Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Chương 133: Chương 133: Chương 7




Darren vừa đi, một con robot màu đen lập tức xuất hiện, đáp xuống khoảng đất bên ngoài khu vực mạng nhện trắng. Osborne mở khoang điều khiển, nhảy xuống từ độ cao mấy chục mét.

Tàu vũ trụ mà hắn lái không biết bị ai mó máy tay chân, bay đến nửa đường thì bộ phận thuyên chuyển năng lượng có vấn đề. Để đảm bảo an toàn cho Cecil và những thí sinh khác, hắn bỏ lại tàu vũ trụ và đội ngũ đi cùng, một mình điều khiển robot đến. Từ trong khoang điều khiển, hắn đã trông thấy toàn bộ quá trình chiến đấu của Cecil.

Động tác vung kiếm của người nọ thực sự quá đẹp, tựa như một cơn gió, như một tia chớp, biến giết chóc đẫm máu thành thứ nghệ thuật hết sức tuyệt vời. Khi tất cả kết thúc, hình ảnh hắn đứng trên bụng nhện, miệng cười ung dung như một viên đạn xuyên thủng trái tim Osborne. Hắn thở dốc, nhịp tim hỗn loạn, chăm chú nhìn thiếu niên trên màn hình với vẻ si mê mà chính bản thân mình cũng không biết.

Hắn đi đến bên cạnh mạng nhện, giọng nói khàn khàn – “Cecil, cậu vẫn ổn chứ? Có bị thương gì không?”

“Bọn tôi đều rất ổn, vấn đề bây giờ là nhanh chóng đánh tan đống mạng nhện này, để bọn tôi còn đi ra ngoài.” – Chu Doãn Thịnh khoanh chân ngồi trên bụng nhện, khoát tay một cách hời hợt.

“Mọi người chờ một chút, đội cứu viện sẽ đến ngay lập tức, họ chắc hẳn có mang thuốc hoà tan.” – Osborne đứng yên tại chỗ, đường nhìn dính chặt lên người thiếu niên. Thực ra trong khoang điều khiển của hắn cũng có sẵn mấy thùng thuốc hoà tan, nhưng hắn chắc chắn sẽ không lấy ra. Hắn muốn ở bên Cecil lâu hơn một chút.

Hắn xoay người rời khỏi. Vài phút sau, hắn khiêng một cây gỗ rất lớn về đặt lên lớp mạng nhện trắng xoá, chìa tay nói – “Cecil, cậu ra khỏi đó trước đi đã.”

“Không, chỗ này rất thoải mái.” – Chu Doãn Thịnh khoát tay. Tuy vóc dáng của Pholcidae rất kinh tởm, nhưng ngoài cơ thể chúng bao phủ một lớp lông tơ mềm mại, không khác gì một tấm thảm.

Osborne nhảy lên cây gỗ, đi về phía Cecil. Một con nhện Pholcidae có kích cỡ to chừng một chiếc ô tô, hai người cùng ngồi cũng sẽ không chật. Chu Doãn Thịnh dịch sang bên cạnh một chút, tỏ vẻ chào đón với Osborne. Nhưng hắn vẫn ngứa miệng châm chọc một câu – “Đội cứu viện lúc nào cũng chờ xong việc mới đến.”

“Tàu của chúng tôi bị người khác mó máy tay chân. Sau khi về tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.” – Osborne ngồi xuống sát cạnh thiếu niên, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nhịp tim thì hoàn toàn không hợp những gì hắn biểu hiện ra ngoài. Hắn đang rất căng thẳng, lòng bàn tay cũng bắt đầu toát mồ hôi. Nhớ lại mâu thuẫn lúc trước, hắn nói nhỏ – “Cecil, xin lỗi vì đã nói những lời không phải với cậu. Nhưng xin cậu hãy tin tôi, cho dù cậu muốn làm gì, tôi cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.” – Nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm việc phô bày thân thể trước mặt người khác.

Đương nhiên, hắn không dám nói ra câu cuối cùng.

Chu Doãn Thịnh liếc xéo hắn một cái, khoát tay nói – “Chuyện nhỏ thôi mà, tôi quên lâu rồi.”

Đến tận lúc này, tâm trạng thấp thỏm kéo dài hơn mười ngày của Osborne mới bình thường trở lại. Hắn vụng trộm lau mồ hôi tay lên bụng nhện, sau đó cúi đầu che giấu nụ cười trên môi. Hắn rất thích Cecil, thích tính hào sảng, thẳng thắn của Cecil, thích đến nỗi không biết nên nói gì trước mặt người nọ.

