Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 127: Chương 127: Chương 143




Cho dù Lục Lê là con trai ruột của bà, nhưng bà cũng không đem nhiều sự chú ý đặt trên người anh. Lục Lê biết, đại khái bởi vì tướng mạo chính mình cùng người được xưng là ba kia rất giống nhau, nữ nhân hận ông, ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng muốn làm bẩn mắt bà.

Ngoại trừ học phí cùng phí sinh hoạt, nữ nhân sẽ không cho anh một xu tiền tiêu vặt nào khác.

Mặc kệ kết quả học tập, mặc kệ sinh hoạt ra sao, cái gì cũng đều mặc kệ. Chỉ khi nữ nhân nhất thời có ý nghĩ muốn quyền đấm cước đá, Lục Lê cũng mặc kệ bà ấy. Trên thực tế, anh đối với cái gia đình này không có quá nhiều lưu luyến.

Ngoại trừ Tô Cẩn Ngôn khiến anh không yên lòng ra, anh cũng không để ý ai cả.

Lục Lê liên tiếp đi làm công ba tháng, cuối cùng cũng lấy đủ số tiền đóng học phí cho Tô Cẩn Ngôn, rốt cuộc cũng có một ngày bé trai không còn bị nhốt trong nhà và được đi đến trường.

Anh lục tung cả tủ lấy được bản hộ khẩu cùng các giấy tờ chứng nhận khác có liên quan đến Tô Cẩn Ngôn đều lấy ra, ngày đó có người đến đưa di vật mà ba anh để lại, trùng hợp chỉ có Lục Lê cùng Tô Cẩn Ngôn ở nhà một mình, nếu như mẹ anh mà biết nhất định sẽ phẫn nộ đem tất cả mọi thứ đều xé hết, lén lút đem giấy chứng nhận trọng yếu dấu đi.

Bởi vì cả ngày đều chờ ở trong nhà, trạng thái tinh thần của bé trai không tốt lắm, Lục Lê mấy lần đều nhìn ra cậu có nguyện vọng muốn ra ngoài, nhiều lần chính mình có hỏi dò qua, nhưng bé chỉ toàn lắc đầu, tựa hồ đối với thế giới bên ngoài không có hứng thú.

Tô Cẩn Ngôn ngồi ở trên giường, lúc lắc cẳng chân nhỏ gầy, Lục Lê liếc mắt một cái nhìn đến vết thương trên đùi bé, nhíu mày hỏi: “Sao trên đùi em lại có vết thương?”

Tô Cẩn Ngôn lắc đầu một cái, không hé răng.

Lục Lê quỳ một chân trên đất, đem chân bé nhấc lên, thấy rõ ràng ở phía trên có vết bầm tím, sốt ruột nói: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, em mau nói cho anh biết?!”

Tô Cẩn Ngôn vẫn không nói lời nào, chỉ là nước mắt rơi ào ào chảy xuống dưới.

Lục Lê tiến lên cởi áo bé ra, cẩn thận kiểm tra một lần, thấy chỉ có trên đùi cùng trên lưng có vết thương thì mới yên lòng, anh vội vã đến ngăn tủ đựng thuốc tìm thuốc tím, dùng bông gòn vì bé bôi thuốc.

Tô Cẩn Ngôn dùng mu bàn tay lau nước mắt, thời điểm thuốc bôi lên vết thương, cho dù miệng vết thương đau đớn bé cũng không rên lên một tiếng, chỉ là chân ngắn phản xạ lui về phía sau một chút, nỗ lực nhịn xuống bất động.

Trong lòng Lục Lê đã có đáp án, nhưng vẫn ở bên cạnh vừa bôi thuốc vừa hỏi han bé: “Là ai đánh em?”

Không chỉ là vết thương bên ngoài, khẳng định người kia còn có ý đồ đối với bé, chỉ bởi vì Tô Cẩn Ngôn giãy dụa mãnh liệt cùng phản kháng nên mới căm giận từ bỏ mục đích mà thôi.

Lục Lê vừa nghĩ tới tình cảnh kia, lửa giận ở trong lòng mãnh liệt bốc lên, lại như có người đem thủy tinh mà anh dốc lòng bảo vệ đánh nát khiến anh rất khó chịu.

Tô Cẩn Ngôn cắn môi, nhỏ giọng nói ra một cái tên: “Là chú Tôn.”

