(Nờ Y beta)
Sớm tinh mơ. Sương mù giăng là là mặt đất. Trong một tiểu viện, hoa cỏ tỏa hương thơm tươi mát, thoang thoảng vờn quanh, như mơn trớn, như vuốt ve từng giác quan của Lam Chỉ.
“Thưa sư huynh, các đệ tử mới nhập môn đã lên núi, tập trung ở đại điện rồi ạ. Xin sư huynh mau qua bên đó ạ.” Ngoài cửa là một giọng nói tuy kính cẩn nhưng lại rất non nớt, thậm chí còn có vẻ sợ sệt. Đây là giọng của A Sinh - người hầu chuyên lo việc vặt cho Lam Chỉ.
Lam Chỉ đỡ trán ngồi trên giường. Cả người cậu uể oải, nói với người bên ngoài: “Ta dặn nhóc là nếu không có việc gì quan trọng thì đừng tới viện của ta rồi mà? Nhóc cứ tập trung tu luyện đi. Không cần phải hầu hạ ta đâu.”
“Đệ rõ rồi ạ.” Bé trai ngoài cửa nghe thế thì vắt giò lên cổ chạy luôn. Lam Chỉ nghiêng người xuống giường, cầm y phục đang vắt trên giá áo lên. Dù đã tới đây được mấy tháng rồi, nhưng Lam Chỉ vẫn chưa thích nghi được hết mọi việc, nhất là việc có người theo hầu sau lưng mình như thế. Không phải là cậu không thích có người hầu hạ mình, mà là vì thằng bé A Sinh này cực kỳ sợ cậu. Mỗi lần thấy cậu, thằng bé lắp ba lắp bắp như thể vừa thấy quỷ, tinh thần uể oải như đưa đám.
Lam Chỉ lần lượt khoác từng lớp y phục lên người. Mỗi cái việc ăn mặc thôi mà nguyên thân cũng phải khác người. Nếu như người khác mặc linh tinh thế nào cũng được thì nguyên thân lại cực kỳ cẩn thận, đến cả vạt áo cũng phải thẳng thớm mới chịu, y chang một người bị ám ảnh cưỡng chế. Nguyên thân vốn là dòng danh gia vọng tộc, tính cách trời sinh kiêu ngạo lạnh lùng, ngông cuồng đến mức không ai bì nổi. Từ xưa đến nay, để xứng với họ Lam, Lam Chỉ chưa bao giờ chọn màu khác với họ của mình.
Sửa soạn y phục xong xuôi, Lam Chỉ xoay một vòng. Từ đầu đến chân, tất cả đều là tông lam, đậm nhạt gì cũng có. Tuy áo quần đơn sắc nhưng lại được phối hợp rất hài hòa, khiến cho gương mặt xinh đẹp đến mức vô lý của cậu nổi bật hẳn lên. Nghĩ đến việc hôm nay, Lam Chỉ lại muốn than thở. Nếu đổi thành người khác, có lẽ cậu đã chết từ tám đời rồi. May sao thân thể này có một thân phận rất đặc biệt, nên cũng không phải lo nghĩ quá nhiều. Có điều, cậu vẫn sống trong tình trạng nguy hiểm rình rập, không biết khi nào sẽ bị người ta phát hiện.
Phải ngược về mấy tháng trước mới rõ được căn nguyên cội nguồn của toàn bộ chuyện này.
Lam Chỉ, nói đúng hơn là Giang Diệp, là một cây bút tay mơ trên một web truyện, chưa có tác phẩm nổi bật nào. Từ hồi cấp hai, Giang Diệp đã thích viết lách linh tinh. Ai cũng biết viết truyện là việc không khó, nhưng lại rất khó kiếm tiền nuôi thân. Giang Diệp cũng hiểu điều ấy nhưng lại không cam tâm chịu trói chân một góc. Cậu muốn mở ra một chân trời mới với nghiệp viết của mình.
Tuy nhiên, Giang Diệp lại quên mất mình mới tiếp xúc với xã hội này chưa được bao lâu, bút lực non nớt, kinh nghiệm sống lại chả có bao nhiêu. Cũng vì thế mà nghiệp viết của cậu nhanh chóng đi vào ngõ cụt. Sau đó, cậu được các vị tiền bối trên web chỉ điểm, Giang Diệp quyết định tùy tâm mà viết, sau này dòng đời có đẩy đưa ra sao cũng thây kệ. Sau khi tham khảo thị hiếu chung, cậu đã cho ra lò một phần dàn ý cực kỳ hot, với tên sơ lược là “Đạo Ma Chí Thánh”, thuộc thể loại truyện ngựa đực thăng cấp.
