Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 131: Chương 131: Chương 147




Nhà Lâm Hữu vẫn trong ký ức như vậy, chỉ là bọn họ sau khi trở về cùng nhau toàn bộ người hầu đều biến mất không thấy, Lục Lê rất lâu rồi chưa về lại nhà Lâm Hữu, lúc này mới phát hiện toàn bộ nhà đều trống rỗng, chỉ có một mình Lâm Hữu ở đây.

Lâm Hữu quay đầu lại nhìn thấy Lục Lê biểu hiện đăm chiêu, như muốn bỏ đi sự nghi ngờ của anh liền nói: “Bởi vì bình thường tôi luôn mang bạn gái trở về đây, miễn cho những người giúp việc kia sẽ nói những lời không hay đến ba mẹ tôi, tôi liền đem bọn họ cho nghỉ việc.”

Lục Lê tiếp nhận lời giải thích này của Lâm Hữu, kỳ thực ngay khi anh mang theo Tô Cẩn Ngôn chuyển ra khỏi nơi này, từ trước cho đến nay Lâm Hữu số đào hoa càng ngày càng nở, trên cơ bản mỗi lần xuất hiện ở trước mặt Lục Lê, đều sẽ thấy cậu mang theo những cô gái không giống nhau.

Rõ ràng nhìn Lâm Hữu không giống như người có số đào hoa.

Nhìn đến đại thiếu gia nới lỏng cravat, vén tay áo lên, chuẩn bị rửa tay làm canh, Lục Lê thấy cậu bận rộn liền áp sát tới, tựa ở một bên cửa phòng bếp, hỏi: “Có cần giúp một tay không?”

Lâm Hữu suy nghĩ một chút nói: “Cậu ngồi trên ghế sô pha xem ti vi trước đi, chờ tôi làm món ăn xong, sẽ tới kêu cậu ăn.”

Lục Lê cũng không khách khí với cậu, phất tay nói: “Được rồi, tôi ở bên ngoài chờ ông chủ Lâm đây.”

Lục Lê xương cốt rã rời nằm trên ghế sô pha, trong lòng ngực ôm lấy gối ôm, nghe trong phòng bếp âm thanh nồi xoong, dùng remote ti vi mở kênh.

Không ngạc nhiên chút nào, trên ti vi đang phát phim trinh thám mà anh quen thuộc nhất.

Nói tới bộ phim trinh thám này, Lục Lê còn nhớ vào thời anh còn học cấp ba có sáng tác tác phẩm không chuyên, bị chế tác thành phim truyền hình khiến anh thật sự tức giận.

Nếu như trở lại thế giới hiện thực, khẳng định sẽ không có chuyện tốt đến như vậy…

Chờ… chờ một chút.

Chẳng lẽ nói, bộ phim trinh thám ở thế giới này kỳ thật không phải chân thật?

Nếu như có hệ thống ở đây, nó sẽ khẳng định không biết BUG gì, nhìn anh yêu thích thì đem qua đây.

Trên màn ảnh nhìn anh thám tử bị hốt hoảng bức bách dồn vào trong góc, mặc dù biết tiếp theo sẽ xảy ra cái gì, nhưng Lục Lê vẫn hào hứng theo dõi.

Ngay khi đến thời điểm cao trào một cánh tay tóm chặt lấy bả vai anh thám tử, hình ảnh đột nhiên dừng lại, tiếp đó, nhạc kết thúc phim vang lên kết thúc bộ phim.

A a a, thật sự là mỗi lần nhìn thấy đều rất khó chịu.

Lục Lê nghiến răng nghiến lợi nhìn TV, dư quang thoáng nhìn Lâm Hữu từ trong phòng bếp đi ra, liền từ trên ghế sô pha đứng dậy, hai tay tiếp nhận chén lớn trong tay Lâm Hữu. Khi anh nhìn thấy dầu trôi nổi trên canh xương sườn nửa sống nửa chín thì, khóe miệng giật lên nói: “Không tệ, ít nhất vẫn còn ngửi được mùi hương… Có điều canh xương sườn này vẫn chưa chín đi?”

Vẻ mặt Lâm Hữu xem ra có chút vô tội, cậu nhìn vào bên trong miếng xương sườn vẫn còn dính tơ máu cùng thịt, nói: “Tôi quen nhìn miếng thịt bò bít tết rồi, nên cảm thấy như vậy là đã chín.”

Lục Lê nói: “Đại thiếu gia nhà tôi ơi đây không phải là bò bít tết, xương sườn phải đun sôi ăn mới ngon nha.” Anh ngờ vực nhìn Lâm Hữu, “Cậu thật sự không biết nấu cơm?”

