Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 3: Chương 3




Nhiệm vụ lần này của Tịch Chu là tiến vào đại học thành phố A, cũng thuận lợi tốt nghiệp.

Nhiệm vụ này thông báo khiến cho Tịch Chu hơi kỳ quái một chút, nhưng hệ thống chỉ nói cho cậu biết đây là tâm nguyện của nguyên thân(chủ cũ của thân thể hiện tại), những chuyện khác không đồng ý nói nhiều.

Bản thân có chuyện nhờ vả hệ thống, ngoại trừ làm nhiệm vụ ra cậu không còn lựa chọn nào khác.

Chẳng qua có thể yên bình ở thế giới yên ổn này sống hơn mười năm, cũng là điều may mắn.

“Chu Chu, buổi sáng tốt lành” Dụ Cảnh mơ mơ màng màng mở mắt ra liền phát hiện Tịch Chu trong ngực mình đã tỉnh.

“Buổi sáng tốt lành”, Tịch Chu cũng đáp lại nói, “Vết thương trên người anh thế nào rồi?”

“Không sao” Dụ Cảnh có chút hài lòng, em trai quan tâm hắn nữa nha, “Không đau chút nào.”

Tịch Chu cười nhạt, chút thương tích trên người Dụ Cảnh này, cho dù là bản thân mình sau khi trưởng thành cũng phải gào nửa ngày. Đứa trẻ này lại âm thầm chịu đựng, nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy những vết xanh tím dữ tợn đó, dựa theo phản ứng của Dụ Cảnh, cậu cũng không thể tin được trên người đứa trẻ này bị thương.

“Chu Chu, anh nói thật đấy”, Dụ Cảnh phát hiện Tịch Chu không để ý tới hắn, trong lòng có chút khó chịu.

“Được, thật sự thì thật sự” Tịch Chu thuận miệng có lệ nói, “Anh nói gì em cũng tin.”

Dụ Cảnh nhếch miệng nở nụ cười, “Quả nhiên Chu Chu là tốt nhất.”

Tịch Chu gật đầu qua loa, nhưng trong lòng vẫn đang suy tính nhiệm vụ mà hệ thống thông báo với cậu.

Đại học thành phố A, đây chính là trường học tốt nhất cả nước, trình độ kiểm tra quả thật khó đến cấp S. Dù trước khi mạt thế đến Tịch Chu vẫn là một tên sinh viên đại học, tuy đã từng thi đậu vào cao đẳng một lần, nhưng không nói đến Tịch Chu lên đại học ngay cả đuôi của hạng nhất đại học cũng không bám víu được, coi như thành tích lúc trước của cậu tốt nhất không gì sánh kịp, sau khi kiểm tra xong cậu đã sớm quên hết tất cả mọi thứ, để cậu thi lại một lần nữa quả thật là muốn mạng già của cậu.

May mắn hiện tại bản thân chỉ là một thằng nhóc con tám tuổi, mọi thứ vẫn còn kịp.

Chỉ là, tình huống hiện tại cũng không phải quá tốt. Dựa theo tình cảnh bây giờ của bọn họ, ngay cả học cũng không học lên được, nói gì đến thi vào đại học tốt nhất cả nước?

Bọn họ phải nhanh chóng thoát khỏi tình huống hiện tại.

“Anh, em muốn đến trường”, Tịch Chu lầu bầu với Dụ Cảnh.

Dụ Cảnh lại ôm thân thể nhỏ bé của Tịch Chu chặt hơn một chút, dùng thanh âm non nớt mà nói, “Anh sẽ nghĩ cách, Chu Chu không cần phải lo lắng.”

“Hai đứa nhỏ tỉnh rồi hả, mau một chút ra ăn sáng đi”, bác gái đến đây nhìn thử, phát hiện hai người đã dậy, cao hứng nói.

“Cảm ơn bác gái!”, Dụ Cảnh cực kỳ lễ phép.

Đầu tiên hắn mặc quần áo của mình, sau đó moi Tịch Chu còn đang suy nghĩ chuyện gì đó từ trong chăn ra, mặc quần áo cho cậu.

Tịch Chu ngược lại cũng ngoan ngoãn, Dụ Cảnh bảo cậu nhấc tay cậu liền nhấc tay lên, bảo cậu giơ chân cậu liền giơ chân.

Chờ Tịch Chu gần như phục hồi tinh thần lại, Dụ Cảnh đã gài cho cậu cái nút áo cuối cùng.

Tịch Chu được một đứa trẻ mười tuổi chăm sóc nhưng không có một chút ý tứ xấu hổ nào, thản nhiên cười với Dụ Cảnh một cái, “Cảm ơn anh!”

Dụ Cảnh nhìn thấy nụ cười khéo léo này của Tịch Chu, trái tim nho nhỏ tựa như áp lên một cái lò sưởi, nóng hừng hực.

Em trai hắn thật ngoan.

