Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng!

Chương 14: Chương 14: Giáo thảo bệnh kiều chỉ sủng ta!(12)




- ---------

Lâm Thanh nhướng mắt cảnh giác nhìn Cố Ngôn, chỉ thấy khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia vẫn trước sau như một rất lạnh nhạt, cho nên, chính cậu nghĩ nhiều rồi?

Nhưng thực sự không phải do chính cậu nghĩ nhiều.

Phải nhớ rằng trước đây, mỗi lần Lâm Thanh làm một “việc sai trái”, Tư Minh sẽ nhẹ nhàng mà ấn vào gáy cậu, khiến cậu ngất xỉu, và sau đó hắn sẽ ở lại đem cậu làm chết ít nhất một ngày một đêm!

Bây giờ ngón tay của Cố Ngôn đang thản nhiên đặt sau gáy cậu, mặc dù đầu ngón tay của hắn rất ấm áp không lạnh như Tư Minh, nhưng đáy lòng cậu vẫn như cũ lông mao dựng đứng.

“Sao không nói gì nữa?” Cố Ngôn nhẹ giọng hỏi, một sự ôn nhu kỳ lạ nhàn nhạt lộ ra trong thanh âm, đầu ngón tay khẽ trượt trên gáy Lâm Thanh.

Lâm Thanh nuốt nước miếng, sau đó nghiêm mặt trả lời: “Tôi lần sau sẽ không đối với cô ta kia cười nữa. Tôi sẽ học theo cách của cậu, mặc kệ cô ta, mặc kệ cô ta.”

Nghe vậy, Cố Ngôn liếc nhìn Lâm Thanh, khẽ nói: “ Ngoan lắm.”

Ngón tay lại hơi di chuyển trượt qua cổ áo sau Lâm Thanh, Cố Ngôn vươn tay sờ đầu cậu.

Lâm Thanh chớp mắt, là hắn bị Quý Ngôn giết?

Sau khi nhìn Quý Ngôn không thấy có gì khác thường, Lâm Thanh trong lòng thầm hỏi Hệ thống 333, “ Thống y, tại sao Cói Ngôn lại đặt tay lên gáy ta?”

[ Ừm..là vì cổ áo sơ mi của cậu không chuẩn bị tốt. ] Hệ thống 333 trả lời.

Nghe hệ thống nói vậy, Lâm Thanh mới nhớ tới sáng nay vừa rời khỏi giường như thế nào, chính mình vội vàng, hấp ta hấp tấp như sắp đi chiến trận, sờ sờ mũi có chút ngượng ngùng.

Hẳn là Cố Ngôn chỉ muốn giúp cậu chỉnh lại cổ áo thôi nhỉ?

Biết được điều này, Lâm Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.

...

Lâm Thanh cùng Cố Ngôn ăn trưa trong căng tin của một trường, sau đó nghỉ ngơi một chút, rồi lại bắt đầu giờ học.

Chỉ là cả một buổi chiều, Lâm Thanh có chút thất thần.

[Ký chủ, cậu sao vậy? ] Hệ thống 333 nhịn không được liền hỏi.

“ Thống ca, ngươi có để ý thấy Cố Ngôn có chút, ừm, kỳ quái.” nhìn thoáng qua Cố Ngôn đang đọc sách, Lâm Thanh trong lòng hỏi

[Có gì kỳ quái? ]

“Là...” Lâm Thanh nhất thời không nói ra được, nghĩ nghĩ rồi nói: “Lúc ăn trưa, tất cả món ăn mà Cố Ngôn gọi đều là món yêu thích của ta hết. Rõ ràng trước kia, nguyên chủ và hắn đều không có bất kỳ giao tình nào. “

[ Tiểu Thanh Thanh, những món Cố Ngôn gọi chính là sườn heo kho tiêu, trứng ốp la tiêu xanh, cà tím ướp cá... tất cả đều là những món ăn rất phổ biến, đâu chỉ có mỗi mình cậu thích chúng? Có gì kỳ quái đâu? Không chừng, Cố Ngôn cũng thích những món này thì sao. ]

Nghe được Hệ thống 333 nói lời này, Lâm Thanh mày nhíu hơi giãn ra, chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ quá nhiều?

Thời gian cứ thế trôi qua, kèm theo tiếng “Reng, reng, reng...”, đã đến giờ tan học giữa buổi chiều.

Cố Ngôn một bên thu dọn đồ đạc của mình, một bên khẽ hỏi: “Tối nay cậu có muốn đến nhà tôi để cùng học không?”

Một học sinh học trung cấp có thể đi học thêm vào buổi tối. Chỉ là nếu phụ huynh không đồng ý thì học sinh bắt buộc phải ở nhà. Cả Cố Ngôn và Lâm Thanh đều thuộc loại không cần dùng đến.

Tất nhiên, tình huống của hai người hoàn toàn khác nhau. Cha mẹ của Cố Ngôn biết tiến độ học tập của hắn vượt xa tiến độ chương trình cấp ba, cho nên hắn mới không cần tham dự tiết học thêm buổi tối, bọn họ đều rất an tâm.

Về phần Lâm Thanh, chính là Lâm mẫu và Lâm phụ, thật sự không thể quản được cậu, nên mới để cậu tùy ý.

Nghe được lời mời của Cố Ngôn, hai mắt Lâm Thanh sáng lên, có thể đến nhà Cố Ngôn, tất nhiên là tốt rồi, cho dù là đến để học đi nữa!

Nhưng mà, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, Lâm Thanh lại lắc đầu từ chối: “Không được rồi, đêm nay tôi có việc phải làm rồi!”

“ Phải làm gì? Đi bar chơi à?”

“Không có!” Lâm Thanh nhấn mạnh. Mặc dù tối nay anh ấy đến câu lạc bộ Hắc Mã, nhưng không phải để chơi, mà là để phá hoại cuộc gặp gỡ chính thức giữa nữ chính và một trong những nam phụ, Trần đại thiếu, thành viên trẻ nhất của Trần gia. Đi để làm chính sự, không phải để chơi.

Cố Ngôn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc mềm mại của Lâm Thanh, ôn nhu nói: “ Cậu có biết không? Những người tới những nơi đó đều là những nhóc hư, nhóc mà hư thì sẽ bị phạt.”

Lâm Thanh thích thú để Cố Ngôn xoa đầu, cậu luôn cảm thấy đôi tay của Cố Ngôn thật kỳ diệu, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng có thể khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.

Đối với “hình phạt” trong miệng Cố Ngôn, Lâm Thanh không cho là đúng, làm thế nào mà một “học sinh gương mẫu” như Cố Ngôn có thể phạt cậu được?

Không biết có phải giống như một tên nhóc con, nói chuyện với cậu luôn bất hòa?

Nghĩ đến đây, Lâm Thanh thầm cười.

Đến bây giờ, căn bản cậu không thể ngờ rằng “hình phạt” mà cậu nhận được lại kích thích đến vậy.

- ----------

........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.