Lục Lê hỏi xong vấn đề này lại cảm giác mình rất ngu ngốc, Lâm Hữu từ nhỏ đến lớn cùng anh lớn lên bên nhau, là thiếu gia năm đầu ngón tay không dính nước, làm chuyện gì đều có người hầu đến hầu hạ, như thế nào lại có thể nấu cơm với trình độ kỹ thuật cao như vậy.

Lâm Hữu cười cười: “Không biết thiệt.”

Lục Lê thở dài, nói: “Thôi được rồi, cái kia để tôi làm đi, mấy cái nấu cơm này không nên làm khó đại thiếu gia nữa.”

Lâm Hữu một bên cởi găng tay vừa nói: “Vẫn là nên đi ra ngoài mua đồ ăn thôi, làm như vậy quá phiền phức. Canh xương sườn kia tốt nhất là nên đến nhà hàng ăn sẽ…”

“Cậu bị thương?” Lục Lê ngắt lời cậu, không dám chạm vào vết thương Lâm Hữu, nhưng ngón tay vẫn còn đang chảy máu, lo lắng hỏi, “Hòm thuốc ở đâu?”

“Không có chuyện gì, vết thương nhỏ mà…”

Nhìn thấy Lục Lê cực kỳ thật lòng nhìn về phía tròng mắt của cậu, Lâm Hữu mới thỏa hiệp nói: “Còn đặt ở chỗ cũ.”

“Ở đây chờ, tôi đi lấy.” Lục Lê bỏ xuống câu nói này liền xoay người đi lên lầu.

Lục Lê từ lầu hai đem hòm thuốc lấy xuống, nhìn thấy Lâm Hữu còn đứng ở trong phòng bếp trước kệ bếp nghiên cứu quyển thực đơn, liền tiến lên tóm lấy cậu ra khỏi phòng bếp, nói: “Sau này cậu không nên vào bếp nữa, cẩn thận kẻo lại có vết thương.”

Nói làm như không phải là anh kiên trì muốn Lâm Hữu làm cơm cho mình vậy.

Lâm Hữu cũng không đâm thủng chuyện này, chỉ tùy ý nam nhân cẩn thận từng li từng tí một vì chính mình sát trùng, dưới con mắt quan tâm của anh còn muốn cật lực ẩn giấu đi trái tim đột nhiên đập mạnh, làm ra bộ dáng bình tĩnh lại hờ hững.

Khi ngón tay thon dài dán lên miếng băng cá nhân, Lục Lê mới thở phào nhẹ nhõm. Không phải anh kinh ngạc gì, nhưng đôi tay tốt như vậy, ai lại có thể nhẫn tâm để lại sẹo cơ chứ.

Lục Lê đứng lên, vừa hướng về phía phòng bếp vừa nói: “Cậu muốn ăn cái gì sẵn tiện tôi làm luôn, chờ đã, trước tiên tôi đi xem trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn gì…”

Đương nhiên Lâm Hữu sẽ không kén ăn, Lục Lê tiện tay làm ra bữa ăn phổ thông, cậu cũng cổ động chính mình một phen, khiến Lục Lê có chút xấu hổ.

Lục Lê gắp một khối xương sườn bỏ vào trong chén, gặm hai cái, lơ đãng đặt câu hỏi: “Đến cùng, vì sao cậu lại đối với tôi tốt đến như vậy? Vừa thấy mặt đã vậy, sau đó cũng vậy, hiện tại cũng vậy, đến cùng là tại sao?”

Lâm Hữu chậm chạp không trả lời, Lục Lê tính ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy trong mắt cậu ngưng tụ thiên ngôn vạn ngữ, thật giống như lời đã đến bên mép, nhưng lại không có cách nào nói ra.

Lục Lê cho rằng Lâm Hữu sẽ nói ra, anh mơ hồ cảm giác được, Lâm Hữu là thật sự muốn nói với anh cái gì đó, nhưng cuối cùng nam nhân chỉ cúi đầu, nở nụ cười.

Bên mép Lâm Hữu nở nụ cười, nói: “Không có lý do gì cả, chỉ đơn thuần nghĩ muốn đối tốt với cậu.”

Lục Lê đối với câu trả lời này hết sức thất vọng, anh đem xương sườn gặm vang lên từng tiếng cọt kẹt, trong miệng nói ra lời nói mơ hồ: “Thật sự đây không phải là lý do khiến người khác tin được.”

Lâm Hữu lại không nói gì nữa, chỉ ân cần gắp rau cho anh.

Sau khi thu dọn chén đũa xong, Lục Lê nhìn một chút đồng hồ treo trên tường, nói: “Tôi phải về rồi.”