Mọi thứ vốn đang diễn ra rất suôn sẻ. Nhưng họa đến lúc nào chẳng ai biết được. Đêm ấy, khi cậu vừa nộp dàn ý cho biên tập viên xong và lên giường đi ngủ như bình thường. Đến khi tỉnh dậy, cậu lại thấy mình đang ở trong một đại sảnh lạ lẫm, được trang trí theo phong cách cổ xưa, trông rất trang nhã. Trong sảnh có mấy chục người, mặc đạo bào đồng phục hoặc vàng hoặc xám. Tất cả đều đang ngồi, cúi đầu im lặng.
Trong lúc Giang Diệp đang kinh ngạc vô cùng, cậu nghe thấy người đàn ông đứng tuổi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, ngồi ở ghế trên thờ ơ hỏi: “Minh Tô, ta giao chuyện này cho con. Có được không?”
Chỗ này là chỗ nào? Mấy người này là ai? Tuy Giang Diệp đã cuống hết cả lên nhưng cậu cũng không dám thể hiện ra ngoài. Cậu nhanh chóng đáp lời: “Tuân mệnh.”
Người đàn ông kia nghe thấy thế thì “ừ” một tiếng. Giang Diệp cúi thấp đầu, ngạc nhiên đến sững cả người. Sau một ngày trời mơ mơ màng màng làm đủ thứ chuyện, Giang Diệp vẫn ngơ ngơ ngác ngác. Tới tận khuya, khi trong phòng chỉ còn lại mình cậu, Giang Diệp bất lực gào lên: “Trời ơi!”
Đây là thế giới trong dàn ý của mình mà! Tại sao mình vừa rặn được vài chữ đầu trong sự nghiệp viết lách đã bị ném vào đây rồi!
Cái xác Giang Diệp đang mang vốn là một nhân quan trọng trong truyện. Nhân vật này tên Lam Chỉ, tự (1) Minh Tô, đại đệ tử của Trì Túc - chưởng môn Bắc Hành phái. Khốn cái thói đời trớ trêu, tạo hóa chẳng bao giờ cho ai vẹn cả đôi đường. Dù cho nguyên bản Lam Chỉ là một bậc anh tài hiếm có khó tìm, nhưng cách đối nhân xử thế lại hẹp hòi, mắt cao lúc nào cũng hơn đầu. Trong dàn ý, nhân vật này ghen ghét tị nạnh với Giản Thương đủ điều, gặp lần nào cũng tìm cách hãm hại chèn ép. Cũng vì thế mà cuối cùng, kết cục của nhân vật Lam Chỉ này là chết không toàn thây.
Suy cho cùng cũng do Lam Chỉ tự rước họa vào thân mà thôi. Chẳng có kiểu chết nào ngu hơn kiểu chết này cả.
Đêm hôm ấy, Giang Diệp, bây giờ là Lam Chỉ, vừa lăn qua lộn lại trên giường vừa hoang mang về tương lai của mình. Chợt, có cái gì đó rớt từ mép giường xuống đất “cạch” một cái. Cậu cau mày đứng dậy, cúi xuống nhìn nhìn. Trên mặt đất là một thứ nhìn hơi giống màn hình điện thoại, đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Cậu cầm nó lên, ngó nghía một lát. Hóa ra là một tấm thẻ ngọc to cỡ một bàn tay. Chất ngọc bóng loáng, có lẽ cũng không phải vật xoàng xĩnh gì. Trên mặt thẻ ngọc đang hiển thị nhật ký hoạt động của tài khoản cậu trên web truyện cho nam. Lam Chỉ thử chạm dùng nó một chút. Kỳ lạ ở chỗ, ngoại trừ web truyện ấy, ngọc bài này không truy cập được web nào khác nữa.
Lam Chỉ nghịch ngọc bài một lát mới thấy hai thông báo tin nhắn hệ thống đang nhấp nháy.
【Tác giả thân mến! Tác phẩm “Đạo Ma Chí Thánh” của bạn sẽ được đăng lên web vào đúng 10 giờ 10 phút 10 giây ngày này ba tháng sau. Mong bạn thích nghi được với cuộc sống mới trong quãng thời gian này.】
Chuyện quái gì đây nhỉ?
Việc này nói ra thật sự rất khó tin. Lam Chỉ nghĩ mãi vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Với lại, mình thân là tác giả cũng đã xuyên vào đây rồi, lấy ai ra mà viết truyện nữa? Cậu vừa ngẫm nghĩ vừa cất ngọc bài đi. Thôi, để lúc nào rảnh rỗi đọc qua truyện trên web xem thế nào vậy.
Trước mắt, Lam Chỉ còn phải đối mặt với một đống nội quy trong phái để ứng đối với mọi người, sự vụ trong môn ngập đầu ngập cổ, lại thêm quan hệ phức tạp trong phái. Chỉ cần cậu sơ sẩy một chút thôi, chắc chắn sẽ bị lộ ra bí mật mình không phải nguyên thân.
