Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 70: Chương 70: Phần đồng thoại – Vương quốc âm nhạc (9)




Vu sư gần như lập tức giơ quyền trượng của mình lên.

Tịch Chu cũng đã sớm đề phòng gã làm thế, mũi chân thoáng giẫm lên một khúc gỗ, dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía gã, trong nháy mắt đã đánh văng ma trượng trong tay gã xuống đất, lăn xa chừng hơn mười thước. Ngay sau đó, Tịch Chu phi thân xuống, những người khác chỉ thấy được tàn ảnh, đã thấy cậu đi đến trước mặt vu sư.

Vu sư sắc mặt đại biến lùi lại mấy bước, dùng tốc độ nhanh nhất cất tiếng hát.

Nhìn Tịch Chu giống như thiên thần, các tướng sĩ ở đó đều cảm thấy hoang mang.

“Sao cậu ta không thể hát cũng lợi hại như vậy?”

“Cậu ta là ác ma sao? Thấy không giống chút nào, hơn nữa ma pháp của cậu ta cũng thật là lợi hại.”

Vu sư còn chưa hát được một câu đã bị một chưởng của Tịch Chu đập bả vai, kêu thảm một tiếng, chỗ bả vai máu me đầm đìa. Tịch Chu có chút tiếc nuối, nếu không phải vu sư tránh nhanh thì e rằng một chưởng này đã đập vào ngực hắn rồi.

“Các ngươi còn làm gì nữa! Không nhanh chóng bắt lấy tên ác ma này đi!” Vu sư tức giận gào.

Mà vào lúc này, quốc vương đứng bên cạnh đã mở miệng, giọng hát trầm ổn du dương lại mang theo một chút lệ khí truyền ra. Binh sĩ vốn định ra tay trở nên hoảng hốt, động tác ngừng lại, cuối cùng thu kiếm của mình lại quỳ xuống hành lễ với quốc vương, “Bệ hạ!”

Lúc này vu sư đã bị khống chế hoàn toàn, cả người ngã ra đất bị Tịch Chu dẫm lên ngực.

“Tướng quân Varens!” Vu sư gần như đã tiêu hao hết phần sức lực cuối cùng của mình.

Tướng quân Varens không bị giọng hát của quốc vương ảnh hưởng, chỉ là vẻ mặt có chút ngạc nhiên nghi ngờ, ánh mắt tập trung trên cổ của Tịch Chu.

Lúc dây trói cậu bị nổ tung, dây chuyền trên cổ Tịch Chu đã nhảy ra ngoài.

Tịch Chu đánh gãy tứ chi của vu sư, vô cảm với tiếng kêu thảm thiết của gã, xé một miếng vải từ hắc bào của gã rồi nhét vào trong miệng gã.

Tên vu sư này vẫn chưa thể chết được, thanh âm của Cordon đã bị lời nguyền của gã phong bế, cậu phải nghĩ cách tìm về.

Tịch Chu xoay người, bình tĩnh nhìn về phía tướng quân Varens đang đi tới.

Quốc vương rút kiếm của một binh sĩ ra, người đầy sát khí bước tới.

“Varens, ngươi thật sự muốn tạo phản sao?”

Dường như Varens căn bản không nghe thấy lời quốc vương nói, vẻ mặt nghi ngờ khiếp sợ của hắn không thay đổi chút nào, bước chân lộp cộp dừng ở chỗ cách Tịch Chu một mét.

“Dây chuyền của cậu ở đâu ra?” Giọng nói Varens có chút không lưu loát.

Tịch Chu hơi nghi hoặc, cuối cùng cũng không công kích mà khoa chân múa tay ra dấu.

Cậu vẫn luôn suy đoán sợi dây chuyền của mình cuối cùng có bí mật gì, xem ra là có liên quan đến tên Varens này?

Thấy thủ thế của Tịch Chu, cơ thể đầy bắp thịt cường tráng của Varens cũng không nhịn được run lên, lúc này thoạt nhìn cực kỳ yếu đuối.

“Có thể để ta nhìn thử không?” Varens run rẩy hỏi.

Tịch Chu dùng ánh mắt trấn an quốc vương bệ hạ đang giận dữ kia, bảo hắn tạm dừng công kích của mình. Tiếp theo, cậu ra dấu với Varens một cái, bày tỏ dây chuyền của cậu không có cách nào tháo ra được, sau đó cậu bước về phía trước một bước, đến gần Varens.

Varens gần như không thể khống chế nâng dây chuyền ngọc bích lên, lật ra mặt sau, sau khi nhìn thấy một hàng chữ, viền mắt lập tức ửng đỏ.

“Suzanne –“

Cơ thể vu sư đang nằm trên đất giãy dụa một chút, đôi mắt trừng lớn, tràn đầy vẻ hoảng sợ khi sự thật sắp bị vạch trần.

Ngay lúc đó, đột nhiên dây chuyền ngọc bích phát ra ánh sáng chói mắt.

Những người khác không cảm thấy gì, nhưng Varens lại nghe được một đoạn thanh âm mà mình đã ngày nhớ đêm mong nhiều năm qua, là của vợ hắn, Suzanne.