Lâm Hữu nói: “Để tôi đưa cậu về.”

Lục Lê xua tay nói: “Không cần, tôi đi xe buýt về là được rồi. Yên tâm, chung quanh đây rất náo nhiệt, vừa ra khỏi cửa là có người rồi.”

Lâm Hữu đã mặc áo khoác, không cho Lục Lê cự tuyệt lặp lại lần nữa: “Để tôi đưa cậu về.”

Lục Lê bất đắc dĩ nói: “Được rồi.” Anh cười đập lên vai Lâm Hữu, trêu đùa nói, “Ông chủ Lâm sao lại tri kỷ như thế? Tôi lại không phải bạn gái cậu, sau này đừng nên khách khí với tôi như vậy.”

Lâm Hữu đăm chiêu nhìn Lục Lê, bầu không khí ngưng trệ một lát, bỗng nhiên xoay người nói: “Đi thôi.”

Lục Lê vội vàng đuổi theo.

Khi ngồi ở trên xe, Lâm Hữu thế anh nịt dây an toàn, hỏi: “Em trai cậu về nhà chưa?”

Tầm mắt Lục Lê liên tục nhìn chằm chằm vào di động, lắc đầu nói: “Không biết, chắc là trở về rồi. Tiểu tử này bây giờ khó quản lắm, mỗi lần đều rời nhà trốn đi.”

Đây không phải lần đầu tiên Tô Cẩn Ngôn tông cửa trốn ra ngoài, vài lần trước đó Lục Lê còn nóng ruột vô cùng, sau nhiều lần cãi vã đều đối mặt với tình huống như vậy, Lục Lê cũng bình tĩnh đi không ít.

Đối với Lục Lê, Lâm Hữu tuy rằng không nói gì, nhưng bên trong lại biểu thị tán thành.

Xe dừng ở trước cửa nhà, anh đẩy cửa xe ra ngẩng đầu hướng lên trên nhìn một cái, thấy trong nhà vẫn hoàn toàn tĩnh mịch tối tăm, trong lúc này mới hoảng loạn lên.

Tiểu tử này thật quá quắt lắm rồi, muộn như vậy vẫn còn chưa về nhà.

Lâm Hữu cũng đi xuống xe, cậu nắm lấy vai Lục Lê, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Tôi cùng cậu đi lên trên nhà chờ nó trở về.”

Lục Lê vừa muốn lắc đầu một cái nói không cần, đúng lúc này điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên. Nhìn đến trên màn hình biểu hiện hai chữ “Em trai”, Lục Lê thật sự vô cùng tức giận, ngữ khí vô tình nói: “Tô Cẩn Ngôn bây giờ cậu làm phản rồi phải không, anh nói cho cậu biết, nếu như ngày hôm nay cậu không trở về đây thì vĩnh viễn đừng trở về nữa!”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh thanh niên, cậu tựa hồ đang cổ vũ chính mình lấy đủ dũng khí, nhưng cuối cùng chỉ có thể rên rỉ giống như chết: “Anh, em hỏi anh một vấn đề… Đã từ lâu, từ lâu rồi em đã muốn hỏi…”

Lục Lê nghe ra trong giọng cậu có men say, hỏi: “Em uống rượu? Ai bảo em…”

“Em đã thành niên rồi!” Thanh niên như mèo bị dẫm phải đuôi kinh sợ thốt lên, muốn nam nhân nhận rõ sự thật này, “Em đã thành niên, anh, anh quên rồi sao? Anh cùng em đi làm thẻ căn cước, mới tuần lễ trước em còn có cả giấy phép lái xe, còn có… Tối hôm qua em còn làm tình với một người phụ nữ. Những cái này cũng đã chứng minh, em đã trở thành một người trưởng thành.”

Thái dương Lục Lê đau nhức, anh thả ngữ khí mềm nhũn xuống nói: “Được được được, anh biết em đã thành niên. Vậy giờ em có trở về hay không, sau đó chúng ta ngồi xuống đàm luận?”

Thanh niên cười lạnh một tiếng, phẫn hận nói: “Anh, người anh thích chính là Lâm Hữu đi.”

Lục Lê liếc mắt nhìn Lâm Hữu, nắm điện thoại di động cách xa vài bước, cau mày nói: “Em nói nhăng nói cuội gì đó?”

Nắm đấm Tô Cẩn Ngôn không biết đập về phía nào, phát ra một tiếng vang trầm thấp. Cậu đối với Lục Lê nói: “Anh hết sức trốn tránh em chỉ vì tình cảm của em dành cho anh, nhưng xoay người đi thì anh lại tìm về một người đàn ông khác… Chỉ bởi vì em là em trai anh sao? Nhưng giữa chúng ta, rõ ràng chúng ta không có liên hệ máu mủ mà!”

