Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 10: Chương 10: Đứa trẻ đi lạc (10)




Trong lòng Tịch Chu không nhịn được hồi hộp một cái, cả người lui về phía sau rụt lại một chút, “…anh, sao vậy?”

Dụ Cảnh trực tiếp vây cậu giữa mình và cửa, con ngươi như sao lúc này chứa ánh sáng lạnh, ẩn giấu vẻ tức giận.

Tịch Chu dựa chặt cửa, trong lòng bồn chồn, kéo khóe miệng nói, “…anh rốt cuộc làm sao vậy… anh như vậy khiến em có chút sợ hãi…”

Dụ Cảnh nhắm hai mắt lại, hít thở sâu một cái, đợi lần nữa mở mắt đã khôi phục dáng vẻ quân tử khiêm tốn trước kia, khí thế bén nhọn trên người biến mất không còn một mảnh. Hắn dịu dàng nói, “Không có chuyện gì, anh thấy em ra ngoài lâu, lo em bị cóng thôi.”

Tịch Chu thở phào nhẹ nhõm, không khí khẩn trương lúc nãy khiến cậu hơi bất an, “Em không sao, có mặc áo khoác ở ngoài mà, rất ấm áp.”

“Đây là?”, ánh mắt Dụ Cảnh dời đến phong thư màu hồng trên tay Tịch Chu.

Tịch Chu có chút đắc ý, giơ phong thư lên cao hứng nói, “Anh, đây là thư tình người khác đưa em, tuy chưa nhìn thấy vẫn không xác định được nhưng xem màu sắc này thì nhất định là phải. Có phải anh rất hâm mộ hay không? Có phải sức hút của em trai anh đặc biệt lớn hay không!”

Ánh mắt Dụ Cảnh có chút ám trầm, cười nói, “Ừ, Chu Chu giỏi nhất, anh rất hâm mộ.”

Hắn quả thật rất hâm mộ, vì sao người khác có thể quang minh chánh đại theo đuổi em trai hắn, vì sao người khác luôn mơ ước Chu Chu của hắn.

“Chẳng qua Chu Chu ngay lập tức sẽ thi đại học rồi, bây giờ không phải thời điểm để yêu sớm”, Dụ Cảnh cười lấy phong thư trong tay Tịch Chu ra, “Lỡ như ảnh hưởng đến thành tích thi đại học sẽ không tốt.”

Tịch Chu lập tức như đưa đám, nhìn thư tình trong tay Dụ Cảnh, cuối cùng đấu tranh một cái, “Anh, em không yêu sớm, có thể để em xem một chút hay không, đây chính là bức thư tình đầu tiên của em đó!”

Dụ Cảnh vươn một ngón tay lắc lắc với Tịch Chu, dịu dàng xoa đầu cậu, “Chuyện này không thể được, Chu Chu không phải em nói muốn một lòng một dạ ôn tập sao? Nếu như em nhìn nhất định sẽ phân tâm.”

Tịch Chu ũ rũ cúi đầu đi ngang qua Dụ Cảnh, “Em đi làm đề đây.”

Ánh mắt Dụ Cảnh cưng chiều, “Ừa, đi đi.”

Nhìn dáng vẻ Dụ Cảnh, Tịch Chu có thể xác định bản thân không có một chút khả năng nhỏ nhoi nào lấy lại thư tình, chỉ có thể ngoan ngoãn trở về làm bài tập.

Ánh mắt nhu hòa của Dụ Cảnh theo bóng dáng Tịch Chu biến mất dần tan hết, đen sâu xa. Hắn cầm phong thư kia đi lại ban công, nhìn chằm chằm nó hồi lâu, cuối cùng vẫn dùng ngón tay thon dài mở nó ra.

Nét chữ thanh tú viết ra tình cảm yêu mến ngây ngô mà ngọt ngào, ngây thơ mà tốt đẹp.

