Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Chương 119: Chương 119: Chương 7




Chu Doãn Thịnh nằm bò ra giường, trong tay cầm hai con rối, miệng phát ra hai loại âm thanh khác nhau, tự hỏi tự trả lời.

“Lại đây, con trai ta.”

“Cha ơi, là Người đang gọi con đấy ư?” – Giọng điệu run run vì kích động.

Mỉm cười hiền từ – “Không gọi con thì gọi ai? Là ai ngày ngày quỳ trước tượng ta cầu nguyện? Là ai đã thề sẽ hiến dâng tất cả cho ta? Là ai đã nói yêu ta hơn chính bản thân mình?”

“Là con, là con, tất cả đều do con nói! Cha ơi, Người có nghe thấy chăng?”

“Đương nhiên, ta vẫn luôn dõi theo con, con trai ta. Lại đây, lại trong vòng tay ta nào, ta muốn ôm con một cái thật chặt.”

Đặt rối gỗ nhỏ vào lòng rối gỗ to, Chu Doãn Thịnh nở một nụ cười ngốc nghếch.

Trên chín tầng mây, thần Ánh Sáng đang ngồi trước gương ảo ảnh, vì cố nén cười mà làm cho ly rượu trong tay hơi vương ra. Một sứ thần tức thì quỳ xuống cạnh ghế định lau cho hắn, lại bị hắn ra hiệu cho lui. Đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày của hắn, hắn không muốn bị người khác quấy rầy.

Chu Doãn Thịnh nghịch rối gỗ một hồi xong, vẻ mặt ngượng ngùng lại chợt đanh lại. Hắn khinh bỉ ném hai con rối xuống, đi đến trước gương, cười lạnh nói – “Đủ chưa? Hôm nay chơi đủ rồi chứ? Chơi đủ rồi thì ngồi yên một góc, đừng làm hỏng việc của tao! Mày cũng chỉ có thể dùng mấy con rối này để thoả mãn ảo tưởng của mình, thật đáng buồn!”

Thịnh não phẳng trốn trong tiềm thức khóc tu tu. Nhưng hôm nay là ngày cử hành nghi thức truyền ngôi của Boey và hoàng tử thứ hai, họ đã thoả thuận với nhau rằng sẽ để Thịnh lý trí khống chế thân thể, nếu không rất có thể Thịnh não phẳng sẽ phá tanh bành buổi lễ, đắc tội toàn bộ đế quốc Sagaza và giáo hội. Nếu thế, số phận của Joshua sẽ còn thảm hại hơn cả nguyên tác. Mà không có năng lượng của thế giới cấp A bổ sung, Chu Doãn Thịnh sẽ khó mà chữa được di chứng của tâm thần phân liệt.

Tóm lại hậu quả rất nghiêm trọng.

Trông thấy cảnh này, thần Ánh Sáng day trán, thở dài phiền não. Lần nào tiểu tín đồ cũng như vậy, cứ chơi vui vẻ được một lúc là lại nổi giận với gương, nhắc đi nhắc lại thiếu niên trong gương rằng thần Ánh Sáng sẽ không bao giờ yêu cậu ấy, bảo cậu ấy đứng nằm mơ.

Cậu ấy quá mức tự ti, nhưng dáng vẻ rối rắm ấy cũng thật là đáng yêu. Có lẽ hắn nên đón cậu ấy đến bên mình sớm một chút, để cậu ấy được sống trong yên tâm và vui vẻ mãi mãi. Thần Ánh Sáng mải mê nghĩ, bờ môi vẽ nên một nụ cười dịu dàng.

Chu Doãn Thịnh thay trang phục tư tế hoa lệ, tết tóc ra sau lưng rồi dùng dây vải màu vàng kim buộc lại. Ngắm nghía mình trong gương một hồi, xác định mình kiêu sa chẳng kém gì Boey, hắn mới bước ra cửa. Tuy rằng hắn sẽ không làm loạn như Thịnh não phẳng, nhưng ít nhất hắn có thể đoạt sự nổi bật của Boey một chút.

Khi đưa tay đóng cửa, vẻ mặt bình tĩnh của hắn chậm rãi hoá thành do dự, đứng lặng một lúc rồi sau đó thở dài, quay về phòng nhặt hai con rối gỗ vừa vứt xuống đất lên, cẩn thận lau đi bụi bẩn, đặt về vị trí ban đầu.

