Tịch Duyên tức đến muốn bốc lửa, nhưng nghĩ đến nghĩ đến một khả năng khác, lửa giận hắn lập tức tiêu biến hơn phân nửa.
“ Ngoại trừ Tích Tích bên cạnh cô, còn có những người khác nữa phải không?” Tịch duyên thăm dò hỏi.
Vừa rồi khi Tích Tích gọi điện cho hắn, hắn còn tưởng rằng đối phương đã trốn thoát khỏi Dung Luật, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, mới cảm thấy ý tưởng này dường như không có khả năng cho lắm.
“ Nói nhảm, không lẽ anh còn trông mong chúng tôi có thể chạy thoát sao?” Cố Thiển Vũ trợn trắng mắt, nói chuyện càng không nể mặt.
Sắc mặt Tịch Duyên xanh mét, hắn tức điên quát lớn nói “Có thể nói chuyện đàng hoàng được hay không?”
Người phụ nữ chắc ăn phải thuốc súng, mới dám chặn họng hắn, còn mắng hắn nói nhảm, ai cho cô ta lá gan đó vậy?
Cố Thiển Vũ ha hả hai tiếng.
Nếu cô mà là thân chủ, sớm đã đã đá nát JJ bé nhỏ của hắn ta rồi, chứ ở đó TM nói chuyện đàng hoàng, đi gặp quỷ nói chuyện đàng hoàng đi!
“ Cô cười cái gì?” Giọng điệu Tịch Duyên trầm xuống vài phần, hắn cảm giác người phụ nữ này đang cười nhạo hắn.
Cố Thiển Vũ chịu đựng xúc động nói “ Liên quan tới cái rắm anh hả”
“ Tôi cười là vì anh đang suy nghĩ cho tôi đó, anh biết tôi đang ở trong tay của Dung Luật, quan tâm tôi cho nên mới giả bộ sắc mặt khó coi với tôi như vậy, vì muốn khiến cho Dung Luật nghĩ rằng vốn dĩ anh không quan tâm tôi, để cho Dung Luật thả tôi đi.”
Nói xong Cố Thiển Vũ liếc mắt nhìn Thẩm Tích Tích một cái đầy thâm ý khác thường, cô lại tiếp tục hướng di động nói “ Tuy anh luôn miệng nói với người khác rằng anh thích Thẩm Tích Tích, nhưng thật ra là muốn bảo vệ em, em biết chứ, nên cái gì anh cũng không cần phải nói.”
Tuy Cố Thiển Vũ nói như vậy nhưng thật ra là đang nhắc nhở Tịch Duyên.
Nếu khiến cho Dung Luật biết được chân tướng sự việc răng người hắn thật sự để ý là Thẩm Tích Tích, thì Dung Luật chắc chắn sẽ nhắm vào Tích Tích, cô đơn thuần như nhược như vậy, làm sao có thể chịu được những thứ đó cơ chứ?
Nghĩ đến đây âm thanh Tịch Duyên hòa hoãn lại, hắn mở miệng “ Nếu em biết tôi có tâm như vậy là tốt, thật lòng mà nói tôi vẫn hướng về em.”
Nghe Tịch Duyên nói thế, sắc mặt Thẩm Tích Tích bên cạnh trong chớp mắt
trắng bệch.
Cố Thiển Vũ cũng sắp nhịn cười không được rồi, thế nhưng giọng điệu lại nũng nịu “ Em đương nhiên biết, anh yên tâm, em sẽ để cho Thẩm Tích Tích biết được tấm lòng khổ tâm của anh mà.”
Con ngươi Tịch Duyên nháy mắt liền tràn đầy lửa giận, cái ả đàn bà đê tiện này, ả muốn làm gì hả?
“ Hải Đường” Thanh âm Tịch Duyên bắt đầu cơn giận ngập trời “ Tốt nhất cô đừng có mà nói bừa với Tích Tích, nếu không…” Không để cho Tịch Duyên nói hết nguyên câu uy hiếp, Cố Thiển Vũ liền ngắt máy.