Dụ Cảnh có thể từ nét chữ ngay ngắn sạch sẽ này tưởng tượng ra chủ nhân của bức thư tình chắc là một cô bé xinh đẹp ngoan ngoãn… đứng cạnh Chu Chu của hắn hẳn là xinh đẹp giống như một bức tranh.

Ngón tay thon dài có lực bỗng nhiên dùng sức, nhào nặn giấy viết thư xinh đẹp thành một cục, độ mạnh yếu như xuyên thấu từ đáy lòng ra, giống như xé rách.

Dụ Cảnh cười khổ, hắn có tư cách gì?

Chẳng qua, bây giờ Chu Chu còn nhỏ, hắn có thể bảo vệ cậu mấy năm. Ánh mắt Dụ Cảnh đen trong nháy mắt, khẽ cười xé tan thư kia thành từng mảnh, bay bổng rắc trên mặt đất.

Tịch Chu đối với việc mình không thể đọc thư tình có chút oán niệm, chẳng qua sau khi làm một đề bài liền quên chuyện đó không còn một mảnh.

Lúc ăn cơm tối, ăn sủi cảo được Dụ Cảnh gói, Tịch Chu suýt chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi, dựng thẳng ngón cái khen, “Tài nấu nướng của anh thật sự là quá tuyệt vời!”

“Chẳng qua nếu em đi học sẽ không được ăn cơm anh nấu nữa”, Tịch Chu khóc không ra nước mắt, “Anh không biết cơm trường học khó ăn bao nhiêu đâu!”

“Vậy hôm nay ăn nhiều một chút”, ánh mắt Dụ Cảnh dịu dàng như nước.

“Ừa”, Tịch Chu liên tục gật đầu, chỉ lên tiếng, nhanh chóng bắt đầu ăn cơm tiếp. Cũng không biết Dụ Cảnh lớn lên như thế nào, chẳng những học giỏi, ngay cả tay nghề nấu cơm cũng tốt không chỗ chê, quả thật không có thiên lý.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, Tịch Chu thu thập cặp sách trở về trường học. Trước khi đi, Dụ Cảnh ôm Tịch Chu vào lòng, “Có chuyện gì phải nhớ gọi điện cho anh.”

“Biết rồi”, Tịch Chu cười đến mặt mày cong cong, “Em biết anh luyến tiếc em, nếu như nhớ em anh liền nhắn tin, em nhìn thấy nhất định sẽ len lén gọi về cho anh!”

“Được”, Dụ Cảnh vuốt gò má Tịch Chu, ánh mắt chuyên chú mà dịu dàng, nhìn Tịch Chu bắt đầu có chút không được tự nhiên, “…anh?”

Dụ Cảnh nhìn chằm chằm đôi môi khẽ mở của Tịch Chu, ánh mắt dừng lại hồi lâu rồi dời đi, ấn xuống một cái hôn lên trán cậu, “Đến trường nhớ kỹ phải chăm sóc tốt bản thân.”

“Được! Anh cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt!”

Sau khi Tịch Chu trở về trường học liền khua chuông gõ mõ [1] tiến vào học tập. Bởi vì bây giờ là giai đoạn cuối cùng của nhiệm vụ rồi, sao Tịch Chu có thể để bản thân thất bại ở đây được, ép buộc bản thân dậy sớm ngủ trễ, huyền lương thứ cổ [2]. Thức khuya dậy sớm suốt từ năm giờ sáng đến mười một giờ đêm quả thật làm cậu muốn hộc máu, bạn học xung quanh đều lấy cậu làm gương, bầu không khí trong lớp dĩ nhiên bị Tịch Chu đẩy lên cao độ. Giáo viên quả thật vui không thấy mắt, liên tục biểu dương Tịch Chu.

([1] Khua chuông gõ mõ: chỉ bầu không khí khẩn trương, căng thẳng trước một sự kiện mang tính cộng đồng nào đó. [2] Huyền lương thứ cổ: câu tục ngữ này có một điển tích, nhưng nói ngắn gọn là treo đầu lên trần nhà, hồi xưa người ta nghĩ ra cách này để ngủ gật khi học bài thì bị dây kéo tỉnh lại.)