Bác gái lại tiến vào lần nữa, thấy được cảnh tượng anh trai chăm sóc em trai này liền hết sức vui mừng, yêu thích đối với hai đứa trẻ này lại tăng thêm một bậc. Cùng lúc đó, trong lòng bà càng muốn thay hai đứa trẻ này can thiệp chuyện bất bình hơn.

Ngồi trên bàn ăn, Tịch Chu vậy mà lại không lập tức cầm đũa ăn.

“Bác gái, có thể đưa anh trai con đến gặp chú bác sĩ được không?”, cậu dè dặt nói, trong đôi mắt thật to phủ đầy nước mắt, “Anh con đau lắm.”

Cả nhà bác gái bọn họ thương hai đứa nhỏ tột đỉnh.

“Ôi chao, hôm qua bác gái đã định bọn con đến gặp bác sĩ, nếu không phải là bọn con mệt mỏi quá, bác gái đã sớm đưa bọn con đi rồi”, bác gái nói, “Ăn sáng xong chúng ta đi ngay được nhé?”

Bác gái sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Chu, “Thật là một đứa trẻ ngoan, anh trai con sẽ ổn thôi.”

Tịch Chu nín khóc mỉm cười, biết ơn nói, “Cảm ơn bác gái!”

Tuy là hôm qua đã ăn không ít, nhưng Tịch Chu vẫn không thể quên cảm giác sợ hãi không có gì để ăn trong mạt thế, không cẩn thận liền ăn nhiều.

Bác gái dở khóc dở cười, sau khi dẫn hai đứa trẻ đến trạm xá xong còn đặc biệt mua cho Tịch Chu một hộp thuốc tiêu hóa nhỏ.

Sau khi bác sĩ thấy vết thương trên người Dụ Cảnh, hết sức tức giận, “Ngược lại không có tổn thương đến gân cốt, chỉ bị tụ máu, tôi dùng rượu thuốc xoa bóp cho nó rồi chăm sóc vài ngày là không còn gì đáng ngại nữa. Chẳng qua đứa trẻ này mới bao lớn hả, kẻ nào ra tay được?!”

“Ai nói không có?”, bác gái thổn thức nói, “Hôm qua lúc đứa nhỏ này ăn cơm, ông không nhìn thấy cảnh tượng kia đâu, ăn như hổ đói, giống như mấy ngày rồi không chạm qua cơm vậy, sáng sớm hôm nay thậm chí còn ăn quá no.”

“Bọn nhỏ bây giờ, đứa nào không phải dụ dỗ kêu ăn cơm cũng không chịu ăn nhiều thêm một chút. Cũng không biết rốt cuộc hai đứa trẻ này trước kia phải trải qua những ngày thế nào”, bác gái nói ra khó chịu trong lòng liền giảm bớt.

Bác sĩ vừa nghe, nói,” Tôi cũng kiểm tra đứa nhỏ này một chút a! Có gì khó chịu không.”

Bác sĩ kiểm tra qua một lần, phát hiện Tịch Chu cũng chỉ hơi suy yếu, nhưng không có chỗ nào khác không tốt, điều này cũng khiến cho ông yên lòng.

Khi dùng rượu thuốc xoa bóp cho Dụ Cảnh, tuy bác sĩ cố gắng nhẹ tay nhưng sợ hiệu quả không tốt, bác sĩ cũng dùng không ít lực. Cái này dùng trên người người lớn cũng không thiếu hít hai ngụm khí lạnh, nhưng đứa trẻ này vậy mà lại không rên một tiếng.

Tịch Chu đứng bên cạnh, nắm lấy tay Dụ Cảnh.

“Anh có đau không?”

“Không đau”, theo bác sĩ dùng sức, trên trán Dụ Cảnh xuất hiện mồ hôi lạnh nhưng vẫn vừa cười vừa nói.

Tịch Chu bĩu môi trong lòng, đứa nhỏ mới bây lớn, sao lại giống người lớn thế.

Mấy người có mặt ở đây cũng bị cảnh tượng này làm cảm động, cảm thấy tình cảm hai anh em này thật tốt.

“Máu bầm trên người này thì không có chuyện gì rồi”, bác sĩ dặn dò nói, “Nhưng vết bỏng này vẫn phải dưỡng kỹ, trước khi kết vảy cũng không thể dính nước, nếu nhiễm trùng có thể sẽ gặp phiền phức. Chẳng qua nhìn cái này sợ rằng sẽ để lại sẹo.”

“Con nhớ rồi, cảm ơn chú!”, Tịch Chu thanh âm non nớt nghiêm túc nói.

Bác sĩ vốn nói với bác gái, lại không ngờ rằng lại nghe thấy câu trả lời của Tịch Chu, không nhịn được cười, cúi người xuống vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, “Thật hiểu chuyện, việc chăm sóc anh trai giao cho con nhé!”

“Vâng, chú! Con nhất định sẽ chăm sóc anh trai thật tốt!”

