Bữa tối trôi qua, Thanh Linh cố ý muốn hầu hạ Lục Lê tắm rửa.
Nước nóng ấm áp rửa sạch một thân uể oải, Lục Lê thoải mái thở một hơi, đương nhiên nếu như lơ là tầm mắt Thanh Linh nóng rực vẫn nhìn hắn liền tốt hơn rồi.
Thanh Linh dùng bồ kết đổ vào mái tóc nam nhân đen dài, xoa bóp đánh nổi lên bọt nước.
Tay dính bọt xẹt qua bả vai êm dịu, hướng về đường cong tấm lưng đẹp đẽ một đường xuống phía dưới.
Lục Lê vốn thả lỏng ở bên trong bồn nước nóng, cảm nhận được tay Thanh Linh sờ xoạng đến địa phương khó nói, thân thể bỗng dưng cứng ngắc lên.
Hô hấp hắn cũng bắt đầu ngổn ngang.
Thanh Linh cụp mắt thật lòng thanh tẩy thân thể nam nhân, không một chút nào có ẩn tình muốn làm chuyện nào khác.
Sau khi thanh tẩy xong, Thanh Linh đem khăn tắm bao bọc lại gò má nam nhân ửng hồng, dùng một khăn lau khác lau chùi mái tóc dài còn dính nước, đợi đến khi lau khô tóc, lại dùng nội lực hong khô hoàn toàn.
Thời điểm nằm trên giường, Thanh Linh đem nam nhân ôm ở trong lồng ngực, giống như trong trí nhớ mơ hồ, rõ ràng nhớ tới cái ôm ấm áp từ hắn.
Lục Lê mím môi, không nói tiếng nào.
Hắn đang đề phòng.
Ý thức được Thanh Linh không có ý tứ gì khác, chỉ là đơn thuần muốn ôm hắn ngủ, Lục Lê thần kinh căng thẳng mới thanh tĩnh lại.
Cảm nhận được tâm tình nam nhân hạ xuống, một tay Thanh Linh đem hắn ôm vào trong lồng ngực, một tay động viên vỗ nhẹ lưng hắn.
Lục Lê không nhịn được vùng vẫy một hồi, hắn nói: “Đừng tiếp tục chạm ta.”
Hắn không nghĩ tới chính là, Thanh Linh quả thực không chạm vào hắn, cho phép Lục Lê nghiêng người sang đầu giường khác.
Lục Lê giương mắt, trùng hợp tiến vào con mắt Thanh Linh đăm chiêu, ở trong đó tựa hồ còn mang theo tia bi thương không dễ phát hiện.
Lục Lê không nói lời nào, Thanh Linh cũng không nói lời nào.
Hai người như không hề có một tiếng động đối lập, xem trước tiên ai là người không chịu được nữa.
Cuối cùng vẫn là Lục Lê không chịu được nữa, hắn cảm giác được cơn buồn ngủ xông tới, dược tính lưu lại từng bước xâm chiếm thần kinh hắn.
Hắn dùng chăn bao lấy thân thể của chính mình, nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn đến Thanh Linh, cũng không muốn phản ứng lại với Thanh Linh.
Không bao lâu sau Lục Lê liền ngủ thiếp đi.
Lại không bao lâu, hắn lại gặp giấc mộng quen thuộc.
Trong mộng nam nhân ôm hắn cả người đầy máu, khóc khàn cả giọng, phảng phất bi ai tựa như đất trời sụp xuống.
Nước mắt nóng rực nhỏ xuống trên mặt Lục Lê, hắn muốn giơ tay để nam nhân đang đau thương đừng khóc, đừng nên quá đau lòng. Nhưng ngón tay hắn như nặng ngàn cân, muốn nhấc đều không nhấc lên nổi.
Nam nhân chăm chú ôm hắn, không ngừng lặp lại câu nói: “Em yêu anh, em yêu anh…”
Lục Lê như mạt Du Hồn*, hắn bỗng nhiên có được thị giác người thứ ba lẳng lặng đứng ở bên cạnh bọn họ, nhìn “Chính mình” cùng nam nhân ôm “Chính mình”.