May sao thiết lập ban đầu của nhân vật trong phần dàn ý cũng ít nhiều có lợi cho cậu. Tính cách của nguyên thân vốn không thích giao thiệp cùng người khác nên quen biết cũng không nhiều. Lam Chỉ chỉ việc ứng đối sơ sơ, nhớ nội quy sương sương, âm thầm tìm hiểu các mối quan hệ của nguyên thân là có thể thích nghi dần dần rồi.
Khổ mỗi cái là Lam Chỉ vẫn chưa hiểu cách tu luyện. Hầy, đành đợi đến lúc thiên thời địa lợi nhân hòa rồi len lén học vậy.
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Mới chớp mắt một cái thôi đã đến ngày đăng truyện. Đêm hôm ấy, mấy tin nhắn hệ thống được gửi đến ngọc bài của Lam Chỉ, biểu tượng thông báo tin nhắn nhấp nhánh liên hồi.
【Tác giả thân mến! Hôm nay là ngày đăng truyện theo lịch mà chúng tôi đã báo. Chúng tôi đã tổng hợp dựa trên dàn ý của bạn. Vào hồi 10 giờ 10 phút 10 giây đêm nay, chúng tôi đã đăng tải truyện lên web.】
Đăng rồi ư? Lấy truyện đâu ra mà đăng?
Lam Chỉ đọc xong thì ngồi bật dậy, vội vàng kiểm tra lại trang tác giả. Đúng là chương một đã được đăng lên rồi.
Lam Chỉ thấy bút lực của người viết lợi hại hơn cậu rất nhiều. Từng câu từng chữ đều được chau chuốt tỉ mỉ, lối hành văn tinh tế, giọng văn tao nhã, không có chỗ nào để chê. Tất cả đều được viết dựa trên dàn ý của cậu.
Trong chương thứ nhất, mọi chuyện bắt đầu khi Bắc Hành phái bắt đầu thu một lứa đệ tử mới. Nam chính Giản Thương vốn là một cô nhi lưu lạc nơi đầu đường xó chợ. Một lần tình cờ, hắn lấy được tín vật của một đệ tử dự bị đã chết nên quyết định giả mạo thân phận, tới Bắc Hành phái thử vận may.
Lam Chỉ mở tiếp tin nhắn còn lại được gửi từ hệ thống ra.
【Bắt đầu từ hôm nay, web chúng tôi sẽ cấm hết những truyện có nội dung không lành mạnh. Mời các tác giả kiểm tra lại truyện sắp đăng của mình, đảm bảo rằng tất cả các chương không vi phạm quy định của chúng tôi.】
Lam Chỉ vội vội vàng vàng đọc danh sách các nội dung cấm mà web gửi đến. Còn chưa kịp đọc xong, hai tin nhắn hệ thống mới đã được dồn dập gửi đến.
【Cảnh cáo! Cảnh cáo! Hệ thống quét thấy nội dung dàn ý của bạn có xu hướng vi phạm nghiêm trọng danh sách cấm của chúng tôi. Đề nghị bạn kiểm tra lại và chỉnh sửa ngay lập tức.】
【Toàn bộ các chương trong truyện cũng sẽ bị quét. Xin nhắc lại, toàn bộ các chương trong truyện cũng sẽ bị quét. Nếu có chương nào trái với quy định của web, chương đó sẽ bị khóa. Khi chương bị khóa, bạn sẽ mất mạng. Đề nghị bạn phối hợp với chúng tôi, trân trọng mạng sống của mình, nhanh tay chỉnh sửa!】
Lam Chỉ dán chặt mắt vào tin nhắn cuối cùng.
Bắt tôi viết truyện cũng được, nhưng bắt tôi lấy mạng mình ra để đảm bảo cho truyện không vi phạm thuần phong mỹ tục là như nào!? Cái luật kiểu đếch gì vậy!?
-------------------------------------------------
1. Tự: Ngày xưa, ngoài tên chính (danh) thì còn có tên chữ (hay tên tự, tự) và hiệu. Tên tự sẽ được cha mẹ đặt cho vào năm 20 tuổi. Thường thì tự sẽ liên quan đến danh. Ví dụ như Gia Cát Lượng 诸葛亮có tự là Khổng Minh 孔明 (“lượng” nghĩa là sáng, “khổng minh” nghĩa là rất sáng); hoặc Gia Cát Cẩn 诸葛瑾 (anh trai của Lượng) có tự là Tử Du 子瑜 (“cẩn” là tên một loại ngọc quý, “du” trong “tử du” là vẻ sáng đẹp của ngọc quý). Vì thế mà mấy ông này có thể dùng cả tên chính cả tên chữ, kiểu Gia Cát Tử Du với Gia Cát Khổng Minh ấy.
Còn về tên với tự của Lam Chỉ 蓝止 là Minh Tô 明苏 thì tôi vẫn chưa hiểu nó liên quan đến nhau chỗ nào các bạn ạ... Mọi người luận thử xem?