“Varens yêu dấu, em không biết cuối cùng thì đoạn lời nói này có thể truyền tới tay của chàng hay không, chỉ hi vọng thần âm nhạc thương xót. Nếu như chàng có thể nghe thấy, vậy nhất định đã gặp được con của chúng ta Cordon. Có phải bây giờ nó đã trưởng thành hay không? Lúc nó vừa chào đời đã được thần ban cho giọng hát, tuyệt vời đến mức khiến một người sắp chết là em cũng khôi phục không ít sức sống, ha ha, nhất định hiện tại nó đã là một người cực kỳ tuyệt vời, có phải là đã trở thành vu sư của vương quốc chúng ta hay không?”

“Varens, thời gian của em không còn nhiều nữa, em phải nói cho chàng biết nhà của chúng ta đã bị một vu giả cường đại hủy diệt, nếu không có sợi dây chuyền mà chàng tặng cho em này thì chắc em cũng không sống nổi. Trên đường em tới đô thành tìm chàng đã gặp được một nữ hầu tốt bụng, cô ấy dẫn em đến nhà chủ nhân của mình, em sắp sinh lại không có chỗ ở chỉ có thể tạm thời nghỉ lại nhà bọn họ. Chẳng qua em lại tình cờ nghe thấy bọn họ muốn giết chết em và con, cướp đoạt tài sản mà em mang tới.”

“Em không biết Cordon bé nhỏ sẽ gặp phải chuyện gì, chỉ có thể mang dây chuyền vào cho nó, nó sẽ bảo vệ con của chúng ta.”

“Varens yêu dấu của em, hãy thay em cùng nhau chăm sóc đứa trẻ đáng yêu của chúng ta, em yêu chàng.”

Thanh âm cực kỳ dễ nghe lại có chút suy yếu cứ như vậy im bặt.

Varens đang cầm dây chuyền cũng đã lệ rơi đầy mặt.

Hắn run rẩy nhìn về phía Tịch Chu, muốn xoa mặt cậu, lại bị cậu tránh né.

“Cordon, con của ta –“

Quốc vương đang nổi giận chứng kiến cảnh tượng này cũng có chút ngơ ngác, chẳng qua tay nắm chặt kiếm của hắn đã thả lỏng.

Tịch Chu cũng nghe thấy thanh âm trong dây chuyền, chẳng qua lại có chút tiếc nuối. Cậu không phải là con của Varens và Suzanne, đứa bé của hai người bọn họ từ lúc cậu chuyển kiếp tới đã từ bỏ linh hồn của mình.

Varens nhìn ánh mắt xa cách của bé trai tóc vàng, hối hận tột đỉnh, lúc nãy hắn suýt chút nữa đã giết chết con mình!

Hắn đi về phía vu sư, khuôn mặt lạnh lùng tựa trời đông giá rét.

Vu sư đã từng nói cho hắn biết, người nhà của hắn bị bọn cướp trong núi giết chết, mà vợ và con của hắn đã bị bọn cướp bỏ trong đại hỏa thiêu thành tro tàn. Vậy nên hắn chém hết bọn cướp đó, vậy nên từ đó tới nay hắn đều cực kỳ tôn kính và cảm kích vu sư.

Nhưng vu sư đã lừa hắn.

Tên vu sư này lại muốn mình giết chết đứa trẻ may mắn còn sống sót của mình!

Lúc Varens chém một kiếm xuống, Tịch Chu lại một tay kẹp lấy mũi kiếm của hắn, lắc đầu với hắn.

Nếu hiện tại giết chết tên vu sư này, làm sao có thể tìm lại thanh âm của cậu nữa!

Thủ thế đơn giản không thể bày tỏ ý của mình, Tich Chu liền dứt khoát kéo người đàn ông của mình qua, áp tay lên mặt hắn, để hắn hỗ trợ phiên dịch.

Đầu tiên Tịch Chu tự thuật đơn giản về đoạn lời nhắn trong dây chuyền một lần, sau đó bày tỏ thanh âm của cậu cũng là vì lời nguyền của vu sư này nên mới biến mất.

Quốc vương tràn đầy tức giận gần như muốn chặt vu sư trên đất thành tám khúc!

Hắn lấy miếng vải trong miệng vu sư ra, tràn ngập sát ý nói, “Toey, trả lại thanh âm cho Cordon!”

Tịch Chu suýt chút nữa tức giận dùng một cái tát đập người đàn ông lăn ra đất!

Đờ mờ có biết sách lược hay không! Dù gì cũng phải giải thích rõ sự thật trước chứ! Tên Toey này từ trước đến nay đều là vu sư chí cao vô thượng trong mắt mọi người, mà mình thì là một ác ma bị người ta đòi đánh đuổi. Cái chậu nước bẩn này cũng không thể cứ gánh trên lưng như vậy mãi được!

Có lẽ là cảm nhận được cảm xúc của Tịch Chu, quốc vương tỉnh táo hơn rất nhiều, mở miệng lần nữa.

