Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 101: Chương 101: Thế giới hiện thực (22)




Mẹ Tịch tức thở, hai xưng hô này cho dù là cái nào cũng khiến bà cực kỳ khó chịu. Coi mà xem, mới gặp gia trưởng đã gọi mẹ, đường đột đến thế, sao có thể đối xử thật tốt với con trai bảo bối của bọn họ được? Hơn nữa đã kêu như vậy rồi thì thôi đi, sau khi kêu xong lại đổi thành “bác gái” là sao?! Thật sự không có một chút lễ phép nào.

Cha Tịch nhìn thoáng qua vẻ mặt mẹ Tịch liền hiểu chuyện gì xảy ra, không khỏi giật giật khóe miệng, mẹ đứa trẻ lại không tự nhiên rồi. Cũng đúng thôi, cải trắng nhà mình trồng còn chưa nhìn được mấy ngày đã bị con heo khác ủi rồi. Đừng nói là mẹ đứa trẻ, ngay cả ông nhìn thấy Kê Hạo cũng khó chịu.

“Bác trai” Kê Hạo lấy ra một bình rượu, đưa tới.

Ánh mắt cha Tịch sáng lên, lập tức cười ha ha một tiếng, “Tới thì tới, mang rượu theo làm gì.” Ngoài miệng nói vậy nhưng tay cha Tịch lại không khách sáo chút nào, nhận lấy rượu, “Mau ngồi đi, đừng đứng mãi thế.”

Mẹ Tịch lạnh mặt liếc mắt nhìn cha Tịch, cha Tịch hắng giọng một cái, buông bình rượu ôm trong tay ra, nhìn sắc mặt mẹ Tịch vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp, lại còn đẩy bình rượu vào chỗ bà, động tác rất nhỏ, chậm rì rì đẩy tới.

Mẹ Tịch dời mắt, nói với Kê Hạo, “Ngồi xuống đi.”

Tuy hiện tại dáng vẻ Kê Hạo vẫn mặt không đổi sắc, nhưng Tịch Chu hiểu rõ hắn sao lại không nhận ra hắn có chút khẩn trương. Chẳng qua cậu thật sự không dám khuyên mẹ Tịch lúc này, nếu không thời gian bà tức giận sẽ càng lâu.

Bên dưới mặt bàn, Tịch Chu lén lút kéo tay Kê Hạo, cọ cọ vào lòng bàn tay của hắn. — Chịu đựng hết hôm nay là được rồi, Kê Hạo anh cố gắng lên.

Mắt Kê Hạo nhìn phía trước, tay lại cầm ngón tay mò tới của Tịch Chu.

“Uống nước đi.” Cha Tịch rót cho Kê Hạo một ly nước ấm, “Quan hệ của con và Tiểu Chu, Tiểu Chu đã nói bác và mẹ nó rồi.”

Kê Hạo gật đầu, bưng cái bát gần cái ly trước mặt lên, ừng ực uống vào.

“Này–!” Mẹ Tịch không kịp cản lại, gắng gượng nhìn Kê Hạo uống xong, đặt bát về chỗ cũ, bình tĩnh trước sau như một. Ánh mắt mẹ Tịch nhìn Kê Hạo lập tức trở nên phức tạp.

Bên trong cái bát kia là nước vo gạo, bà chuẩn bị dùng để tưới hoa.

Thằng bé này… không phải hơi lo lắng quá mức chứ.

Tịch Chu và cha Tịch cũng định cản động tác của Kê Hạo lại, chẳng qua hắn thật sự quá nhanh, hai người đều chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn uống nước vo gạo vào. Tịch Chu sờ sờ mũi, bây giờ Kê Hạo còn có thể chất tang thi, uống chút nước vo gạo… chắc là không sao chứ!

Kê Hạo thấy cha mẹ Tịch đều nhìn hắn, ngồi nghiêm chỉnh hỏi một câu, “Bác gái, có việc gì ạ?”

