Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 68: Chương 68: Phần đồng thoại – Vương quốc âm nhạc (7)




Một đạo kình khí chợt hất ngã đám thị vệ đang lũ lượt kéo tới văng ra đất, “keng keng” vài tiếng, tất cả kiếm của bọn họ đều tuột khỏi tay, rơi cách đó không xa.

Gió nhẹ lướt qua quần áo Tịch Chu, mang theo một chút dao động.

Cả quá trình, Tịch Chu không hề có bất kỳ động tác gì, chỉ lẳng lặng đứng đó.

Cảnh tượng này có thể nói là không thể tin được.

Bọn thị vệ ngã xuống đất và thị vệ trưởng đứng yên tại chỗ đều sợ đến choáng váng, bọn họ chưa bao giờ biết có người có thể dưới tình huống không thể phát ra tiếng mà công kích bọn họ!

Mà vu sư bị áo bào đen che khuất thì không nhịn được lui về sau một bước, hắc khí quanh người càng thêm nồng nặc.

Thị vệ trưởng kinh sợ lùi lại mấy bước, chỉ trường kiếm vào Tịch Chu, “Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”

Tịch Chu lộ ra một nụ cười cực kỳ đơn thuần.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, da thịt trắng noãn của cậu dường như trong suốt, sợi tóc màu vàng óng ánh cong lên một độ cong mềm mại, ngũ quan tinh xảo khiến người ta phải than thở, đẹp đến lóa mắt.

Thị vệ trưởng thất thần trong nháy mắt.

“Lẽ nào ngươi cũng bị ác ma mê hoặc sao?” Thanh âm vu sư đúng lúc vang lên.

Thị vệ trưởng đột ngột bừng tỉnh, cả giận nói, “Ngươi tên ác ma này, cho dù ngươi có năng lực hủy đất diệt trời đi chăng nữa, ta cũng phải vì vương quốc Dolmane tiêu diệt ngươi!”

Tịch Chu ngoắc ngoắc ngón tay với người thị vệ trưởng kia.

Chỉ nghe thấy một trận gió dữ lướt qua, thị vệ trưởng đã bị hất văng ra ngoài, khuôn mặt hướng xuống dưới, đập xuống đất.

Cả đám, chỉ còn lại một mình vu sư đứng đó.

“Sao ngươi có thể không cần giọng hát cũng có thể sinh ra ma pháp?” Vu sư không hoang mang chút nào, ngược lại cảm thấy hứng thú hỏi.

Tịch Chu cười xán lạn, giơ ngón giữa về phía vu sư.

Trong thế giới đồng thoại tốt đẹp trong sáng này, vu sư tà ác của chúng ta căn bản không hiểu hàm nghĩa sâu sắc của động tác đó, gã cho rằng là bé trai tóc vàng nói cho gã biết chỗ ảo diệu của những ma pháp thần kỳ kia.

Tịch Chu cũng không quan tâm tên vu sư này hiểu thế nào, tập hợp nội lực trong tay, ầm ầm công kích về phía hắn.

Lúc công kích áp sát cơ thể tên vu sư kia, vu sư chợt chống gậy đâm xuống đất một cái, cùng lúc đó, một âm điệu vang dội cao vút xuất hiện.

Bóng dáng của hắn biến mất trong không khí.

Tịch Chu thu hồi tay của mình lại, khiêu mi nhìn chằm chằm chỗ vu sư biến mất.

Hơi thú vị đấy.

Cậu còn tưởng cái quyền trượng của tên vu sư đó chỉ để làm cảnh thôi chứ.

“Ngươi tên ma quỷ này!” Bọn thị vệ vốn ngã xuống đất bò dậy, bọn họ tức giận muốn tiếp tục công kích Tịch Chu.

Tịch Chu ra tay có chừng mực, dù sao mấy thị vệ này cũng là thuộc hạ của ông xã cậu, hành động lúc nãy chủ yếu là do bị vu sư mê hoặc, có chút khác thường cũng là chuyện tha thứ được. Vậy nên Tịch Chu cũng không nặng tay, chỉ tạm thời khiến họ không còn khả năng phản kháng, hiện tại có thể đứng lên cũng là trong dự liệu của cậu.

Tịch Chu hoạt động cổ tay một chút.

Lão vu sư lúc này khiến cậu vẫn chưa thỏa mãn, những người này để cậu hoạt động gân cốt một chút cũng được.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Một âm thanh trầm thấp mang theo tức giận vang lên.