“Mười ba năm trước ngươi giả bộ thành tà linh dùng lời nguyền cướp thanh âm của Cordon, bây giờ lại vu oan em ấy là ác ma, cuối cùng ngươi có mục đích gì?”

Tay tướng quân Varens đã siết chặt lại, trên mặt hung bạo nổi lên gân xanh.

“Thần âm nhạc đã sớm tuyên bố rõ với ta, đứa bé này sẽ hủy diệt vương quốc Dolmane. Ta không nhẫn tâm nên khi nó còn bé chỉ phong bế giọng nói của nó lại, cho rằng chỉ cần làm vậy sẽ khiến nó tránh khỏi vận mệnh biến thành ác ma, lại không ngờ rằng vận mệnh không thể sửa được. Vậy nên, ta chỉ có thể giết chết nó.”

Một trái một phải, vu sư bị hai thiết quyền đấm đến mặt mũi tê dại, hộc ra một ngụm máu tươi.

Tướng quân Varens và quốc vương đều không hả giận, hận không thể một kiếm đâm thủng tên vu sư này!

Đôi mắt đen trầm của vu sư nhìn hai người, “Ác ma đã vấy bẩn hai người các ngươi, vương quốc Dolmane sẽ bị hủy diệt, sắp diệt vong rồi!”

Thanh âm của vu sư pha trộn với ma pháp, truyền khắp đô thành.

Tất cả mọi người hoảng loạn, vội vội vàng vàng chạy tới ngoài hoàng cung.

“Lời vu sư đại nhân nói là thật sao? Quốc vương và tướng quân đều bị ác ma chiếm đoạt hả?!”

“Từ trước tới nay vu sư đại nhân chưa từng nói sai.”

“Nhưng chúng ta phải làm gì?”

“Giết tên ác ma kia! Đúng vậy, chỉ cần giết chết nó, nhất định chúng ta có thể cứu được cả vương quốc!”

Tịch Chu sờ cằm, cậu không ngờ rằng trước khi chết vu sư còn có thể hãm hại cậu lần nữa.

“Hệ thống, giống ta một chuyện đi.”

“Năm mươi tích phân.”

Tich Chu có chút xót của, chẳng qua vẫn dứt khoát đồng ý.

Lúc quần chúng bên ngoài hoàng cung đang kích động, muốn xông lên giết chết ác ma trong mắt bọn họ, hắc bào trên người vu sư đột nhiên nổ tung, một quả cầu thủy tinh bị sương mù đen bao phủ vọt lên không trung.

Đôi mắt vu sư nóng nảy, vẻ mặt dữ tợn, “Quay lại!”

Sao cầu thủy tinh lại không nghe theo mệnh lệnh của gã?!

Từng đoạn hình ảnh rõ ràng chiếu trên không trung.

Đám người ồn ào từ từ yên tĩnh lại, không thể tin nhìn trời.

Trong đoạn hình ảnh kia, vu sư bọn họ kính yêu nhận được tiên đoán, một bé trai tóc vàng được thần linh thiên vị sẽ thay thế vị trí chí cao vô thượng của gã, cũng tàn nhẫn đưa gã lên giàn hỏa thiêu.

Vì vậy, lúc cậu còn chưa ra đời vu sư đã giết chết cả nhà cậu, chỉ là người mẹ kiên cường kia lại nhờ dây chuyền ma pháp bảo vệ mà trốn thoát được.

Sau đó, đứa bé sinh ra, dị tượng thần kỳ phủ xuống vương quốc Dolmane, cả nước vui mừng.

Vu sư bị phản phệ sau năm năm cuối cùng cũng nghỉ ngơi đủ, gã thừa dịp đứa bé chơi đùa trong rừng, dùng giọng hát hạ lời nguyền, cướp lấy giọng hát được trời ưu ái của đứa bé kia.

Trong hình ảnh ở cầu thủy tinh, mọi người nhìn thấy lời tiên đoán vị thần tóc vàng sẽ dùng giọng hát tuyệt vời mang đến sức sống cho vương quốc bọn họ, dẫn dắt bọn họ đuổi giết tà linh chân chính sẽ hủy diệt vương quốc bọn họ, cứu vớt mọi người. Trong lời tiên đoán, đứa bé trai tóc vàng kia uy nghiêm và thần thánh như vậy.

Mà bây giờ, thần của bọn họ mất đi giọng nói, tịch mịch đứng đó, bị tất cả mọi người vây đánh.

Đám thần dân hận không thể nặng nề tát mình một cái, khuôn mặt đỏ bừng lên, cực kỳ hối hận.

Cuối cùng bọn họ đã làm những gì!

Đó là thần của bọn họ, hy vọng của bọn họ.

Bọn họ lại dùng hành vi ác liệt nhất của bản thân đưa vị thần này vào đường cùng!

Sắc mặt vu sư xám như tro tàn, chết lặng tuyệt vọng nằm trên đất.

Quả nhiên gã không thể nào ngăn cản lời tiên đoán.

“Xin thần tha thứ!”

“Xin thần tha thứ!”

Mọi người hổ thẹn cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.