Ra ngoài không phải là chuyện gì quan trọng, nhưng nhưng nếu đích đến của Kiều Sưởng là đại học Y thì rất nguy hiểm.
Tiểu Kim biết trong trường có biết bao nhiêu người là người hâm mộ của Kiều Sưởng, cho dù anh có cải trang giả dạng thì tỉ lệ bị phát hiện cũng cực kỳ lớn, lỡ như bị phát hiện mà cùng nhau xông tới…
Tiểu Kim nhức đầu không thôi, hắn căn bản không dám tưởng tượng cảnh tượng kế tiếp!
Nhỡ mà xảy ra chuyện gì, hắn phải báo cáo với công ty thế nào!
“Anh Sưởng, anh đi một mình quá nguy hiểm.” Tiểu Kim vội vàng sốt ruột khuyên nhủ, “Nhất định em sẽ nhanh chóng tìm ra người kia, nếu không thì anh chờ tin tức của em trước?”
“Tôi biết cách làm của tôi mang đến cho cậu không ít phiền phức, thật sự xin lỗi.”
Tiểu Kim nào dám để Kiều Sưởng xin lỗi hắn, vội vàng xua tay.
“Em ấy rất quan trọng với tôi” Kiều Sưởng chậm rãi nói, trên gương mặt tuấn lãng như điêu khắc có nghiêm túc khác bình thường, “Tôi muốn nhanh chút tìm thấy em ấy.”
Một câu vô cùng đơn giản, Tiểu Kim không còn cách nào liền đồng ý, nhưng cũng không dậy nổi một tia tâm tư kháng nghị.
“Vậy được rồi” Tiểu Kim uể oải nói, “Nhưng ra ngoài em phải đi cùng với anh.”
Hóa trang là một môn cực kỳ có (ý nghĩa) kỹ thuật, có thể không để lại lại dấu vết mà điều chỉnh khuôn mặt của một người một chút, thoạt nhìn giống như biến thành một người khác.
Thân là một diễn viên, tố chất cơ bản của Kiều Sưởng là khiến bản thân thoạt nhìn không giống bình thường, chẳng qua chỉ điều chỉnh tư thế của mình một chút, ảnh đế Kiều Sưởng liền cẩn thận tỉ mỉ biến thành một thanh niên năng nổ tràn đầy sức sống.
Ra khỏi cửa, Kiều Sưởng đổi một thân đồ thể thao, trên đầu còn đội nón che nắng, ngay cả kính râm ngụy trang và khẩu trang cũng không mang.
Vốn Tiểu Kim còn muốn nhắc nhở Kiều Sưởng một chút, sau khi thấy anh lộ ra nụ cười xán lạn với mình, lập tức nuốt tất cả vào lại.
Bộ dạng bây giờ của Kiều Sưởng, cho dù đi trong đám người cũng không nhận ra anh, tối đa chỉ cảm thấy một người dáng dấp tương tự mà thôi.
—
Hai ngày nay vì đại học Y có một nhóm sinh viên đại học từ Nhật tới giao lưu nên trong trường náo nhiệt hơn bình thường hai phần.
Đối với người nước ngoài thật ra không có gì mới lạ, đặc biệt là quốc gia này có chút thâm cừu đại hận khó có thể tiêu tan với bọn họ. Tuy thời gian trôi qua đã lâu nhưng vướng mắc trong lòng kia làm thế nào cũng không giải được, nhất là dưới tình huống đoạn lịch sử sỉ nhục bị bóp méo.(*làm tới đây thì hơi khó chịu, chắc mọi người cũng biết dân Trung nó ghét Nhật cỡ nào, bạn nào đọc tới đây khó chịu thì đọc lướt thôi, nhắc tới Nhật chừng vài chương à)
Tuy vẫn khởi xướng giao lưu thân thiện, bầu không khí trong nhóm tiếp đón trường học phái ra cũng không quá vui vẻ.
Đại học Nhật và đại học Y thuộc về trường tốt quốc tế, mỗi năm đều sẽ phái nhóm học sinh đến đại học của đối phương để giao lưu.
