Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 6: Chương 6: Đứa trẻ đi lạc (6)




Tịch Chu ra hiệu Dụ Cảnh đóng cửa lại.

“Tiểu Chu muốn nói gì với dì út?”, Tề Tuệ khom người xuống nói với Tịch Chu.

Tịch Chu tỏ vẻ bí mật ra hiệu Tề Tuệ ghé tai lại.

Nhìn điệu bộ cháu ngoại trai nhà mình, Tề Tuệ buồn cười, phối hợp kề sát tai lại.

“Dì út, con nói với dì nè, dượng rất hư hỏng!”, Tịch Chu nhỏ giọng nói.

Trong bụng Tề Tuệ căng thẳng, kéo Tịch Chu qua bắt đầu kiểm tra trên dưới, “Có phải dượng con lại đánh các con hay không!”

“Không phải!”, Tịch Chu vội vàng nói.

Tề Tuệ thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng con và anh thấy dượng đánh người khác!”, Tịch Chu lòng đầy căm phẫn, “Dì kia kêu rất thê thảm!”

“Dượng con còn đánh phụ nữ?”, sắc mặt Tề Tuệ cứng đờ.

Đầu nhỏ Tịch Chu nặng nề gật đầu chỉ trọng điểm, “Cũng không phải vậy, dượng lột quần áo dì kia ra đánh, cực kỳ đáng ghét! Dì út dì phải cẩn thận nói chuyện với dượng một chút, thầy giáo nói đánh người là không đúng!”

Tề Tuệ căn bản không nghe rõ phía sau Tịch Chu nói gì, cả người đều ngẩn ra.

Cô nắm cánh tay Tịch Chu có chút chặt, “Tiểu Chu, con nói với dì út, con gặp dượng… đánh người ở đâu?”

Khi Tề Tuệ nói ra hai chữ “Đánh người”, cực kỳ khó chịu.

“Dì út dì thả lỏng chút, Chu Chu đau rồi”, Dụ Cảnh mất hứng kéo Tề Tuệ ra.

Lúc này Tề Tuệ mới phát hiện đã nắm tay cháu ngoại trai đến đỏ.

“Gần đây buổi tối dượng không về nhà, con và anh muốn biết dượng làm gì nên lén đi theo phía sau dượng”, Tịch Chu đắc ý nói, giống như mình vừa thực hiện công lao to lớn gì đó, “Sau đó thấy dượng đi vào căn nhà ở đầu thôn tây, hai người trần truồng đánh nhau!”

“Dì kia bị dượng đánh rất thảm, đau đến hô to!”

Đợi “ngây thơ” nói xong, Tịch Chu sắp xấu hổ đến chết.

Cơ thể Tề Tuệ loạng choạng một cái, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.

“Dì út dì sao vậy?”, Dụ Cảnh thấy tình trạng Tề Tuệ không ổn, nhanh chóng đỡ cô.

Trong chốc lát Tề Tuệ trở lại bình thường, nhìn về phía Tịch Chu, “Dượng con bắt đầu không về nhà vào buổi tối từ bao giờ?”

“Từ khi dì út trở về lần trước, dượng đều ăn xong cơm tối liền ra ngoài.”

Tề Tuệ nắm tay thật chặt, đôi mắt đen dường như ngay cả ánh sáng cũng không nhìn thấy.

“Rầm rầm rầm!”, vài tiếng đập cửa thật to.

“Tề Tuệ em còn không quay về đi mà chờ cái gì! Lời ở đâu ra mà nói với hai thằng nhóc nhiều vậy!”, Đinh Học Cường quát.

Tuề Tuệ hít thở sâu một cái, cố gắng khiến cho vẻ mặt của mình bình tĩnh trở lại, “Đi ngay đây.”

Cô mở cửa bước ra ngoài, “Học Cường, không phải lần trước em về đưa anh năm nghìn sao, anh xài cho bọn Tiểu Chu Tiểu Cảnh bao nhiêu rồi?”

Đinh Học Cường lộ vẻ bực bội, “Em lo chuyện này làm gì, em muốn kiểm tra sổ sách với anh đúng không?!”

