(Nờ Y bê ta)
Sau khi xác định được mục tiêu, hai mươi đệ tử bắt đầu chia ra hành động. Lam Chỉ và Dung Vân Tưởng thì không có nhiệm vụ gì cụ thể. Hai người họ chỉ cần để ý đến các đệ tử kia, nếu cần thì chỉ điểm cho một ít là được. Lam Chỉ âm thầm tính kế. Chạng vạng tối hôm sau, đúng theo kế hoạch, cậu “vô tình” bắt gặp Giản Thương đang cầm que chọc một bụi cỏ nhỏ. Lam Chỉ đáp xuống bên cạnh hắn: “Sao rồi?”
Giản Thương giật mình, sợ đến mức chân hơi run. Hắn đáp: “Dạ, vẫn ổn ạ“.
Lam Chỉ hỏi xong thì cũng không nói gì thêm mà chỉ đứng đó quan sát Giản Thương. Giản Thương bị cậu nhìn đến mức sởn hết cả gai ốc. Hắn vẫn ngồi xổm ở đó, dốc sức bình sinh mà đào rễ của bụi cỏ kia ra.
Trời xẩm tối. Giản Thương cất bụi linh thảo vào trong nhẫn không gian rồi khẽ mồm khẽ miệng nói với Lam Chỉ: “Trời cũng tối rồi, nên tìm chỗ nào đó để nghỉ thôi ạ“.
“Ừ“.
Giản Thương thấy Lam Chỉ không có ý định phá mình, nhưng cũng không đoán được ý tứ của cậu ra sao nên cũng không dám manh động. Hắn lén lút liếc Lam chỉ một cái, cẩn thận hỏi: “Ngọc bài của Lam sư huynh hay thật đấy. Dù trên đó không có gì cả nhưng tại sao huynh vẫn chăm chú nhìn nó như thế ạ?”
Trừ Lam Chỉ ra, không ai nhìn thấy nội dung hiển thị trên mặt ngọc bài. Người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy đây là một tấm thẻ ngọc hơi phát sáng thôi.
Lam Chỉ nghe Giản Thương hỏi thì lại nhớ hồi nhỏ, em trai cậu cũng bám lấy cậu hỏi tới hỏi lui. Lam Chỉ nghĩ đến đây thì thuận miệng đáp: “Sau này lớn rồi biết“.
Nghe cái giọng như thể dỗ con nít của người này, Giản Thương chỉ cười cười: “Vâng“.
Đã đi chung cả một đường nên Giản Thương cũng hiểu rằng Lam Chỉ chỉ hơi kiệm lời mà thôi chứ cũng không định làm khó hắn. Giản Thương cũng thả lỏng dần, vừa đi vừa vợt vợt mấy bụi cỏ bên đường cho vui. Đi được một đoạn dài, hắn đột nhiên xoay người lại nhìn Lam Chỉ. Giản Thương chỉ vào một cái hang trên vách núi cách đó không xa: “Lam sư huynh, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đó nhé?”
Lam Chỉ “ừ” một tiếng rồi bay lên, theo sau Giản Thương đi vào trong hang.
Hang động này khá rộng. Trên mặt đất còn có một khối đá phẳng đến lạ, trông rất sạch sẽ. Trong kẽ đá trên vách hang còn có mấy bụi linh thảo không biết tên, tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.
Giản Thương vừa bước vào động thì nhíu mày một cái: “Nơi này sạch quá thì phải? Có khi nào động này có chủ không?”
Lam Chỉ nghe thế thì ho nhẹ một tiếng. Động này là phúc địa đầu tiên mà nam chính tìm được. Vốn dĩ có yêu thú sống ở đây nên đương nhiên sẽ sạch hơn bình thường. Trong truyện, khi nam chính bị trúng độc đã vô tình tìm được nơi này. Lúc hắn vô tình tìm được động này thì cũng tình cờ gặp được một em gái. Sau đó, cái gì cần xảy ra thì sẽ xảy ra.
Lúc Giang Diệp viết nháp cho đoạn này, cậu đã định tả kỹ đến mức 20.000 chữ cũng không đủ. Tất cả vì mục tiêu có được mười bình luận dài! Đây sẽ là cao trào đầu tiên trong truyện, sẽ kích sĩ khí của đám gà con kia lên tận trời!
Ừ thì dự định ban đầu là thế. Còn bây giờ thì thôi. Đừng nghĩ nữa cho khỏi đau lòng.
Bây giờ, động này sẽ được cậu và nam chính trưng dụng làm chỗ nghỉ chân qua đêm.