Mà mỗi khi hai trường giao lưu với nhau sẽ có hai phần sôi nổi, đoàn giao lưu ngoại trừ học tập ra còn có thể so đấu hạng mục tương tự nhau, thí dụ như thực nghiệm hóa học, người máy trí năng này nọ. Trừ những thứ này ra, còn có một vài môn có thể dùng để thi đấu hữu nghị, thí dụ như chạy nước rút, chạy cự li dài, tiếp sức.
Nói đến các môn thể năng thì hiệu trưởng bày tỏ thanh niên không thể chỉ dựa vào hoạt động trí não, thân thể khỏe mạnh cũng vô cùng quan trọng.
Vận động là quan trọng nhất, thi đấu là thứ hai ha ha.
Nhóm giao tưu Nhật Bản phải ở lại đại học Y gần một tuần lễ, mà trong một tuần lễ này rất nhiều học sinh không lên lớp đều chạy tới góp vui. Đương nhiên cho dù có người đi qua, cũng sẽ có người trong hội học sinh đặc biệt sắp xếp vị trí.
Tuy ngoài miệng không nói, nhưng học sinh hai trường đều âm thầm so tinh thần với nhau, cái này không chỉ là vấn đề vinh dự của bọn họ, bọn họ còn đại diện cho trường học của mình, đại diện cho quốc gia của mình.
Trong đoàn giao lưu có các học sinh chuyên môn tinh anh, mỗi lần khi tham dự so đấu hạng mục sẽ có học sinh chuyên môn đến tham dự.
Hứng thú của Tịch Chu với hoạt động này ngược lại không lớn, bình thường lúc không có chuyện gì làm cậu còn có việc mình cần hoàn thành.
Sau khi đánh hai trận với Vương Xương, hắn ngoại trừ mời mình làm người luyện chung với ông nội hắn ra, quả như Kha Cung dự liệu, mời cậu đến hiệp hội võ thuật làm huấn luyện viên thỉnh giảng.
Tịch Chu cũng không còn muốn giá cao hơn, vẫn dựa theo giá tính cho Kha Cung lúc trước, một giờ năm mươi.
Đối với Vương Xương mà nói, năm mươi đồng tiền hiển nhiên là số nhỏ, hắn vô cùng sảng khoái đồng ý với Tịch Chu, đồng thời hào phóng tăng thêm cho cậu mười sáu đồng.
Tịch Chu:???
Mặc dù có chút không rõ vì sao Vương Xương lại cố chấp với số sáu mươi sáu đến thế nhưng Tịch Chu cũng dứt khoát đồng ý, dù sao cậu cũng chiếm lời, không phải làm không công không kiếm được.
Có lẽ là người trong hiệp hội võ thuật đều nhìn thấy tiến bộ của Kha Cung, lần này bọn họ đối xử với Tịch Chu cẩn thận hơn rất nhiều.
Không giống lần trước khi Tịch Chu và Đỗ Huy đối chọi nhau, bọn họ còn đang huấn luyện ở bên kia, lần này Tịch Chu mới vừa được mời đi ra, huấn luyện viên liền mở miệng kêu tạm ngừng huấn luyện, giới thiệu Tịch Chu với các thành viên trong hiệp hội võ thuật.
Lúc này đây, Tịch Chu được nhiệt liệt hoan nghênh.
Tìm được công việc mới Tịch Chu có chút vui vẻ, sáng chiều mỗi bên một tiếng thì mỗi ngày cậu có một trăm ba mươi hai đồng thu vào. Không nói chuyện khác, ít nhất tiền sinh hoạt của cậu trong khoảng thời gian này đã không cần lo lắng rồi.
Chẳng qua Tịch Chu không tính tiếp tục làm thế, tối đa làm hơn một hai tuần, để cậu kiếm tiền của học sinh thật sự là có chút không được tự nhiên, mặc dù những học sinh này rất nhiều tiền, cậu cần tìm một công việc khác.