“ Ngại quá, vừa nãy trượt tay nên không cẩn thận ngắt máy rồi.” Cố Thiển Vũ nói với Dung Luật, vẻ mặt chân thành vừa nghe là biết đang lấy cớ rồi.
“ Nhìn thoáng qua dường như cô không quá đau khổ quá nhỉ?” Dung Luật nhướng mày, rất có hứng thú nhìn Cố Thiển Vũ.
“ Đau khổ có ích sao?” Cố Thiển Vũ nhún vai, bộ dáng chẳng sao cả, nhưng sâu trong đáy mắt lại chứa đựng đau đớn khôn cùng “ Đau khổ là gì, khi mà người anh quan tâm vẫn như cũ chẳng để tâm anh.”
Cô chính là cố ý làm bộ làm tịch cho Dung Luật xem.
Cố Thiển Vũ cảm giác Dung Luật như đang theo dõi cô, hoặc là nảy sinh hứng thú với cô chăng, suy nghĩ này khiến cô cảm thấy rất không ổn, quả thực không ổn đến bạc cả tóc luôn rồi.
F^ck, rốt cuộc cô có chỗ nào khiến Dung Luật cảm thấy thú vị vậy, nói ra đi cô nhất định sẽ sửa mà.
Dung Luật nhìn chằm chằm vào Cố Thiển Vũ, dường như muốn từ nét mặt của cô, phán đoán lời vừa rồi của cô có bao nhiêu thật, bao nhiêu giả.
Cố Thiển Vũ bình tĩnh để cho anh nhìn, xem ra tên chết bầm này sẽ không tò mò lắm đi.
May là Dung Luật cũng không có quá nhiều rối rắm vấn đề trên cho lắm, bàn tay phất lên ra lệnh cho các cô về phòng.
Trên đường đi, Thẩm Tích Tích như bị người khác hút mất hồn vậy, đôi mắt không có tinh thần, mà còn dùng ánh mắt trống rỗng nhìn Cố Thiển Vũ nữa.
Cố Thiển Vũ xem Thẩm Tích Tích là không khí, đến cả ánh mắt cũng keo kiệt không cho ả ta.
Đợi về phòng rồi, Thẩm Tích Tích rốt cuộc không nhịn được nữa “ Vừa rồi gọi điện thoại cho Tịch Duyên, cô có ý gì?”
Cố Thiển Vũ cao hơn so với Thẩm Tích Tích, cô liếc mắt Thẩm Tích Tích một cái, rất có phong vị kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống.
“ Đã nói rõ ràng như vậy, cô còn nghe không hiểu à? Phụt, đúng là ngu ngốc mà.” Cố Thiển Vũ cười nhạo.
“ Có chuyện gì cứ nói, sao cô cứ nhắm vào tôi vậy, rốt cuộc tôi đã đắc tội cô chỗ nào?” Đôi mắt Thẩm Tích Tích nhịn không được đỏ cả lên.
“…..” Cố Thiển Vũ.
Có phải lúc nhỏ con bé ăn quá nhiều bột não tàn rồi không, đây TM là ai đắc tội với ai vậy?
Rốt cuộc kiếp trước nguyên chủ đã tạo nghiệt gì, để rồi đắc tội với Thẩm Tích Tích vậy trời? Không những bị con nhãi này cướp chồng, còn ngược lại TM bị chất vấn nữa chứ “ Tôi đã đắc tội cô chỗ nào”, thật đủ ghê tởm mà.
Thấy Cố Thiển Vũ vẫn không phản ứng, vành mắt Thẩm Tích Tích càng đỏ hơn
“ Rốt cuộc tôi đã làm gì sai, sao các người đối xử với tôi như vậy?”
Tại sao người phụ nữ xấu xa này cứ thích nhắm vào ả hoài vậy? Không lẽ Tịch Duyên thích lên giường với cô ả, đều là ả sai sao?