Boey chỉ mặc một chiếc áo trắng vạt dài đơn giản, trên hông thắt đai lưng cùng màu. Cậu ta không cần quá mức ăn diện, bởi trong nghi thức truyền ngôi, đức giáo hoàng sẽ đích thân khoác cho cậu ta áo thánh màu đỏ rượu viền vàng mà chỉ giáo chủ mới có thể mặc, sau đó quốc vương sẽ giúp cậu ta đội mũ miện lên đầu.

Cậu ta sẽ đứng trên đàn tế cao cao mà nhìn xuống dân chúng Gacore, thắp sáng viên đá Ánh Sáng to bằng trứng bồ câu được khảm trên chiếc nhẫn mình đeo dưới tiếng hoan hô nồng nhiệt của mọi người, để Ánh Sáng của Cha chiếu rọi toàn bộ đế quốc Sagaza.

Cậu ta nhất định sẽ trở thành giáo chủ, thậm chí là giáo hoàng mạnh nhất trong suốt nghìn năm qua, khiến tất cả sinh linh trên lục địa đều khắc ghi tên mình. Khi cậu ta đạt đến trình độ này, Cha nhất định sẽ tha thứ cho lỗi lầm của cậu ta, bằng lòng đón cậu ta về cung điện thần, ban tặng cậu ta dòng máu vàng kim mà chỉ thần mới có thể sở hữu.

Boey càng nghĩ càng kích động, đôi mắt cũng ươn ướt, hai má đỏ bừng vì hưng phấn. Nhưng khi cậu ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt hơi tối sầm lại.

Cậu ta trông thấy Joshua. Không, nói đúng hơn là tất cả quý tộc đến tham dự nghi lễ đều trông thấy Joshua.

Hắn như một chùm sáng bất chợt chiếu xuống nhân gian, chiếu sáng tất cả mọi thứ xung quanh. Khi ánh mắt dịu dàng của hắn trông sang, mọi người đều cảm thấy nỗi lòng rối ren của mình bình tĩnh trở lại. Hắn cao quý là thế, thánh khiết là thế, hiền từ là thế, khiến người ta muốn đến gần, lại sợ quá mức kề cận sẽ làm bẩn hắn.

Hắn là hình tượng tư tế Ánh Sáng gần với tưởng tượng của mọi người nhất, phong thái của hắn vượt qua cả Boey đến từ thần điện.

Rất nhiều quý tộc cúi người chào hắn, hoàn toàn không dám coi thường hắn vì đã đánh mất vị trí giáo chủ.

“Joshua, hôm nay cậu đẹp quá. Đáng lẽ màu đỏ sẽ càng hợp với cậu hơn, nhưng đáng tiếc…” – Vẻ mặt Boey vô cùng nuối tiếc, như thể đang nói tất cả là tại tôi, nếu không có sự xuất hiện của tôi, chiếc áo giáo chủ màu đỏ này sẽ thuộc về cậu.

Chu Doãn Thịnh nhếch mép liếc cậu ta một cái, không tiếp lời. Chỉ có Thịnh não phẳng mới đi đôi co với cái tên ẻo lả này. Ba ngày sau nghi thức truyền ngôi sẽ là sinh nhật mười tám tuổi của Joshua, cử hành lễ rửa tội xong, hắn sẽ lập tức rời khỏi Gacore, đỡ khỏi bị cuốn vào thị phi giữa nhân vật thụ chính và các công của cậu ta.

Đè Thịnh não phẳng đang rục rà rục rịch lại, hắn bước đến bên cạnh giáo chủ già.

“Con trai ta, vị trí kia là của con. Dẫu người khác có nghĩ thế nào đi chăng nữa, thứ nên thuộc về con thì sẽ chẳng ai cướp được.” – Lúc nói câu này, giáo chủ già cũng không hạ giọng chút nào, khiến Boey vô cùng lúng túng, đồng thời cũng khơi dậy sự bất mãn của quốc vương và giáo hoàng.

“Ông bạn già, tôi biết Joshua là đứa trẻ ông nuôi lớn, lòng ông chung quy sẽ nghiêng về phía cậu ta. Nhưng Boey là lựa chọn tốt nhất mà Bề Trên và đức giáo hoàng cùng chọn ra, ông đáng lẽ nên tuân theo quyết định của Bề Trên.” – Sợ giáo hoàng nổi giận, quốc vương giành nói trước.

“Lựa chọn Boey là quyết định của đức giáo hoàng, không phải của Bề Trên. Không chỉ tôi bỏ công nuôi lớn Joshua, mà còn cả Bề Trên nữa. Nếu Người ở đây, Người nhất định sẽ không chọn ai khác ngoài Joshua.” – Giáo chủ nói chắc như đinh đóng cột.