Lục Lê hít một hơi thật sâu, anh đóng nắp chai thuốc tím lại, đặt xuống trên bàn, ngồi vào bên cạnh bé trai, dùng ngữ khí chất vấn nói: “Không phải anh đã nói nếu như anh chưa trở về, ai gọi em mở cửa thì không được ra sao? Sao em lại không nghe lời chút nào vậy?”

Kỳ thực đối với một đứa trẻ bảy tuổi mà nói điều kiện như vậy cũng quá mức hà khắc, đối lập với mọi đứa trẻ cùng lứa, Tô Cẩn Ngôn coi như biết nghe lời, bé hoàn toàn không yếu ớt cùng tùy hứng, mỗi ngày Lục Lê về nhà mở cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy bé trai ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, đôi mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm về phía cửa. Nhìn thấy anh trở về lập tức sẽ nhào tới ôm lấy anh, có lúc còn nói câu ngọt ngào “Em nhớ anh.”

Lần đầu bị Lục Lê quở trách, nước mắt Tô Cẩn Ngôn rơi như mưa, bé nhẫn nại vững vàng từng tiếng hít thở không biến thành hỗn loạn, thân thể nhỏ bé run lên, nhưng cắn răng không chịu phát sinh một tiếng âm thanh nào.

Lục Lê nhìn bé dáng vẻ đáng thương đến thế, giọng nói trì hoãn xuống: “Khóc cái gì, có cái gì mà phải khóc chứ. Sau này ngoại trừ anh ra, ai bảo em ra mở cửa đều không được mở, biết chưa?”

Nhìn bé trai nức nở gật đầu, Lục Lê đem bé ôm lên đùi mình, lau đi nước mắt của bé, khẽ quát nói: “Chỉ biết khóc mà thôi.”

Chỉ là động tác như vậy nhưng cùng với ngữ khí lại không hợp với nhau.

Cách ngày Lục Lê liền mang theo Tô Cẩn Ngôn đến trường học, thế bé công việc thủ tục nhập học.

Sau khi làm thỏa đáng tất cả, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Chí ít trước khi anh tốt nghiệp, có thể chăm sóc Tô Cẩn Ngôn một quãng thời gian ngắn.

Lục Lê muốn bé trai nhanh đi gặp cô giáo chủ nhiệm lớp, nhưng Tô Cẩn Ngôn lôi kéo áo anh không cho anh đi.

Lục Lê nắm chặt tay bé, khuyên dỗ nói: “Thời điểm khi em tan học nhớ ở phòng học chờ anh, anh tới đón em.” Anh dừng một chút, còn nói, “Trong giờ học anh sẽ đến tìm em, có được không?”

Tô Cẩn Ngôn không nói lời nào, chỉ cúi đầu bướng bỉnh kéo áo anh, không cho anh rời đi.

Cô giáo nhìn thấy Lục Lê cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu niên, còn đến an ủi em trai, không khỏi cười nói: “Người anh này xứng chức anh trai quá. Đến đây, Tô Cẩn Ngôn đúng không? Cùng cô đi đến phòng học nào, trong phòng học có rất nhiều bạn tuổi tác cùng trang lứa với con, con có thể cùng với các bạn kết bạn với nhau nha.”

Lục Lê khuyên can đủ đường đều vô dụng, không thể làm gì khác hơn là uy hiếp nói: “Em mà còn như vậy, anh bỏ mặc em luôn.”

Nghe vậy, Tô Cẩn Ngôn chấn động toàn thân, trong nháy mắt trong tròng mắt đen sương mù ngưng tụ lại. Bé cật lực nhịn xuống nước mắt, tay buông góc áo Lục Lê ra, nhỏ giọng nói: “Đừng bỏ em…”

Tâm trạng Lục Lê nhất thời không đành lòng, bàn tay phủ trên đỉnh đầu bé trai, nói rằng: “Đi thôi, chờ anh tan học sẽ đến rước em.”

Tô Cẩn Ngôn gật đầu.

Cô giáo nắm tay bé, mỗi bước đi đều cẩn thận nhìn về phía sau hướng về thiếu niên vẫy tay.

Đợi đến khi Tô Cẩn Ngôn cùng cô giáo tiến vào trong lớp, Lục Lê lại nhìn chăm chú một hồi, lúc này mới thả tay xuống, xoay người rời đi.

Nhưng khi anh nghiêng đầu qua nhìn sang chỗ khác, thì thấy một người đang nhìn anh.

Lục Lê sợ hết hồn, nhìn kỹ người kia, mới phát hiện là bạn học mới chuyển tới, tên là gì ấy nhỉ…

Quên mất rồi.