Khóe miệng mẹ Tịch giật giật một cái, cười gượng nói, “Không có gì, không có gì.” Có một màn như thế, mẹ Tịch nhìn bộ dạng Kê Hạo cảm thấy hắn lo lắng quá mức, khiến bà không hiểu sao nảy sinh cảm giác tội lỗi như khi dễ tiểu bối. Cứ như vậy, mẹ Tịch cũng không tiện tiếp tục làm khó dễ Kê Hạo, trong giọng nói lập tức ôn hòa hơn.

Trong lúc mẹ Tịch đi nấu ăn, Tịch Chu sờ cổ họng Kê Hạo một cái, “Anh có khó chịu chỗ nào không?”

Khi Kê Hạo uống nước vo gạo, trong đầu Tịch Chu không ngừng nhớ lại liên hệ giữa gạo nếp và cương thi.

Kê Hạo lắc đầu, ngay sau đó lại có chút kỳ quái hỏi, “Sao lại hỏi thế?”

Tịch Chu ho khan một tiếng, không thể không biết xấu hổ nói chuyện lúc nãy hắn vừa uống nước vo gạo ra được, chỉ đẩy ly nước trên bàn tới, “Nhuận giọng đi.” Ánh mắt Kê Hạo dừng lại trên ly nước một chút, nhìn thấy nước đầy ắp, thoáng ngừng, sau đó ánh mắt hắn liền dời về phía cái bát trên bàn.

Trong chén vẫn còn nước vo gạo chưa uống hết, dưới đáy là mấy hạt gạo lắng xuống.

Kê Hạo: “…”

Sau khi Kê Hạo trầm mặc một lúc, nhận lấy ly nước trên tay Tịch Chu, từ từ uống. Uống xong, hắn trầm giọng nói, “Đó không phải gạo nếp, hơn nữa ta cũng không phải cương thi.”

Tịch Chu cười gượng một tiếng, “Không sao là tốt rồi.”

Kê Hạo gật đầu, nắm tay Tịch Chu, cảm giác hơi lạnh lẽo lại theo lòng bàn tay Kê Hạo truyền đến tay Tịch Chu, khiến cậu không hiểu sao cảm thấy an lòng, “Yên tâm, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.”

Tịch Chu biết Kê Hạo không chỉ nói tới chuyện nước vo gạo lúc nãy, mà còn là thái độ của cha mẹ với hắn, trong lòng cậu không khỏi mềm nhũn, cùng mười ngón tay của Kê Hạo giao nhau, vuốt ve lòng bàn tay hắn.

Mẹ Tịch bưng rau đã xào xong đặt lên bàn: “… ăn thôi.”

Kê Hạo bình tĩnh buông bàn tay đang nắm lấy Tịch Chu ra, đứng lên, nhấc chân dài đi giúp đỡ. Lúc ăn cơm, Kê Hạo không ngừng gắp thức ăn vào bát Tịch Chu, mẹ Tịch nhìn thấy trong lòng vừa chua xót lại vừa an ủi, sau khi dùng bữa xong, mẹ Tịch coi như hoàn toàn xem Kê Hạo thành người trong nhà.

“Hôm nay con đến chỗ Kê Hạo đi.” Mẹ Tịch dối lòng nói, “Nhà chúng ta cũng không lớn, một thằng nhóc lớn tướng như con đúng là hơi chiếm chỗ. Tuổi cũng đã lớn rồi mà tối còn về quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi, đi sớm đi, còn có thể để cha mẹ thanh tĩnh một chút.”

“Chẳng qua sáng tối nhớ về ăn cơm.” Mẹ Tịch nói tiếp, đẩy Tịch Chu và Kê Hạo một cái, “Hai người các con đó.”

Tịch Chu giả bộ đáng thương ôm lấy tay mẹ Tịch, “Mẹ người ghét bỏ con.”

