".

Nhưng lúc này, Giản Thương đang suy tư về một việc khác. Vì Lam sư huynh là người duy nhất đối đãi tử tế với mình nên mình không thể khiến Lam sư huynh mất mặt được. Mình phải để lộ ra chút sơ hở, nhường phần thắng cho Phạm Thanh mới được. Nhưng khốn nỗi đang tính toán ngon lành đâu ra đấy thì Lam Chỉ đứng trên khán đài nói vọng xuống: "Đây là cuộc tỷ thí công bằng nên các ngươi nhớ phải đánh hết sức mình. Nếu ta phát hiện ra kẻ nào cố nhường người còn lại, ta sẽ không tha cho kẻ đó".

Mặc dù mấy câu này nghe như nói với cả hai nhưng Lam Chỉ lại liếc sang phía Giản Thương. Giản Thương hơi giật mình. Hắn đành lên tinh thần, chuẩn bị đánh một trận ra trò.

Một đệ tử hô to: "Bắt đầu!"

Vừa dứt lời, một bóng người trên đài đã lao về phía người kia với một tốc độ chóng mặt. Một tiếng "bốp" rất to vang lên, cùng với đó là Phạm Thanh bị đánh lệch cả mặt. Trên mặt cậu ta là vết tay đỏ rực, trông có vẻ cực đau. Đám đông người xem đứng dưới đài kinh ngạc thốt lên: "Nhanh quá!"

Phạm Thanh bị đánh đến mức sững sờ. Sau khi đã hồi thần, mặt cậu ta tối sầm lại. Cậu ta dùng toàn bộ sức mạnh của mình, ngưng tụ linh lực thành một sợi xích vàng nhạt, có đầu nhọn như mũi khoan, rồi điều khiển nó đâm thẳng đến chỗ Giản Thương.

Vì đây là lần đầu Giản Thương đấu đối kháng như thế này nên thân thủ của hắn có vẻ không được linh hoạt cho lắm. Dù hắn có bay lên không trung để tránh, mũi nhọn của sợi xích linh lực kia vẫn cứ bám riết lấy hắn, hệt như có mắt. Xung quanh võ đài có một tầng kết giới bảo vệ. Mỗi khi Giản Thương né được đòn của Phạm Thanh là mũi nhọn kia lại đâm mạnh vào kết giới sau lưng hắn, bắn ra mấy tia sáng màu xanh lá cực kỳ chói mắt. Giản Thương thì chỉ thấy tên này độc ác mà thôi. Đây chỉ là một cuộc tỷ thí cho vui mà chiêu nào của nó cũng là sát chiêu, nhất quyết muốn một mất một còn với mình. Giản Thương cũng đành sử dụng thuật pháp, ngưng tụ ra một thanh kiếm màu xanh nhạt. Sau khi thoát được một nhát đâm nữa, Giản Thương vung kiếm, chặt thật mạnh xuống sợi xích.

Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, mọi người chỉ thấy sợi xích của Phạm Thanh bị chém thành mấy đoạn. Không chỉ có Ngô Phỉ ngỡ ngàng mà những người khác cũng ngơ ngác, nhìn trân trối vào khung cảnh trên võ đài.

Một trong hai đương sự, Giản Thương, lại thấy việc này quá là bình thường. Một tu sĩ Nhân giai trung phẩm như hắn không lý nào lại chịu thua trước sợi xích của một kẻ mới Nhân giai hạ phẩm như bọn Phạm Thanh hay Ngô Phỉ được. Còn chưa kể đến khi ra chiêu, hắn đã che giấu tu vi của mình. Vì vậy, người ngoài chỉ biết tu vi của Giản Thương cao hơn đám Ngô Phỉ nhưng lại không nhìn được tu vi thật của hắn.

Giây phút ngạc nhiên qua đi. Đám người đứng xem lập tức bùng nổ.

"Giỏi thật đấy!"

"Sao Phạm Thanh kia không đỡ nổi một chiêu vậy?"

"Chẳng lẽ Tịch Cảnh này đã lên đến trung phẩm rồi?"