Ở trong thế giới của Lục Lê chưa từng thấy người này, nhưng ở trên thế giới này cậu lại chân thực tồn tại, khả năng có thể xảy ra BUG. Có điều nhờ có điều này cũng làm cho Lục Lê càng ngày càng xác định, thế giới này không phải thế giới cũ của anh.

Nhìn thiếu niên quần áo sạch sẽ cùng bộ dáng trắng nõn, không khó nhìn ra đó chính là tiểu thiếu gia quen sống trong nhung lụa.

Lục Lê lễ phép tính hướng về đối phương nở một nụ cười tươi rói, muốn sát vai rời đi.

Nhưng thiếu niên lại làm trước một bước hướng về anh đưa tay ra, bên môi tràn ra ý cười mềm mại, hướng về anh nói: “Mình tên là Lâm Hữu.”

Lục Lê sửng sốt một chút, tiếp theo đưa tay nắm chặt bàn tay cậu có hơi lạnh một chút, nói: “Xin chào, tôi là Lục… Thận Hành.”

Thiếu nên tên Lâm Hữu kia rũ mắt xuống, hàng mi dài nhu thuận dán ở trên mí mắt, nhẹ giọng nói: “Mình thích tên của cậu.”

Lục Lê ngơ ngác “Ồ” một tiếng.

Anh muốn rút tay mình về, lại không nghĩ rằng khí lực đối phương lại lớn đến như vậy, dĩ nhiên muốn rút về lại rút không ra.

Hơn nữa hai người bọn họ tay đặt ở cùng một chỗ, so sánh khác biệt rõ ràng.

Lục Lê ho khan một tiếng, muốn Lâm Hữu đem tay của chính mình buông ra.

Lâm Hữu lại không buông, không chỉ không buông, còn mở ra lòng bàn tay của anh, nhìn thấy phía trên có vết thương nhỏ liền nhíu mày lại, hỏi: “Cậu đang thiếu tiền sao?”

Lục Lê cũng nhìn thấy, đó là khi anh đi làm dùng nước lạnh rửa dĩa thì bị mảnh dĩa làm xước qua, trước đó cũng không có để ý, hiện tại coi lại mới thấy nó đặc biệt nghiêm trọng, bây giờ mới thấy nhức một chút.

Lục Lê nhân cơ hội thu tay mình về, lắc đầu nói: “Không có, nếu như không có chuyện gì…”

Lâm Hữu đánh gãy lời anh, nói: “Nhà mình vừa vặn thiếu người, cậu có thể tới làm việc.” Lục Lê còn chưa kịp nói chuyện, cậu liền bổ sung thêm, “Tiền lương so với cậu hiện tại đang làm sẽ nhiều gấp ba, mỗi tuần làm năm ngày, vào cuối tuần hay dịp lễ cậu có thể nghỉ phép, nếu như cậu cần tiền mình có thể chi cho cậu trước, sau đó bù đắp lại là được rồi.”

Còn có chuyện tốt đến như vậy sao? Quả thực Lục Lê không thể tin vào tai của mình, cũng quên người đối diện chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi.

Người trưởng thành cảnh giác so với những đứa trẻ có phần lớn hơn, Lục Lê đang suy nghĩ liệu Lâm Hữu đang có ý đồ gì, hơn nữa nhìn dáng vẻ cậu như vậy, khẳng định đem chính mình hỏi thăm cho rõ ràng.

Thấy Lục Lê do dự, Lâm Hữu lại thêm một điều kiện: “Bất quá một khi đã ký khế ước thì phải ký đến mười năm, cậu nhìn đi, mình đã đem bản khế ước mang đến rồi đây.”

Nói xong, cậu móc từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy chiết khấu, sau khi mở ra, là một bản khế ước viết tay.

Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, như chính chữ học sinh tiểu học viết ra.

Lục Lê bất giác nở nụ cười, thầm nghĩ quả nhiên là một đứa con nít, anh đem tờ giấy trong tay Lâm Hữu tiếp nhận, không thiếu nghiêm túc hỏi: “Cậu nói có thật lòng không?”

Lâm Hữu cũng thật lòng trả lời: “Đương nhiên rồi, nếu như cậu mỗi ngày đi theo mình nhiều hơn một tiếng, mình sẽ tăng lương cho cậu.”