“Bode, ông già rồi, nội tâm bế tắc đã khiến ông không còn lắng nghe được lời Cha nữa. Xem ra để ông thoái vị quả nhiên là một quyết định chính xác.” – Giáo hoàng nói một cách lãnh đạm, đồng thời dùng ánh mắt uy nghiêm quét qua toàn thể quý tộc trong chính điện.

Các quý tộc đồng loạt cúi đầu, không dám nhiều lời.

Chu Doãn Thịnh rất biết ơn sự trân trọng mà giáo chủ già dành cho mình, nhưng hắn vẫn kéo kéo ống tay ông, ra hiệu cho ông không cần tranh cãi nữa.

Giáo chủ già nhìn quốc vương một cái, lặng lẽ thở dài. Một ngày nào đó, họ sẽ biết hành động từ bỏ Joshua mà ban tặng vị trí giáo chủ cho người khác của đế quốc Sagaza ngu xuẩn đến mức nào!

Khi mọi người đồng thời lựa chọn yên lặng, một giọng nữ trong trẻo bất chợt vang lên – “Đức giáo hoàng vừa đến là đế quốc Sagaza tức thì có biến động, chẳng những thay đổi giáo chủ mà ngay cả hoàng tử cũng tử vong một cách khó hiểu. Đức giáo hoàng là sứ giả của thần, đáng lẽ phải mang may mắn đến cho dân chứ sao đi đến đâu cũng mang lại tai hoạ vậy?”

“Elena, cô câm miệng!” – Quốc vương quát lớn.

Vị phu nhân đứng bên trái đằng sau Chu Doãn Thịnh hừ một tiếng khinh miệt. Cô là vợ của hoàng tử cả đã qua đời. Cô tin chắc cái chết của chồng mình là một cuộc mưu sát do hoàng tử thứ hai và giáo hoàng câu kết sắp đặt. Giáo hội có rất nhiều phép thuật đặc biệt, không khó khăn gì để khống chế một con thú Bóng Tối. Cứ chờ đi, đợi đến khi ông vua già hồ đồ kia chết, đế quốc Sagaza sớm muộn cũng sẽ trở thành tay sai của giáo hội!

Giáo hoàng chỉ muốn làm phép tinh lọc đốt sạch mấy cái gai này thành tro bụi. Nhưng hình tượng bên ngoài của gã xưa nay luôn là rộng lượng, khoan dung, nhân từ, thế nên gã không thể nổi giận, nhất là trước tượng Bề Trên. Gã mỉm cười vẫy tay, tức thì có giáo sĩ bưng hai cuộn công văn đi vào, quỳ xuống giữa chính điện.

Tháo dải lụa đỏ buộc công văn ra, người nọ đọc dõng dạc chỉ thị sắc phong mà giáo hoàng và quốc vương chấp bút để Bề Trên trên chín tầng mây có thể nghe thấy. Đọc xong, người nọ vẩy nước thánh màu vàng kim mà giáo hoàng ban cho lên giấy, sau đó buộc lại rồi giao cho Boey và hoàng tử thứ hai.

Hai người sóng vai bước đến giữa điện, quỳ trước pho tượng để cầu nguyện, cuối cùng đặt hai bó hoa nguyệt quý trắng mà ban sáng họ tự tay hái cạnh chân Bề Trên để bày tỏ lòng thành.

Chờ họ làm xong hết thảy, quốc vương tiến lên phía trước đội mũ miện cho hai người. Trên đỉnh mỗi chiếc mũ miện đều nạm một viên đá Ánh Sáng to bằng hạt đậu tương, khi đến gần ma vật sẽ phát ra Ánh Sáng trắng để cảnh báo, nếu rót sức mạnh Ánh Sáng vào thì còn có thể hoá thành vũ khí bén nhạy giết chết ma vật. Đây là báu vật quý giá nhất mà thần Ánh Sáng để lại khi dạo qua lục địa, là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo pháp khí, số lượng ít ỏi đến đáng thương.

Ngay cả người có quyền thế ngập trời như giáo hoàng cũng chỉ sở hữu bốn viên, càng huống gì là người khác. Cũng bởi vậy, khi Boey giơ ra chiếc nhẫn có gắn viên đá Ánh Sáng to bằng trứng bồ câu nọ, mọi người mới có thể tin tưởng vào lai lịch cậu ta như vậy. Ai dám trêu vào con cưng của thần Ánh Sáng? Cho dù là đạo tặc hung ác nhất trên lục địa cũng không dám cướp bóc. Boey có thể thuận buồm xuôi gió như vậy phần lớn đều nhờ chiếc nhẫn này.