Hai người rất ăn ý mà chia ra, mỗi người chiếm một góc trong động. Dù sao thì họ cũng chưa thân quen gì với nhau, vả lại Lam Chỉ không thích nói chuyện, Giản Thương thì lại có quỷ trong lòng, nên không ai nói chuyện với ai. Trong động, trừ tiếng gió lùa ra thì không còn tiếng gì khác.
Sau khi cởi áo ngoài, Lam Chỉ lại lấy thẻ ngọc ra.
Linh Thuần đan là một tạo vật gần như trái với ý trời. Tu vi càng cao thì chênh lệch mà 1% thể hiện ra lại càng rõ. Thời gian tu luyện để tăng một phẩm cũng sẽ được rút ngắn đi rất nhiều. Có thể sẽ bớt đi mười mấy năm, thậm chí là mấy chục năm. Điều đáng mừng bây giờ là Lam Chỉ chỉ cần chăm chỉ duyệt chương một tí là sớm ngày sẽ mua được Linh Thuần đan rồi.
Chẳng mấy chốc mà trời đã tối hẳn. Lam Chỉ cất ngọc bài đi, quay qua mặt đối mặt với Giản Thương.
Dưới ánh lửa bập bùng, đường nét hoàn hảo trên gương mặt của Lam Chỉ vừa ánh lên vẻ lạnh nhạt sắc bén, lại vừa có nét lộng lẫy động lòng người. Giản Thương ngồi gần đó, híp đôi mắt phượng, chăm chú ngắm cậu. Dần dần, vẻ mặt hắn bất giác trở nên kỳ quặc. Hắn không nhịn được mà khẽ nói: “Lam sư huynh... nhìn hơi giống con gái nhỉ“.
Lam Chỉ nghe vậy thì trố mắt, xanh hết cả mặt.
“Ngươi có biết mạo phạm sư huynh cũng vi phạm nội quy của Bắc Hành phái không?”, Lam Chỉ bình tĩnh hỏi lại.
Anh mới giống con gái! Cả họ nhà anh đều giống con gái!
Giản Thương cũng biết mình lỡ lời nên lập tức cúi đầu, thấp thỏm bào chữa: “Ý ta là dung mạo sư huynh tuyệt thế vô song, đẹp tựa thiên tiên mà thôi. Ta thề ta không có ý gì khác. Chứ sư huynh đường đường là một trang nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, sao lại giống con gái được?”
Lam Chỉ ngả lưng nằm xuống, bảo: “Thôi. Nếu không biết giữ mồm giữ miệng thì coi chừng sau này rước họa vào thân đấy. Tại Bắc Hành phái, tu vi mới là thứ quyết định số phận và địa vị của ngươi. Việc gì phải để ý đến vẻ bề ngoài như thế?”
Thân là một tên ngựa giống chính hiệu, thỏa mãn bản thân là một kỹ năng không thể thiếu của Giản Thương. Ngay cả cậu, một thằng đực rựa, còn bị tên nhóc này tùy tiện xoi mói nhan sắc đây thôi. Cứ thế này thì khó dạy thật đấy. Xem ra sau này mình phải trông hắn thật kỹ, kẻo hắn gây chuyện lúc nào không hay.
Giản Thương không dám hớ mồm nói linh tinh gì nữa. Hắn lễ phép đáp: “Cảm ơn sư huynh đã chỉ dạy“.
Lam Chỉ nhắm mắt lại, nói: “Ngủ đi“.
Chẳng mấy chốc, nhịp thở của Lam Chỉ đã trở nên đều đặn. Đôi mắt yêu kiều giờ đã nhắm chặt, như thể chủ nhân của chúng đã chìm vào một giấc mộng đẹp.
Trong đêm tối mịt mờ, một bóng người lén lén lút lút đứng dậy. Ban đầu, người đó hơi chần chờ một chút. Lúc sau, như thể đã hạ quyết tâm, bóng người nọ vẫn quyết định thừa dịp đêm đen mà bay ra khỏi sơn động.
Cùng lúc đó, Lam Chỉ cũng xoay người ngồi dậy.
Xem ra, tình tiết quan trọng trong truyện đã bắt đầu rồi. Vừa nãy, Giản Thương đột nhiên cảm nhận được một sự dao động khác thường trong lòng mình, khiến cho hắn đứng ngồi không yên. Hắn quyết định lần theo hướng đi mà lý trí mách bảo, rồi tìm đến được một động ngầm hơn ngàn năm tuổi bị khóa. Ở đó, Giản Thương đã gặp lại nữ ma tu mà trước đó hắn vô tình cứu được. Cũng tại động ngầm này, Giản Thương đã lấy được một món bảo khí của ma tu, đồng thời cũng là một bàn tay vàng của Giản Thương - Ma trận Bát Phong.
