Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 56: Chương 56: Ôm ấp ảnh đế (20)




Trong tiếng côn trùng kêu râm ran, bầu trời mờ sáng hiện ra tia nắng mặt trời đầu tiên.

Gió nhẹ mát mẻ khẽ chạm vào cành cây nhỏ, phóng tầm mắt nhìn tới, một mảnh xanh biếc, khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Trong biệt thự.

Sau khi hệ thống mở máy vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tịch Chu nằm lỳ trên giường, thỏa mãn cười ngây ngô.

Nó lập tức cảm thấy mù mắt.

“Thoải mái không?”

Dù không mở máy, hệ thống cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Tịch Chu gật đầu, suýt chút nữa chôn đầu vào trong gối, rất hạnh phúc nói, “Thoải mái.”

“Hệ thống, đã một ngày một đêm rồi ta không thấy mi, mi không biết hôm qua xảy ra chuyện gì đâu.” Khóe miệng Tịch Chu hơi cong, có chút vui vẻ, “Hôm qua ta và Kiều Sưởng đi ngâm suối nước nóng, ta phát hiện ra vết sẹo hình bán nguyệt phía sau lưng anh ấy, ta biết anh ấy là ông xã của ta!”

Hệ thống không mặn không nhạt “ừ” một tiếng.

“Ta biết, hơn nữa ta còn biết sau khi hai người trở về còn đại chiến ba trăm hiệp.”

Tịch Chu cười hì hì, sờ chóp mũi một cái, “Đừng thẳng thắn vậy mà, nói nhiều khiến người ta ngại quá đi.”

Hệ thống ha hả.

“Hệ thống, có một việc ta đã thắc mắc rất lâu rồi.” Vẻ mặt không đứng đắn của Tịch Chu giấu sạch, có chút nghiêm túc, “Mi cũng đừng gạt ta, ta có thể cảm nhận được mi luôn trốn tránh Kiều Sưởng, nếu không thì sao mỗi lần vừa thấy anh ấy mi liền tắt máy nhiều lần như vậy. Cuối cùng là có chuyện gì, có thể nói cho ta biết không?”

“Không thể.” Hệ thống trả lời rất nhanh, giọng điệu không phập phồng chút nào, thật giống như đã sớm biết Tịch Chu sẽ hỏi vấn đề này, chuẩn bị thật lâu.

Tịch Chu không nói chuyện.

Bầu không khí trong phòng có chút ngưng đọng.

Một lát sau, cuối cùng hệ thống cũng không kiềm chế được nữa, cam chịu hô một tiếng trong đầu Tịch Chu, giọng cực lớn, trong thanh âm hơi có chút tủi thân, “Còn không phải vì cậu là một kẻ đại ngu si sao!”

Tịch Chu bị âm thanh to lớn này làm chấn động lỗ tai ngơ ngác một lúc, không nhịn được rụt cổ lại.

“…xảy ra chuyện gì?”

Bởi vì giọng của hệ thống vô cùng uất ức, mặc dù Tịch Chu không biết tình huống cụ thể nhưng vẫn vô thức có chút chột dạ.

“Nếu như không phải ở thế giới trước cậu bừa bãi tiết lộ chuyện của tôi cho Tề Hồn biết, tôi sẽ giống như bây giờ sao, nhìn thấy Kiều Sưởng thì giống như trộm cắp hả?!” Hệ thống phẫn uất kêu lớn ra miệng trong đầu Tịch Chu.

Tịch Chu hoàn toàn bối rối, cậu chớp mắt một cái, thận trọng hỏi, “Ta nói chuyện này ra quả thật có ảnh hưởng gì đến mi sao?”

“Đương nhiên!” Hệ thống cả giận nói, “Tôi–“

Hệ thống còn muốn nói thêm gì nữa, lúc này cửa phòng lại mở ra, phát ra tiếng vang thật nhỏ.

Thanh âm hệ thống hơi ngừng.