Hoàn tất nghi thức đội mũ miện cho hai người, quốc vương lui sang bên cạnh, cung kính nói – “Kính mời đức giáo hoàng tiến hành khoác áo thánh cho giáo chủ mới của đế quốc tôi.”

Một nữ hầu bước ra khỏi hàng ngũ, quỳ xuống bên chân giáo hoàng, hai tay bưng cao chiếc áo thánh mới tinh. Bởi được tẩm nước thánh, thánh bào thấp thoáng những tia sáng màu vàng kim, trông vô cùng rực rỡ.

Boey nhanh chóng liếc nhìn một cái, tim đập thình thịch vì hồi hộp.

Giáo hoàng giũ thẳng áo thánh, bước từng bước đến trước mặt Boey, mỉm cười nói – “Con trai ta, con sở hữu một lòng tin thành kính, một linh hồn sạch sẽ và một nội tâm lương thiện nhất, mọi hành động của con đều không thẹn với chức vị tư tế vĩ đại này. Sức mạnh Ánh Sáng trong cơ thể con vô cùng dồi dào, điều này đã chứng minh sự yêu thương mà Bề Trên dành cho con nhiều đến nhường nào. Người đã lựa chọn con làm sứ giả Ánh Sáng, vậy thì ta cũng không thể vi phạm ý muốn của Người. Tại nơi này, ta xin tuyên bố, từ nay trở đi, con – Boey Bratt sẽ trở thành giáo chủ mới của đế quốc Sagaza. Đứng lên đi con trai ta, để ta có thể khoác áo thánh cho con.”

Mắt Boey rớm nước, bái Bề Trên và giáo hoàng mỗi người một lạy rồi mới đứng lên.

Giáo hoàng khoác áo thánh lên vai cậu ta, đang định thắt lại vạt áo cho cậu ta thì lớp ngoài áo choàng đột nhiên bốc lên một ngọn lửa màu vàng kim, bao quanh lấy hai người. Nhiệt độ cao đến đáng sợ kia gần như nung chảy cả sàn nhà.

Boey hét toáng, bò lăn ra đất mà lăn lộn. Giáo hoàng bình tĩnh làm phép dập tắt ngọn lửa này. Nhưng gã nhanh chóng phát hiện ra, đây không phải là ngọn lửa bình thường, mà nó thậm chí có thể đốt xuyên hoàng bào có khắc dấu ấn của thần mà gã đang mặc.

Ngọn lửa này có lại lịch gì mà có thể phá hỏng cả dấu ấn của thần? Chẳng lẽ là lửa thần?

Trái tim giáo hoàng giật một cái, trên trán toát mồ hôi hột. Nếu thực sự là lửa thần, vậy thì chính là Bề Trên giáng thế. Đốt gì không đốt, lại đốt đúng áo thánh trên người Boey, phải chăng Bề Trên rất bất mãn với quyết định lập giáo chủ mới của mình? Giờ nên làm thế nào? Liệu Bề Trên có đốt mình và Boey thành tro bụi hay không?

Bên kia, Boey vẫn đang quằn quại kêu rên, trông thê thảm hơn nhiều. Làn da cậu ta vẫn bóng loáng, không có gì dị thường, đó là bởi ngọn lửa không đốt cháy cơ thể cậu ta, mà là trực tiếp thiêu đốt cả linh hồn. Linh hồn dơ bẩn bao nhiêu, cậu ta sẽ đau đớn bấy nhiêu.

Lúc này, Boey chỉ muốn chết ngay tức khắc. Cậu ta gào khóc thê lương – “Cứu tôi với, ai cũng được, mau cứu tôi với! Nếu không thể thì hãy đâm chết tôi đi! Đau quá, đau quá! Cha ơi, xin Người hãy tha thứ cho con!” – Cậu ta từng trông thấy người hầu bị ngọn lửa của Bề Trên thiêu cháy, hiển nhiên biết kết cục mà mình sắp gặp phải.

Nhưng dù đến lúc này, cậu ta vẫn không dám thẳng thắn thú tội.

