Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 103: Chương 103: Thế giới hiện thực (24)




“Bên Lý Kiến Quốc có biết chuyện vắc-xin phòng bệnh hay không?” Ngô Chấn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

“Hẳn là không biết, thuộc hạ đã hỏi người bên dưới của Lý Kiến Quốc, cũng không phát hiện hắn và bọn Tịch Chu có dấu hiệu tiếp xúc. Có thể hôm nay Lý Kiến Quốc đến thật sự chỉ do khá hiếu kỳ về hành tung của ngài.”

Lúc này sắc mặt Ngô Chấn mới dịu đi một chút, “Được rồi, anh lui xuống đi.” Nói xong, hắn lật một xấp tài liệu trên bàn, suy tư nhìn một tờ trong đó chốc lát, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ quyệt độc ác. Vắc-xin phòng bệnh đã giao cho nhân viên nghiên cứu khoa học, đoán chừng không bao lâu sẽ có kết quả, còn hai kẻ cầm vắc-xin phòng bệnh trong tay uy hiếp người của hắn cũng không cần thiết phải lưu lại trên thế giới này nữa.

Bên ngoài khu an toàn, trong một tiểu khu bỏ hoang.

“Phó trưởng khu Lý, chẳng qua chỉ là giao dịch vắc-xin phòng bệnh mà thôi, cần phải lén lén lút lút thế này sao?” Tịch Chu kiểm tra súng trên tay, trêu ghẹo nói, “Còn đặc biệt chạy ra ngoài khu an toàn để làm giao dịch nữa chứ.”

Vẻ mặt Lý Kiến Quốc cẩn trọng, “Chỉ là cẩn thận mà thôi, chắc hẳn đội trưởng Tịch cũng không muốn để trưởng khu Ngô biết chuyện hai chúng ta giao dịch vắc-xin phòng bệnh, có thể bớt gây phiền phức đương nhiên là tốt.”

Tịch Chu cười ha ha một tiếng, hài lòng giao súng trong tay cho Kê Hạo, bắt tay Lý Kiến Quốc, “Phó trưởng khu Lý quả là người sảng khoái, nhân viên nghiên cứu của ông đã kiểm tra xong chưa? Nếu như không có vấn đề gì chúng tôi phải đi giết tang thi rồi, đúng lúc thử số vũ khí ngài đưa tới cho chúng tôi.”

“Chuyện giết tang thi không cần gấp gáp” Lý Kiến Quốc nói, “Không bằng bàn đến vấn đề sau này. Đội trưởng Tịch có ý định hợp tác với tôi không?”

“Hợp tác?” Tịch Chu khiêu mi, “Hợp tác chuyện gì?”

“Ngô Chấn là người thế nào sau khi đội trưởng Tịch giao dịch lần trước với hắn nhất định cũng hiểu rõ.” Vẻ mặt Lý Kiến Quốc bình thản nói, “Nếu hôm qua tôi không chạy tới đúng lúc, nói khó nghe thì, chỉ sợ hôm nay tôi có thể thành công gặp được đội trưởng Tịch hay không cũng là vấn đề. Trinh sát của Ngô Chấn đã bị tôi gạt bỏ, hắn không biết chuyện tôi lấy được vắc-xin phòng bệnh. Dưới tình huống như vậy, nguy cơ của đội trưởng Tịch nhất định còn lớn hơn nữa, để vắc-xin phòng bệnh chỉ nằm trong tay mình, tất nhiên hắn sẽ giết người diệt khẩu.”

“Nếu trưởng khu Ngô biết chuyện tôi đã giao vắc-xin phòng bệnh chỗ ông, nhất định ông ta cũng sẽ nghĩ cách gây phiền phức cho tôi, đúng không?” Tịch Chu thuận theo lời Lý Kiến Quốc nói tiếp, “Vậy nên hiện tại tôi chỉ có một con đường là hợp tác với ông, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho tính mạng của chúng tôi.”