Bọn thị vệ cung kính hành lễ với người đàn ông một cái, ánh mắt nhìn Tịch Chu đỏ bừng, “Bệ hạ tôn quý, bọn thần đang tiêu diệt kẻ bị ác ma xâm nhập xúc phạm thần thánh này.”

Cho dù bệ hạ ngăn cản, bọn họ nhất định cũng phải tận trung vì vương quốc! Kẻ đáng chết báng bổ thần thánh kia không nên tồn tại ở thế giới này!

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, ngay sau đó phát ra một âm điệu kỳ lạ.

Thanh âm này vô cùng ngắn ngủi, nhưng lại có cảm giác khiến tỉinh thần người ta rung động mơ hồ.

Động tác của bọn thị vệ có chút dại ra, màu đỏ trong tròng mắt biến mất từng chút một, tỉnh táo không ít. Bọn họ nhìn nhau, ai cũng cảm thấy có chút mờ mịt với hành động của bản thân lúc nãy. Sao bọn họ có thể nảy sinh suy nghĩ bất kính như thế với quốc vương bệ hạ?

Bọn thị vệ cực kỳ xấu hổ, quỳ một chân trên đất, “Bệ hạ!”

“Đứng lên đi” Giọng người đàn ông hơi trầm xuống, “Cordon không phải là kẻ xúc phạm thần thánh gì cả, càng không liên quan đến ác ma, vu sư Toey hồ đồ rồi, nếu các ngươi lại nghe thấy lời tương tự, trực tiếp tới bẩm báo ta. Nếu như lại bất kính với hoàng hậu, đều xử tử!”

Bọn thị vệ nhớ tới hành động khó hiểu lúc nãy của bản thân liền vô cùng hổ thẹn, sắc mặt mỗi người đều đỏ lên, hận không thể chôn mình xuống đất, “Vâng!”

“Xin hoàng hậu thứ tội!” Bọn thị vệ lại quỳ xuống với Tịch chu.

Sắc mặt Tịch Chu có chút tái xanh.

Mẹ mi chứ hoàng hậu! Ông là nam!

Người đàn ông mở miệng, uy nghiêm nói, “Lui xuống đi.”

Bọn thị vệ đứng lên, trước khi đi còn thoáng nhìn trộm vẻ mặt của Tịch Chu, lập tức áy náy không ngớt.

Uổng công bọn họ là thị vệ hoàng cung, vậy mà lại ra tay với hoàng hậu tương lai của mình!

Bây giờ thấy nét mặt của hoàng hậu, nhất định là cực kỳ thất vọng về bọn họ.

Tâm trạng của bọn thị vệ vô cùng nặng nề.

Một lát sau, trong đội thị vệ trầm mặc im lặng truyền ra một giọng nói.

“Ma pháp lúc nãy của hoàng hậu thật là lợi hại.”

“Hoàng hậu không thể nói chuyện mà, sao có thể sử dụng ma pháp lợi hại như vậy?”

“Lúc hoàng hậu ra đời đã có rất nhiều dị tượng thần kỳ, giọng hát của ngài vang vọng khắp cả hoàng thành. Mặc dù lúc đó ta chỉ mới tám tuổi nhưng vẫn nhớ rất rõ ràng, giọng hát tuyệt vời ấy khiến ta chìm đắm trong đó không muốn thoát ra, quả thật còn lợi hại hơn khúc an thần của vu sư đại nhân rất nhiều.”

“Đúng đúng, cây quýt xanh ta thích nhất lúc đó cũng kết trất nhiều trái, trời mới biết đã bao nhiêu năm nó không ra quả rồi. Trước đây cành nó khô héo, nhìn như sắp chết khô đến nơi, ta còn đau lòng rất lâu. Ai ngờ nó cứ như vậy sức sống phơi phới lần nữa, đến bây giờ cành lá vẫn còn tươi tốt đó!”

“Đáng tiếc là sau này hoàng hậu đại nhân lại mất đi giọng hát tuyệt vời đó.” Người nói chuyện vô cùng bi thương.

“Chẳng qua, hiện tại nhất định là hoàng hậu đã tìm được cách sử dụng ma pháp! Lúc nãy ma pháp của ngài ấy thần kỳ như vậy!” Trong mắt của thị vệ này tràn đầy sùng bái.

“Thảo nào quốc vương bệ hạ tôn kính lại lập ngài làm hoàng hậu, nhất định bệ hạ đã sớm biết rồi!” Người nói chuyện cảm thấy mình đã nhìn ra chân tướng, có chút kích động.

Bệ hạ của bọn họ luôn anh minh thần vũ như vậy!



“Có bị thương chỗ nào không?” Người đàn ông vài bước đi tới bên cạnh Tịch Chu, đỡ lấy đầu vai mượt mà của cậu.