Quốc vương, hoàng tử thứ hai lẫn các quý tộc đều ngây ra như phỗng. Chỉ trong chớp mắt, nghi thức truyền ngôi trang trọng và nghiêm túc hoá thành một cuộc tai nạn, ai cũng không tiếp thu nổi chuyện này. Người bị thiêu không phải là ai khác mà chính là giáo hoàng và con cưng của thần, riêng điều này thôi đã đủ khiến họ cảm thấy khiếp sợ. Mà khó tin hơn cả chính là một cao thủ cấp thánh không gì không làm được như giáo hoàng lại không làm gì được ngọn lửa đột nhiên bốc lên, ngọn lửa này đến cùng có lai lịch gì?

Mọi người nhìn lên gương mặt lạnh lùng của thần Ánh Sáng trong chính điện, đột nhiên cảm thấy mình như ngộ ra điều gì đó, vội vàng quỳ xuống sám hối. Cho dù thế nào, một trong hai người bị thiêu cháy là giáo chủ mới của đế quốc Sagaza, dân chúng Sagaza cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Nếu Bề Trên giận cá chém thớt toàn bộ đế quốc, Sagaza sẽ mãi mãi biến mất trên bản đồ lục địa.

Vậy thì quá đáng sợ!

Quốc vương sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Đôi môi run rẩy, ông quỳ rạp xuống đất vừa bái lạy vừa lắp bắp – “Thần Ánh Sáng trên cao, xin Người tha thứ cho lỗi lầm của tín đồ, xin hãy trút hết tai hoạ xuống đầu tín đồ, đừng làm khó thần dân của tín đồ.”

Chu Doãn Thịnh đã sớm kéo giáo chủ quỳ trong góc ít người, lạnh nhạt bàng quan cảnh tượng thê thảm kia.

Boey gào đến khản cổ. Giáo chủ vẫn còn gắng gượng chống đỡ, nhưng trán gã đã vã đầy mồ hôi, môi bị cắn đến rướm máu, hiển nhiên cũng chẳng dễ chịu gì.

Vài phút sau, ngọn lửa màu vàng kim rốt cuộc tắt đi. Trang phục trên người giáo hoàng đều đã hoá thành tro, để lộ cơ thể trần trụi. Để tránh cho xấu mặt, gã ngay lập tức lấy một bộ mới trong nhẫn không gian ra thay, sau đó trái tim giật mạnh một cái.

Gã phát hiện một sợi thần lực được rót vào cơ thể biến mất, chỉ còn lại một chút năng lượng Ánh Sáng ít ỏi. Không có thần lực, e rằng ngay cả giáo chủ Bode già nua cũng có thể đánh bại gã. Mà mỗi khi chiến tranh Bóng Tối bùng nổ, giáo hoàng đều nhất định phải đứng ở hậu phương, liên hiệp với rất nhiều tư tế Ánh Sáng khác để dựng nên giới tuyến cho liên quân ba tộc.

Gã là hoá thân của thần Ánh Sáng ở nhân gian, là người thống trị về mặt tinh thần cho các sinh linh trên lục địa. Gã đã được hưởng địa vị và vinh dự tối cao, căn bản không thể chấp nhận nổi việc mất đi tất cả. Tâm trí gã vô cùng rối loạn, suýt nữa không nén được vẻ mặt vặn vẹo. Một ngụm máu tươi trào ra khỏi họng, nhưng khi chạm đến răng thì lại bị gã lặng lẽ nuốt xuống.

Gã tuyệt đối không thể để bất kỳ ai biết chuyện này!

Tình trạng của Boey còn thê thảm hơn. Hồn phách cậu ta bị nung rất lâu, nhưng ngọn lửa không đốt đi những tạp chất trong đó, mà là thiêu sạch khói thần ngấm trong cơ thể cậu ta khi ở thần điện. Nói cách khác, linh thể thuần chất mà cậu ta phải ngâm tẩm suốt năm, sáu trăm năm mới có được đã lại thoái hoá thành thể chất hỗn tạp trước khi được sứ thần lựa chọn.

Cậu ta vẫn có thể sử dụng sức mạnh Ánh Sáng, nhưng không còn có thể bổ sung thông qua việc ngồi thiền như trước đây được nữa, mà là dùng bao nhiêu mất bấy nhiêu, cho đến khi hoàn toàn quay trở lại thành người thường.

Cậu ta hấp hối nằm dưới đất, áo quần đều bị đốt trụi, để lộ cơ thể loã lồ loang lổ dấu hôn.