“…”

“Lẽ nào tình cảm của chúng ta lại so với một người ngoài không bằng ư? Luôn có người chẳng biết xấu hổ nói với em, anh đã thuộc về người khác. Em không cam lòng…”

“…”

“Anh, em vẫn luôn, vẫn luôn yêu anh, vẫn luôn đều…”

Lục Lê không thể nhịn được nữa đánh gãy lời nói của cậu: “Được rồi! Em nháo đủ chưa!”

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh lại.

“Muốn tôi nói sự thật cho cậu biết đúng không?” Tay Lục Lê run rẩy lên, anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng, từ bên trong túi áo móc ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng dùng bật lửa đốt lửa, khi khói thuốc trắng chậm rãi phiêu lên trong không khí, liền nói, “Được, tôi nói cho cậu biết, tôi không có chút nào lý giải cảm tình biến thái lại dị dạng của cậu, nếu như cậu không phải em trai tôi, tôi đã sớm đem rác rưởi như cậu đá một phát bay ra ngoài, cậu có hiểu không?”

Nói xong lời cứng rắn, Lục Lê không đành lòng liền nói bổ sung: “Cậu kiềm chế lại cho anh, anh biết xu hướng tình dục của cậu có chút đặc thù, để anh giới thiệu cho cậu người tốt đẹp hơn anh. Cậu liền…”

Trong điện thoại giọng nói thanh niên rầu rĩ: “Em biết rồi.” Cậu dừng một chút, “Anh không cần nói nữa.”

Lục Lê tưởng nói như vậy sẽ tạo thành thương tổn đến Tô Cẩn Ngôn, nhưng thà giải quyết nhanh chóng còn hơn để cậu vương vấn tơ lòng. Chỉ là ——

Lục Lê cảm thấy ý nghĩ của chính mình quá mức lạc quan, cũng quá mức ngây thơ.

Thanh niên bị ác ma mê hoặc cười ha ha, cố chấp lại khủng bố nói: “Chỉ cần hắn biến mất thế là xong.”

Lục Lê nghe được trong điện thoại có tiếng động cơ phát ra.

“Chỉ cần hắn chết đi là được rồi.”

Bạch quang chói mắt hiện ra, ô tô bị người thao túng điên cuồng đột nhiên gia tốc xuất hiện ở trước mặt, cánh tay Lục Lê chặn ở trước mắt, ngơ ngác không có động tác nào.

Trong đầu của anh lần lượt xuất hiện hai ý nghĩ.

Cái thứ nhất lẽ nào Tô Cẩn Ngôn quá say hay bị mắt mù, dĩ nhiên lại hướng về anh xông đến.

Thứ hai tuy rằng không biết vì sao cốt truyện lại xảy ra sớm như vậy, cũng không biết tại sao Tô Cẩn Ngôn lại trở thành tài xế gây tai nạn, nhưng nếu như anh biết rõ chắc lúc đó anh đã chết rồi.

Các loại ý nghĩ chợt lóe qua.

Đùng.

Ô tô va chạm vào thân thể, thanh âm này không thể nói là êm tai được.

Nhưng Lục Lê phát hiện mình không có chết.

Bởi vì ngay thời khắc sống còn, có một sức mạnh đem anh đẩy ra ngoài.

Đột nhiên Lục Lê quay đầu lại.

Ô tô do nam nhân điều khiển mất khống chế cán qua người, bánh xe còn đang điên cuồng chuyển động theo vòng tròn, nương theo tiếng Đùng kia, chiếc ô tô không chịu nổi gánh nặng liền đụng vào thân cây bên cạnh, phát sinh tiếng vang rung trời!

“Lâm Hữu!!!”

Lục Lê hầu như phải bò qua, anh dò dẫm tìm kiếm trong bóng đêm đem Lâm Hữu ôm lên, trên tay cùng trên người đều dính phải máu tươi dính nhớp.

Lục Lê run môi hỏi: “Cậu, tại sao cậu…”

Nước mắt không hề có điềm báo trước, từ trong hốc mắt thi nhau chảy ra, rơi xuống trên người cậu.

Lâm Hữu suy yếu ho khan vài tiếng, bên môi tràn ra một vệt máu tươi, tiếng nói của cậu nhỏ đến mức không thể nghe thấy, như đang cật lực tự thuật.

Lục Lê tiến sát gần, nghe rõ lời nói của cậu.

“Rốt cuộc… Có thể bảo vệ cậu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.