Hắn sợ mình mà nói chuyện sẽ lại chọc giận người nọ như lần trước. Nếu người nọ không vui, tâm trạng của hắn cũng sẽ rất nôn nóng.

Hai người lặng yên ngồi một lúc lâu. Mấy thí sinh bị mạng nhện dính chặt, có người thậm chí còn không thể mở mắt mở miệng, người duy nhất còn đủ năm giác quan chính là alpha nọ. Anh ta rất sùng bái Osborne, lúng búng hỏi – “Chuẩn tướng Matthew, kia là robot riêng của thầy ạ?”

“Đúng vậy.” – Osborne gật đầu.

Chu Doãn Thịnh thế mới chú ý đến con siêu robot màu đen hình giọt nước đơn giản mà sang trọng kia, vô thức nhìn lâu hơn một chút. Osborne giật mình, hỏi – “Cậu có muốn vào xem không?”

Chu Doãn Thịnh đang định đồng ý thì nghe thấy alpha nọ bật thốt một cách kinh ngạc – “Hở, nhưng mà chẳng phải chỉ có người sở hữu cả thần kinh lẫn thể chất cấp 3S mới có thể đi vào loại siêu robot như này hay sao? Nếu không áp suất khổng lồ hình thành khi chín cụm đá năng lượng cùng khởi động sẽ nghiền nát cơ thể người mà đúng không?”

Robot bình thường chỉ có một cụm đá năng lượng, áp suất được hình thành sau khi khởi động cũng đủ để khiến người có thể chất dưới cấp B mất mạng ngay tức khắc. Vì thế nên trường quân sự Chellman mới đưa ra yêu cầu cao đến vậy đối với thể chất của học viên. Mà đá năng lượng trong robot càng nhiều, tính năng càng ưu việt, yêu cầu đối với thần kinh và thể chất cũng càng nghiêm khắc.

Mà cả vũ trụ cũng chỉ có vẻn vẹn năm con robot phụ tải chín cụm đá năng lượng, cũng không phải do công nghệ chế tạo qua mức phức tạp, mà là dù chế tạo ra cũng rất ít người có thể khống chế. Nếu không có thần kinh và thể chất cấp 3S thì cho dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần vừa bước vào khoang điều khiển sẽ lập tức bị áp suất cao hơn hành tinh thủ đô mấy trăm lần nghiền thành thịt nát.

Vì vậy, siêu robot tựa như truyền thuyết trong vũ trụ, hiện nay toàn vũ trụ chỉ có ba người có thể điều khiển chúng, trong đó chỉ có một người thuộc Đế quốc Lennon, đó chính là Osborne. Osborne là người trẻ nhất, cũng là người mạnh nhất trong ba người này, từng một mình san bằng cả một hành tinh côn trùng. Danh hiệu “người mạnh nhất vũ trụ” của hắn cũng không phải bịa đặt.

Chu Doãn Thịnh bị con robot đen óng hấp dẫn, đi dọc cây gỗ ra khỏi khu bám mạng nhện, vuốt ve lớp vỏ kim loại robot một cách thích thú.

Osborne lập tức đi theo, giọng nói có đôi chút căng thẳng – “Có muốn vào khoang điều khiển của tôi xem một chút hay không?” – Đó là lãnh địa cá nhân của hắn, không cho bất kỳ ai bước vào (đương nhiên, họ có muốn cũng không vào được), nhưng hắn sẵn lòng để Cecil xâm nhập mọi không gian riêng tư của mình.

“Sao anh biết tôi cũng có thể vào?” – Đôi mắt đào hoa liếc hắn một cái.

Cả người Osborne như bị điện giật. Hắn thích đôi mắt người nọ dõi nhìn mình, cảm giác ấy tựa như có sợi tơ rút ra từ trái tim quấn quanh cơ thể hắn, chặt chẽ, chầm chậm, khiến nhịp thở của hắn cũng trở nên đặc quánh. Hắn âm thầm hít sâu, nói – “Tôi có thể cảm nhận được “hơi” của người mạnh toát ra từ cậu, trực giác cho tôi biết cậu và tôi giống nhau.”