Giáo hội có quy định, mỗi một tư tế Ánh Sáng đều nhất định phải giữ trinh tiết, bởi chỉ những người thuần khiết mới có tư cách phụng dưỡng Bề Trên. Họ có thể yêu những người khác, nhưng chỉ được cất giấu nó dưới đáy lòng, không thể hưởng thụ thú vui nhục dục, lại càng không thể có con nối dòng. Đương nhiên, được Bề Trên coi trọng và yêu thương lại là chuyện khác.

Bởi số lượng thưa thớt, tư tế vi phạm lệnh cấm sẽ không bị trừng phạt quá nghiêm trọng, nhưng chắc chắn sẽ mất đi quyền thừa kế. Thân thể Boey đã nói rõ vì sao Bề Trên lại muốn trừng phạt cậu ta, bởi cậu ta vốn không có tư cách trở thành giáo chủ!

Khi cơ thể bị ngọn lửa liếm láp, chân tay con người ta sẽ co giật, vô thức cuộn người lại. Lúc này, tư thế của Boey vô cùng khó coi. Thân hình cậu ta rúm ró như một con tôm bị nấu chín, lưng khom đến tận cùng, thấy rõ từng đốt xương sống. Những dấu hôn đỏ tươi trải dọc từ các khớp xuống đến kẽ mông và đùi non, nhìn thôi cũng biết cậu ta đã hưởng thụ một cuộc vui thú điên cuồng đến mức nào.

Khe mông cậu ta hơi hé mở, miệng huyệt sưng tấy, dáng vẻ dâm đãng kia khiến ngay cả những quý tộc phóng đãng nhất cũng cảm thấy nóng mặt.

Hoàng tử thứ hai lảo đảo lui về phía sau, đôi mắt đỏ quạch vì phẫn nộ. Rõ ràng mấy ngày này gã không hề chạm vào Boey, những dấu vết này đến cùng là của ai? Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có giáo hoàng – người luôn có thái độ ám muội với Boey.

Chả trách Bề Trên muốn giáng lửa thần đốt cháy hai người này, thì ra là đúng người đúng tội! Nghĩ đến đây, tâm trạng phẫn nộ của hoàng tử thứ hai lại trở nên hoảng loạn. Nếu Bề Trên biết bê bối giữa Boey và giáo hoàng, đương nhiên cũng sẽ biết những bê bối của gã. Liệu Bề Trên có bỏ qua cho gã hay không?

Các quý tộc xôn xao, rồi lại sợ quấy rầy Bề Trên nên nhanh chóng yên tĩnh lại, lặng lẽ sám hối. Khi họ cho rằng mọi chuyện đã không thể tệ hơn, công văn sắc phong hoàng tử thứ hai làm thái tử cùng Boey làm giáo chủ mà giáo hoàng và quốc vương cùng nhau viết cũng bắt đầu bốc cháy, chỉ trong chớp mắt đã bị thiêu rụi hoàn toàn.

Ngay sau đó, nguyệt quý trắng mà hai người tự tay hái và đặt bên chân Bề Trên úa vàng rồi héo rũ, toả ra mùi hương tanh tưởi.

Một loạt biến cố khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn, nội tâm vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng. Bề Trên trước nay luôn nhân từ, đã bao giờ dùng cách thức cực đoan như vậy để trút giận? Bởi vậy, có thể thấy lỗi lầm của hai người này khiến Người tức giận đến thế nào.

Nhớ lại những phát ngôn trước đó của giáo hoàng, gì mà Boey là con cưng của thần, là người thích hợp với vị trí giáo chủ nhất mà gã và Bề Trên cùng lựa chọn, hiện tại xem ra hiển nhiên là lời nói dối! Người chọn Boey rõ ràng chỉ có giáo hoàng mà thôi, không thấy đến tận trước khi nghi thức bắt đầu, giáo chủ già vẫn còn khẳng định Bề Trên không hề lựa chọn Boey hay sao?

Quốc vương cũng nghĩ đến chuyện này. Ông nhìn về phía giáo chủ Bode già nua – hiện đã không còn mặc áo giáo chủ – với ánh mắt cầu cứu. Giờ phút này, ông chỉ muốn giết chết chính mình! Giáo chủ Bode đã từng năm lần bảy lượt đến hoàng cung yêu cầu ông thu hồi chỉ thị sắc phong Boey, nhưng đều bị ông từ chối.

Khi đó, ông sợ đắc tội với giáo hoàng nên mới làm vậy. Nhưng nếu biết trước sẽ đắc tội với Bề Trên, ông nên xé nát nó ngay lúc ấy.