Trong lòng Tịch Chu đau khổ, người khác không thi đậu đại học thì tối đa là sau này lựa chọn công việc kém chút, bản thân cậu nếu không thi đậu đại học thành phố A, đây là chuyện liên quan đến tính mạng đó! Đao đã kê lên cổ rồi, cậu có thể không cố gắng học tập cho giỏi sao?

Nửa năm cứ thế trôi qua, thời tiết chuyển từ đông sang hạ, cuối cùng Tịch Chu cũng nghênh đón kỳ thi đại học.

Ba ngày thi đại học trường Tịch Chu vẫn không nghỉ, chẳng qua đã học xong rồi, đang vào giai đoạn tự do ôn tập. Dụ Cảnh về nhà trước thời hạn, ba ngày vẫn giữ bên ngoài phòng thi, dưới trời nắng chói chang, bóng hình thon dài mạnh mẽ, rắn rỏi cực kỳ nổi bật. Xung quanh đều là các bậc phụ huynh, một mình Dụ Cảnh như một minh tinh nổi tiếng, cả người mang theo khí chất đặc biệt.

“Cậu cũng ở đây chờ thí sinh sao?”, một người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi nhiệt tình hỏi.

Dụ Cảnh gật đầu, “Em trai tôi là thí sinh.”

“Cũng không biết bây giờ bọn nó thế nào”, người đàn ông trung niên lo sợ bất an, “Dáng vẻ các bậc phụ huynh đợi bên ngoài cũng không dễ dàng, bọn nó thi một lần chúng ta gấp gáp một lần. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào, lo lắng cho em trai cậu không?”

Dụ Cảnh cười gật đầu.

Thật sự rất có chút bận tâm, người đàn ông trung niên luôn tìm đề tài câu chuyện muốn phân tán sự chú ý của mình một chút, Dụ Cảnh thỉnh thoảng đáp lại một tiếng. Lực chú ý của các phụ huynh vẫn không rời khỏi cửa trường thi, tiếng chuông nộp bài vang lên, bất kể là ngồi trong xe hay đang dựa vào chỗ bóng mát đều đứng lên, không chớp mắt tìm kiếm ở cửa trường thi.

Thân thể Dụ Cảnh cũng căng thẳng khó có thể nhận ra.

“Anh!”, Tịch Chu vừa ra khỏi trường thi đã thấy Dụ Cảnh, anh cậu đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà, ánh mắt đầu tiên liền chú ý tới.

“Thi sao rồi?” Dụ Cảnh nhận túi kiểm tra trong tay Tịch Chu, đưa cho cậu một chai trà xanh.

Tịch Chu vặn mở nắp chai liền ừng ực ừng ực uống, uống vài ngụm miệng vừa cười vừa nói, “Cũng không tệ lắm, coi như là phát huy bình thường. Em nói với anh, anh, ở trong trường thi em không dám uống miếng nước nào, rất sợ một hồi luống cuống đi WC.”

Tịch Chu ném chai nước đã uống xong vèo một cái vào trong thùng rác, gào môt tiếng ôm lấy Dụ Cảnh bắt đầu nhảy nhót, kích động gào khóc nói, “Cuối cùng em đã thi xong rồi!”

Dụ Cảnh thấy dáng vẻ Tịch Chu vui mừng cũng không tự chủ lộ ra một nụ cười, “Chu Chu vất vả rồi, sau khi trở về nghỉ ngơi thật tốt.”

Hai năm trước đều là Dụ Cảnh nghỉ, Tịch Chu vẫn đi học như cũ. Lần này thi xong, Tịch Chu ngược lại không có chuyện gì nữa, Dụ Cảnh lại phải chạy về đi học.