Chu Doãn Thịnh cười, nhấn mũi chân nhảy lên những mấu lồi ngoài vỏ robot, thoáng chốc đã nhảy đến cửa khoang điều khiển, sau đó ung dung bước vào dưới cái nhìn chăm chú của toàn vũ trụ.

Đôi mắt Osborne nhoáng lên nét cười, cũng đi vào theo.

“Đậu má, vào được thật!” – Anh chàng alpha bị dính giữa mạng nhện bật thốt tiếng chửi thề. Anh ta chưa từng tiếp xúc với Cecil, cũng không biết thực lực của người nọ, tuy người nọ một mình đánh thắng mười con nhện Pholcidae, nhưng đó là nhờ vào kiếm thuật cao, khả năng phán đoán chuẩn xác và độ nhanh nhạy. Nhìn từ bề ngoài, có chết anh ta cũng không ngờ một người nhỏ nhắn như vậy lại sở hữu thể chất và cường độ thần kinh cấp 3S.

Họ thuộc nhóm người phi phàm có thể tự do qua lại trong vũ trụ mà không cần trang phục phòng hộ. Khắp vũ trụ, nhóm người này tuyệt đối không quá mười người. Nếu nhớ không nhầm thì hình như Cecil còn là omega nữa nhỉ? Từ bao giờ omega trở nên khủng khiếp như vậy?

Anh chàng alpha này đã ngây như phỗng. Mà khán giả trên mạng thì đã kinh ngạc đến không nói nên lời. Trước đó họ cũng đã từng suy đoán thực lực của Cecil, rất nhiều người tin rằng thần kinh và thể chất của hắn chắc hẳn đều là cấp S, nhưng có chết họ cũng không ngờ là cấp 3S.

“Ha ha, lừa đảo à?”

“Lừa ma chắc? Biết trước là sẽ chết, thánh vào thử xem?”

“Cecil tuyệt đối không phải là omega, cậu ấy nhất định là alpha, ông Bernard giấu giếm giới tính của cậu ấy làm con bài chưa lật. Mấy người làm chính trị thật là nham hiểm!” – Thậm chí xuất hiện cả thuyết âm mưu.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Đế quốc Lennon lại có thêm một người cấp 3S, đây là một chuyện đáng để ăn mừng. Mọi thế lực lớn đều đổ dồn ánh mắt về gia tộc Bernard. Họ biết, gia tộc Bernard ắt sẽ quật khởi, trừ phi Cecil bị xử lý.

Ông Bernard cảm nhận được vinh quang và mây mù cùng bao phủ trên bầu trời gia tộc Bernard. Mặc dù Cecil có thể trở thành cánh tay đắc lực bảo vệ Đế quốc Lennon, nhưng vẫn sẽ có người muốn đẩy hắn vào chỗ chết vì lợi ích riêng của mình, thậm chí còn có thể sẽ hợp tác với các thế lực thù địch của Liên bang Tự Do và nước Cộng hoà Barlow để tiêu diệt Cecil.

Ông không thể không giúp cháu trai mình có đầy đủ sức mạnh bằng tốc độ nhanh nhất. Ông bắt đầu liên lạc với binh lính cũ của mình. Kết quả cũng khiến ông rất vừa lòng, họ nhận ra giá trị của Cecil, hơn nữa cũng bày tỏ toàn bộ thành ý của mình.

Canteen trường quân độc Chellman, tất cả những sinh viên theo dõi màn hình lớn đều thộn mặt. Có chết họ cũng không ngờ được rằng Cecil sở hữu thần kinh và thể chất cấp 3S. Cho dù trong mắt những alpha xuất sắc, đó cũng là một tồn tại phi phàm.

Kyle vui vẻ cười khẽ, nghiền ngẫm – “Cậu ấy quả nhiên là đặc biệt nhất.”

Joshua ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng đôi tay cầm dao nĩa lại đang phát run. Cậu ta vốn cho rằng Cecil chỉ sở hữu cường độ thần kinh cấp S hoặc 2S, thể chất cấp B hoặc A. Nhưng bây giờ, cậu ta nhận ra tâm lý ghen tị đã khiến mình xem nhẹ Cecil rất nhiều.

