Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng!

Chương 2: Chương 2: Một cái mỹ thiếu niên (Hạ)




- -------

“Tự bạo có thể thành công không? Tư Minh không biết hắn đã cho ta ăn cái gì, đến cả một tia dị năng cũng không huy động được!” Đáy lòng Lâm Thanh lại do dự.

[ Cậu không phải cần dùng dị năng để tự bạo, mà là do tổng bộ sẽ trực tiếp chỉ huy điều khiển cơ thể cậu khiến nó nổ tung! ] Hệ thống phản hồi nhanh chóng.

[ Thế nào rồi, Tiêu Thanh Thanh, cậu có nhận không? Bộ chỉ huy đã nói rằng nó sẽ không quá hạn! ]

“Nhiệm vụ gì?” Mặc dù Lâm Thanh tính cách có bất bình thường, tuy nhiên, lại không nhận ra cậu đang tự đem chính mình bán đi.

[ Cứu vớt vai ác! ]

“ Vai ác? Tư Minh loại này?” Lâm Thanh cả người gần như trở lên hỗn độn.

Một tên Tư Minh kia đã chịu không nổi, giờ còn muốn đem tới một tá sao??

Cho dù Lâm Thanh có mười cái mạng, cũng không đủ tiêu!

[ Không, nó không giống loại như Tư Minh. Loại này là cái loại vốn dĩ ban đầu rất ngây thơ trong sáng, nhưng chỉ là bị vai chính áp bách đến nỗi phải hắc hóa thành phản diện, xong mới cùng nam nữ chủ đối nghịch... cuối cùng chết một cách thương tâm a! ]

“ Vậy à...” Lâm Thanh thở phào nhẹ nhõm, lòng thương cảm bắt đầu tràn lan, ngây thơ, trong sáng, đáng thương từng chữ một như thật sự đánh trúng vào tim cậu.

“ E hèm, những vai ác kia nhìn có đẹp không?” Lâm Thanh hỏi. Đây mới là điều quan trọng nhất!

[ Đẹp, đẹp, phi thường đẹp! Giờ cậu đã có quyết định chưa!? Nhanh lên, tổng bộ đang dục kìa! ]

“Đã quyết định, đi, ta nằm rồi!”

[...] Hệ thống 333 không khỏi nôn mửa trong lòng, không phải cậu nằm suốt ngày sao?

[ Trước khi đi có muốn cùng Tư Minh nói lời tạm biệt không? ]

“Còn có gì để nói sao?” Vừa dứt lời, Lâm Thanh vừa liếc nhìn Tư Minh bất giác chột dạ, mỗi lần cùng Hệ thống 333 nói chuyện ở trong đầu, đều thấy Tư Minh đang lẳng lặng nhìn cậu.

Luôn cảm giác rằng Tư Minh biết rất rõ sự tồn tại của Hệ thống 333.

Bất quá, là cậu nghĩ nhiều rồi đi?

“A Thanh, tôi phát hiện em luôn luôn mất tập trung sao? Có phải não bị hỏng không? Có muốn tôi sửa cho em không?” Tư Minh đặt lòng bàn tay lên chỏm đầu Lâm Thanh, lo lắng hỏi.

Sửa, sửa... cái gì mà sửa não!?

Làm thế nào mà sửa!?

Chỉ cần Lâm Thanh tưởng tượng đến tình cảnh đẫm máu đó, toàn thân cậu không khỏi run rẩy. Đặc biệt là tay của Tư Minh đang đặt trên đầu cậu.

Hắn muốn làm gì?

Sẽ không thực sự muốn thực hiện phẫu thuật cắt sọ cho cậu đấy chứ?

Nghĩ đến đây, thân thể Lâm Thanh run rẩy càng thêm lợi hại.

Nhìn cơ thể xinh đẹp của Lâm Thanh run lên dưới tay mình, khóe môi Tư Minh cong lên vui sướng. “A Thanh, tôi thích cách mà em run rẩy dưới thân tôi, em như vậy rất đẹp.”

Đẹp, đẹp cái quần đùi!

Có thể đừng nói kiểu ái muội thế được không!? Làm đầu óc cậu không ngừng nghĩ đến bộ dáng thân thể mình cùng Tư Minh dây dưa quấn quýt, triền miên lấy nhau.

Thật sự chết người!

Nóng quá, nóng chết cậu mất!

Nhìn cơ thể Lâm Thanh bừng lên một màu hồng diễm lệ, Tư Minh càng thêm vui vẻ.

[ Ký chủ, không bằng cậu cùng Tư Minh thượng lượng với nhau một chút đi! Tư Minh đối với cậu tốt như vậy, chắc chắn hắn sẽ đồng ý thôi. Lúc nào ta cũng thấy cậu trông có vẻ thẹn thùng khi đối mặt với hắn... ]

“ Ai, ai thèm thẹn thùng! Ngươi câm miệng!” Lâm Thanh thẹn quá hoá giận dưới đáy lòng mà mắng Hệ thống 333.

“ Mau giết tôi nhanh!”

[Ok, ký chủ, thời gian tự bạo đếm ngược, 20, 19, 18...]

Có bao nhiêu giây 20? Lâm Thanh nhìn Tư Minh tâm tình có chút lay động.

“ Tư Minh! tôi sắp nổ tung rồi, nếu anh có khả năng thì ngăn cản tôi a! Và điều quan trọng nhất là nếu là đàn ông thì cứ việc làm chết tôi trên giường!”

[...] Hệ thống 333 không khỏi muốn che mặt, ký chủ nhà nó chưa gì đã gay go rồi sao? Cư nhiên lại đối Tư Minh nói bạo như vậy.

Giây tiếp theo, Tư Minh khẽ cười, nụ cười này so với bình thường thì dịu dàng hơn:“ Vì đó là nguyện vọng của A Thanh, đương nhiên tôi sẽ giúp em được toại nguyện.”

Nghe Tư Minh nói như vậy, đáy lòng Lâm Thanh cảm thấy hơi hoảng, nhưng bây giờ nói gì cũng muộn, “phanh” một tiếng, toàn thân cậu hệt như quả bóng mà nổ tung.

Huyết nhục mơ hồ dính vào người Tư Minh, hắn nhẹ nhàng liếm liếm chúng, trong mắt mang theo ý cười: “ Mùi vị A Thanh thật ngon. Nhưng mà A Thanh à, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi có thể mặc em chạy thoát!”

Nga, A Thanh rất thích tiểu khả ái hồn nhiên ngây thơ sao?

Hắn có nên biến thành như vậy không ta?

Hắn chỉ sợ rằng A Thanh sẽ không thể kiềm chế được khi thấy dáng vẻ “ngây thơ, dễ thương” của chính mình.

A Thanh, tôi và em chờ ngày tương ngộ.

- -----

:“))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.