Mẹ Tịch cười mắng một tiếng, “Đừng có được hời lại còn khoe mẽ, cút nhanh lên.”

“Cảm ơn bác gái.” Kê Hạo khom người nói cảm ơn, thanh âm trầm thấp lại khiến người ta cảm thấy chân thành phát ra từ tận đáy lòng.

“Còn gọi bác gái gì nữa, hai đứa cũng đã xác định quan hệ rồi, sau này cứ gọi là mẹ đi.” Mẹ Tịch vừa cười vừa nói, “Con đáng tin hơn con trai chúng ta nhiều, sau này phải trông nom nó cẩn thận.”

“Dạ” Trên khuôn mặt lạnh lẽo kiên nghị của Kê Hạo xuất hiện nụ cười, “Mẹ.”

Tịch Chu được cha mẹ chúc phúc rất vui vẻ, đến tối liền quang minh chính đại dọn vào nhà Kê Hạo, ngủ giường của hắn, ôm người của hắn, thoạt nhìn vênh váo đắc ý.

“Ngày mai là thời gian giao dịch của chúng ta với Ngô Chấn, phải bảo Bạch Diễm để ý một chút, nếu như đến đây rồi còn gặp bất trắc thì đúng là uổng phí.” Tịch Chu vừa nói vừa ôm chầm cổ Kê Hạo, có chút nhàm chán đùa bỡn tai hắn. Trực tiếp kích thích lỗ tai Kê Hạo từ lạnh lẽo không chút máu thành hồng hào ấm áp, Tịch Chu càng chơi càng nghiện, thỉnh thoảng còn đưa tay bóp bóp.

Một bàn tay to hữu lực trực tiếp cầm lấy ngón tay đang quấy rối của Tịch Chu, ngay sau đó đất trời nghiêng ngả, một mảnh u ám bao phủ trước mắt Tịch Chu. Cậu chớp mắt một cái, đối diện với con ngươi nổi lửa ám trầm đến tận cùng của Kê Hạo, “Nói chuyện chính đã.”

Tay Kê Hạo xoa xoa gò má Tịch Chu, làn da vốn hơi lạnh lúc này cố ý truyền linh lực vào đã trở nên ấm áp. Động tác của hắn vô cùng thong thả, nhưng lại khiến Tịch Chu cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, lòng bàn tay thô to vuốt ve, mang theo từng trận run rẩy.

“Ta biết.” Thanh âm trầm thấp của Kê Hạo hơi khàn khàn, “Ta đã nhắc nhở Bạch Diễm, chuyện bên này cũng giao cho Lục Man sắp xếp, giao dịch ngày mai sẽ không có vấn đề gì.”

Hơi thở của Kê Hạo phả vào cổ Tịch Chu, nóng bỏng cực độ, kích thích Tịch Chu không nhịn được lui về sau, trên da hơi sởn gai ốc. Kê Hạo khép hờ đôi mắt, lúc mở ra, vẫn đen không thấy đáy.

Hắn cúi người, hôn lên cần cổ trắng tinh của Tịch Chu.

Vốn Tịch Chu còn muốn thương lượng chuyện ngày mai với Kê Hạo một chút, nhưng cậu nhanh chóng bị cảm giác ướt át trên cổ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, cắn răng trực tiếp quên hết chuyện của ngày mai, ôm chặt lấy Kê Hạo.

—-

Sáng hôm sau, Tịch Chu và Kê Hạo dùng một cái rương mật mã cất kỹ ba ống vắc-xin phòng bệnh, mang theo mấy người Đỗ Việt bước chân vào văn phòng của trưởng khu. Khu vực Ngô Chấn làm việc là ở lầu ba, thủ vệ ở lầu một và lầu hai không nhiều lắm, nhưng vừa lên đến lầu ba, lực lượng canh giữ cũng tăng thêm, phòng vệ nghiêm ngặt, kín không kẽ hở.

