Trải qua một năm sau vụ tai nạn kia, cơ thể Mạc Sinh Bạch mới có thể khôi phục sinh hoạt như một người bình thường. Tâm tình hắn bình thản đến mức dị thường, từ khi trải qua bảy thế giới, Mạc Sinh Bạch phát hiện suy nghĩ của bản thân đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Loại cảm giác trẻ tuổi lông bông trên người hắn cũng đã biến mất vô tung vô ảnh, cả người dần trở nên trầm ổn, thành thục như một nam nhân chân chính.
Luôn luôn xem Mạc Sinh Bạch là một đứa con bất hiếu không nên thân, Mạc phụ cũng dần dần dưới sự cố gắng của Mạc Sinh Bạch mà thay đổi cách nhìn về hắn. Chứng kiến sự thay đổi này, người cao hứng nhất không phải ai khác chính là Mạc mẫu, từ khi con trai tỉnh lại đến nay, trên mặt Mạc mẫu lúc nào cũng rực rỡ phấn chấn. Tỷ như hiện tại, Mạc mẫu đang cầm mẫu tây trang mới nhất của Venice đặt vào tay con mình “Nhanh đi thay, để cho mẹ nhìn xem.”
Mạc Sinh Bạch tất nhiên là thỏa mãn vô điều kiện mọi yêu cầu đến từ mẹ mình, mà loại phối hợp vô điều kiện này của hắn không chỉ thỏa mãn Mạc mẫu, còn thỏa mãn một lượng lớn ánh mắt của các nhân viên trong cửa hàng. Mạc Sinh Bạch vừa mặc thử trang phục bước ra, tròng mắt nhân viên cửa hàng lập tức dính chặt trên người hắn. Tây trang màu cà phê làm cho Mạc Sinh Bạch vốn có thân hình cao gầy lại càng thêm thon dài, phối với khuôn mặt tuấn mỹ không cách nào bắt bẻ kia của hắn, lập tức đem hồn của toàn bộ nhân viên đều câu đi mất. Nhân viên cửa hàng lau lau phần nước miếng vốn không hề tồn tại trên mặt “Phu nhân, ánh mắt của người thật sự rất tốt, bộ quần áo và tiên sinh này thật sự là tuyệt phối.”
Mạc mẫu vô cùng cao hứng “Chủ yếu là bởi vì con trai tôi rất đẹp trai.”
Nhân viên cửa hàng vội vàng phối hợp gật đầu, những lời này các nàng tuyệt đối nhiệt liệt tán thành.
Mạc Sinh Bạch nhìn xuống đồng hồ trên tay “Mẹ, tạm thời không thể bồi người, có một phần hợp đồng cần con lập tức qua ký tên.”
“Vậy cứ đi đi, mẹ cũng không giữ con. Mau đi đi.”
Mạc Sinh Bạch mặc luôn bộ quần áo Mạc mẫu vừa mua cho hắn, dọc theo đường đi đồ sát thêm vô số người qua đường. Mới vừa ngồi vào chiếc lamborghini của mình, cửa kính xe đã bị gõ lên, Mạc Sinh Bạch hạ cửa kính xe xuống “Bác sĩ Tô, thật trùng hợp.”
Tô Châu nở nụ cười “Đang bồi Nhã Oánh mua quần áo. Xem ra Mạc tiên sinh đã hoàn toàn bình phục.”
Nói thật, khi Mạc Sinh Bạch mới vừa tỉnh lại, phát hiện bác sĩ chữa trị của hắn không những có bộ dáng vô cùng giống Tô Châu mà cũng có tên là Tô Châu, đã khiến hắn có chút hoảng sợ. Chỉ sau khi biết được người kia đã kết hôn, Mạc Sinh Bạch mới có thể yên tâm.
“Đã hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Vậy thì tốt, anh đang rất vội sao?”
Mạc Sinh Bạch lễ phép hướng y gật đầu “Đúng vậy, tôi đi trước. Tạm biệt.”
Đợi đến khi đến được phòng làm việc của mình, trợ lý Linda đã lập tức xuất hiện trước mặt hắn “Tổng giám đốc, xin ngài lập tức đến phòng họp.”
“Được rồi. Có điều Chủ tịch Thẩm sao lại đột nhiên không tới vậy?”