Theo tiếng bàn tán và tiếng hò reo, sắc mặt Phạm Thanh trên đài cũng rất khó coi. Cậu ta tức giận gào lên: "Sao tu vi của nó lại cao hơn ta được!? Không thể nào! Chắc chắn nó đã dùng đan dược gì rồi!!!". Mấy đệ tử của Lam Chỉ cũng không chịu nổi sự nhục nhã này mà la ó với Giản Thương: "Bắt lấy nó! Tra xét cho kỹ vào!".

Nếu Phạm Thanh trên đài bị Giản Thương đánh cho mất hết cả thể diện thì Ngô Phỉ dưới đài cũng nôn nóng vô cùng. Cậu ta không đợi đến lượt mình mà đã lập tức nhảy lên võ đài. Hai người Phạm Thanh, Ngô Phỉ đồng thời sử dụng tuyệt chiêu của mình.

Lam Chỉ cứ lẳng lặng đứng đấy, quan sát trận đấu này.

Sợi xích đầu nhọn kia lại lao vút đến chỗ Giản Thương. Tuy nhiên, lần này, nó không nhắm thẳng vào hắn nữa mà lại bay vòng quanh người hắn, như thể muốn quấn hắn thật chặt. Phối hợp với sợi xích là mười mấy lưỡi dao linh lực đang xé gió lao thẳng đến chỗ hắn. Nếu trúng phải chiêu này, Giản Thương không chết thì cũng sẽ bị thương rất nặng.

Giản Thương vừa lẩm nhẩm pháp quyết vừa vung kiếm chém một nhát thật mạnh. Tay trái hắn ngưng tụ ra một tấm khiên linh lực màu xanh nhạt, chặn hết mấy lưỡi dao đang lao tới kia chỗ hắn. Chắn được dao xong, khi Giản Thương toan đứng dậy, hắn chợt cảm thấy có một luồng khí lạ phả lên mặt mình. Hắn hốt hoảng, thầm nghĩ: Không ổn rồi! Hai tên này dùng ám chiêu!

Mắt Giản Thương đau nhói, tầm nhìn cũng mờ hẳn đi, không nhìn rõ được gì. Rồi, một cơn đau do vật nhọn đâm vào truyền tới từ đùi phải khiến hắn khuỵu xuống. Cổ tay trái cũng bị người ta giữ chặt, một cơn đau khác cũng theo đó mà ập đến.

Giản Thương căm phẫn vô cùng. Khoảng hai tấc phía trên cổ tay chính là nơi yếu nhất trong linh mạch của tu sĩ. Hai thằng ti tiện bỉ ổi này vậy mà muốn thừa dịp hủy luôn linh mạch của mình!

Thường thì khi tỷ thí, đa số sẽ đeo bao cổ tay, nhằm bảo vệ linh mạch của mình. Nhưng vì bao cổ tay rất đắt nên Giản Thương không mua được. Thêm vào đó, hắn vốn cho rằng đây chỉ là một trận tỷ thí bình thường giữa các môn đồ với nhau thôi nên cũng không phí công chuẩn bị bao cổ tay làm gì. Lúc này đây, hắn mới hiểu ra rằng Phạm Thanh và Ngô Phỉ không chỉ đang ghen ghét với việc hắn được Lam sư huynh chọn mà còn muốn dồn hắn vào đường cùng.

Tiếc rằng hôm nay bọn nó không được tổ tiên phù hộ rồi.

Sau khi mắt hết đau, Giản Thương vẫn đứng im ở đó, mặc cho tên kia đâm vào linh mạch của mình. Người xem dưới võ đài tuy không quan sát được Ngô Phỉ đang làm gì nhưng lại thấy vẻ mặt bình tĩnh đến mức quái dị của Giản Thương. Ngay sau đó, có người trên đài thảm thiết gào lên: "Tay của ta! Tay của ta!!!"

Mặt Phạm Thanh tái nhợt. Nó lắp bắp: "Mày... Sao mày lại... Rốt cuộc tu vi của mày..."

Vì linh mạch có cơ chế tự phòng ngự nên nếu muốn hủy linh mạch của một người, người ra đòn sẽ phải chịu phản đòn đến từ linh mạch của người kia. Cũng vì vậy mà tu sĩ có phẩm thấp hơn không thể dùng sức mình để phá hủy linh mạch của người có phẩm cao hơn được.