Lam Chỉ trầm tư một lát. Cậu nghĩ, nếu muốn đuổi theo thì cũng không thể nào bám sát như này được. Nếu Giản Thương không lấy được bảo khí đó, con đường tu ma của thằng nhóc sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Đợi thêm khoảng tầm vài nén nhang rồi Lam Chỉ mới rời khỏi hang động.
Trăng treo đầu cành. Thỉnh thoảng, một tiếng chim lại kêu vang trong rừng, khiến cho không gian dường như vắng lặng hơn hẳn. Lam Chỉ dựa theo phương hướng mình đặt ra trong dàn ý, lần mò trong rừng. Bốn bề tối đen. Hình như gần đó có một vách đá. Lam Chỉ chỉ nghe thấy tiếng gió luồn qua kẽ đá.
Trên vách đá có một sơn động. Trong động tối đen, đến cả năm ngón tay cũng không nhìn thấy được. Lam Chỉ bay vào. Cậu rảo bước trong động được một đoạn thì chợt thả chậm cước bộ, rồi lùi về mấy bước. Viên minh châu nhỏ trên tay Lam Chỉ phát ra ánh sáng mờ mờ, soi tới chỗ một cánh cửa hầm ngầm trên mặt đất đã được mở ra.
Xem ra Giản Thương đi xuống dưới đó rồi.
Trong truyện, Giản Thương cảm ứng được một loại dao động đứt quãng, như thể có ai đó đang gọi hắn. Giản Thương vô thức bước từng bước xuống bậc thang ngầm. Xuống được tầm hơn trăm bước, hơi ẩm trong lòng đất khiến cho Giản Thương thấy lạnh cả người. Tới bậc cuối cùng, trước mặt Giản Thương xuất hiện ba cánh cửa đá. Ngoài ra, còn có một cô gái mặc đồ trắng đang đứng đó. Người con gái nọ sở hữu tướng mạo vừa trong sáng vừa xinh đẹp, như tiên giáng trần, không vương một chút khói lửa nhân gian.
Đây chính là người mà Giản Thương vô tình cứu được ngày hôm ấy.
Trong ba cửa kia, có hai cửa là cửa tử và một cửa là cửa sinh. Trong cửa tử có vô số cơ quan và bẫy rập, đã lỡ bước vào thì đừng hòng ra được. Ngược lại, trong cửa sinh thì lại có hằng hà sa số những kỳ trân dị bảo, thậm chí còn có một bảo khí ma tu đang bị một con rắn giữ làm của riêng. Sở dĩ cô gái kia không dám vào trong là vì cô không biết đâu mới là cửa sinh, đâu là cửa tử.
Dao động kỳ lạ mà Giản Thương cảm nhận được đến từ bảo khí kia.
Là truyện thuộc thể loại sảng văn, đương nhiên “Đạo Ma Chí Thánh” không thể thiếu các tình tiết kiểu các em gái thầm thích đàn ông, rồi là trực tiếp tán tỉnh người ta. Chưa cần biết trình độ viết truyện của tác giả cao hay thấp, nhưng ít nhất cũng phải cho nam chính vài em gái trong hậu cung của mình. Nam chính thì phải có tính cách trái ngược với các em gái kia. Thường thì nam chính sẽ là phường chính nhân quân tử, liên tục né thính của các chị em. Khi nào chị em tán hết nước hết cái thì mới đến lượt nam chính diễn cảnh miễn cưỡng lên giường với mấy ẻm.
Lên giường xong thì nam chính sẽ có mấy lời thoại kiểu rất là tiếc nuối. Chẳng hạn như: “Ta còn phải lo đại cục, không thể ở lại đây quá lâu với nàng được“.
Em gái kia sẽ cực kỳ thiện giải nhân ý (*) mà đáp lời nam chính: “Đối với thiếp, một đêm này là đủ quý rồi“.
(*) Thiện giải nhân ý 善解人意: thành ngữ. Ý nói thấu hiểu lòng người.
Đoạn đối thoại kia coi như là dấu mốc kết thúc một phó bản. Nam chính và em gái đó có thể tạm thời giải tán.
Quay lại vấn đề quan trọng lúc này đi. Trong cửa sinh có một con yêu thú, nom giống rắn xanh. Nếu bị nó cắn thì sẽ trúng một loại độc rất là khó tả, phải có người giao hoan cùng mình thì mới giải độc được.
Mạng Lam Chỉ đang như chỉ mành treo chuông. Cậu tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra được.
Lam Chỉ tập trung lắng nghe tiếng động dưới đất. Ban đầu chỉ có vài tiếng động nho nhỏ khe khẽ, sau đó, chợt có tiếng ầm ầm thật lớn vang lên. Hình như đây là tiếng mở cửa.
Cậu vội vàng lao xuống dưới mà không kịp cân nhắc gì thêm.