Lục Lê cùng Lâm Hữu không có quá nhiều tiếp xúc, thế nhưng anh cũng từng nghe nói qua một chút chuyện liên quan đến Lâm Hữu.

Ba mẹ Lâm Hữu bận bịu sự nghiệp, luôn để cậu một mình ở trong nhà, tuy rằng có vô số người hầu chăm sóc, tuy rằng cơm nước không thiếu sót, thế nhưng cậu rất cô độc.

Là cái loại người giàu mà cô độc, cùng với những người bình dân như chúng ta không thể giống nhau.

Lục Lê còn tưởng rằng Lâm Hữu chỉ nói chơi, sau khi tan học anh thu thập sách vở bỏ vào cặp sách, vội vàng muốn đi đón Tô Cẩn Ngôn, phát hiện Lâm Hữu tựa ở cạnh cửa chờ anh, mới ý thức được thiếu niên này là thật lòng.

Lâm Hữu nói: “Cậu theo mình về nhà.”

Lục Lê từ chối: “Không được, tôi phải đi đón em trai.”

Lâm Hữu bặm môi, thoạt nhìn có chút không cao hứng, nhưng vẫn nói: “Vậy cậu cùng em trai đến nhà mình đi.”

Lục Lê gật đầu: “Ừ.”

Hai tay Lâm Hữu đút vào trong túi quần, từng bước rập khuôn đi theo anh, hỏi Lục Lê: “Khế ước của chúng ta vẫn còn chứ?”

Lục Lê nhón chân xem Tô Cẩn Ngôn có ra khỏi lớp học hay chưa, nghe được Lâm Hữu hỏi dò liền qua loa nói: “Nó vẫn trong cặp sách tôi.”

Chờ đến khi cả lớp một đi ra hết, Lục Lê tìm một lần đều không nhìn thấy Tô Cẩn Ngôn. Anh hai ba bước đi tới cửa, trùng hợp nhìn thấy bé đang ngồi trên ghế, trong lòng ngực ôm cặp sách nhỏ, tha thiết mong chờ nhìn ngoài cửa.

Lục Lê hướng về bé ngoắc ngoắc tay: “Lại đây.”

Tô Cẩn Ngôn mắt sáng lên, bịch bịch hướng về anh chạy tới, trong lúc đó còn lảo đảo một chút, suýt chút nữa vì cái ghế mà vấp ngã sấp mặt.

Thuận lợi tiến về phía cái ôm ấm áp của Lục Lê, trước đó bé trai còn rất hồi hộp xem ra lúc này vẻ mặt đã hòa hoãn đi, nét mặt biểu lộ một nụ cười tươi rói.

Lục Lê nắm lấy tay bé trai, nhìn về thiếu niên phía sau, hỏi: “Vậy giờ chúng ta đi chưa?”

Lâm Hữu liếc mắt một cái nhìn bọn họ nắm lấy tay nhau, rầu rĩ ừ một tiếng, xoay người nói: “Đi thôi.”

Đi tới cửa trường học, Lục Lê liền nhìn thấy ngay giữa trung tâm có một chiếc xe hơi xa hoa, còn không chờ bọn hắn đi tới, tài xế liền mở cửa xe đi xuống xe, đối với Lâm Hữu cung kính nói: “Thiếu gia.”

Lâm Hữu lên xe trước, vỗ lên ghế dựa bằng da, đối với Lục Lê cười nói: “Lên đây.”

Lục Lê không do dự, lôi kéo Tô Cẩn Ngôn lên xe.

Tô Cẩn Ngôn muốn hỏi bọn họ muốn đi nơi nào, nhưng lại không biết làm sao mở miệng, đơn giản chỉ vững vàng nắm lấy tay Lục Lê, nghĩ thầm chỉ cần đi cùng với anh, đi đâu cũng không đáng kể.

Lục Lê đem tóc bé trai hơi dài vén qua sau tai, nhỏ giọng rù rì nói: “Nên cắt tóc thôi…”

Tô Cẩn Ngôn nheo mắt lại, tâm tình sung sướng tùy ý để anh sắp xếp tóc của chính mình.

Lâm Hữu nhìn hai người động tác thân mật, trong mắt lóe ra một tia chán ghét, cậu đưa ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhưng lại lén lút đưa tay ra, thừa dịp Lục Lê không chú ý kéo lấy góc áo của anh.

Lâm Hữu ở bên trong cửa sổ thủy tinh phản xạ ra, nhìn thấy chính mình thỏa mãn giơ khóe môi lên.

(Hết chương 143)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.