Còn có tên khốn Tịch Duyên kia nữa, bản thân đã có vợ còn quấn lấy cô ả, hại ả bị người khác mắng là tiểu tam, đã vậy còn bị người bắt trói đến đây nữa chứ.
Thẩm Tích Tích càng nghĩ càng cảm thấy uất ức hơn, cô ả không muốn để ý tới cái tên Tịch Duyên đã ăn cơm trong nồi còn tham lam nhìn sang của cái trắng trong chén khác nữa, còn có người phụ nữ bụng dạ xấu xa này nữa.
Thẩm Tích Tích bày ra bộ dáng “các người đều có lỗi với tôi, các người đều phải xin lỗi tôi.” muốn đau cả trứng, Cố Thiển Vũ nhìn mà muốn bóp chết con nhỏ này.
Nhưng mà điều khiến Cố Thiển Vũ cô cảm thấy may mắn là, kể từ ngày hôm ấy Thẩm Tích Tích đều im lặng, không cùng cô nói một câu.
Cuối cùng bộ não của ả ta cũng trở lại bình thường rồi, thế nhưng lại tới phiên Dung Luật giật kinh phong nữa, luôn luôn chọc chết Cố Thiển Vũ cô mà.
Đặc biệt là hôm nay sau khi dùng xong bữa tối, Dung Luật thế mà lại cho người truyền một lời nói không còn gì mờ ám hơn được nữa.
“ Ông chủ có dặn, tối nay cô đừng ngủ, chờ ngài ấy.” Người đàn ông áo đen mặt không cảm xúc mở miệng.
Khóe miệng Cố Thiển Vũ run rẩy hai cái.
Ngay cả một người ngu ngốc như Thẩm Tích Tích, cũng cảm thấy lời nói của Dung Luật có vấn đề, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Thiển Vũ.
Thẩm Tích Tích nhịn nửa ngày trời, vẫn là mở miệng “ Tôi không ngờ cô lại là loại người này.”
Cố Thiển Vũ vẫn còn bị đả kích, cô chính là bị câu nói của Dung Luật “ Tối nay đừng ngủ, chờ ngài ấy” đánh tới không còn manh giáp, vừa nghe giọng của Thẩm Tích Tích, cô càng bực bội hơn.
“ Cô câm miệng đi, còn TM nói huơu nói vượn nữa, bà đây kêu hắn cho cô cùng chơi 3P luôn!” Cố Thiển Vũ hung hăng trừng mắt liếc xéo Thẩm Tích Tích một cái.
Nghe Cố Thiển Vũ nói vậy, Thẩm Tích Tích sợ tới mức không dám hó hé gì, trong lòng ả lại nghĩ, người phụ nữ này càng ngày càng lộ nhiều bản chất xấu xa hơn, không được, ả phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được.
Cố Thiển Vũ không biết Thẩm Tích Tích đang nghĩ gì, nếu như biết cô nhất định sẽ hừ một cái, sau này “bộ mặt xấu” của ả còn lộ nhiều hơn không chừng.
Hành động của Dung Luật ngày càng động kinh hơn, khiến Cố Thiển Vũ có hơi khủng hoảng.
Cô là tới làm nhiệm vụ, chứ không phải cùng nam phụ yêu đương mờ ám gì đâu nhé, việc này thật TM khiến người khác đau trứng mà.
9 giờ tối, Cố Thiển Vũ chờ không thấy Dung Luật, nhưng lại thấy người đàn ông áo đen kia đứng đợi.
“ Thay quần áo, đi theo tôi.” Anh áo đen đưa cho Cố Thiển Vũ một cái túi giấy.
Cố Thiển Vũ nhận lấy túi giấy, thấy bên trong có một lễ phục dạ hội xinh đẹp, ngay lập tức như đang đứng trong cơn gió hỗn loạn vậy.
Trong lòng Cố Thiển Vũ rít gào, f^ck, f^ck, f^ck, có phải cái tên nam phụ này muốn làm ấy ấy hay không? Một tên nam phụ như anh ta, còn là một tên pháo hôi, thế mà lại thật sự muốn ngủ với cô!!!!