Thân hình cao lớn của Kiều Sưởng xuất hiện phía sau cửa, trong tay anh bưng một chén cháo, tỏa ra mùi hương ngào ngạt.

Tịch Chu có ý hỏi lại hệ thống để xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nhớ tới hệ thống tránh né Kiều Sưởng, cậu cân nhắc một chút cuối cùng vẫn không mở miệng.

Kiều Sưởng bưng bát đi tới cạnh giường, thanh âm của anh trầm ấm cuốn hút, lại khiến cho Tịch Chu cảm nhận được một chút ấm áp. “Ăn sáng một chút đi.”

“Anh nấu à?” Tịch Chu thấy hơi mới lạ.

“Ừm” Kiều Sưởng gật đầu.

Tịch Chu từ trên giường bò dậy, trong lúc đó không tránh được đụng phải chỗ nào đó, hơi đau, sắc mặt đỏ lên một mảnh.

Kiều Sưởng đặt bát lên tủ đầu giường, đỡ Tịch Chu ngồi dậy, còn kê thêm một cái gối sau lưng cậu.

Lúc này Tịch Chu mới dễ chịu một chút.

Kiều Sưởng vốn định trực tiếp cầm muỗng đút Tịch Chu, nhưng cậu cảm thấy thật sự quá mức xấu hổ nên nhận ấy bát tự mình ăn.

Mà Kiều Sưởng thì quan tâm xoa xoa lưng cậu.

Kiều Sưởng nấu cháo rau cho cậu, mùi hơi thơm, ăn cháo xong, Tịch Chu cảm thấy trong dạ dày vô cùng ấm áp, cả người thoải mái.

“Lúc nãy em nói chuyện với ai à?” Kiều Sưởng nhận lấy bát, vẻ mặt không thay đổi.

Tịch Chu sợ đến suýt chút nữa phun cháo trong dạ dày ra ngoài.

“Không có, em tự lẩm bẩm mà!” Tịch Chu nhanh chóng làm sáng tỏ nói.

Sau khi nói xong cậu đã cảm thấy có gì đó không đúng, cậu nói chuyện với hệ thống hẳn là trong đầu cậu mới đúng, sao Kiều Sưởng lại nghe thấy được?

Thật ra Tịch Chu muốn trực tiếp thẳng thắn, nhưng nhớ đến dáng vẻ ủy khuất của hệ thống, cậu vẫn kìm lại sự xúc động của mình, chuẩn bị chờ hỏi rõ rồi nói.

Kiều Sưởng thích thú im lặng, khóe miệng khẽ cong.

Tịch Chu vừa ăn cháo xong liền cảm thấy mình hơi khát, vòng qua cổ Kiều Sưởng cắn tới đôi môi mỏng gợi cảm kia.

Lại là một trận nhiệt tình cuồn cuộn.

Kiều Sưởng thở hổn hển, rời khỏi môi Tịch Chu, cũng móc bàn tay chui vào trong quần áo mình của cậu ra, hai mắt bốc hỏa, thanh âm thôi khàn, cắn răng nói, “Nếu như em không muốn tiếp tục nằm trên giường, thì đừng đốt lửa nữa!”

Tịch Chu nhìn người đàn ông trước mắt sắp nghẹn đến điên rồi, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Tuy cậu vẫn muốn thoải mái một chút, nhưng cậu cũng không muốn chết trên giường.

Dựa theo sự điên cuồng mạnh bạo đêm qua của Kiều Sưởng, Tịch Chu cảm thấy mình vẫn nên an phận thì hơn, nếu không tự rước lấy họa, thảm là bản thân mình.

Kiều Sưởng mặc một bộ đồ ngủ, vạt áo vốn không được cài kỹ, lúc nãy bị tay Tịch Chu lộn xộn không an phận, quần áo càng bị kéo ra hơn phân nửa, vạt áo nửa mở, lộ ra lồng ngực cường tráng.

Tuy Tịch Chu dừng động tác của mình lại, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn lướt trên ngực Kiều Sưởng, ánh mắt nóng hừng hực.