“Cuộc sống không có tiền thật khổ mà.” Tịch Chu thở dài.
“Cậu có thể dùng tích phân đổi tiền, trong cửa hàng có đó.”
“Vậy cũng không được!” Tịch Chu lập tức cảnh giác, giống như che chở con cái bảo vệ tích phân của mình vững vàng, “Mặc dù nói một tích phân có thể đổi một nghìn đồng, nhưng một tích phân còn có thẻ đổi một phần mười năm đó! Chút tục vật ấy sao có thể đánh đồng với thời gian quý giá của ta!”
“Ta còn chờ tìm được ông xã của ta sau đó ở lại lâu thêm vài ngày đó.”
Hệ thống không lên tiếng nữa.
Tịch Chu cảm thấy hệ thống luôn mơ ước tích phân của cậu, muốn cậu nhanh chóng xài hết. Cũng không biết có phải là ảo giác của mình không.
Đối với một huấn luyện viên thỉnh giảng được đội trưởng hiệp hội võ thuật mời tới, đãi ngộ của Tịch Chu coi như không tệ, tuy là bản thân thành viên hiệp hội võ thuật hơi có chút tò mò, nhưng thái độ lại vô cùng cung kính, nghiêm khắc nghe theo Tịch Chu dạy bảo.
Để không phụ Vương Xương trả lương cho cậu, Tịch Chu hết sức quan tâm những người này. Chẳng qua cho dù như vậy, Tịch Chu cũng không có ý định dạy cả những thứ mình dạy cho Kha Cung cho những người này.
Hiệp hội võ thuật có hệ thống độc lập của bọn họ, Tịch Chu muốn dạy thì cần phải chịu trách nhiệm huấn luyện bọn họ. Không phải nói mình có nguyện ý hay không, ngoại trừ Vương Xương ra nhất định ba huấn luyện viên kia sẽ không muốn. Tịch Chu cần gì phải tìm phiền phức cho mình.
Chiều thứ sáu, Tịch Chu vẫn ở trong sân luyện xem bọn họ huấn luyện như cũ, bây giờ đang huấn luyện tập thể, nhất định không được ngừng lại, vậy nên cho dù Tịch Chu nhìn thấy có nhiều vấn đề cũng không nói một câu.
Lúc này, chỗ cửa vào sân luyện truyền đến một trận ồn ào.
Tịch Chu dời mắt qua nhìn, phát hiện có năm sáu chục người vào sân luyện. Ban đầu cậu còn tưởng là tới đây học, sau đó mới nhận ra quần áo của hơn hai mươi người trong đó đều là đồng phục học sinh thống nhất, hiển nhiên là không liên quan gì đến trường bọn họ. Tịch Chu lập tức hiểu được, những người này là đoàn giao lưu đến từ Nhật.
Trừ những người này ra còn có học sinh của trường bọn họ, có hai người còn mang theo đồng hồ bấm giây và giấy bút, vừa nhìn liền biết bọn họ làm vai trò trọng tài.
“Xem ra là bọn họ so đấu hạng mục vận động ở đây.” Tịch Chu vui vẻ góp vui, đáng tiếc huấn luyện bên hiệp hội võ thuật ít nhất phải qua bốn mươi phút nữa mới kết thúc, cậu cũng không thể đến làm khán giả.
Sau khi đoàn giao lưu Nhật Bản và đoàn tiếp đón của bọn họ vào sân luyện, còn có vài học sinh từ bên ngoài bước vào, ngồi xuống khán đài.
Người tuy không tính là nhiều, nhưng bầu không khí trong sân luyện đã nóng lên rồi.
Hạng mục mọi người tranh tài cũng không nhiều, mà mỗi hạng mục thì tối đa chỉ có hai người, vậy nên thi đấu rất nhanh bắt đầu, trên cơ bản các tình huống thắng bại nửa nọ nửa kia.
Khi so tài tiến hành đến hồi cuối, có mấy học sinh Nhật đã không làm quần chúng quan sát nữa, đi về phía hiệp hội võ thuật bên này.
Lông mày Tịch Chu nhưóng lên.
