Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 56: Chương 56




Dược hoàn đưa vào trong miệng lập tức tan ra, Lục Lê có làm như thế nào đi nữa muốn nhổ nó ra cũng không thể làm gì khác.

Gió Xuân Ngọc Lộ Hoàn, đây là xuân dược cao cấp hắn đặc biệt vì Thanh Linh điều chế, nếu như người thường uống vào hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội.

Lục Lê ra sức vùng vẫy cổ tay, dây buộc đỏ tươi mềm mại kia trên thực tế phi thường cứng rắn không dễ đứt, coi như hắn có tránh thoát ra sao đều không tránh nổi.

Dược hiệu lên rất nhanh, hầu như trong nháy mắt, một luồng điện kỳ dị từ hạ thân hắn truyền ra, nơi đó hầu như không cần an ủi đã bắt đầu hưng phấn.

Hắn khống chế hơi thở hổn hển, trên mặt bay lên lửa tình thiêu đốt, cặp mắt đào hoa mê người bịt kín một tầng sương mù, hồng bào bên trong được cởi ra lộ ra da thịt giống như ngọc Dương Chi, trên người còn mang theo mùi thơm càng thêm xao động lòng người.

Thanh Linh không nhanh không chậm đem một nhúm tóc đen của hắn nắm trên tay, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi mùi lãnh hương.

Lục Lê nhắm hai mắt, thân thể chính mình khó nhịn vặn vẹo, nguyên bản vốn dĩ tóc được cột gọn gàng bây giờ ngổn ngang rối tung trên giường, dục vọng đột nhiên bay lên, khiến hắn không biết làm thế nào.

Dược tính đột nhiên lan tràn ra.

Thanh Linh cúi đầu hôn vành tai hắn ửng hồng, dùng thanh âm nhẹ hoãn ghé vào lỗ tai hắn nói: “Kỳ thực từ rất sớm con đã dự liệu được qua ngày đó… Cha trời sinh khúm núm, nên đặt ở dưới thân con mà rên rỉ.”

Cút mẹ mày đi trời sinh khúm núm.

Thanh Linh thanh âm đột nhiên trở nên lạnh lẽo lại cố chấp, cậu nói: “Dù có huyết hải thâm cừu, nhưng con vẫn yêu người —— yêu đến muốn cùng cha đem huyết nhục hòa làm một thể.”

Lục Lê quả thực muốn bật thốt lên một câu “Biến thái”, nhưng sau đó nghĩ đến chính mình hiện tại được thiết lập càng xấu xa càng biến thái, liền nhịn xuống.

Nhìn nam nhân dưới thân nhíu mày thần thái tình sắc khó mà tin nổi, ánh mắt Thanh Linh tối sầm lại.

Dược hiệu rõ ràng khống chế hắn sẽ không dễ dàng trốn đi, mới bắt đầu chậm rãi hưởng thụ con mồi chính mình.

Lục Lê thực sự muốn điên rồi, hắn còn không bị Thanh Linh dằn vặt phát điên, trước hết bị xuân dược này dằn vặt muốn điên rồi.

Hắn duỗi ra đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm lên đôi môi khô khốc, Thanh Linh nghiêng người tiến lên, lần thứ hai chiếm lấy môi hắn.

Cậu nắm cằm Lục Lê, cực kỳ thân mật đem đầu lưỡi tiến sâu vào, làm hành vi trao đổi khí tức.

Lục Lê toàn thân vô lực chỉ có thể ngước đầu mặc cậu cướp đoạt, trong cổ họng đều là mùi vị ngọt ngào, mãi đến khi hắn sắp nghẹt thở, Thanh Linh mới buông hắn ra.

Lục Lê vẫn cảm thấy loại hôn sâu này rất buồn nôn, nhưng hắn vẫn bị người cưỡng hôn hoặc làm động tác hôn sâu, từ ban đầu phản cảm đã biến thành không còn cảm giác.

Lục Lê cảm giác được tay Thanh Linh ở trên người hắn nhẹ nhàng sờ soạng, động tác đặc biệt khinh nhu lại làm cho toàn thân Lục Lê run rẩy dữ dội, hết thảy cảm quan giống như được phóng to vô số lần, mẫn cảm đến đáng sợ.