Tịch Chu dừng bước, “Dường như trưởng khu Ngô không có thành ý gì cả.”

“Trưởng khu đã dặn dò, vắc-xin phòng bệnh mà đội trưởng Tịch mang tới là vật quý giá, vì để tránh thế lực khác quấy rối phá hủy lần giao dịch này, lần này chúng tôi đã sắp xếp không ít người tới bảo vệ tiến hành giao dịch.” Người đàn ông trung niên dẫn bọn họ lên nói, “Đội trưởng Tịch không cần sợ hãi.”

Tịch Chu cười như không cười nhìn hắn một cái, “Sợ?”

Trong lòng người đàn ông trung niên căng thẳng, nhớ lại lời dặn của trưởng khu, lập tức thu hồi chút khinh thường của mình, “Phải nói là cẩn thận mới đúng, tôi dùng từ không thích đáng, mong đội trưởng Tịch chớ để trong lòng. Mời.”

“Quả thật tôi có chút lo lắng quá mức.” Tịch Chu mỉm cười, “Cảm phiền nói cho trưởng khu Ngô biết, tôi nhát gan, ở đây nhiều người như vậy thật sự khiến tôi có phần sợ hãi, đợi ngày mai chúng ta đổi một chỗ rộng rãi hơn lại tiếp tục tiến hành giao dịch vậy.”

Sau khi nói xong, Tịch Chu dứt khoát xoay người, “Chúng ta đi thôi.”

“Đội trưởng Tịch” Trên trán người đàn ông trung niên đã toát mồ hôi lạnh, nếu lần này không thể thành công đưa người vào, sợ rằng hắn cũng không có kết quả tốt đẹp gì, “Chỗ này của chúng tôi rất an toàn, trưởng khu Ngô còn đang đợi ngài bên trong đấy.”

“Vậy ngại quá, ai bảo chúng tôi nhát gan làm chi.” Mục Kiệt cười hì hì. “Phiền ông nhắn lại với trưởng khu Ngô, chúng tôi đợi ông ấy ở khu đông, phải phiền quý ngài đến đó một chuyến. Được rồi, chúng tôi chỉ rảnh rỗi vào buổi chiều, nếu muộn hơn cũng không biết chúng tôi đã ở đâu rồi.”

Mục Kiệt vừa chuẩn bị đi, đột nhiên nhớ tới một việc, “Còn nữa, lúc đi nhớ đừng mang quá nhiều người, nếu không chúng tôi lại sợ.”

Hai chữ cuối cùng giống như một quả quả bom nổ bên tai người đàn ông, khiến hắn sợ đến run chân. Người đàn ông trung niên muốn cản bọn họ lại, nhưng một mình hắn căn bản không ngăn được, những người canh gác còn lại vì không đánh rắn động cỏ nên lúc bên trên không có mệnh lệnh thì không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Tịch Chu ra khỏi tòa nhà văn phòng.

Người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi lạnh đi vào phòng làm việc của Ngô Chấn, nhìn thấy vẻ mặt trầm lặng như nước của hắn, kiên trì bẩm báo tình huống của bọn Tịch Chu.

“Tính cảnh giác của bọn họ rất cao, chuyện không liên quan đến anh.” Ngô Chấn kìm nén tức giận trong lòng, khuôn mặt hòa ái nói, “Anh sắp xếp một chút, xế chiều chúng ta sẽ sang đó. Chỉ là lúc đi anh cẩn thận một chút, đừng bứt dây động rừng.”

Phát hiện trưởng khu không trách cứ mình, người đàn ông trung niên không khỏi thở phào một hơi, “Vâng.”

“Nhưng nếu đi thật, chúng ta còn có thể –” Người đàn ông trung niên làm động tác cắt cổ, “Khu đông nhiều người khó giữ bí mật, chúng ta có lẽ không tìm được cơ hội.”

Ngô Chấn nhắm mắt lại, “Xem tình hình rồi nói sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.