Mặc dù không dám ra tay, nhưng nhìn cho đã mắt thì vẫn được.

Lồng ngực Kiều Sưởng phập phồng mãnh liệt, thanh âm trầm thấp khàn khàn, “Đẹp không?”

“Ừm!” Tịch Chu gật đầu.

Kiều Sưởng kéo tay Tịch Chu qua, đặt lên trên ngực mình, “Sờ đã không?”

Tịch Chu nuốt nước miếng, “Ừm!”

Khóe miệng Kiều Sưởng khẽ cong, trở mình.

Tịch Chu sợ hãi: “!!!”

“Đờ mờ, anh làm gì thế?!”

Kiều Sưởng trầm giọng cười, ánh mắt nóng bỏng, “Làm tình, XXX em.”

Tịch Chu trừng mắt, chống người lui về sau, “Không phải anh nói không làm sao?”

“Điều kiện tiên quyết là em không châm lửa” Kiều Sưởng giữ vai Tịch Chu, ánh mắt nóng bỏng đối diện với mắt cậu, “Ai bảo em sờ anh?”

Tịch Chu quả thực nhìn thấy sự vô sỉ của Kiều Sưởng rồi, hít sâu một hơi, cả giận nói, “Anh vu oan giá họa! Rõ ràng là anh cầm tay em sờ!”

Kiều Sưởng đáp lại cậu một cái hôn nồng nhiệt khiến người ta lạc mất thần trí.

Lúc Tịch Chu phản kháng lần cuối, cậu mơ hồ nghe thấy Kiều Sưởng dùng giọng nói mê người nói rằng, “Yên tâm, lần này anh sẽ nhẹ chút.”

Nhẹ chút…

...

Nhẹ cái em gái anh á!!!

Trong lòng Tịch Chu lệ rơi đầy mặt chửi ầm lên.

Nếu nói là sáng sớm vì cậu muốn thoải mái nên nằm nghỉ thì hiện tại là không thể không nằm, ngay cả dũng khí xoay người cũng không có!

Cái gì gọi là không thể tin lời nói dối của đàn ông!

Nếu không phải là không nỡ tổn thương Kiều Sưởng thì Tịch Chu đã sớm tát Kiều Sưởng văng vào tường rồi!

Tịch Chu tức giận cả nửa ngày không để ý tới anh.

Kiều Sưởng để Tịch Chu nằm sấp hạ thấp thân phận xoa bóp thắt lưng cho cậu, “Chu Chu, anh sai rồi, lần sau nhất định anh sẽ không thế nữa.”

Tịch Chu cười nhạt.

Nếu cậu tin lời này thì cậu chính là kẻ ngu nhất thiên hạ!

Thái độ nhận sai của Kiều Sưởng cực kỳ thành khẩn, “Chu Chu, đừng tức giận, nếu thực sự khó chịu thì đánh anh mấy cái đi.”

Phương pháp đấm bóp của Kiều Sưởng thật ra rất tốt, không cố gắng quyến rũ như khi ngâm suối nước nóng, thắt lưng vô lực bủn rủn của Tịch Chu cuối cùng cũng thoải mái hơn không ít, không nhịn được rên rỉ một tiếng.

Thanh âm Tịch Chu phát ra khiến cơ thể Kiều Sưởng căng thẳng, tay đang xoa bóp cũng dừng lại.

“Đừng dừng mà!” Tịch Chu không hài lòng.

Kiều Sưởng hít sâu một hơi, khống chế cơ thể hơi rục rịch của bản thân, tiếp tục xoa bóp.

“Muốn để em hết giận cũng dễ thôi” Tịch Chu cười hàm súc.

Kiều Sưởng có dự cảm không tốt, chẳng qua anh vẫn hỏi, “Thế nào?”

“Sau này để em ở trên.”

Kiều Sưởng gần như không do dự, “Được.”

Tịch Chu lập tức ỉu xìu, vô vị nằm ngay đơ.