Chuyện còn lại, hết thảy đều không thể miêu tả.

Lục Lê khi tỉnh lại ý thức trong đầu vẫn còn hỗn loạn, hắn miễn cưỡng từ trên giường ngồi dậy, vẩy vẩy đầu còn nặng nề, mở mắt ra nhìn thấy là một nơi xa lạ.

Hắn nghe được tiếng xiềng xích phát sinh vang lên tinh tế, lúc này mới phát hiện trên chân của chính mình có sợi dây xích màu bạc tinh xảo.

Lục Lê cúi đầu liền nhìn thấy thân thể chính mình không chỗ nào lành lặn, lưu lại dấu vết xanh tím đầy ám muội.

Phía trên đa số đều là vết cắn, bằng không làm sao chỉ trong một đêm đều chưa biến mất.

Trong thân thể tựa hồ còn lưu lại di chứng thuốc, Lục Lê chỉ ngồi một hồi, liền cảm thấy đầu đau nhức một chút.

Lúc này, trong đầu bỗng nhiên vang lên hệ thống âm thanh điện tử quen thuộc: “Cậu chủ, độ HE đạt đến 50, tiếp tục cố gắng.”

Lục Lê không muốn phản ứng hệ thống, chỉ là hệ thống giống như mới cắn cần lặp đi lặp lại câu nói này, hắn lúc này mới suy yếu lên tiếng: “Cút.”

Hệ thống rốt cục câm miệng.

Lục Lê uể oải hỏi: “Đây là nơi nào?”

Hệ thống nói: “Mật thất.”

Lục Lê lại nhìn bố trí xung quanh một chút, xem ra xác thực giống như hắn đang nghĩ.

Chính là mật thất nơi Trầm Đình Quân đem Thanh Linh nhốt lại, dùng các loại độc dược dằn vặt cậu.

Nguyên bản trong mật thất không có đồ vật gì nhiều nhìn rất đơn sơ, bây giờ lại bố trí cực kỳ xa xỉ. Dưới giường trải thảm nhung màu trắng, bên cạnh bày một giá sách lớn, phía bên trong phòng dạ minh châu đặt ở bốn góc phòng đem mật thất tối tăm không thấy ánh mặt trời chiếu sáng như ban ngày.

Hệ thống do dự một chút, rồi hướng về hắn nói: “Ma giáo hôm nay đổi chủ.”

Tựa hồ đã sớm dự liệu được kết quả này, Lục Lê dùng tay lau mặt, mặt không hề cảm xúc từ trên giường đứng lên, cầm lấy chăn mỏng khoác lên người.

Hắn chịu đựng hạ thân trướng đau, đi chân trần xuống giường, bước chân phù phiếm đi đến bên cạnh bàn.

Hệ thống chỉ lo hắn tìm chết, không nhịn được nói: “Trong mật thất không có đồ vật sắc bén.”

Lục Lê không lên tiếng, hắn ngồi vào trên ghế, thở hổn hển mấy hơi mới nói: “Là ai đã có được sâu độc Triền Tình.”

Hệ thống lại do dự một chút, tiếp theo mới châm chước nói: “Sâu độc Triền Tình do chính Tam Nương tặng cho Thanh Linh.”

Lục Lê lập tức liền đứng lên, cái ghế bị hắn thô bạo đạp lăn ở trên mặt đất.

Lục Lê phẫn nộ hỏi: “Cho nên mày vẫn luôn biết? Mẹ nó sao mày không nói cho tao?!”

Nói xong, hắn đưa ánh mắt đến cái ghế bị hắn gạt nhã, bình thường hắn chỉ dùng sức một chút liền có thể đem cái ghế hóa thành bụi, hắn bây giờ nội lực mất hết, võ công hoàn toàn không có, căn bản không còn dư lực phản kháng.

Lại giống như mấy thế giới trước, hiện tại Thanh Linh đối với hắn muốn làm gì thì làm, hắn chỉ có thể cầm cự đợi đến HE đầy, đi đến một thế giới mới.

Hệ thống cảm nhận được tâm tình Lục Lê, động viên nói: “Ngoại trừ tiếp tục, anh không còn lựa chọn nào khác.”

