Khoái Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phụ Muốn Phản Công

Chương 3: Chương 3: Thế giới đầu tiên: Quân hôn cường sủng 3




Nghĩ như vậy, sắc mặt của Thẩm Tích Tích càng quật cường hơn trưng một bộ dáng tìm chết “ Tôi không khuất phục”.

Sau khi ăn xong, Dung Luật thong thả ung dung chùi miệng, thấy Cố Thiển Vũ bưng một ly cà phê nóng lên, khóe miệng hắn bất chợt nhếch lên đôi chút.

Thấy bản thân bị quên lãng hơi bị lâu, nữ chính không sợ chết liền liều mạng chứng minh sự tồn tại của bản thân.

“ Tôi mặc kệ anh là ai, nhưng là tôi cảnh cáo anh, thả tôi ra ngay lập tức, ba của tôi chính là thị trưởng.” Thẩm Tích Tích không khác một con mèo bị chọc giận là mấy, giọng nói tuy rằng hung hăng nhưng lại chứa đựng sự mỏng manh không hề có lực sát thương chút nào cả.

Cố Thiển Vũ thiếu chút nữa đã phun hết cà phê trong miệng, cô em này rốt cuộc có bị ngu hay không vậy? Dung Luật bắt các cô trói thành một cục ở đây vừa nhìn đã biết là nhắm về phía Tịch Duyên.

Với địa vị của Tịch Duyên trong thế giới này, chẳng lẽ còn chưa mạnh hơn ông bố thị trưởng của Thẩm Tích Tích sao? Cho là muốn uy hiếp, cũng nên đưa Tịch Duyên ra, không lẽ là nữ chính của thế giới này nên ra cửa không thèm mang não đi theo luôn sao?

Haha! Đúng nghĩa tư thế hiên ngang!

“ Tôi biết ba cô là thị trưởng, tôi còn biết cô là tình nhân của Tịch Duyên.”

Giọng nói của Dung Luật đầy trêu chọc.

Nghe thấy tên Tịch Duyên, Thẩm Tích Tích liền xù lông, giống như ả bị bắt trúng cái chân đau vậy, nghểnh cổ kích động phản bác

“ Anh đừng có mà nói bậy, hắn, hắn đã có vợ, tôi với hắn ta không có quan hệ gì cả.”

Nói xong Thẩm Tích Tích liếc trộm Cố Thiển Vũ một cái.

“……==” Cố Thiển Vũ.

Đối với loại người như Thẩm Tích Tích, Cố Thiển Vũ tỏ ý cô đã không muốn lãng phí thời gian cùng ả phun trào.

“ Cô nói nên làm gì đây?” Dung Luật dường như đối với phản ứng quá bình tĩnh của Cố Thiển Vũ cảm thấy rất hứng thú nên quay đầu hỏi cô.

“ Này có gì hay để nói à? Một người vợ bị chồng bỏ rơi, anh còn trông mong cô ấy còn có quyền lên tiếng?” Sắc mặt Cố Thiển Vũ trào phúng mở miệng.

“ Chồng tôi thích con đê tiện này, bây giờ tôi hận không thể bóp chết ả ta khiến cho ả ta không có cách nào đi câu dẫn đàn ông.”

Cố Thiển Vũ nhìn Thẩm Tích Tích, ánh mắt nhuốm đậm hận ý, đây hoàn toàn là phong thái đố kỵ của người vợ đối với tiểu tam.

Những lời này là cô thay thân chủ lên tiếng, cô rất là ghê tởm với đôi cẩu nam nữ này.

Từ trong miệng Cố Thiển Vũ nghe nói Tịch Duyên thích ả, khuôn mặt Thẩm Tích Tích bất giác có hơi vui sướng, nhưng là thấy hận ý từ đáy mắt Cố Thiển Vũ, ả vội vàng thu hồi lại cảm giác vui sướng đó.