*Du Hồn: hồn ma đi lang thang.
Hình ảnh trước mắt từ từ nứt thành từng mảnh vỡ, trước mắt Lục Lê lóe lên, lại nhìn thấy trước mặt gương mặt quen thuộc, thế nhưng thân hình nam nhân rất gầy, cậu suy yếu vung vẩy con dao lóe lên tia sáng rợn người, hung tợn nhìn Lục Lê, trong mắt đầy tuyệt vọng.
Nước mắt đã muốn khô cạn từ bên trong viền mắt cậu chảy ra, tiếng nói cậu khàn giọng đến đáng sợ, vẫn đang không ngừng lặp lại: “Tôi hận anh! Tôi hận anh đến chết!”
Lục Lê nhìn thấy trên mặt nam nhân tràn đầy sự căm ghét, trái tim bỗng dưng đau nhói, hắn tiến lên muốn ngăn lại hành vi của đối phương.
Nhưng không kịp.
Con dao sắc bén cắt ra động mạch lớn, màu máu tươi đẹp tràn ngập ở trước mắt.
Lần này đổi thành Lục Lê quỳ trên mặt đất, trên mặt hắn dại ra đến cứng ngắc, tay luống cuống ấn vào cổ tay nam nhân đang chảy máu.
Trên mặt nam nhân mang theo ý cười giống như một sự giải thoát, cậu nói: “Tôi không thích anh, tôi không yêu anh —— tôi muốn anh chết đi.”
Giống như một lời nguyền rủa khiến Lục Lê toàn thân chấn động, nhìn mặt nam nhân tái nhợt, nước mắt của hắn không khống chế được chảy xuống.
“Xin lỗi…”
“Anh sai rồi…”
“Anh sẽ không lại…”
Khủng hoảng to lớn hướng về hắn bao phủ lại đây, Lục Lê toàn thân run rẩy hầu như muốn co giật lên, trong mắt liên tục hạ xuống từng giọt nước mắt trong suốt.
Lục Lê ôm chặt lấy nam nhân, cậu vẫn nói “Tôi hận anh” như thế, hắn cũng đang không ngừng lặp lại lời nói “Xin lỗi”.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Lục Lê nhắm mắt lại, mặt mũi hắn bi thương có chút vặn vẹo lên.
Lúc này âm thanh hệ thống điện tử đột ngột vang lên: “Cảnh báo! Cảnh báo! Tinh thần cậu chủ có biến!”
Lục Lê còn đang không ngừng lặp lại mộng cảnh, phía sau lưng đột nhiên xuất hiện một sức mạnh động viên, bàn tay ấm áp khinh nhu xoa trên lưng hắn, thật giống như vì hắn xua tan đi hết thảy bi thương.
Cuối cùng Lục Lê nắm chặt khối phù mộc giống như nắm lấy vạt áo đối phương, đem đầu chôn ở trong ngực của cậu, nước mắt thấm ướt vạt áo trước.
Hắn gào thét, muốn ác mộng cách hắn đi xa: “Anh sai rồi, anh sai rồi…”
Thanh Linh đem nam nhân tình thần tan nát kéo vào trong lồng ngực, dốc lòng an ủi hắn.
Ở bên tai Lục Lê dịu dàng nói: “Không sợ.”
Mộng cảnh hư huyễn trong nháy mắt nứt thành mảnh vỡ.
Lục Lê nghẹn ngào ôm cổ cậu, đem mặt sượt ở bên gáy thanh niên, thân thể còn tinh tế run rẩy.
Nhìn nam nhân như mèo con làm nũng như thế, Thanh Linh vui mừng tâm muốn nhảy nhót ra ngoài.
Cậu ở trên trán nam nhân đầy mồ hôi ẩm ướt ấn xuống một nụ hôn.
Nam nhân lúc nãy còn bị trêu đùa từ từ dần bình tĩnh lại, ngón tay không có cảm giác an toàn nắm lấy góc áo Thanh Linh, thật giống như chỉ có làm như vậy mới có thể làm cho mình thoát ly ác mộng dằn vặt.