Vốn cậu muốn khiến Kiều Sưởng xoắn xuýt một chút, dứt khoát như vậy thật ra lại khiến tính toán của cậu thất bại. Về phần loại chuyện như cậu muốn ở trên này, cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, loại việc nặng nhọc này cậu cũng không muốn làm.

Tịch Chu lại nằm trên giường cả ngày, lần này cậu không dám trêu chọc Kiều Sưởng chút nào nữa.

Quả thật là tự mình chuốc lấy khổ.

Sức khôi phục của Tịch Chu vốn tốt, sau khi thoa thuốc thì càng nhanh hơn. Đến sáng sớm hôm sau, Tịch Chu gần như đã hoạt bát lại.

Kiều Sưởng muốn Tịch Chu ở lại, nhưng cậu lại liều chết không nghe.

Nực cười, nếu cậu ở lại, sau này cậu còn có thể ra khỏi nhà sao? Đừng nói cậu không có lòng tin vào năng lực tự chủ của Kiều Sưởng mà cậu ngay cả khả năng tự kiềm chế của bản thân cũng không tin.

Sau khi trở lại trường, cuộc sống của Tịch Chu không có gì khác với lúc trước, ngoại trừ tăng thêm một chuyện mỗi ngày nhắn tin gọi điện cho ông xã, thêm cả thường xuyên có phóng viên đến phỏng vấn.

Đáng nhắc tới chính là, Kiều Sưởng đã đến thành phố K quay phim rồi, phải đi gần hai tháng.

Mục đích Tịch Chu cho phóng viên phỏng vấn trước đó chẳng qua là vì muốn tiếp cận Kiều Sưởng, hiện tại đã thổ lộ với anh, đương nhiên là không cần phải tiếp xúc với phóng viên nữa. Vì vậy, các phóng viên phát hiện cho dù bọn họ chặn người thế nào cũng đều nhào hụt.

Tuy là như vậy, tin tức về Tịch Chu vẫn nóng hổi như cũ.

Võ thuật, khinh công, nội lực, những từ này không ngừng được mọi người chú ý, mà Hiệp hội võ thuật Trung Hoa vốn hoàn toàn yên tĩnh sau khi nghe thấy tin tức nhảy lầu của Tịch Chu, lúc này cũng không nhịn được.

Một tuần trôi qua, đã đến thời gian giao hẹn của Tịch Chu và Vương Xương.

Hai người bọn họ bắt xe đi về chỗ nhà của ông nội Vương Xương.

“Ông nội tôi là một người rất nhiệt tình với võ thuật, chỉ là hơi cổ hủ” Vương Xương cân nhắc tìm từ một chút, “Ông ấy nói chuyện khá nóng nảy, cậu nhất định đừng để trong lòng, ông ấy nói năng có chút chua ngoa nhưng lòng như đậu hủ, là người rất tốt bụng.”

“Không sao.”

Tịch Chu cười đáp lại, trong lòng lại lẩm bẩm, cuối cùng ông nội của Vương Xương quá đáng đến mức nào mới có thể khiến Vương Xương phòng bị trước như thế?

Hiện tại xe taxi của bọn họ đang chạy trên một cây cầu lớn của thành phố, bởi vì bắt ngang sông lớn nên dài chừng hơn ba trăm mét, kiến trúc mạnh mẽ hùng vĩ, được cho là một thắng cảnh của địa phương.

“Phía trước là xe bus của trường tiểu học gần nhà ông nội tôi.” Vương Xương cố gắng tìm đề tài nói chuyện, “Trường tiểu học này gần như là tốt nhất trong thị xã của chúng tôi, mấy đứa trẻ được giáo dục đều rất xuất sắc.”

Tịch Chu hơi không có gì để nói.

Đề tài của bọn họ thiếu thốn đến cỡ nào mới có thể kéo tới xe bus trường học trên đường đi.

Khi Tịch Chu còn đang nhìn phía trước, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

Một chiếc xe chạy đối diện dường như đột nhiên mất khống chế, lao thẳng vào xe bus của trường học!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.