Lục Lê muốn phục sinh, muốn sống lại, nhất định phải tiếp tục.

Lục Lê phẫn nộ ở trong lòng an ủi mình, mới từ từ bình tĩnh lại.

Qua một lúc, mãi đến tận khi nghe âm thanh cửa mật thất mở ra, Lục Lê như một bức tượng điêu khắc mới giật giật thân thể mình.

Lục Lê nghe được tiếng bước chân chậm rãi hướng về hắn đi tới.

Ngón tay lạnh lẽo chạm lên bả vai trần trụi hắn, Lục Lê run lên một hồi, vẫn mím môi không lên tiếng.

Đứa con yêu thương xoa tay hắn, nhưng ngược lại nắm cằm của hắn, khiến Lục Lê nghiêng đầu qua, trong tầm mắt nhìn thấy Thanh Linh một mặt uy nghiêm đáng sợ lạnh lùng.

Thanh niên không còn bận đồ trắng sạch sẽ nữa, lúc này trên người là trường bào hoa văn màu đen đỏ sậm, trên ống tay áo rộng lớn có thêu hoa văn hoa mỹ cầu kỳ, khiến khuôn mặt cậu vốn tuấn nhã ôn hòa xem ra nhìn có chút âm trầm.

Thanh Linh bỗng nhiên câu môi nở nụ cười, cậu nói rằng: “Trầm Đình Quân, ta cướp đi của ngươi tất cả.”

Cậu giơ lên hai tay đem Lục Lê ôm lấy, trên bàn không có đồ vật dư thừa nào, thuận tiện cho cậu đón lấy động tác.

Dưới thân Lục Lê là mặt bàn bóng loáng, hắn duỗi ra hai tay khước từ Thanh Linh, xiềng xích vang lên âm thanh giòn giã.

Lục Lê tức giận nói: “Ngươi đến tột cùng muốn bản tọa phải làm sao?”

Thanh Linh ngón tay thon dài đặt trên môi hắn, hai mắt nheo lại ngầm có ý nguy hiểm, cậu nhẹ giọng nói: “Mối thù diệt môn, mối hận dâm tục, Linh Nhi sẽ không cùng cha tính toán.”

Lục Lê nhìn cậu, càng ngày càng cảm thấy tiểu tử này tiện, bởi cái gọi là tình yêu mà thả xuống cừu hận.

Hắn có cái gì tốt, hoặc là nói, Trầm Đình Quân có cái gì tốt.

Ánh mắt Thanh Linh bình tĩnh đến đáng sợ, cậu nhìn Lục Lê, hướng về nam nhân tuyên thệ chủ quyền: “Chỉ cần cha tình nguyện lưu lại ở bên cạnh con, tất cả cừu hận đều tan thành mây khói.”

Con ngươi Thanh Linh đen như xà theo dõi hắn, Lục Lê sởn cả tóc gáy, thế nhưng hắn vẫn nhịn xuống hàn ý, cười nhạo nói: “Đừng tưởng rằng ngươi dùng thủ pháp thâm độc như vậy liền có thể làm cho bản tọa khuất phục, muốn bản tọa thư phục ngươi, ngươi đúng là đủ ngông cuồng.”

Hắn không chút yếu thế nào nhìn Thanh Linh, phun ra hai chữ: “Nằm, mơ!”

Thanh Linh nguyên bản âm lãnh vẻ mặt liền trở nên khủng bố, cậu giận dữ, tay dùng sức đè lại vai Lục Lê.

Lục Lê đau nhíu mày.

Vẻ mặt Thanh Linh phẫn nộ đột nhiên trở nên nhẹ như gió mây, phảng phất tâm tình vừa nãy đều không còn tồn tại.

Thanh Linh cười có chút quái lạ, cậu nói: “Biết cha không dễ dàng khuất phục, vì lẽ đó Linh Nhi đặc biệt vì cha đem theo món đồ tốt nhất đến đây.”

Lục Lê có linh cảm chẳng lành.

Thanh Linh không biết từ đâu lấy ra một hộp gấm đỏ sậm, sau đó mở hộp gấm ra, bên trong chứa đựng mấy quả cầu bằng ngọc to nhỏ đủ kích cỡ.