Nhìn một đứa trẻ thân thể mũm mĩm vẻ mặt nghiêm túc, tất cả mọi người đều buồn cười.

Đưa bọn Dụ Cảnh về nhà, bác gái vẫn còn đang an ủi bọn họ, “Bọn con không cần phải lo lắng, tạm thời ở lại chỗ này của bác gái, chỗ dượng bọn con bọn bác nhất định sẽ xử lý tốt rồi đưa bọn con về, tuyệt đối sẽ không để bọn con chịu khổ nữa.”

Tịch Chu gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt mũm mĩm vô cùng khả ái, “Cảm ơn bác gái!”

Lúc trưa phải nấu cơm, hai đứa trẻ đều bu lại, bác gái còn tưởng là bọn họ thấy mới mẻ, ai ngờ một đứa giành việc nhóm lửa, một đứa khác đã chạy đi rửa rau rồi.

“Một mình bác gái có thể làm được, bọn con đi xem ti vi đi nhé!”, bác gái vội vàng nói.

“Bọn con có thể làm, bác gái yên tâm!”, Tịch Chu nâng cao giọng nói.

Bác gái không ngăn lại, chỉ đành để bọn họ ra tay hỗ trợ, thầm than một tiếng, hai đứa trẻ hiểu chuyện thế này thật khiến cho bà đau khổ trong lòng.

Sự thật chứng minh, hai đứa trẻ này ngược lại giúp được một tay thật, vừa nhìn liền thấy rất thuần thục.

Lúc ăn cơm, những người lớn lại khen Tịch Chu và Dụ Cảnh rất nhiều, nhưng nói sau này không cần bọn họ giúp, Tịch Chu ngoài miệng đồng ý thật tốt, nhưng quay đầu thì khi nấu cơm lại sáp đến gần.

Không chỉ vậy, Tịch Chu còn đặc biệt thành thạo tìm việc để làm, mấy người lớn vừa không chút ý một chút, hai đứa trẻ đã quét hết cả sân rồi. Vì vậy, ngay cả con dâu hơi hơi có chút ý kiến với hai đứa trẻ cũng đều cực kỳ yêu thích bọn nó.

Rốt cuộc Tịch Chu vẫn không phải là đứa trẻ tám tuổi, để cậu dựa dẫm mắc nợ người khác, trong lòng cậu cũng áy náy, làm nhiều việc hơn một chút trong phạm vi khả năng của bản thân thật ra khiến cậu có phần dễ chịu hơn.

Lúc đầu cậu không muốn cho tiểu thương viên(thương viên: người bị thương)ra tay, nhưng Dụ Cảnh cứ vừa nhìn thấy Tịch Chu làm việc thì thế nào cũng không chịu ngồi yên, bất kể Tịch Chu nói như thế nào cũng vô ích, Dụ Cảnh nói một câu, “Anh là anh trai, Chu Chu phải nghe lời anh trai nói.”

Tịch Chu quả thật bị thằng nhóc con này làm tức giận đến đau gan.

Thấy Dụ Cảnh nhúng tay vào, Tịch Chu vốn định làm việc khác sửng sốt đứng ngây ra đó, lỡ như khiến mấy vết thương trên người Dụ Cảnh nghiêm trọng hơn thì làm sao bây giờ?!

Buổi tối.

“Chu Chu đừng không quan tâm đến anh”, Dụ Cảnh nhìn một người đưa lưng về phía hắn, chứng tỏ rằng Tịch Chu đang rất khó chịu.

Tịch Chu không để ý.

“Chu Chu không quan tâm anh, trong lòng anh khó chịu”, Dụ Cảnh muốn ôm Tịch Chu vào trong ngực, “Đừng bỏ mặc anh được không?”

Đối với một đứa trẻ mười tuổi, Tịch Chu không có một chút khả năng chống cự nào, vừa nghe thấy giọng điệu trong lòng bị tổn thương kia, Tịch Chu lập tức buông vũ khí đầu hàng.

Hừ một tiếng liền tự giác làm ổ trong ngực hắn.

Dụ Cảnh nở nụ cười, cằm cọ cọ trên tóc Tịch Chu, cực kỳ thỏa mãn.

Hai ngày cứ thế trôi qua.

Trong hai ngày này, dượng Tịch Chu cũng không ít lần tới cửa muốn đưa họ về, hai người Tịch Chu vừa thấy hắn liền bỏ chạy khiến Đinh Học Cường tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói. Về phần người một nhà bác gái, bất kể là ai cũng thẳng thừng từ chối hắn, không để lại một chút đường sống nào.

“Bác gái, có thể để dì út đến đón bọn con không?”, Tịch Chu trắng mềm nói, hai đôi mắt to tựa như hai trái nho đen tràn đầy chờ mong, “Dì út rất tốt!”

Bác gái vỗ đầu một cái, sao lại quên mất Tề Tuệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.