“Chủ tịch Thẩm bởi vì gần đây thân thể không tốt, cho nên đã nhờ người thay ngài ấy tham dự.”
“Tôi đã biết.” Mạc Sinh Bạch sửa sang lại quần áo. Binh đến tướng đỡ, hợp đồng này nhất định phải thuận lợi tóm lấy!
Thời điểm hắn bước vào phòng họp, người thay thế Chủ tịch Thẩm tham dự đang ngồi xem tài liệu, nghe được tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên. Ngũ quan thâm thúy xinh đẹp phối hợp cùng cặp mắt như biển xanh lưu chuyển, bộ dáng vừa nhìn đã biết là con lai.
“Lần đầu gặp mặt, xin chào Giám đốc Mạc, tôi là Thẩm Lưu Bạch.”
Trên mặt Mạc Sinh Bạch vẫn bất động thanh sắc “Xin chào, tôi là Mạc Sinh Bạch.”
Hai người lễ phép bắt tay, thời gian còn lại đều dùng để tận lực thảo luận chuyện công. Hai người đều là tinh anh, đối với vấn đề lợi nhuận đều không chút lùi bước, khiến cho nhân viên của hai công ty ở một bên quan sát đều thầm giật mình, hóa ra cấp trên của bọn họ còn lợi hại đến như vậy! Trải qua một phen đánh giá, công ty hai nhà rốt cuộc thuận lợi ký kết.
“Rất chờ mong lần hợp tác sau cùng quý công ty.”
Thẩm Lưu Bạch cười đến ý vị thâm trường “Tôi cũng vô cùng chờ mong lần hợp tác sắp tới cùng anh.”
Rốt cuộc tiễn được vị Tôn đại phật Thẩm Lưu Bạch, Mạc Sinh Bạch xoa xoa huyệt thái dương, vừa mới chuẩn bị đi ăn tối, Linda lại gõ cửa phòng làm việc của hắn. Mạc Sinh Bạch biết lại có chuyện gấp nên cất tiếng “Mời vào.”
“Chủ tịch Mạc nhắn ngài phải an bài cho tốt các em họ của mình, nghe nói họ mới từ nước ngoài trở về.”
“Em họ?” Mạc Sinh Bạch không thể hiểu nổi, hắn cho tới bây giờ cũng chưa hề nghe nói đến việc mình có bất cứ đứa em họ nào đấy?
“Tôi để họ vào gặp ngài là được.”
Nhưng hai người vừa bước vào trực tiếp khiến Mạc Sinh Bạch sững sờ ngay tại chỗ.
“Anh họ, em là Mạc Ứng Đường.”
“Anh họ, em là Mạc Ứng Niên.”
Nhìn đôi song sinh bộ dáng không hề có chút khác biệt nào xuất hiện trước mặt, Mạc Sinh Bạch đột nhiên có loại xúc động muốn chọc mù hai mắt mình. Xuất hiện một, hai người còn có thể gọi là trùng hợp, nhưng bây giờ con số đã lên đến bốn, trong lòng Mạc Sinh Bạch mạnh mẽ xuất hiện một cỗ dự cảm không tốt.
“Chào các em, anh là anh họ của hai đứa, Mạc Sinh Bạch.”
“Chờ một lát đã, em trai của tụi em còn chưa tới.”
Mạc Sinh Bạch đau khổ mà nhìn hai người đối diện “Hai em còn có một em trai?”
“Đúng vậy.”
Tiếp đó cánh cửa đã bị một thiếu niên mềm mại đáng yêu, thoạt nhìn mới chỉ 15 16 tuổi đẩy ra “Thật xin lỗi, em đến muộn.” Thiếu niên ngượng ngùng tươi cười “Vị này chính là anh họ phải không, em là Mạc Chung Thâm, cũng là em họ của anh.”
Mạc Sinh Bạch cảm giác lượng thông tin trong đầu mình hình như hơi quá lớn rồi, khóe miệng lộ ra nụ cười cứng ngắc “Chào các em. Nghe nói các em vừa từ nước ngoài trở về, vậy đã đặt khách sạn chưa?”
Mạc Chung Thâm mở to hai mắt “Còn phải đặt khách sạn ạ? Nhưng mà bác nói sẽ ở nhà anh mà.”
Mạc Ứng Đường, Mạc Ứng Niên lập tức hưởng ứng gật đầu.