Lý Kiến Quốc không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Tịch Chu.

Tịch Chu đột ngột đổi đề tài, “Nhưng chúng tôi không định tiếp tục ở lại khu an toàn của thành phố B, hiện tại vũ khí đã tới tay, chúng tôi cần gì phải ở đây đối phó với trưởng khu Ngô?”

“Mọi người muốn rời khỏi khu an toàn của thành phố B sợ rằng cũng không dễ dàng như vậy.” Lý Kiến Quốc nói, “Ngô Chấn không thể nào không phòng bị cậu, một khi thấy cậu có ý định rời khỏi khu an toàn, nhất định hắn sẽ thêu dệt tội danh vu oan cho cậu, tiến hành đuổi giết.”

Tịch Chu nhún nhún vai, “Vậy hợp tác với ông thì sao?”

“Chúng ta có thể cùng hưởng tình báo, cũng có thể cung cấp hàng hóa và nhân thủ để trợ giúp cậu.” Lý Kiến Quốc thản nhiên nói, “Đương nhiên, tôi cũng hy vọng cậu có thể trở thành trợ thủ của tôi, mục tiêu của tôi là trở thành trưởng khu của khu an toàn thành phố B, chúng ta có cùng kẻ địch.”

Tịch Chu khoát tay ngăn lại, “Ngô Chấn là kẻ địch của ông, nhưng đối với tôi mà nói, tối đa chỉ là tiềm ẩn mà thôi. Chẳng qua, ngược lại không phải không thể hợp tác.”

Sau khi hai bên nghiệm hàng xong, Tịch Chu và Lý Kiến Quốc lại trao đổi một phen, cuối cùng hai bên quyết định hợp tác. Ban đầu Lý Kiến Quốc có ý muốn biến đội ngũ của Tịch Chu thành của mình, nhưng trong lòng hắn cũng biết hai người đội trưởng kia không đơn giản, chi bằng dứt khoát biến thành quan hệ hợp tác, ngược lại càng thích hợp hơn.

Ngày hôm sau, khu an toàn thành phố B phát lệnh triệu tập khẩn cấp cho các tiểu đội, thông báo chiều hôm trước đã nhận được tín hiệu cầu cứu, ở thôn Tân Diệp phụ cận thành phố B có một đám tang thi đông đảo, gần sáu mươi người sống sót trong thôn Tân Diệp bị giam trong đó.

Nhiệm vụ này cần hai tiểu đội một trăm người hoàn thành, phần thưởng nhiệm vụ là một viên tinh hạch hệ thủy cấp sáu.

Tịch Chu vuốt cằm, “Rõ ràng đây là tác phẩm của trưởng khu Ngô, để hãm hại chúng ta, trả giá cũng không nhỏ.” Tinh hạch hệ thủy cấp sáu, chính là thứ hiện tại Kê Hạo cần để thăng cấp. Tuy nói Kê Hạo cũng có thể dựa vào tu luyện để chậm rãi nâng cao thực lực, nhưng thế giới này thật sự hơi thiếu linh khí, tốc độ tu luyện bình thường của hắn quả thực quá chậm.

Lý Kiến Quốc cảm thấy hơi kỳ lạ về lời nói của Tịch Chu, “Theo tình báo bên tôi, tuy bên Ngô Chấn muốn đưa mọi người vào chỗ chết, nhưng hẳn không phải trong nhiệm vụ lần này. Quả thật hôm qua sở tình báo đã nhận được tín hiệu cầu cứu, đây không phải tin tức giả.”

“Đương nhiên cái này không phải tin tức giả.” Kê Hạo mặt không thay đổi tiếp lời, “Chẳng qua ông ta muốn lợi dụng cơ hội này diệt trừ chúng ta mà thôi.”

Trong lòng Lý Kiến Quốc giễu cợt, nhưng ngoài miệng không lên tiếng. Tuy hắn xác định Ngô Chấn có lòng quấy phá bọn họ, nhưng cũng không tới mức vô căn cứ như vậy, xem tất cả mọi chuyện đều là Ngô Chấn muốn hại bọn họ.