“ Loại chuyện tình cảm này không thể miễn cưỡng, thế giới này không phải chỉ có mình Tịch Duyên, cô xinh đẹp như vậy, khẳng định có thể tìm được một người còn tốt hơn hắn, vì điều gì mà cô cứ chà đạp bản thân, một hai giữ lấy người đàn ông không hề yêu cô?”

Vẻ mặt Thẩm Tích Tích bày ra bộ dáng như là suy nghĩ cho Cố Thiển Vũ, quả thật chính là hiện thân của thánh mẫu Maria.

Không đúng, thánh mẫu Maria cũng chưa từng vì tình địch của người mà suy nghĩ tốt đẹp đến như vậy!

“ Tôi chính là thích hắn, cô quản được tôi sao? Cô như thế nào không tìm người đàn ông khác, mà cứ bám riết chồng của người khác vậy, thân là một tiểu tam cô có thể dùng cách khác biểu lộ giá trị bản thân mình không?” Cố Thiển Vũ mở miệng đầy thâm độc.

“ Tôi nói cho cô biết Thẩm Tích tích, muốn tôi thành toàn cho cô và Tịch Duyên vốn dĩ không có khả năng. Cho dù chết tôi cũng sẽ không ly hôn, cô cùng Tịch Duyên ở bên nhau, cũng chỉ là một tiểu tam không danh không phận, trong tương lai đứa bé mà cô sinh ra cũng chỉ là đứa con riêng mà thôi.”

Cố Thiển Vũ đem vai diễn nữ phụ tìm chết diễn hết sức thuần thục, lời nói của cô thành công khiến cho Thẩm Tích Tích biến sắc.

Dường như Thẩm Tích Tích bị những lời nói này làm cho tổn thương, ánh mắt chứa đầy nước mắt, bộ dạng bị người khác khi dễ.

“ Cô như thế nào lại độc ác như vậy? Người như cô, căn bản không xứng cùng Tịch Duyên ở bên nhau, bây giờ tôi quyết định, tôi muốn cứu vớt Tịch Duyên ra khỏi tay cô!” Thẩm Tích Tích vừa uất ức vừa quật cường đáp trả.

F^ck, tôi cmn còn phải cho cô mặt mũi ư? Cô đoạt lấy chồng người khác, còn đm luôn miệng nói cứu vớt!

Cứu vớt cái con khỉ nhá, cô có nên tự cứu vớt tam quan của chính mình hay không?

Cố Thiển Vũ chính là bị bộ óc của Thẩm Tích Tích đánh cho thảm bại

Quả nhiên, tiện nhân đều hay già mồm cãi láo mà!

“ Nếu hai vị đây ánh mắt nhất trí đến như vậy, ở riêng hai phòng cũng rất là lãng phí... không bằng các cô ở chung một phòng đi.” Dung Luật cười như không cười lên tiếng.

“……=.=” Cố Thiển Vũ.

Cái tên b^tch này, rõ ràng là muốn nhìn náo nhiệt, ai cmn ánh mắt nhất trí cùng cái thể loại nữ chính não tàn này chứ?

“ Tôi không muốn ở cùng một chỗ với người phụ nữ độc ác này.” Thẩm Tích Tích phản đối.

Dung Luật cũng không thèm đoái hoài đến Thẩm Tích Tích, ngược lại đi qua chỗ Cố Thiểu Vũ.

“Ăn no chưa?” Dung Luật hỏi Cố Thiển Vũ, chất giọng anh vốn dĩ rất từ tính, mà còn nói nhỏ như vậy giọng nói trầm thấp thật khiến cho lỗ tai muốn mang thai luôn.

Cố Thiển Vũ có hơi cảnh giác, không biết Dung Luật rốt cuộc muốn làm gì?



Ngày mai muốn ăn gì, tôi kêu người làm cho cô?” Độ cong khóe miệng của Dung Luật rất hoàn mỹ, anh nhìn Cố Thiển Vũ, ánh mắt thế mà lộ ra một loại thâm tình.