“Cậu là người phụ trách của chỗ này sao?” Học sinh đi đầu dùng tiếng Trung không lưu loát hỏi.
Tịch chu lắc đầu, ánh mắt nhìn về máy quay phim đơn giản phía sau bọn họ.
“Xin hỏi người phụ trách của chỗ này là ai?”
Tịch Chu chỉ Vương Xương cho hắn.
Lúc này Vương Xương cũng nhìn thấy tình huống bên này, giao huấn luyện kế tiếp cho đội phó liền đi tới.
“Chúng tôi ngưỡng mộ võ thuật Trung Hoa đã lâu, bây giờ muốn xin chỉ bảo một phen.” Học sinh đi đầu nói với Vương Xương, lễ tiết thái độ đều rất phù hợp.
Lực chú ý của Tịch Chu lại không đặt trên người học sinh đang nói chuyện, mà là nhìn về một người phía sau hắn.
Vóc dáng người nọ hơi gầy, không cao, cả người lại tràn đầy hơi thở tàn bạo.
Tuy luôn im lặng nhưng Tịch Chu có thể cảm nhận được khiêu khích và khinh thường nồng nặc từ chỗ gã.
Khóe môi Tịch Chu nhếch lên nụ cười nhạt, ánh mắt lại lạnh.
Thi đấu bên sân luyện kia đã kết thúc, mọi người lục tục đi về phía hiệp hội võ thuât. Tịch Chu quan sát mỗi vẻ mặt của bọn họ, trường của bọn họ hiển nhiên mang theo một chút kinh ngạc, mà đoàn giao lưu lại vô cùng bình tĩnh, có vài người còn có chút hưng phấn mơ hồ.
…Vậy là đoàn giao lưu đã sớm thương lượng xong muốn đối chọi với hiệp hội võ thuật sao?
Sau khi học sinh Nhật dẫn đầu nói xong, Vương Xương nhíu mày suy tư trong chốc lát.
Hắn cũng không sợ so tài với những người Nhật Bản này, nhưng chuyện này khác với thi đấu những hạng mục khác, cần phải động thủ, cho dù dưới tình huống có dụng cụ bảo hộ cũng khó mà cam đoan không bị thương chút nào. Những người này là đoàn giao lưu quốc tế, nếu xảy ra chuyện gì trong so tài, Vương Xương cũng không xác định chuyện này có mang tới phiền phức cho trường bọn họ hay không.
“Quả nhiên là người nhu nhược.” Một người trong đoàn giao lưu Nhật dùng tiếng Nhật tràn ngập khinh thường nói.
Có mấy người còn thấp giọng chế giễu cười rộ lên.
Học sinh trong đoàn tiếp đón của đại học Y có không ít người hiểu tiếng Nhật, nghe thấy một câu như vậy lập tức nổi giận.
“Trung Hoa chúng tôi là nước lễ nghi, mọi người tới từ quốc gia xa xôi, không biết những chuyện này cũng là hợp tình hợp lý.” Đại diện của nhóm tiếp đón cười nhạt nói, “Ở chỗ này của chúng tôi, mọi người là khách, mạo muội mời đánh cũng cho qua, văn hóa của chúng ta có sự khác biệt.”
Đại diện dừng một chút, ánh mắt quét qua toàn bộ đoàn giao lưu Nhật Bản, giọng nói thản nhiên, “Nhưng không ngờ rằng văn hóa giữa hai quốc gia của chúng ta lại khác biệt nghiêm trọng như vậy, quý quốc có người xem lễ tiết của chúng tôi là nhu nhược, mở lời kiêu ngạo, những người khác lại vỗ tay hùa theo.”
“Lễ tiết của quý quốc thật sự khiến cho tôi mở rộng tầm mắt.”
Vài câu này, đại diện nhóm tiếp đón không dùng tiếng Nhật để nói mà là dùng quốc ngữ bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Học sinh của đoàn giao lưu Nhật Bản nghe hiểu tiếng Trung lập tức thay đổi sắc mặt.