Tịch Chu xua tay, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.

Người đàn ông quả thật bị đôi mắt xanh thẳm trời sinh long lanh nước này trừng đến lòng mềm nhũn, hắn tốn hết khí lực mới ép được xao động trong cơ thể xuống.

“Mấy thị vệ này của ta thật sự quá tri kỷ, lúc ta nhớ em đến tim cũng đau lại đưa em tới trước mặt ta.” Người đàn ông ôm ngực bày tỏ nỗi lòng.

Tịch Chu buồn nôn một trận, tát một cái lên mặt hắn.

Này, nói tiếng người đi!

Lúc tay Tịch Chu tiếp xúc với gò má của người đàn ông, hai người đều ngẩn ra.

“Ta có thể nghe thấy lời nói của em.” Người đàn ông bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang áp lên mặt mình, có chút si mê sờ sờ hai cái.

Cảm giác mềm mại mịn màng thật dễ chịu!

Người đàn ông mê mẩn.

Tịch Chu vừa nghiệm chứng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, liền cảm nhận được hành động nhàm chán ngốc nghếch của người đàn ông, trong mắt đầy khinh thường.

Sau đó, Tịch Chu liền nhéo gò má người đàn ông, véo một bên.

[Thoải mái không?]

Người đàn ông cũng không thấy đau, bao phủ bàn tay nhỏ bé trắng noãn sung sướng nói: “Thoải mái!”

Tịch Chu thật sự hết cách với hắn, rút tay khỏi mặt hắn, thấy ánh mắt lưu luyến không rời của người đàn ông, cậu cảm thấy ê răng vô cùng.

[Đây cuối cùng là chuyện gì xảy ra?]

Người đàn ông không có phản ứng với câu hỏi của cậu.

Tịch Chu nhíu mày, lại thử cầm tay của hắn, [Bây giờ có thể nghe thấy ta nói chuyện không?]

Vẫn không có phản ứng như trước.

Tay Tịch Chu lại đặt lên khuôn mặt người đàn ông, [Sao mặt lại thô ráp đến thế, nên cạo râu rồi!]

Người đàn ông có chút hưởng thụ híp mắt lại, “Nếu bảo bối ghét râu của ta cũng không sao, trở về ta sẽ cạo sạch sẽ!”

Tịch Chu chết lặng nhìn bàn tay mình đặt trên gương mặt người đàn ông, khóe miệng khẽ co rút.

Đây là tư thế quái quỷ gì vậy?!

Lẽ nào cậu muốn nói chuyện với hắn thì chỉ có thể vuốt mặt của hắn rồi nói sao?!

Tịch Chu tốn năm phút đồng hồ ổn định nội tâm của mình, mà trong lúc đó quốc vương bệ hạ tôn kính của chúng ta lại cực kỳ hưởng thụ bàn tay Tịch Chu vuốt ve.

[Ngươi có thể đừng cầm tay của ta sờ mặt của ngươi được không?]

Người đàn ông dừng động tác của mình lại, có chút miễn cưỡng, “Vậy được rồi.”

Dù sao đứng đây nói chuyện cũng không hay, hai người cùng nhau trở về tẩm điện của người đàn ông.

Chỉ là một ngày trôi qua, trong hoàng cung đã có lời đồn lan truyền.

“Tình cảm của hai ngài ấy thật tốt, ta thường nhìn thấy hoàng hậu vuốt ve khuôn mặt của quốc vương bệ hạ, hai người thâm tình nhìn nhau.”

Một lão quan cận thị che ngực, cảm động nước mắt đầy mặt, “Ôi, đây là tình yêu hoàn mỹ cỡ nào ~ Quốc vương bệ hạ của chúng ta cuối cùng cũng tìm được thiên sứ của ngài ấy ~”

Vào giây phút này, trong điện, Tịch Chu đang vuốt khuôn mặt quốc vương bệ hạ, hai mắt hàm chứa tình yêu.

[Nghe nói lúc trước quốc vương bệ hạ từng có mấy vị hoàng hậu đúng không? Có phải bọn họ đều đẹp hơn ta không?]

Người đàn ông si mê lắc đầu, “Không phải, thiên sứ yêu dấu của ta, em là người đẹp nhất trong trời đất, ai cũng không thể so sánh với em!”

Tịch Chu cắn răng, bóp khuôn mặt cứng rắn của hắn, dùng sức kéo.

[Đừng đánh trống lãng, nói với ta về chuyện mấy vị hoàng hậu của ngươi một chút đi!]