“Con trai ta, hãy đi trấn an Bề Trên đi, đừng để Người tức giận nữa.” – Giáo chủ già chỉ chỉ pho tượng.

Ngay khi biến cố phát sinh, Thịnh não phẳng đã lập tức online vì quá kích động. Hắn lạnh nhạt nhìn thảm trạng của giáo hoàng và Boey, trong lòng cảm thấy vô cùng hả hê.

Boey đã bị Cha ruồng bỏ, vậy có phải có nghĩa mình vẫn còn cơ hội hay không? Có phải mình có thể thay thế vị trí của Boey không?

Đôi mắt hắn sáng rực, lập tức dùng đầu gối đi đến trước pho tượng, vốn định sám hối một chút rồi thổ lộ, nhưng khi trông thấy bó hoa đã bốc mùi dưới chân Cha, hắn vội vàng giơ tay dọn dẹp.

Một dải sáng vàng quấn lấy ngón tay hắn, mạnh mẽ kéo hắn lên, khiến hắn mất đà bổ nhào vào lòng Cha, khuôn mặt nóng bừng dán lên đùi Cha. Đương lúc hắn ngọ nguậy định đứng dậy thì đột nhiên cảm nhận được một bàn tay to và ấm áp đang vuốt ve đầu mình, một tay khác thì đang nhẹ nhàng vỗ lưng mình.

Là Cha đấy ư? Cha đang âu yếm mình?

Hắn không dám tin tưởng kết luận này, vì thế chỉ dám cứng nhắc nằm trong lòng Cha không dám nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không nỡ chớp. Hắn sợ chỉ cần mình hơi nhúc nhích thôi là tất cả đều sẽ biến mất như bọt nước.

Đôi mắt trợn tròn của hắn đong đầy nước mắt, nhưng hắn không dám để nó tràn ra, thậm chí đến cả run rẩy cũng phải cố gắng kiềm nén. Hắn chỉ có thể cắn chặt ngón cái, trông đáng thương cực kỳ.

Một phần thần hồn của thần Ánh Sáng thế chỗ cho pho tượng. Hắn ôm lấy thiếu niên, cúi đầu chăm chú nhìn cậu với ánh mắt cưng chiều, sau đó nhẹ nhàng gạt đi nước mắt đọng trên khoé mắt cậu, còn vuốt ve bờ mi cong dày của cậu một cách thân mật. Thấy thiếu niên hoảng sợ chớp mắt, hơn nữa còn vô thức run lên, hắn liền bật cười sang sảng.

Hắn nhẹ nhàng phất tay, biến hoá ra một vòng hoa kết từ nguyệt quý đỏ rồi đội lên đầu thiếu niên, đặt một nụ hôn ẩn chứa thần lực và tình yêu sâu đậm lên trán cậu, cuối cùng mới biến mất.

Hắn đến rồi đi, trong điện thờ không ai trông thấy bộ dạng thực của hắn, nhưng vòng hoa bất chợt xuất hiện trên đầu thiếu niên là thật. Các quý tộc đều xuýt xoa cảm thán, nhưng giáo hoàng và Boey lại thấy nhức mắt vô cùng.

Họ thế mới biết, tất cả những gì họ gặp được hôm nay là do ai ban cho. Nhưng biết thì đã sao, người nọ mới thực sự là con cưng của thần, nếu họ muốn gây bất lợi cho hắn, chờ đợi họ sẽ là cái chết, một cái chết đúng nghĩa, ngay cả linh hồn cũng hoàn toàn biến mất.

“Con trai ta, Bề Trên có tha thứ cho các tín đồ vô tri của Người không?” – Thấy con nuôi chỉ biết ôm vòng hoa cười ngu, quên sạch những chuyện khác, giáo chủ không thể không nhắc nhở.

“Cha chưa nói, con muốn một mình sám hối với Cha, được chứ ạ?” – Thiếu niên chớp chớp đôi mắt ngập nước.

“Đương nhiên là được. Chúng ta ra ngoài hết đi, hiện tại Bề Trên không muốn thấy chúng ta, bao gồm cả đức giáo hoàng.” – Giáo chủ nói không khách khí chút nào. Chọc giận Bề Trên, giáo hoàng cũng đừng hòng sống thoải mái, huống hồ đợi khi ra ngoài gã còn phải giải thích rõ về những dấu vết trên người Boey.