Hắn cởi mở, kiến thức uyên bác, tài ăn nói phi phàm. Hắn dũng cảm, kiên cường, tự lập, hắn sở hữu lòng quyết tâm và dũng cảm chưa từng có. Mà đó là những phẩm chất mà Osborne yêu quý nhất, thậm chí nói yêu quý thôi vẫn chưa đủ, phải là yêu say đắm mới đúng. Cậu ta có thể nhận ra thái độ của Osborne đối với Cecil càng ngày càng dịu dàng, họ sở hữu tiềm năng tương tự, sớm muộn gì cũng có ngày đứng trên cùng một độ cao, đó mới thực sự là sánh vai.

Mà mình, người từng được Osborne khen là người bạn đời có thể sánh vai với hắn giờ lại như một trò đùa. Trên mạng đã bắt đầu có người nhạo báng Osborne có mắt như mù, nếu không phải hắn giấu giếm thân phận của người yêu, e rằng mình đã sớm bị công kích. Tâm trạng bất an ấy cứ dằn vặt Joshua, khiến nét mặt cậu ta tái nhợt. Cậu ta cố gắng tự nói với mình rằng Osborne không phải người đứng núi này trông núi nọ, thế mới khiến bản thân dễ chịu hơn đôi chút.

Cậu ta nhìn chằm chằm màn hình, cố gắng suy đoán hai người đang làm gì trong robot.

Chu Doãn Thịnh cũng đến từ kỷ nguyên khoa học kỹ thuật phát triển. Hắn tinh thông các loại máy móc điện tử, vì vậy hoàn toàn không lạ lẫm với cấu tạo bên trong robot. Hắn vừa tham quan khoang điều khiển vừa âm thầm phác thảo cấu tạo robot của mình trong đầu.

Osborne lặng lẽ đi cạnh hắn, giới thiệu các loại dụng cụ cho hắn, có thể nói là biết gì nói đó, không giấu giếm chút nào.

Hắn cố gắng kiềm nén ước muốn gần gũi với thiếu niên, tránh cho người nọ sinh lòng phòng bị với mình. Hắn còn vắt óc nghĩ vài câu chuyện cười, đang định nói ra khỏi miệng thì thấy Darren xuất hiện trên màn hình theo dõi 360 độ, cậu ta và các đồng đội đang vác mấy bó rau đắng lớn chạy nhanh về.

“Tôi phải xuống đây, cảm ơn sự thẳng thắn của anh, khi nào có siêu robot riêng tôi nhất định cũng sẽ mời anh đến tham quan.” – Chu Doãn Thịnh vẫy tay, sau đó nhảy thẳng từ ô cửa cao hơn mười mét xuống.

Trông thấy Cecil từ trên trời giáng xuống, Darren và những người khác đều ngây như phỗng. Đương nhiên họ biết lai lịch của chiếc robot đen này, vì thế nên mới kinh hãi.

“Ngây ra đó làm gì, còn không mau ép nước rau đắng đi?” – Chu Doãn Thịnh lấy mấy thùng sắt trong túi không gian ra.

“Rõ, ép ngay đây ạ.” – Darren ngắm nhìn gương mặt mỹ lệ của thiếu niên trong chốc lát với tâm trạng sùng bái, sau đó mới thả rau đắng vào thùng sắt rồi dùng đá nghiền nát, còn không quên đuổi ông anh họ cứ bám lấy thiếu niên nọ đi – “Anh cũng thấy đấy, bọn em căn bản không gặp nguy hiểm gì, cũng không ấn chuông cầu viện, anh có thể đi rồi. Lần sau muốn đến thì đến sớm một chút, đừng đợi xong xuôi cả rồi mới xuất hiện.”

Osborne thật muốn tẩn thằng nhóc này một trận. Hắn đứng lặng tại chỗ hồi lâu, thấy Cecil chỉ chú tâm ép nước, ngay cả liếc nhìn mình cũng không, đành buồn bã rời đi. Robot khởi động bay lên không, thiếu niên trên màn hình dần dần hoá thành chấm nhỏ rồi biến mất giữa tầng tầng lớp lớp cành lá, hắn chợt cảm thấy nhịp tim mình trở nên dồn dập.

Trái tim hắn không thể nào chịu nổi nỗi đau xa cách này, như thể mình đã từng đánh mất thiếu niên vô số lần, sau đó truy tìm giữa bóng đêm vô tận, rồi lại tiếp tục mất đi lần nữa. Hắn lập tức truy cập U-internet, tìm ra tần số kênh riêng của thiếu niên giữa vô vàn video giám sát, thế mới khiến nhịp tim chậm lại đôi chút.