Người đàn ông bị đau, cuối cùng cũng thò đầu khỏi bể tình nóng bỏng mê người, khôi phục đầu óc anh minh cơ trí làm việc bình thường.

“A, bảo bối của ta, có phải em ghen hay không?” Ánh mắt người đàn ông bừng sáng.

Tịch Chu cười nhạt một tiếng, định tăng thêm lực trên tay, người đàn ông thấy tình hình không ổn, lập tức nói tiếp, “Ta chưa từng có hoàng hậu nào cả! Em là người duy nhất!”

Tịch Chu khiêu mi, [Tiếp].

“Kể từ khi ta kế thừa vị trí này, mấy đại thần kia liền hận không thể đưa cho ta một hoàng hậu, để ta sớm kết hôn. Nhưng bảo bối à, ta không có một chút tình cảm nào với mấy người kia, ta giống như một con rối không có linh hồn, một người không có trái tim, ai, lạnh lùng như thế đấy.”

Răng Tịch Chu sắp chua đến rụng rồi, mẹ kiếp đây là cái thế giới đáng ghét khốn kiếp gì vậy!

Cái thói quen quái đản này thật sự sẽ chết người đó biết không!

Tịch Chu đang suy nghĩ kiếp này có nên trực tiếp đạp chết người đàn ông của mình hay không, mỗi ngày đều nghe như vậy, cậu sắp bực đến chết rồi!

[Dẹp hết mấy từ ngữ cảm thán nhảm nhí kia của ngươi cho ta!] Tịch Chu nghiến răng, [Nói thẳng cho ta biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!]

Có lẽ nhìn thấy sắc mặt Tịch Chu không tốt, người đàn ông lập tức sửa lại giọng điệu của mình, âm thanh từ tính bình thường phát ra, “Bọn họ muốn bức hôn ta, ta chỉ có thể bôi nhọ danh tiếng của bản thân, chuyện mấy vị hoàng hậu đều do ta bảo quan cận thị truyền ra, sau khi biết ta tàn bạo ăn thịt người cũng không ai dám đưa hoàng hậu cho ta nữa.”

Tịch Chu bắt lấy trọng điểm, [Vậy có nghĩa là mấy vị hoàng hậu của ngươi đều bịa ra để gạt người hả?]

Người đàn ông nghiêm túc gật đầu, “Không sai!”

—–

Bên trong điện vu sư.

Vu sư Toey đứng trên đài tế lễ, vẻ mặt khó hiểu nhìn cầu thủy tinh phía trước, cả người bị hắc khí quấn quanh.

“Các hạ, ngài tìm ta có chuyện gì?” Một người đàn ông trung niên khí thế nghiêm nghị đi đến.

Vu sư Toey thu hồi tay của mình, giọng nói âm trầm, “Tướng quân Varens, quốc vương bệ hạ đã bị ác ma mê hoặc, đến mức ngài ấy thậm chí còn không nghe lời ta nói, quốc gia của chúng ta đang tràn ngập nguy cơ! Ngươi phải dẫn dắt thần dân của chúng ta giúp quốc vương tỉnh táo lại, nhất định không thể để kẻ bất kính với thần linh kia tiếp tục làm điều ác! Ngươi là hi vọng cuối cùng của quốc gia chúng ta!”

Vẻ mặt tướng quân Varens nghiêm túc, “Các hạ, vương quốc của chúng ta xuất hiện một ác ma khi nào?”

Trong mắt vu sư Toey tràn đầy bi thương, “Mấy năm trước, thần âm nhạc đã từng cảnh báo cho ta, kẻ câm trong vương đô là thứ chống lại thần linh, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành ác ma, nhất định phải giết chết cậu ta. Lúc đó ta mềm lòng, giấu diếm thần chiếu này. Ai ngờ hiện tại cậu ta đã mê hoặc quốc vương bệ hạ tôn kính, từng điềm báo trong thần chiếu đã lần lượt trở thành hiện thực, tai họa khiến quốc gia chúng ta diệt vong đã tới!”

Vu sư lạnh lùng nói: “Cách duy nhất chính là giết chết cậu ta!”

Tướng quân Varens trầm giọng nói: “Ta biết rồi, nhất định ta sẽ trảm ác ma kia dưới kiếm của mình!”

Vu sư nói: “Không, công kích bình thường không thể nào giết chết cậu ta. Ngươi phải đưa cậu ta tới trước hoàng cung, trước mặt mọi người dùng liệt hỏa tinh lọc được tất cả thiêu chết cậu ta, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn giết chết cậu ta.”

“Được!” Tướng quân Varens cầm kiếm của mình, khí thế nghiêm nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.