Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 82: Chương 82: Duyên trong mộng (5)




Thiếu niên nho nhỏ đã dần trưởng thành, tướng mạo tuấn tú, chỉ là trên người luôn luôn có khí chất lạnh lùng quẩn quanh, dường như đã thoát ly trần thế, kháng cự người khác nghìn dặm. Con bạch hổ bên người hắn cũng đã thành niên, cơ thể uy vũ khí thế lẫm liệt, một cái giẫm nhẹ tại chỗ đã khiến cho các sinh linh trong rừng co rụt lại, run lẩy bẩy.

Tịch Chu ngồi trên một nhánh cây to khỏe trong rừng, hai chân hơi đong đưa, nhìn thanh niên hắc y ngồi xếp bằng trên giường đá phía dưới, quanh người bắt đầu tuôn ra linh khí, khiến không khí trong không gian xung quanh sinh ra một chút dao động và trở nên méo mó. Tịch Chu có chút ngẩn ngơ, từ khi bắt đầu đi vào giấc mộng đến nay cuối cùng đã bao lâu trôi qua rồi? Cậu tận mắt nhìn thấy đứa bé này trưởng thành đến dáng dấp hiện tại, vừa nghĩ đã cảm thấy vô cùng thân thiết ấm áp.

Lúc Tịch Chu còn đang lơ đãng, thanh niên hắc y trên giường đá đã chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi bắn ra một đạo lệ mang, oành một tiếng, đại thụ che khuất bầu trời phía trước bị chặt ngang thân, đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, thân cây ngã về phía hắn giống như bị một cự lực nâng lên, vững vàng đặt bên cạnh.

“Tu vi lại có tiến bộ sao?” Tịch Chu không nhịn được hỏi.

“Ừm.” Thanh niên hắc y gật đầu.

Bạch hổ uy vũ canh giữ bên cạnh thanh niên lười biếng ngẩng đầy lên, thấy hắn liếc mắt nhìn lập tức lại chôn đầu vào hai chi trước nhắm mắt lại. Thỉnh thoảng chủ nhân của nó sẽ lẩm bẩm một mình, từ lâu nó đã quen rồi.

“Chừng nào có thể tiến vào kỳ Kim Đan?” Tịch Chu cúi đầu nhìn hắn, nhưng không có ý muốn nhảy từ trên cây xuống.

“Đoán chừng mười năm.” Con ngươi đen như mực đối diện với ánh mắt của Tịch Chu.

Tịch Chu đung đưa chân một trận, mất tự nhiên dời mắt đi. Cậu đã đi theo một người một hổ này khá lâu rồi, cũng đã biết chỗ kỳ lạ trong mộng cảnh này, tu chân đại đạo, vì cầu trường sinh. Một cú đánh có thể phá núi cắt sông, tu sĩ Kim Đan còn có thể hủy thành diệt quốc.

Chỉ vừa thoáng suy nghĩ, tiếp tục nhìn xuống dưới, thanh niên hắc y đã xoay người đi, gió mát thổi qua, vạt áo hơi lay động. Tịch Chu biết hắn đang chờ mình, thân thể cậu khẽ động liền nhảy xuống khỏi cây. Quả nhiên chân cậu vừa chạm đất, thanh niên liền bắt đầu đi, hai người vẫn duy trì khoảng cách năm bước, không nhiều không ít.

Đi chưa được bao lâu, Tịch Chu đã cảm nhận được cảm giác bị lôi kéo quen thuộc, trong lòng cậu hiểu rõ, thoáng nhìn về phía trước, thanh niên hắc y cũng xoay người lại, đôi mắt đen từ trước đến nay đều bình tĩnh cuối cùng cũng có một tia dao động. Tịch Chu chỉ thấy hắn mở miệng nói gì đó, bên tai lại không nghe rõ, trước mắt nhoáng lên, cảnh tượng xung quanh liền thay đổi.

Vẫn là thư phòng quen thuộc kia, vẫn là gương mặt nọ, chỉ là khí chất đã khác nhau một trời một vực.

“Văn Hành” Tịch Chu nhẹ giọng mở miệng.

Khuôn mặt nam nhân mặc hoa phục khẽ thay đổi, nhấc chân lên, rồi lại dừng ở giữa không trung, chần chừ hồi lâu, cuối cùng giẫm bước ra ngoài, “Trong giấc mộng của ta có ngươi, bầu bạn nhiều năm.”

Tịch Chu không nhịn được cười, “Đúng vậy.”

Cậu đi tới bên cạnh nam nhân mặc hoa phục, nhéo má hắn một cái, “Ngươi hiện tại và khi đó thật sự có chút khác biệt, bây giờ tuy cũng không nói nhiều, nhưng vẫn tốt hơn trước kia thấy rõ.”

Cơ thể nam nhân mặc hoa phục cứng đờ, vô thức muốn lui lại, nhưng lại đột ngột ngừng, lỗ tai ửng đỏ.

“Ngươi có biết rốt cuộc trong mộng là chuyện gì xảy ra không?” Tịch Chu thả tay ra, xoay người ngồi lên cái ghế gần nhất, ánh mắt lại không rời khỏi.

“Không biết” Văn Hành lắc đầu, có chút mờ mịt nói, “Mặc dù chỉ là mộng, nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc, giống như thật sự đã từng trải qua.”

Tịch Chu nghe vậy hơi đảo mắt, không chỉ mình Văn Hành, ngay cả cậu cũng có cảm giác như thế. Tuy chỉ đứng ngoài quan sát nhưng có thể thấy được đó là sinh hoạt thật sự. Lại liên tưởng tới con bạch hổ cực kỳ giống hệ thống đó, Tịch Chu cảm thấy, có lẽ về mặt nào đó giấc mộng ngắn kia quả thật là kiếp trước của Văn Hành và hệ thống.

“…” Văn Hành hé miệng muốn nói gì đó.

Tịch Chu cảm nhận được, nhìn về phía hắn, “Sao thế?”

“Ngươi… ở đâu?” Có lẽ đã nghĩ thông, Văn Hành bình tĩnh lại, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tịch Chu.

Đầu tiên Tịch Chu sửng sốt một chút, sau đó hiểu rõ ý Văn Hành muốn hỏi trong hiện thực cậu ở nơi nào.

Cậu cười khẽ một tiếng, “Trong mộng của ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.