Lục Lê hiển nhiên biết đó là đồ chơi gì, động tác hắn giãy dụa càng ngày càng mãnh liệt, nói ra lời nói dẫn theo run rẩy sợ hãi: “Vô liêm sỉ! Ngươi muốn làm như vậy với bản tọa sao!”

Thanh Linh điểm huyệt đạo hai lần dễ dàng khống chế được Lục Lê, tiếp theo kéo hai chân nam nhân thon dài dẻo dai, ngón tay cắm vào miệng huyệt vẫn còn sưng đỏ.

Địa phương từng bị xé rách qua gặp phải dị vật vô tình xâm lấn, Lục Lê đau đến mồ hôi lạnh đều tuôn xuống, chỉ do hắn bị điểm huyệt đạo không cử động được, bị động chịu đựng đối phương giằng xé.

Hậu huyệt bị chà đạp sưng đỏ, bất kỳ ngoại vật nào tiến vào bên trong vách non mềm đều biến thành dằn vặt thống khổ, ngay khi ngón tay rút ra, liền có một vật lạnh lẽo chậm rãi nhét vào bên trong.

Tiến vào cũng không thuận lợi, lối vào đụng phải vật xâm lấn liền co rút bài xích ra ngoài.

Lục Lê trong miệng không ngừng nhiếc mắng cậu, trên trán dầy đặc mồ hôi lạnh, thân thể bởi vì đau đớn mà hơi rung động.

Thanh Linh lúc này lại không cứng rắn nhét vật nữa, nửa quả cầu ngọc cố gắng nhét vào một lần nữa liền lấy ra, từ trong lồng ngực móc ra một bình sứ, đem cao dầu bên trong rót vào trong tay.

Lần này cao dầu dính đầy ngón tay tiến vào rất thuận lợi, hai đốt ngón tay tiến vào hừng hực trong vách khúc, như muốn đem cao dầu bôi trơn bôi hẳn vào bên trong.

Lục Lê thân thể căng thẳng, cũng không ngăn cản được cậu thâm nhập càng sâu.

Quả cầu lạnh lẽo lại một lần nữa chậm chạp tiến vào, cậu chọn quả cầu nhỏ cũng không lớn lắm.

So với lần thứ nhất, lần này tiến vào rất thuận lợi.

Thanh Linh đưa ngón tay vào dò thám, cảm thấy vẫn còn chỗ trống, lập tức trong tay bốc lên một quả cầu khác, chậm rãi thả vào.

Lục Lê có thể cảm nhận được hai viên cầu ở trong cơ thể hắn va chạm không nhượng bộ chút nào, hạ thân bị lấp đầy dị thường sưng tấy.

Thanh Linh đem tóc nam nhân ướt đẫm mồ hôi vén lên, đem Lục Lê từ trên bàn ôm lấy, cầm y phục chuẩn bị kỹ càng vì hắn cẩn thận từng cái một mặc vào.

Áo bào trắng tinh xảo được người thợ vải khéo léo may, một bên ống tay áo màu vàng thêu hoa văn cầu kỳ, xem ra cùng trường bào trên người Thanh Linh bổ trợ lẫn nhau.

Thanh Linh cười vỗ vào mông của hắn, nói rằng: “Cha không thể để cho chúng nó rơi ra ngoài đấy.”

Sau đó, cậu lại nhỏ giọng uy hiếp nói: “Bằng không ngươi sẽ không muốn biết, sẽ có trừng phạt gì đến với ngươi đâu.”

Lục Lê biết hiện tại có mắng gì đều không làm nên chuyện, chỉ cắn răng không lên tiếng nữa.

Thanh Linh giải huyệt nói cho Lục Lê, bước chân hắn hư mềm tựa ở trên người cậu, làm như thân mật đỡ lấy cánh tay Lục Lê, dẫn hắn đi ra mật thất.

Trước khi đi ra, Thanh Linh nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Cha phải ngoan ngoãn, dù sao ngươi cũng không muốn toàn bộ người trong Thập Lục Dạ biết, bên trong thân thể này có đặt đồ chơi ở đó chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.