Kê Hạo tùy ý quét mắt liếc Lý Kiến Quốc, nhìn thấy vẻ mặt mang theo một chút khinh thường không nói chuyện kia. Ban đầu hắn còn muốn chia chác thế lực của Ngô Chấn với phó trưởng khu này, nhưng hiện tại xem ra hắn dường như có chút không vui. Tuy nghĩ thế, Kê Hạo vẫn hỏi thêm một câu, “Phó trưởng khu Lý có hứng muốn ra ngoài với chúng tôi một chuyến không?”

Lý Kiến Quốc lễ phép cười, “Tôi tin thực lực của mọi người, nếu có gì cần giúp một tay có thể nói với tôi.”

Tịch Chu buông tay dửng dưng, làm một đồng minh, cậu thấy bọn họ đã làm rất phù hợp rồi. Nếu vị phó trưởng khu Lý này không muốn chia sẻ thành quả thắng lợi với bọn họ, vậy thì thôi.

Nhiệm vụ ở thôn Tân Diệp thật sự có chút khó giải quyết, mặc dù các tiểu đội trong khu an toàn cảm thấy hết sức hứng thú với phần thưởng nhiệm vụ – tinh hạch hệ thủy cấp sáu kia, nhưng bọn họ quả thực không có chút lòng tin khi đối mặt với thi triều. Vì vậy tuy có nhiều người thèm thuồng, nhưng tiểu đội thực sự đăng ký cộng thêm bọn Tịch Chu cũng chỉ có hai mà thôi. Một tiểu đội khác là đội ngũ nổi danh trong khu an toàn thành phố B, nếu nói bọn Tịch Chu là tay mơ không có kinh nghiệm thì đội ngũ này có thể xưng là lực lượng mạnh nhất không chính thức ở thành phố B.

Tiểu đội trưởng của đội kia là một người đàn ông mũi ưng, chỉ nhìn tướng mạo đã thấy vô cùng hung ác.

“Phần thưởng nhiệm vụ là một viên tinh hạch cấp sáu, hai đội ngũ chúng ta chia thế nào?” Tịch Chu tựa như đùa giỡn hỏi.

Người đàn ông kia lộ ra nụ cười dữ tợn, “Chờ sống được hẵng hỏi chia thế nào, nếu như ngay cả về cũng không được, vậy đương nhiên tinh hạch sẽ không có phần của các người.” Sau khi nói xong, người đàn ông liền đập vào bả vai Tịch Chu, chỉ là cậu tùy ý đổi tư thế, đúng lúc né khỏi công kích của người đàn ông. Còn người đàn ông vì dùng sức quá mạnh mà suýt chút nữa ngã sấp xuống đất.

Thật vất vả bắt được mặt bàn, mũi ưng mới cố định được cơ thể của mình, sắc mặt ngày càng xấu xí. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tịch Chu, lại bị một người đàn ông khuôn mặt cứng rắn khí chất lạnh như băng cản lại, sát khí lạnh thấu xương thậm chí ngay cả hắn nhìn thấy cũng có chút sởn gai ốc.

Trong lòng mũi ưng rùng mình, hai mắt kinh nghi bất định* quan sát Kê Hạo, sau đó liền xoay người rời khỏi. (*ngạc nhiên không chắc chắn)

Tịch Chu híp mắt một cái, khóe miệng cong lên một độ cong hơi lạnh lùng, “Khó trách Ngô Chấn sẽ để hắn đi đối phó chúng ta, một người dị năng ẩn giấu hệ ăn mòn cấp ba, nếu sơ ý, thật sự có thể như lời hắn nói.”