Giản Thương cũng chẳng thèm đáp lại hai người kia. Hắn phi thân về phía trước, đặt tay lên bao cổ tay của Ngô Phỉ và Phạm Thanh rồi ra đòn. Hai người bọn họ còn chưa kịp ngăn Giản Thương thì hai chiếc bao cổ tay đã "phựt phựt" đứt thành mấy mảnh. Cả Ngô Phỉ lẫn Phạm Thanh đều hoảng sợ mà hét toáng lên: "Không!! Không!!! Linh mạch của bọn tao!"

Suy cho cùng, bao cổ tay cũng chỉ là một chỗ dựa tinh thần cho tu sĩ khi tỷ thí với nhau chứ cũng không có tác dụng gì nhiều. Bao cổ tay của hai người này tuy là hàng tốt, đủ để tăng lực phòng thủ của linh mạch lên khoảng năm phần nhưng cũng chỉ hữu dụng với những tu sĩ cùng phẩm mà thôi. Nó hoàn toàn vô dụng với Giản Thương, người có tu vi cao hơn họ một phẩm.

Giản Thương hơi siết tay lại, hỏi bọn họ: "Trong chúng ta thì là mới là thắng nhỉ?". Phạm Thanh và Ngô Phỉ nhận thua với sắc mặt sợ sệt: "Mày thắng! Mày thắng! Bọn ta thua rồi! Bọn ta xin thua!"

Còn Lam Chỉ thì đang ngồi hóng hớt trên khán đài. Cậu cảm thấy người mình nóng rực, nhuệ khí sục sôi. Đúng là con trai của ta! Đây mới chính xác là hình ảnh nam chính mà cậu đã khắc họa trong truyện chứ! Cậu trai tràn đầy sức sống, nhiệt huyết trào dâng, đánh trăm trận trăm thắng mới đúng là nam chính mà Lam Chỉ vẫn luôn mường tượng. Còn thằng bé không có chí tiến thủ vừa nãy là ai? Tôi có quen nó không vậy?

Giản Thương nghe hai người kia nhận thua xong thì cũng thả tay bọn họ ra. Hắn chỉ định dọa họ một chút để họ biết khiêm tốn thôi, nhưng Ngô Phỉ lại bị dọa đến nỗi tè cả ra quần, ướt hết cả đạo bào. Người xem đứng dưới võ đài thấy vậy thì phá lên cười. Trong vòng một năm sau đó, "Ngô Tè Dầm" đã trở thành biệt danh mới của Ngô Phỉ.

Kết quả của cuộc tỷ thí này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Đám đệ tử đứng xem dưới võ đài thi nhau bàn tán. Đệ tử thủ hạ của Bạch Phong Dương thì lại vô cùng thoải mái vì đã giải quyết được cục tức bấy lâu nay.

Lam Chỉ chẳng nói chẳng rằng, ung dung dắt mấy đứa đệ tử đã mất hồn mất vía của mình về.

Giản Thương nhìn theo đám Lam Chỉ đang đi xa dần. Không hiểu sao, hắn lại thấy hơi suy sụp tinh thần. Đúng là Ngô Phỉ và Phạm Thanh đã ức hiếp hắn nhưng hắn cũng đánh cho người ta tan tác, chẳng thèm nể mặt Lam Chỉ luôn. Không biết Lam Chỉ có ghim mình không nhỉ?

--------------------------

1. Thằng hạ đẳng: nguyên văn "quy tôn tử 龟孙子". Đây là một từ chửi kiểu "thằng khốn nạn", "thằng chó" với ý coi thường, mạt sát. Vì người Trung Quốc quan niệm rùa là một con vật đen đủi nên rất hay nhét nó vào trong mấy câu chửi.

2. Hàn Tín韩信 (229-196 TCN): Ông là một trong "Hán sơ tam kiệt", có công rất lớn trong việc giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang lập nên nhà Hán. Ông là người có tài mưu lược, nhưng thuở hàn vi từng phải chui qua háng người khác để tránh việc phiền phức. Cũng chính vì việc này mà ông bị người đời gọi là "gã thất phu". Lam Chỉ nghĩ Giản Thương định chui háng chịu nhục như Hàn Tín nên mới nói thế.

-------------

Má ơi chương này dài thé...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.