Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 20: Chương 20: Sư huynh báo ân (2)




“Chu Nhi, tỉnh lại đi.”

Khi Tịch Chu mơ mơ màng màng thì nghe thấy một âm thanh chững chạc, thần trí rơi vào bóng tối dường như phá thủng ra một chỗ rách, chậm rãi tỉnh lại.

“…”. Tịch Chu mở miệng muốn nói, lại phát hiện bản thân căn bản không nói nên lời, cổ họng giống như bị cát dính vào, khô khốc mà bỏng rát, vô cùng đau đớn.

“Đừng nói chuyện”, thanh âm chững chạc kia tiếp tục nói.

Tịch Chu nhìn về phía hắn, phát hiện là một người chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt khỏe mạnh, cả người giống như một lưỡi dao sắt bén vừa ra khỏi vỏ, sắc bén đến mức khiến người ta sợ hãi. Nhưng Tịch Chu vừa nhìn thấy hắn liền vô cùng an tâm, trong ký ức quấy phá thì một người chắc là nguyên chủ của thân thể này, một người khác chính là người toàn thân đầy chính khí này, giống như ánh trăng sáng tỏ.

“Con đợi dưới đáy vực một ngày một đêm, kinh mạch cơ thể đều đã bị đông cứng tổn thương, nếu không phải vẫn còn một tia tâm mạch tồn tại, sợ rằng ngay cả ta cũng không thể nào cứu con”, người nọ giúp Tịch Chu đắp chăn lại, “Ta đã vận công chữa thương cho con, hiện tại cơ thể con đã không còn đáng ngại, nhưng vẫn phải tĩnh tâm tịnh dưỡng.”

“Uống chén thuốc này đi”, nam tử bưng bát thuốc nước màu nâu đến cho Tịch Chu.

Tịch Chu chỉ vừa nghe thấy mùi thuốc này liền có thể cảm nhận được vị đắng dữ dội, lập tức vẻ mặt cầu xin rụt lại lui về sau một cái.

Vẻ mặt nam tử nghiêm khắc, “Thân thể tổn thương đến trình độ này nếu như ngay cả thuốc cũng không uống thì dù ta có xua hàn ý cho con, con nhất định cũng bị phế!”

Tịch Chu sợ đến run rẩy một cái, cắm đầu cầm bát thuốc đông y nuốt vào, vị đắng xông thẳng vào lỗ mũi khiến Tịch Chu suýt chút nữa ngay cả dịch mật cũng trào ra, chẳng qua Tịch Chu không dám nôn ra chút nào, ép buộc bản thân ép ngược nôn mửa lại.

Cũng may nam tử còn chuẩn bị cho cậu một bát nước ấm, Tịch Chu vội vã uống xong, vị cay đắng nồng nặc bị nước trong hòa tan, lúc này Tịch Chu mới cảm thấy mình sống lại lần nữa.

“Uống xong thì nghỉ ngơi thật tốt”, sau khi nam tử nói xong liền cầm bát rời khỏi.

Tịch Chu lại chui chui vào trong chăn, lúc này mới có thời gian bắt đầu tiếp thu ký ức của nguyên thân.

Cậu ở thế giới này tên là Lang Chu, là một cô nhi không cha không mẹ, lúc cậu ba tuổi được sư phụ nhận nuôi, trở thành đại đệ tử của sư phụ cậu. Mà nam nhân lúc nãy là sư phụ của cậu, Cư Hạo Không.

Tiểu nam hài y nhìn thấy lúc tỉnh dậy ở đáy vực kia là sư đệ của y Tề Hồn, bởi vì nguyên thân ham chơi nên lôi kéo Tề Hồn đến sau núi tìm thỏ rừng, kết quả Lang Chu đạp hụt một bước té xuống. Mặc dù Tề Hồn mới sáu tuổi nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức vươn tay kéo cậu lại, chẳng qua bởi vì sức lực quá nhỏ nên khiến bản thân mình cũng rơi xuống vách núi. Vì vậy, hai người bọn họ té ngã suýt chết không nói, nhưng lại thiếu chút nữa bị đông thành tượng băng dưới đáy vực.

Nhiệm vụ hệ thống giao cho y có liên quan đến một người chưa xuất hiện, người nọ tên Vu Khả, sau này sẽ trở thành sư đệ của cậu.

“… đây được coi như cải lão hoàn đồng không?”, Tịch Chu lặng lẽ nói.

“Không tính”, hệ thống dứt khoát trả lời y hai chữ.