“Tốt, sau khi có hai thằng nhóc con này ngay cả tôi cô cũng không tin rồi, đây là chuyện phụ nữ có chồng nên đếm xỉa sao?”, Đinh Học Cường nổi giận đùng đùng.

Tề Tuệ lạnh lùng nhìn hắn một cái, khiến cho Đinh học Cường không nhịn được bất an.

“Em nói với bọn Tiểu Cảnh hai câu rồi đi liền”, nói xong Tề tuệ xoay người bước vào.

Đinh Học Cường bị nhốt bên ngoài, trong lòng tràn đầy tức giận, vốn định trực tiếp đạp cửa đi vào, kết quả cuối cùng vẫn nhổ một cái trên mặt đất rồi trở về phòng.

“Tiểu Cảnh, Tiểu Chu”, Tề Tuệ xoa đầu hai người, “Chuyện hôm nay nói với dì út đừng nói ra ngoài được không?”

Cả hai đứa nhỏ đều gật đầu, “Dì út yên tâm, nhất định bọn con không nói ra đâu!”

“Dì đi đây, các con nhớ học cho giỏi đó.”

—-

“Chu Chu em sao vậy?”, Dụ Cảnh hỏi.

Tề Tuệ đã đi một lúc lâu, Tịch Chu vẫn vẻ mặt suy tư đứng tại chỗ.

Tịch Chu lắc đầu, dùng thanh âm chỉ mình có thể nghe được nói lầm bầm, “Dì út cũng không thể cứ như vậy mà đi chứ…”

Sự thật chứng minh, Tề Tuệ rõ ràng không tính như vậy.

Vào ban đêm, sau khi bọn họ cơm nước xong, Đinh Học Cường vẫn ra ngoài như cũ.

Chờ thêm không lâu sau, Tịch Chu liền nghe bên ngoài có tiếng động.

“Ngoài kia sao vậy?”, Dụ Cảnh kỳ lạ nói.

Trực giác Tịch Chu cho rằng có liên quan đến Tề Tuệ, kéo tay áo Dụ Cảnh, vẻ mặt chờ mong nói, “Anh, chúng ta đi xem một chút đi!”

Dụ Cảnh khẽ nhíu mày, “Nhưng bây giờ đã khuya lắm rồi.”

“Không sao đâu, chúng ta đi xem một chút rồi về ngay!”, Tịch Chu cam đoan nói, còn chưa đợi Dụ Cảnh trả lời đã kéo hắn chạy ra khỏi cửa.

Trên đường có vài người cũng đến xem náo nhiệt.

“Chú, chuyện gì vậy?”, Tịch Chu kéo ống tay áo một người hỏi.

Người nọ vừa định nói gì đó, sau khi thấy rõ dáng dấp Tịch Chu liền ngượng ngùng sửa lại, “Chú cũng không biết. Bây giờ là mấy giờ rồi, sao các con còn chưa về ngủ đi?”

“Bọn con về ngay đây”, Tịch Chu nói.

Lúc trước vẫn chỉ là cảm giác, hiện tại ngược lại Tịch Chu có thể khẳng định chuyện này liên quan đến Tề Tuệ và Đinh Học Cường.

Theo bọn Tịch Chu đến gần, thanh âm bảy mồm tám mỏ chõ vào càng lúc càng lớn. Tịch Chu kéo Dụ Cảnh chen vào trong đám người, thấy một người phụ nữ trung niên đang ôm Tề Tuệ an ủi.

Còn Tề Tuệ thì đang khóc lớn.

“Đừng khóc, mọi người nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô!”

Tịch Chu còn muốn nhìn tiếp một chút, ai ngờ bác gái Trương lúc trước từng chăm sóc bọn họ cũng ở đây, lanh mắt thấy hai người bọn họ, không nói hai lời dẫn bọn họ về.

“Bác gái, dì út sao vậy?”, Tịch Chu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.

“Không có gì đâu, con nít đừng để ý những chuyện này, nhanh về ngủ đi!”