Thanh Linh nở nụ cười, không kìm lòng được hôn một cái lên làn môi mỏng của hắn.
Lục Lê cách ngày tỉnh lại, còn đang hồi tưởng mộng cảnh tối hôm qua khó mà tin nổi.
Mộng cảnh kia cứ như chính hắn tự mình trải nghiệm qua, có điều muốn tìm lại trong trí nhớ làm thế nào cũng tìm không ra.
Khi thấy khuôn mặt Thanh Linh quen thuộc đi tới, Lục Lê mới không tự chủ được run lên một hồi, trong lòng bịt kín một tầng hoảng sợ nói không nên lời.
Thanh Linh tâm tình vô cùng tốt, cậu vì Lục Lê mặc từng kiện y phục vào, lại tự mình vấn tóc cho hắn.
Áo bào trắng thêu sợi vàng tôn lên dáng người nam nhân đặc biệt chói sáng như ngọc, Thanh Linh còn cài trên đầu hắn một cây trâm làm bằng ngọc.
Tuy rằng khi còn bé Thanh Linh không hầu hạ Lục Lê, hài đồng nho nhỏ hay hiện tại là thanh niên đã lớn lên, đều vô cùng nóng lòng muốn chăm sóc cho hắn.
Lục Lê ban đầu còn chưa thích ứng đến hiện tại đã sớm thành thói quen.
Thanh Linh lấy tay khoát lên hai vai của hắn, cùng Lục Lê đồng thời nhìn vào trong gương đồng, nói rằng: “Cha thật là đẹp mắt.”
Lục Lê không đáp lời, thậm chí mà nói vẻ mặt dư thừa còn không có.
Thanh Linh đang chỉnh lại vạt áo hắn, cửa tẩm điện nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ ám trầm khàn khàn: “Giáo chủ, công tử, xe ngựa đã được chuẩn bị tốt chờ ở bên ngoài.”
Lục Lê hiện tại vẫn là ma giáo chi chủ, Thanh Linh hiện tại vẫn là con trai của hắn, chỉ là quyền hành đều do cậu nắm giữ.
Lục Lê làm giáo chủ kỳ thực chỉ như hữu danh vô thực.
Thanh Linh vẫy lui người bên ngoài, thân mật kéo cánh tay Lục Lê, đem hắn từ chỗ ngồi đỡ lên đứng dậy.
Lục Lê thấp giọng nói: “Ta… Bản tọa chính mình tự đi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt Thanh Linh, ánh mắt lóe lên, như chột dạ liền cúi thấp đầu.
Nhưng Thanh Linh không buông hắn ra, Lục Lê liền không giãy dụa nữa.
Lần thứ hai ngồi vào trong xe ngựa có bốn góc mái cong, phía sau Lục Lê có lót đệm gối mềm mại, Thanh Linh để chân hắn đặt ở trên người mình, nhẹ nhàng vì hắn xoa bóp cẳng chân.
Lục Lê được hầu hạ rất thoải mái.
Thanh Linh hầu hạ hắn cảm giác rất sung sướng.
Chỉ là tay Thanh Linh chậm rãi từ cẳng chân hướng lên trên một đường kéo dài, đi tới bụng dưới hắn bằng phẳng, muốn từ dây buộc bên hông xuyên qua hướng về phía trong.
Lục Lê bỗng dưng mở hai mắt ra, đè lại cái tay Thanh Linh, môi hắn nhúc nhích một chút, nhẹ giọng ngăn lại: “Đừng.”
Thanh linh con ngươi đen tối sâu không thấy đáy, hắn nhàn nhạt nhìn Lục Lê một chút, lập tức đem tay hắn phất ra.
Thanh niên cười ôn hòa, cậu nói: “Đừng sợ.”
Lục Lê mân môi, bướng bỉnh nắm chặt tay hắn không buông ra.