“……” Cố Thiển Vũ.

“ Có nghe tôi nói không thế?” Dung Luật cúi người gõ gõ đầu Cố Thiển Vũ, động tác rất thân mật, giọng điệu có phần nguy hiểm.

Thân là một pháo hôi tùy thời chết thẳng cẳng, Cố Thiển Vũ lôi ra một nụ cười cứng đờ mà tươi cười lấy lòng “ Gì cũng được, tôi không kén ăn.”

“Ngoan” Dung Luật giơ tay sờ tóc Cố Thiển Vũ.

“ Cô như thế nào lại không có khí phách như vậy? Khó trách Tịch Duyên không thích cô, cô quả thực rất quá đáng, phóng đãng!” Thẩm Tích Tích tức giận nhìn chằm chằm Cố Thiển Vũ.

Trong miệng vẫn luôn nói thích Tịch Duyên, chính là vừa gặp một soái ca khác liền dán mắt lên đi, ả thật vì Tịch Duyên mà cảm thấy bất công cho hắn ta.

Sắc mặt Cố Thiển Vũ liền đen lại, phóng đãng em gái cô, trên thế giới này không có tư cách nói cô phóng đãng chính là Thẩm Tích Tích.

Cho là không tình nguyện đi nữa, Cố Thiển Vũ vẫn đành chịu bó tay cùng nữ chính ở chung một căn phòng.

Đồng dạng, Thẩm Tích Tích cảm thấy Tịch Duyên bị đội nón xanh, còn tức giận Cố Thiển Vũ một câu cũng không nói với cô.

Trong phòng có một chiếc giường đôi, Thẩm Tích Tích rất có khí phách mà ngủ trên sofa.

Cố Thiển Vũ cũng không thánh mẫu như Thẩm tiểu thư kia, một mình cô ngủ một chiếm hết chiếc giường lớn không cần chia sẻ với ai nên đương nhiên hết sức vui mừng rồi.

Thẩm Tích Tích vừa mới nằm lên sofa, trần nhà bỗng có hơi chấn động một chút, cô ả hoảng sợ lập tức nhảy dựng lên.

“ Động đất”, sắc mặt Thẩm Tích Tích hoảng sợ nói.

Bị âm thanh bất ngờ của Thẩm Tích Tích dọa đôi chút, Cố Thiển Vũ tức giận nói “ Động đất cái rắm, chúng ta đang ở trên thuyền.”

Sắc mặt Thẩm Tích Tích càng trắng hơn “ Chúng ta đang ở trên thuyền sao?”

“ Nói nhảm, cô không cảm thấy sàn nhà đôi khi có hơi lắc lư sao?” Cố Thiển Vũ trợn trắng mắt.

Cố Thiển Vũ vừa dứt lời, Thẩm Tích Tích như bay vọt vào toilet, nôn vào bồn cầu đến long trời lở đất.

Thấy Thẩm Tích Tích có hơi dọa người dù không muốn, cũng không tính quan tâm ả, nhưng nghe thấy âm thanh nôn mửa của ả thì có hơi phiền não.

Dường như Cố Thiển Vũ đột ngột suy nghĩ tới việc gì thì phải, cô nhanh chóng leo xuống giường, đi tới toilet.

“ Này, cô không sao chứ?” Cố Thiển Vũ hỏi.

Sh^t, Thẩm Tích Tích chắc sẽ không mang thai chứ?

Thẩm Tích Tích nôn rất dữ dội, vốn dĩ không có thời gian mà trả lời Cố Thiển Vũ.

Cố Thiển Vũ lại hỏi một lần nữa, thấy tình huống Thẩm Tích Tích thật sự không ổn, cô chỉ có đi qua giúp ả vuốt lưng nhuận khí.

“Rốt cuộc cô bị gì vậy?” Cố Thiển Vũ thấy tình trạng Thẩm Tích Tích đỡ hơn một chút, sau đó mở miệng hỏi cô ả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.