Bởi vì thân thể trẻ con nên Tịch Chu bất đắc dĩ phát hiện mình không dò hỏi nghe ngóng được gì, những người lớn cũng không muốn nói việc này cho bọn họ biết.

Bác gái đưa hai anh em Tịch Chu về lấy chút quần áo và sách giáo khoa liền trở về nhà bác gái.

“Bác gái nhớ bọn con rồi, bọn con ở nhà bác gái trước, hai ngày nữa dì út bọn con sẽ đón bọn con về.”

Ở lại nhà bác gái hai ngày, trong thời gian này Tịch Chu chỉ nghe trộm tiếng người lớn nói chuyện phiếm vụn vặt đã biết cơ bản chuyện gì vừa xảy ra.

Ngay ngày hôm đó dì út đã bắt gian hai người Đinh Học Cường tại giường, còn hô to huyên náo khiến hàng xóm láng giềng chạy lại đều thấy được cảnh tằng tịu của hai người.

Tuy hai người chỉnh sửa quần áo lại rất nhanh nhưng có không ít thôn dân đã nhìn thấy.

Mà sau khi dì út khóc một hồi liền định ly hôn với Đinh Học Cường, nhưng Đinh Học Cường lại sống chết không đồng ý.

Qua hai ngày nữa, bọn Tịch Chu mới được dì út dáng vẻ tiều tụy đón đi.

“Sau này học trường trong trấn được không?”, Tề Tuệ hỏi.

“Sao cũng được cả, đều nghe dì út”, Tịch Chu trả lời, ôm lấy Tề Tuệ, “Dì út, con nghe nói dì ly hôn với dượng, chuyện này vô cùng tốt, dượng là kẻ hư hỏng, dì ở cùng một chỗ với ông ấy không tốt.”

Trên gương mặt tái nhợt của Tề Tuệ lộ ra một nụ cười, “Tiểu tinh quái!”

Sau khi được hai đứa trẻ đồng ý, Tề Tuệ mang theo hai cô con gái cùng nhau đến nhà ở trấn trên của bọn Tịch Chu.

Trong khi lo chuyện đi học cho bốn đứa bé, Tề Tuệ cũng vẫn luôn vội vàng chuyện ly dị.

Bởi vì chuyện này huyên náo quá lớn, Đinh Học Cường không có chút đường sống để giãi bày, dưới sự can thiệp của ủy ban thôn, Đinh Học Cường không thể không đồng ý ly hôn.

Nhưng Đinh Học Cường lại có một điều kiện, gã yêu cầu chia đôi tài sản, trong đó bao gồm tiền bồi thường của cha mẹ Dụ Cảnh.

Sau khi Đinh Học Cường mở miệng nói những lời này, Tề Tuệ lần nữa có nhận thức mới về trình độ không biết xấu hổ của hắn.

Kỳ thật sau khi Tề Tuệ nhận được tiền bồi thường, Đinh Học Cường đã nhiều lần bảo cô đưa tiền cho mình giữ, mặc dù bình thường Tề Tuệ đều nghe theo Đinh Học Cường chủ một nhà này nhưng cô vẫn có nhận biết nhất định với nhân phẩm của Đinh Học Cường. Cô rất nghi ngờ sau khi Đinh Học Cường lấy được tiền sẽ trực tiếp nuốt luôn cho nên căn bản không đồng ý.

Sau khi Đinh Học Cường tỏ ý hai anh em Dụ Cảnh quá mức gầy yếu, cần chút tiền đặt mua ít đồ cho bọn họ, bồi bổ thân thể, Tề Tuệ cũng chỉ cho hắn năm nghìn.

Hiện tại xem ra tiền này nếu không rơi vào trong miệng hắn thì cũng là bị lừa bịp rơi vào trên đầu kẻ kia rồi.

Ngẫm lại liền chán ghét hoảng sợ.

“Tài sản phải chia đều, nhưng tiền bồi thường này ông đừng nghĩ đến”, nhân viên làm việc là một phụ nữ trung niên, lúc này đang khinh bỉ nhìn Đinh Học Cường, “Đó là tiền bồi thường cho cái chết của ba mẹ bọn Dụ Cảnh, ông cũng dám nói muốn, cũng không sợ bị thiêu chết.”