Tịch Chu có ký ức xem như là chuyện đời trước của Lang Chu, cho đến khi “y” tử vong lúc hai mươi ba tuổi. Năm ấy khi Lang Chu hai mươi ba tuổi, ma giáo vây đánh Càn Cực Môn, sư đệ của “y” là Vu Khả vì cản một chưởng cho “y” mà chết. Lang Chu vừa đội ơn lại vừa thương tiếc, rất xấu hổ trước đây bản thân không đối xử với sư đệ tốt hơn một chút. Trước khi Vu Khả chết đã từng nói với “y”, nếu có kiếp sau, hắn hy vọng có người có thể yêu thương hắn thật lòng thật dạ.

Tuy một canh giờ sau khi Vu Khả chết thì Lang Chu cũng bị một giáo chúng ma giáo khác một đao chém chết, nhưng chấp niệm muốn thực hiện nguyện vọng của Vu Khả của “y” cũng không tán đi.

Sau khi Tịch Chu nghe xong câu chuyện này, trong lòng có chút xoắn xuýt, nếu dùng một câu để tổng kết cảm giác của cậu thì đó chính là tào đa vô khẩu(thường được dùng để chế giễu khi gặp phải các sự kiện vô lý).

Vu Khả còn dễ giải thích, hắn và Lang Chu đều là cô nhi, lại bị sư phụ dạy dỗ nghiêm khắc, từ nhỏ đã có chút hướng nội. Trước khi chết hắn còn một tháng nữa là trưởng thành, là một thiếu niên, có tâm nguyện như thế cũng không có gì đáng trách. Nhưng Lang Chu…

Cậu chỉ muốn biết việc này nếu nói là sư huynh muốn báo ân thì vì sao không đích thân đến báo mà ngược lại tìm người khác thay thế “y” tới báo ân?!

“Nhiệm vụ của cậu là làm đầy mức độ hạnh phúc của Vu Khả”, giọng nói điện tử máy móc của hệ thống chậm rãi nói.

Tuy trong lòng Tịch Chu hết sức phức tạp nhưng cũng chỉ có thể gật đầu chứng tỏ đồng ý. Nói cách khác, nhiệm vụ lần này của cậu là nuôi hài tử, chơi với hài tử, khiến cho hài tử vui vẻ.

Nhiệm vụ đơn giản thoải mái cỡ nào.

Chẳng qua hiện tại nói những lời này hơi sớm, bây giờ Tịch Chu trở lại thời điểm Lang Chu tám tuổi, mà khi cậu mười bốn tuổi thì Vu Khả mới được sư phụ cậu nhận về. Cũng có nghĩa là cậu phải đợi sáu năm nữa.

“Tiểu nam hài rơi xuống vực với ta còn sống không?”, Tịch Chu ôm chút hy vọng hỏi. Trong ấn tượng của Lang Chu, lần này bọn họ rơi xuống vực, Tề Hồn trực tiếp mất mạng. Tịch Chu suy nghĩ một chút, ấn tượng đọng lại của bản thân là một khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn, lập tức có chút cảm giác khó chịu. Lần này cậu lén đưa viên ngọc biết nóng lên kia cho tiểu nam hài, dù sao cũng có thể tăng chút xác suất sinh tồn cho hắn chứ?!

“Còn sống”, hệ thống nói.

Tịch Chu lập tức thở phào một hơi, bởi vì tâm lòng thả lỏng nên mệt mỏi và lãnh ý lưu lại trong cơ thể liền dâng lên. Tịch Chu lại chui vào trong chăn, tìm một tư thế ấm áp nhất, hai mắt vừa nhắm đã ngủ ngay.

Tịch Chu nằm trên giường tròn ba ngày, cảm giác mình sắp mốc meo rồi. Khi Tịch Chu đang sắp nhổ tóc để giết thời gian, Tề Hồn khóc lóc chạy tới.

“Sư huynh!”, mặt nhỏ của Tề Hồn tràn đầy nước mắt, hai con mắt to đỏ hồng, “Bây giờ huynh còn đau không?”

Tịch Chu cắn răng nói, “… đau!”

Tề Hồn không cầm được nước mắt chảy ra ngoài, mắt thấy sẽ cao giọng khóc.

Tịch Chu: “… sư đệ đệ đè ngón tay huynh.”

Tề Hồn càng hoảng sợ, vội vã lấy tay ra, “Xin lỗi sư huynh, đệ, đệ không cố ý!”

Tịch Chu cười, “Không sao, huynh biết đệ không phải cố ý. Đừng khóc, đệ nhìn xem đệ khóc đến mắt sưng lên rồi. Nam tử hán đại trượng phu sao có thể là người thích khóc được!”

Sau khi Tề Hồn nghe xong vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt mình, nhưng bởi vì lúc trước khóc quá lợi hại nên hiện tại bản thân căn bản không khống chế được, vẫn nghẹn ngào hạt đậu quý giá ra ngoài.

Tịch Chu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ tròn tròn của hắn, “Tới đây, cười một cái cho sư huynh xem!”

Tề Hồn liền vừa khóc nấc vừa kéo ra một nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.