Chu Doãn Thịnh hoà tan mạng nhện bằng rau đắng, cứu mấy thí sinh bị nhốt ra. Họ liên tục chạy một ngày một đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến được địa điểm tập hợp một cách thuận lợi. Ai cũng không muốn làm bất cứ việc gì, đều trực tiếp nằm vật xuống sân cỏ.

Những thí sinh đến sau cũng bắt chước theo, thoáng chốc đã nằm la liệt cả đám.

Thời hạn cuối cùng vừa đến, nhà trường lập tức kiểm kê nhân số, lần này có 475 người đi, 462 người về, trong đó có thể xác định ba người đã tử vong, còn lại mười người không rõ tung tích, nhưng nhà trường và quân đội sẽ hợp tác tìm kiếm khắp rừng rậm, cho đến khi xác nhận được họ còn sống hay đã tử vong. Còn những người về đích an toàn thì lập tức được đưa về hành tinh thủ đô.

Kết quả được tổng kết một cách nhanh chóng. Với tư cách giáo viên dẫn đầu, Osborne tự tay trao tặng huân chương Quân công cho Cecil. Thiếu niên mỉm cười nhận lấy, nhìn đi nhìn lại một hồi, sau đó chu bờ môi đỏ mọng hôn một cái. Thấy hình ảnh này, Osborne tựa như bị điện giật, từng cọng tóc sợi lông đều dựng ngược, kể ra nỗi khát vọng đối với thiếu niên.

Thậm chí hắn còn nhanh chóng phác hoạ ra hình ảnh người nọ hôn mình trong đầu. Hắn đã không thể khống chế tư tưởng của mình, sớm muộn gì hắn cũng sẽ nổi điên vì khát vọng này. Hắn rời mắt một cách khó khăn, lại phát hiện ra rất nhiều thí sinh toát ra vẻ mặt nghi ngờ và căm phẫn. Họ không tận mắt chứng kiến quá trình Cecil săn giết trùng tộc, hẳn nhiên sẽ không tin một omega lại có thể đứng đầu bảng xếp hạng.

“Nhất định là Darren giúp cậu ta gian lận. Omega đúng là số hưởng mà, chỉ cần có cái mặt đẹp là sẽ có alpha xuất sắc xử lý côn trùng gần chết rồi đưa cho cậu ta giết. Mà gian lận cũng gian lận ngu, không cảm thấy số điểm 6857 bị quá lố à? Vượt qua cả chuẩn tướng Osborne, cậu ta nghĩ mình là ai?” – Một học viên nào đó nói với giọng điệu quái gở, xung quanh lập tức vang lên rất nhiều tiếng cười lạnh, khinh miệt có, trào phúng có.

Osborne không giải thích, hắn bật thiết bị liên kết cá nhân lên, chiếu lại những phân đoạn Cecil săn giết côn trùng trên suốt chặng đường trên màn hình ba chiều. Trận nào cũng là sự kết hợp hoàn mỹ giữa võ nghệ cao cường, kỹ thuật bắn súng chuẩn xác, tốc độ siêu phàm và sức phán đoán chính xác đến trăm phần trăm. Không ai có thể hoá giết chóc thành nghệ thuật được như hắn.

Hình ảnh hắn lướt qua lướt lại giữa hơn chục con nhện Pholcidae, chém chúng thành những quả bóng thịt bằng vẻ mặt thong dong, thoải mái thực quá mức rung động lòng người, khiến các thí sinh đều há hốc miệng, không nói được lời nào.

Người vừa tỏ ra bất mãn nọ cúi đầu thật thấp, hai má xanh ngắt, như thể bị tát mấy chục bạt tai, mà trên U-internet không biết có biết bao nhiêu người đang cười nhạo sự ngu dốt và hẹp hòi của cậu ta.

“Giờ có còn ai muốn trách cứ Cecil gian lận không?” – Osborne nhìn mọi người, những thí sinh bị ánh nhìn lạnh lẽo của hắn lướt qua đều đồng loạt cúi đầu tránh né.

“Tốt, chúng ta xem một đoạn video khác.” – Hắn nhấn thiết bị liên kết, bắt đầu trình chiếu video về cuộc chiến nơi tiền tuyến. CT073 dù sao cũng là hành tinh khoáng sản, cứ một khoảng thời gian quân đội sẽ tập trung binh lực tiêu diệt côn trùng, ngăn ngừa chúng sinh sản và tiến hoá. Vì vậy, mặc dù hoàn cảnh khốc liệt, nơi này vẫn kém xa tiền tuyến thực thụ.