Thanh niên áo bào đen khuôn mặt như quan ngọc, tuấn tú đến nỗi khiến người ta không rời khỏi tầm mắt, lúc này cậu ủy khuất quỳ trên đất, tay Lục Lê đè lại tay cậu mười ngón nắm lấy nhau, sau đó cúi đầu, môi cách vải vóc sượt qua hạ thân hắn.
Lục Lê cả người run lên một cái, hắn suy yếu khước từ nói: “Không…”
Thanh Linh duỗi ra đầu lưỡi liếm nơi hắn chưa kịp hưng phấn, cảm thụ hạ thân cách một tầng y phục mỏng manh từ từ tỉnh giấc.
Lục Lê như dây đã lên cung muốn đứng dậy nhưng không thể, đánh khí đứt quãng, chống cự đều biến thành vô lực như dục cự hoàn nghênh*.
*Dục cự hoàn nghênh: muốn cự còn nghênh / làm điệu bộ.
Một tia rên rỉ khó nhịn từ bên môi phát ra.
Thanh Linh vén lên y bào hạ thân hắn, môi lưỡi ẩm ướt hầu hạ nơi đó của hắn khiến nó trở nên hưng phấn.
Lục Lê cảm giác hết thảy đều tập trung ở hạ thân, động tác đều nghênh ra vì Thanh Linh, ý đồ để cho mình thu được càng nhiều khoái cảm.
Thời khắc lên đến đỉnh, Lục Lê phát sinh tiếng rên vui sướng, trọc dịch đều phun vào trong cổ họng Thanh Linh.
Lục Lê nghe được tiếng nuốt khó nghe, hắn không nhịn được quay mặt qua chỗ khác.
Thanh Linh vì hắn dọn dẹp sạch sẽ y phục, liền nâng mặt hắn lên phía trước, in lại dấu môi.
Lục Lê nếm trải mùi vị chính mình, mùi vị đó đầy mùi tinh đàn, đầu lưỡi bá đạo đưa vào trong cổ họng đem khí tức lan truyền qua cho hắn.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Thanh Linh lại bắt đầu xoa bóp cẳng chân cho Lục Lê.
Lục Lê nhìn cậu không có dự định làm cái chuyện dư thừa nào, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tựa hồ cảm giác được nam nhân phi thường thuận theo, ánh mắt của cậu đều nhu hòa đi mấy phần, hết thảy âm lãnh đều bị sủng nịch bao lấy.
Lục Lê tựa ở trên gối, hắn nhìn Thanh Linh cụp mắt dáng dấp thật lòng, trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy cậu tiện.
Thanh Linh phát giác ra được tầm mắt hắn đưa tới, nhấc mắt lên nói rằng: “Cha vì sao lại nhìn con như vậy?”
Lục Lê ăn ngay nói thật: “Bản tọa cảm thấy ngươi thật thấp hèn.”
Động tác trên tay Thanh Linh ngừng lại, Lục Lê cho rằng cậu sẽ bởi vì chính mình mà tức giận, có thể còn vặn ngược lại hắn.
Thanh Linh không chỉ không hề sinh khí, trái lại thở dài nói: “Ai bảo Linh Nhi tâm duyệt cha.”
Lục Lê nói: “Thế nhưng bản tọa không tâm duyệt ngươi, vĩnh viễn sẽ không.” Hắn nhấn mạnh, như muốn Thanh Linh biết đây là một sự thật.
Thanh Linh vẻ mặt ôn nhu nhìn hắn: “Thế thì võ công của ngươi liền vĩnh viễn không khôi phục, cũng không thể rời khỏi ta đi được.”
Hiển nhiên, đây là một cái bẫy chết người.
Thanh Linh như lập lời thề: “Ta yêu ngươi.”
Ánh mắt Lục Lê có chút hoảng hốt, hắn thật giống như xuyên thấu qua Thanh Linh nhìn thấy một người khác, một người khác ở trong mơ khóc lóc nói yêu hắn, còn người còn lại khóc lóc nói hận hắn.
Bọn họ tựa hồ cũng là một người, lại không phải là một người.
Lục Lê không biết nên làm gì.
(Hết chương 58)