Cho dù gã để người khác gánh tội thay, gã cũng chỉ có thể lấy được lòng tin của những phàm nhân ngu xuẩn, chứ không thể nào qua được mắt Bề Trên toàn trí toàn năng. Sớm muộn gì Bề Trên cũng sẽ thu hồi tất cả những gì đã ban cho gã.

Hai hầu nữ lấy áo choàng bọc Boey lại rồi đỡ cậu ta ra ngoài. Không ngờ bộ mặt thật của ngài tư tế Bratt cao quý thuần khiết lại dâm đãng đến vậy, lát nữa nhất định phải đến ao thánh rửa tay mới được.

Các quý tộc vẫn chưa rời đi, mà là nhìn chằm chằm giáo hoàng và quốc vương với ánh mắt khiển trách, muốn họ phải giải thích rõ ràng. Chẳng phải đã nói giáo chủ mới là con cưng của thần, là sứ giả mà thần phái xuống trần gian hay sao? Đây mà là con cưng, là sứ giả của thần? Các người không đùa đấy chứ?

Giáo hoàng tỏ ra hổ thẹn, thẳng thắn thừa nhận mình bị Boey lừa gạt, hứa nhất định sẽ giam cậu ta lại để thẩm vấn, sau đó lấy cớ bị thương nặng nên cần về nghỉ ngơi. Dù thế nào đi chăng nữa thì gã vẫn là giáo hoàng, mọi người cũng không dám làm khó, đành phải thả gã đi, sau đó giữ quốc vương lại mà trách hỏi.

Quốc vương thành khẩn nhận lỗi, đang định tuyên bố huỷ bỏ chức vị giáo chủ của Boey thì nghe một tiếng rắc giòn tan, viên đá Ánh Sáng gắn trên mũ miện của hoàng tử thứ hai nứt vỡ, rơi từ rãnh nạm xuống đất, hoá thành bột vụn. Cùng lúc đó, mũ miện vốn lấp lánh Ánh Sáng nhanh chóng bám đầy vết gỉ sét, cũ kỹ như có thể rời rã bất cứ lúc nào.

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn từ nỗi sợ hãi thì đã nghe đại hoàng tử phi cười rộ lên – “Ha ha ha, thấy chưa? Đây chính là phán quyết của Bề Trên đối với quyết định ngu xuẩn của các người. Một thái tử có nội tâm độc ác thì chỉ có thể đội mũ miện mục nát mà thôi.”

“Không, không phải như vậy! Tôi không làm gì cả!” – Hoàng tử thứ hai vừa ôm mũ miện vừa kêu to. Ngón tay gã hơi siết lại, nhưng điều này lại khiến cho mũ miện biến hình, trông buồn cười như một món hàng rẻ mạt.

“Ngươi có dám thề với Bề Trên rằng mình không liên quan gì đến cái chết của chồng ta không?” – Đại hoàng tử phi lớn tiếng chất vấn.

Mặt hoàng tử trắng bệch, gã lắc lắc đầu, cuối cùng không chịu nổi ánh mắt như hiểu rõ hết thảy của mọi người mà chạy trốn một cách chật vật.

Chỉ trong chốc lát, quốc vương như già đi mấy chục tuổi. Ông bụm mặt, sống lưng còng xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng vẫn là giáo chủ già đức cao vọng trọng đứng ra hứa hẹn nhất định sẽ giải quyết tai hoạ này thoả đáng mới khiến các quý tộc hãy còn lo âu thấp thỏm rời đi.

“Joshua mới thực sự là con cưng của thần đúng không?” – Mọi người đi hết, quốc vương mới nói một cách chắc chắn.

“Đúng vậy.”

“Sao ngài không nói sớm cho tôi biết?”

“Tôi nhớ tôi đã nói cho ngài rất nhiều lần, nhưng ngài lựa chọn tin tưởng Boey Bratt, mà không phải tôi.”

Quốc vương á khẩu.

“Nguyệt quý đỏ có ý nghĩa thế nào, ngài có nhớ không?” – Giáo chủ vỗ vỗ vai quốc vương, thong thả bước đi.

Quốc vương rũ mắt trầm tư, tức thì thoát khỏi vực sâu tuyệt vọng, hướng đến đỉnh hy vọng. Lời của hoa nguyệt quý đỏ chính là “Hỡi người yêu thuần khiết, tôi yêu em say đắm”. Nếu đây thực sự là suy nghĩ của Bề Trên, vậy thì chỉ cần có Joshua, đế quốc Sagaza ắt sẽ có một tương lai tươi sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.