Sau khi tiến hoá, côn trùng bắt đầu có trí tuệ, bề ngoài cũng ngày càng đáng sợ. Nếu bảo Chu Doãn Thịnh tả, chúng không giống côn trùng, mà là quái vật. Chúng có lớp xác ngoài cứng cáp, sở hữu chất dịch độc trí mạng, bộ răng sắc bén có thể trực tiếp cắn xé tàu vũ trụ, hình thể khổng lồ, thậm chí có thể cao đến mấy chục mét, mỗi bước đi là một lần đất đá rung chuyển.

Quân nhân nơi tiền tuyến vẫn đang phải chiến đấu với giống loài kinh khủng như vậy. Những vũ khí đơn giản đã không thể phá vỡ lớp vỏ cứng cáp của trùng tộc, vì vậy con người phát minh ra robot. Nhưng dù vậy, trùng tộc vẫn chiếm ưu thế. Tốc độ sinh sản và tiến hoá của chúng càng ngày càng nhanh, gần như cứ vài ngày là lại thôn tính thêm một hành tinh.

Nếu để mặc chúng tiếp tục phát triển, sớm muộn gì loài người cũng sẽ bị diệt vong.

Xem xong video, các thí sinh trầm mặc, cũng rốt cuộc nhận biết một cách tỉnh táo rằng mình phải gánh vác trách nhiệm lớn lao đến nhường nào.

“Hiện tại các cậu đã biết thế nào mới là chiến đấu thực thụ chưa? Đáng lẽ các cậu nên chú ý làm thế nào để nâng cao bản thân, điều đó mới giúp cho các cậu sống lâu hơn một chút. Giờ mọi người có thể giải tán, ba ngày sau những ai nhận được thông báo trúng tuyển đến Chellman đăng ký nhập học.” – Osborne tắt màn hình ba chiều, đang định đưa Cecil về nhà thì thấy ông Bernard đã đang đứng ngoài đại sảnh.

Cecil chạy đến ôm ông, hai ông cháu đều cười tươi roi rói. Khi ánh mắt ông Bernard lướt đến Osborne, nụ cười vui vẻ tức thì hoá thành nét lạnh lùng phẫn nộ. Ông vẫn không thể tha thứ cho kẻ từng khiến cháu trai mình phải chịu sự sỉ nhục trọn đời.

Osborne đứng thẳng lưng, cung kính chào theo kiểu nhà binh, sau đó đứng lặng tại chỗ nhìn họ rời khỏi. Ba ngày sau là có thể trông thấy Cecil, chỉ ba ngày mà thôi, chớp mắt là qua. Hắn nói với mình như vậy, nhưng vẫn không thể nào quên đi bất an và nôn nóng trong nội tâm mình.

Hắn trở về căn biệt thự đơn lập mà trường học phân phối cho mình, trông thấy Joshua đang đứng giữa vườn hoa nguyệt quý mà mình cẩn thận chăm sóc thưởng thức một đoá hoa đẹp nhất. Cậu ta hơi rũ mi, gương mặt toát lên vẻ tươi sáng, thuần khiết. Hình ảnh này từng khiến Osborne mê đắm, nhưng lúc này dường như lại đột nhiên mất đi thứ ma lực mê hồn ấy.

Osborne dừng bước. Hắn nhận ra trái tim luôn bắt đầu đập rộn mỗi khi thấy Joshua khi trước nay lại trở nên vô cùng phẳng lặng. Những hấp dẫn bên ngoài chung quy không thể sánh với sự ràng buộc tận sâu trong linh *** Hắn thực sự không ngờ mình lại là người nông cạn đến vậy, chỉ vì một gương mặt xinh đẹp mà vứt bỏ hạnh phúc sắp đến tay một cách hời hợt.

Nhớ đến chuyện Cecil đã sớm không còn quan hệ gì với mình, nhớ đến lời thề không bao giờ kết thông gia với gia tộc Matthew của ông Bernard, đôi mắt tối tăm của hắn dần trở nên đỏ ngầu.

Hắn xoay người, trốn chạy một cách chật vật.