“Em trai bảo bối kia của cậu thi thế nào rồi?”, thấy Dụ Cảnh về, bạn cùng phòng của hắn là Giả Khoan vừa chơi trò chơi vừa nói.

“Cũng không tệ lắm”, thanh âm Dụ Cảnh dịu dàng.

“Chậc chậc”, động tác trên tay Giả Khoan không ngừng, một mặt nói với Dụ Cảnh, “Mỗi lần nhắc đến em trai cậu cậu giống như biến thành người khác vậy, dịu dàng nha, tớ nhìn đến nổi da gà. Nếu để cho đám nữ sinh thích cậu của khoa chúng ta thấy bộ dạng cậu bây giờ, còn không phát điên sao.”

“Được rồi, không phải hè này tập đoàn Cố thị tuyển thực tập sinh sao”, Giả Khoan đánh xong một ván, buông chuột ra, ngồi ngay ngắn hỏi Dụ Cảnh, “Cậu có dự định đi thử một chút không?”

Dụ Cảnh suy tư trong nháy mắt, gật đầu.

Khi Dụ Cảnh nhận được thông báo thực tập, kết quả của Tịch Chu cũng được công bố, một trăm ba mươi điểm vượt qua điểm chuẩn, chỉ kém trạng nguyên tỉnh thi đại học cùng bọn họ ba điểm.

Tịch Chu ôm điện thoại khóc lóc kể lể với Dụ Cảnh, “Vẫn thua ba điểm! Nếu em thi nhiều hơn ba điểm là có thể làm trạng nguyên rồi, tên có thể được thông báo toàn tỉnh!”

“Chu Chu rất muốn nổi tiếng hả?”, Dụ Cảnh ngạc nhiên nói.

“Cũng không phải vậy”, Tịch Chu bĩu môi, “Em chỉ cảm thấy đáng tiếc thôi, anh nói em huyền lương thứ cổ một thời gian dài như vậy, nếu như không thể ôm danh trạng nguyên đại học về, khiến cho những trạng nguyên đại học lúc trước xấu mặt a! Anh xem nếu em lấy được danh hiệu trạng nguyên, khi người khác nói với anh nhất định phải nói là, haiz cậu xem, đó không phải là anh trai của trạng nguyên sao!”

Tịch Chu cười hì hì, cho dù hiện tại Dụ Cảnh cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng dáng vẻ cười đến hai mắt lấp lánh của Tịch Chu, “Bây giờ Chu Chu cũng đã khiến anh rất tự hào rồi, chờ em nhập học, chúng ta đã học cùng một trường rồi.”

Tịch Chu lập tức từ trên giường lật dậy, càng nghĩ càng hưng phấn, “Đúng, hai anh em chúng ta đều học đại học tốt nhất toàn quốc, nói ra nở mày nở mặt đó!”

“Chu Chu muốn đến tham quan trường học tương lai của mình trước không?”, Dụ Cảnh cười hỏi.

“Được!”, Tịch Chu lập tức đồng ý, chẳng qua rất nhanh lại buồn rầu nói, “Tạm thời còn chưa được, đám kia trong lớp em giao hẹn tuần sau cùng nhau ăn cơm chia tay, chúc mừng thoát khỏi biển khổ. Nếu như đến chỗ đó của anh trước cũng quá dằn vặt, còn phải gấp gáp trở về, bằng không chờ em theo bọn họ tụ tập xong rồi đến?”

Tay cầm điện thoại di động của Dụ Cảnh nắm chặt lại, “Chu Chu muốn đi ăn với bạn cùng lớp?”

“Ừa!”

“Nhớ kỹ không được uống rượu, về nhà sớm”, Dụ Cảnh vừa cười vừa nói, nhưng đôi mắt một mảnh ám trầm.

Hắn còn nhớ rõ bức thư tình đó, nói là sau khi Tịch Chu thi đại học xong sẽ trả lời. Nếu như ở bữa tiệc cô bày tỏ với Tịch Chu, cô gái ưu tú như vậy, Chu Chu có từ chối không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.