Tên mũi ưng này tên là Từ Nguyên, bên ngoài tuyên bố là một người thường không có dị năng, bởi vì trước mạt thế đã từng là quán quân boxing nên thân thủ cực kỳ nhanh nhạy. Cũng vì vậy mà mọi người không có gì dị nghị khi một người không dị năng lên làm đội trưởng chiến đội, lại không ngờ rằng người này là một người dị năng hệ ăn mòn.

Hệ ăn mòn, ý nghĩa như tên, dị năng có thể ăn mòn người khác. Đã từng có một người sống sót bị một tiểu đội người dị năng ức hiếp vô lý, ngay khi tuyệt vọng liền thức tỉnh dị năng hệ ăn mòn, lúc vừa thức tỉnh, tất cả thành viên trong tiểu đội đó phát hiện dị năng của mình biến mất, mà bọn họ đang ở trung tâm thi triều. Mọi người biến thành người thường, dưới sự kinh hoảng càng không biết ứng phó thế nào, nhiệm vụ vốn dễ như trở bàn tay, đến cuối cùng cả tiểu đội bị diệt. Từ lúc đó dị năng hệ ăn mòn trở nên nổi tiếng lan khắp mấy khu an toàn phụ cận, mọi người vừa kính lại vừa sợ người dị năng hệ ăn mòn.

Chẳng qua mãi cho đến tận bây giờ, ngoại trừ người sống sót kia, đến nay vẫn chưa phát hiện ra một người dị năng hệ ăn mòn khác.

Bạch Diễm cọ cọ ở cổ Tịch Chu, híp mắt nói, “Bây giờ dị năng của hắn không làm gì được cậu và chủ nhân, nhưng những người khác đều không chống lại được. Chẳng qua, cũng không ảnh hưởng lớn đến mọi người.” Phần lớn đội ngũ của bọn họ đều là người thường, người dị năng cộng thêm Kê Hạo cũng không đến mười người.

“Vậy để bọn Lâm Chí ra ngoài làm nhiệm vụ khác.”

Bạch Diễm ngay cả mắt cũng không mở, lười biếng nói, “Không cần, dị năng ăn mòn kia chẳng qua chỉ tạm thời áp chế những người khác, dưới tình huống bình thường chỉ cần hai ngày là đủ để khôi phục rồi. Chỉ là chỗ tôi có linh đan cơ bản nhất, sau khi ăn xong là có thể lập tức khôi phục.”

Xế chiều hôm đó, đội ngũ Tịch Chu và Từ Nguyên lần lượt tiếp cận mục tiêu, Từ Nguyên nhìn mấy người Tịch Chu phía trước, lộ nụ cười sâu xa ngoài ý muốn.

“Lên trước khoảng một ngàn mét nữa sẽ tiến vào phạm vi thi triều.” Từ Nguyên nói, “Đội ngũ hai chúng ta hành động xa nhau thì sợ rằng đối phó tang thi có chút khó khăn, không bằng hành động chung.”

Tịch Chu dứt khoát nói, “Tôi đồng ý.”

“Đã vậy, không bằng để người dị năng trong đội mở đường trước, người thường xử lý tang thi lọt lưới.” Từ Nguyên chậm rãi nói, “Không biết ý đội trưởng Tịch thế nào?”

Tịch Chu mỉm cười, “Chuyện này không có gì khác với sắp xếp bình thường của chúng tôi, đương nhiên là đồng ý.”

Ánh mắt Từ Nguyên quét tới Tịch Chu và mấy người dị năng khác một vòng, sau đó liền gật đầu với Tịch Chu, lên xe tải bọn họ lái tới.

“Sao tôi lại cảm thấy hắn có gì đó không bình thường?” Đỗ Việt nhíu mày hỏi. Trước khi lên đường, đội trưởng Tịch đã bảo với bọn họ phải cẩn thận đội ngũ đối phương, hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, còn dò hỏi tất cả tin tức về đội ngũ kia trước khi xuất phát. Nhưng hiện tại, hắn nhìn tên Từ Nguyên kia, luôn cảm thấy có chút khác biệt so với lời đồn, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.