————————————–

Từ sau khi về nhà, Chu Doãn Thịnh lập tức bắt tay vào thiết kế robot cho riêng mình. Nhà máy quân sự lớn nhất đế quốc có thể nhận đặt làm robot cá nhân, chỉ cần bạn kham nổi giá tiền, cho dù là siêu robot họ cũng có thể chế tạo ra. Nhưng thường thì không ai đặt làm loại robot này, bởi vì họ căn bản không khống chế được.

Ông Bernard đã liên hệ với vài nhà thiết kế, để cháu trai mình nói chuyện với họ qua U-internet. Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Chu Doãn Thịnh đến trường quân đội Chellman đúng giờ để tham gia buổi lễ nhập học. Hắn từ chối lời mời đại diện tân sinh viên phát biểu trước toàn trường, ngồi vào vị trí khuất nhất.

Hắn là omega duy nhất được nhận vào trường Chellman từ sau khi thành lập trường. Hắn sở hữu thực lực mạnh mẽ, tướng mạo tuyệt đẹp, dáng người dong dỏng, gần như không có bất cứ điều gì không hoàn mỹ. Hắn mặc quân phục phẳng phiu, từng chiếc khuy đều được cài ngay ngắn. Hắn đặt một tay lên đầu gối, rõ ràng là một tư thế ngồi rất tao nhã, nhưng lại toát lên một cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Mái tóc đen nhánh được chải hết ra sau đầu, để lộ rõ gương mặt như được chạm khắc, mà làn da trắng ngần cũng càng làm nổi bật đôi mắt đen láy và bờ môi đỏ tươi của hắn. Một gương mặt đầy tính xâm lược như vậy cho dù ngồi trong góc vắng cũng khiến người ta không thể phớt lờ.

Sau khi về xem lại video, các thí sinh đều biết Cecil sở hữu thần kinh và thể chất cấp 3S. Không nghi ngờ gì nữa, hắn ắt sẽ trở thành một vị tướng tài nổi bật nhất đế quốc trong tương lai. Họ không còn dám lấy giới tính và scandal từng bị từ hôn của hắn ra nói nữa, mà trái lại vô cùng kính nể hắn.

Khi buổi lễ chấm dứt, Cecil vừa đứng dậy, những người ngồi xung quanh hắn đều tự giác nhường đường.

Chu Doãn Thịnh chậm rãi bước khỏi hội trường, trông thấy hai người đang đứng phía trước, sống lưng hắn tức thì kéo căng. Hắn cố gắng mở to hai mắt, khoé mắt hơi rớm nước vì quá kích động. Người đàn ông đang cười nói bên cạnh Osborne chính là Adonis, hắn không thể nào nhận sai gương mặt tuyệt mỹ kia.

Hắn đi nhanh đến chỗ hai người. Cho đến khi chạm phải ánh mắt hơi tò mò khó hiểu của người nọ, hắn rốt cuộc mới tìm lại được lý trí. Cho dù người này thực sự là Adonis, anh ta cũng là Adonis đã mất trí nhớ, họ hiện giờ vẫn là người xa lạ.

Hắn giảm tốc độ, chưa cất tiếng nói đã bất giác nở một nụ cười hoài niệm.

Ngay từ khi thiếu niên nhìn chằm chằm phía này, Osborne cũng đã cứng còng. Hắn hưởng thụ ánh nhìn chăm chú của thiếu niên với tâm trạng gần như tạ ơn. Nhưng ngay sau đó, hắn nhận ra người cậu ấy nhìn không phải là mình, mà là Kyle Kleist bên cạnh mình.

Ánh mắt người nọ vô cùng nóng bỏng, trong mắt xen lẫn những nhớ nhung, thương yêu, kích động và cả không dám tin. Ngượi nọ nhanh chóng bước đến, thế nhưng lại không liếc mình lấy một cái. Điều này khiến trái tim bình lặng của Osborne lập tức dậy sóng. Bàn tay trái đang nâng mũ của hắn hơi run rẩy, đầu ngón tay trắng bệch do gắng sức kiềm chế nỗi sợ hãi.

Hắn hiểu rất rõ hàm ý trong đôi mắt kia – Cecil đã phải lòng Kyle từ cái nhìn đầu tiên.

Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra! Cecil chỉ có thể thuộc về mình! Hắn âm thầm gào thét, cảm xúc đau đớn bít chặt mắt mũi hắn, khiến hắn khó thở, khiến hắn muốn rơi nước mắt. Giờ phút này, hắn rốt cuộc không thể trốn tránh tình cảm thực sự của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.