Mạc Sinh Bạch cảm giác toàn bộ thân thể đều đã đông cứng lại “Vậy được rồi.”
Rốt cuộc an bài xong cái gọi là các em họ từ nước ngoài trở về, Mạc Sinh Bạch cũng không dám cùng bọn họ thật sự ở chung một nhà. Nhưng hắn lại không thích ngủ ở khách sạn, liền tính toán đến nhà người anh em tốt Vương Trạch Minh tá túc một đêm, chỉ là khi y vừa bước vào liền phát hiện Vương Trạch Minh ăn mặc chỉnh tề đang bày một bàn thức ăn vô cùng ngon miệng.
“Hôm nay có chuyện gì sao? Bình thường cũng đâu thấy cậu khách khí với tớ như vậy?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Vương Trạch Minh liếc mắt nhìn Mạc Sinh Bạch một cái “Bàn thức ăn phong phú này cũng không phải dành cho cậu.”
“Gì chứ? Đêm nay cậu còn có khách?”
“Đương nhiên, cậu cho rằng tớ là kẻ làm việc không đàng hoàng như cậu à? Cậu bị Vương Thanh đụng trúng là xứng đáng, còn hại tớ rơi nhiều nước mắt như vậy.”
“Được rồi, được rồi. Đều là quá khứ.”
“Quên đi, hôm nay tâm tình tốt, tha cho cậu một mạng.”
“Đêm nay ai tới vậy?”
“Bạn tốt của tớ.”
“Tớ có quen không?”
“Sao cậu có thể quen chứ, có phải đầu cậu bị đụng đến giờ vẫn còn choáng váng không? Hai chúng ta đâu có học chung trường đại học, cậu quên rồi?”
Mạc Sinh Bạch nuốt xuống một búng máu.
Ngoài cửa vừa lúc này vang lên tiếng gõ, Vương Trạch Minh vui vẻ chạy ra mở cửa, Mạc Sinh Bạch cũng vừa lúc nhìn thấy người được Vương Trạch Minh gọi là bạn tốt.
Hai người kia vào nhà, phát hiện Mạc Sinh Bạch đang đứng nơi đó không nói được lời nào “Vị này là?”
Vương Trạch Minh lập tức giới thiệu “Mạc Sinh Bạch, anh em của tớ.”
Nam sinh bên trái lộ ra nụ cười chói mắt như ánh mặt trời “Xin chào, Cao Kỳ.”
Mạc Sinh Bạch cười đến cứng ngắc “Xin chào.”
Nam sinh bên phải biểu tình lạnh lùng “Xin chào, Lục Cao Hàn.”
Mạc Sinh Bạch vẫn như trước cười đến cứng ngắc “Xin chào.”
Vừa lúc này chuông điện thoại của Mạc Sinh Bạch vang lên, cũng đúng lúc thành một cái cớ hợp lý để Mạc Sinh Bạch rời khỏi nơi này. Vì thế Mạc Sinh Bạch vờ như vô cùng có lỗi cười cười “Trạch Minh, công ty của tớ có chút việc gấp, phải đi trước. Mọi người cứ từ từ ăn nhé.”
Mạc Sinh Bạch vừa ngồi vào xe liền lập tức nổ máy rời đi, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ, tại sao bọn họ đều đồng loạt xuất hiện như thế? Trăm tư không thể giải, hắn nghĩ đến xuất thần, tốc độ xe cũng càng lúc càng nhanh, đột nhiên ngay trước mũi xe xuất hiện một bóng người, Mạc Sinh Bạch vội vàng phanh lại, nhưng dường như cũng đã đụng trúng ai đó. Hắn vội vàng xuống xe xem thử, lại phát hiện trên đường lớn không hề có bóng dáng người nào cả.
Chẳng lẽ là chính mình hoa mắt?
Mạc Sinh Bạch vừa mới xoay người đã bị một khối thân thể ấm áp ôm lấy, thanh âm như mang theo tang thương vượt qua ngàn năm “Rốt cuộc đã tìm được ngươi.”
Mạc Sinh Bạch cũng ôm lấy hắn, hít sâu một tiếng “Tu La.”
Xung quanh xe cộ như nước chảy, không gì có thể quấy rầy hai người đang gắt gao ôm nhau.
Hoàn