Vốn Đinh Học Cường còn muốn ồn ào, nhưng thôn dân quan tâm chuyện này thật sự rất nhiều, mỗi người một ngụm nước miếng cũng suýt chút nữa dìm chết hắn, cuối cùng hắn chỉ có thể ảo não rời khỏi.

Lúc đầu Tề Tuệ còn chuẩn bị đánh một trận ác liệt giành quyền nuôi dưỡng hai cô con gái với Đinh Học Cường, nhưng không ngờ Đinh Học Cường cực kỳ dứt khoát từ bỏ, “Chỉ là hai thứ thua lỗ, nhanh đem đi đi!”

Cũng may từ nhỏ hai cô bé không có tình cảm gì với ba mình, chỉ có sợ hãi nên sau khi biết ba mẹ mình ly dị hai đứa cũng không đau lòng, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Cuộc sống của ba mẹ Tịch Chu lúc còn sống ở trong trấn xem như không tệ, tuy trong nhà không có tiền bạc gì nhưng lại có ba phòng ngủ một phòng khách, tuy lắp đặt thiết bị cực kỳ đơn giản nhưng may là còn có thể dùng.

Ban đầu là Dụ Chu và Dụ Cảnh mỗi người một phòng, ý kiến của dì út là cứ giữ nguyên hiện trạng như thế, để cho hai chị em nhà họ Đinh ở phòng còn lại, bản thân mình thì ở phòng khách.

“Dì út dì đừng ở phòng khách, con và Chu Chu ở chung một phòng”, Dụ Cảnh nói.

Tịch Chu tán thưởng nhìn hắn, cũng theo sát nói, “Dì út, con muốn ở chung phòng với anh, không có anh con không dám ngủ.”

Dì út không đồng ý, vốn mình và hai cô con gái đã ở nhờ nhà bọn Tịch Chu, sao có thể để cho hai tiểu chủ nhân chịu oan ức được.

“Dì út, con nói thật đó!”, Tịch Chu kéo tay Tề Tuệ lắc lắc, mềm giọng nói, “Con không muốn xa anh!”

Tề Tuệ còn muốn từ chối, Tịch Chu liền òa một cái khóc lên, ôm Dụ Cảnh không muốn buông tay, trong miệng luôn kêu “Anh ơi”.

Dụ Cảnh nghe đến lòng đau như bị nhéo một cái, giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Chu không ngừng an ủi, “Chu Chu đừng khóc, anh sẽ không rời xa em.”

Tề Tuệ không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa mềm mại.

Tuy hai đứa bé còn nhỏ nhưng đã biết đau lòng người khác rồi.

“Xấu hổ xấu hổ, đã lớn thế nào rồi mà còn khóc nhè! Thật mất mặt!”, chờ sau khi dì út đi nấu cơm, Đinh Ngữ Cầm khinh bỉ nói với Tịch Chu.

Gương mặt vốn dịu dàng đối với Tịch Chu của Dụ Cảnh lập tức lạnh xuống, “Chị lặp lại lần nữa thử xem?”

Mặc dù Dụ Cảnh không lớn nhưng khí thế trên người lại hết sức kinh người, lúc này hắn vừa làm mặt lạnh, Đinh Ngữ Cầm đã nhanh chóng sợ đến ngay cả một lời cũng không thể thốt ra khỏi miệng.

Lắp bắp một tiếng sau đó liền nén nước mắt chạy đi.

“Oa oa”, ánh mắt Tịch Chu nhìn Dụ Cảnh tràn đầy thán phục, “Anh thật lợi hại! Đinh Ngữ Cầm hung hãn như vậy cũng bị anh dọa chạy!”

Dụ Cảnh nhéo nhéo gò má Tịch Chu, ánh mắt ấm áp khiến Tịch Chu như mộc xuân phong*, “Chu Chu lợi hại nhất.”

(*như mộc xuân phong: ý chỉ tâm trạng vui vẻ thoải mái)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.