Khoan Thai Đến Chậm

Chương 46: Chương 46: Hồ ly tinh lớn




San San mặc một chiếc áo T-shirt bó sát người, bên ngoài còn khoác một chiếc áo khoác cao bồi, bên dưới mặc một chiếc quần jean bó sát, mang thêm một đôi giày ủng quá gối, về phần tóc thì do thời gian quá gấp nên chỉ búi vài vòng tóc lỏng lẻo phía sau gáy, thoạt nhìn có vẻ ngây thơ nhưng lại mang theo một vẻ gợi cảm mê hoặc. Quá đẹp quá đẹp, nhưng mà ăn mặc thế này đi vào sân bóng thì lại cực kì không phù hợp, cộng thêm nét mặt của cô hơi có vẻ nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đăm chiêu, dáng vẻ này nào giống như đến sân vận động chơi bóng mà giống như là…

Ừm…bắt kẻ thông dâm.

San San bước vào, được nhân viên ở đấy hướng dẫn đi vào chỗ bọn họ, nhìn nhìn khắp nơi, kết quả Hàn Cố Diễn đang ngồi một mình ở chỗ kia, San San chưa phát hiện ra mục tiêu công kích, “Thầy Lâm đâu?”

Bạn gái hiếm khi dậy sớm, còn đặc biệt ân cần chạy tới đây, kết quả câu đầu tiên mở miệng ra lại gọi người đàn ông khác khiến cho Hàn Cố Diễn khá khó chịu, nhịn không được ôm một bụng dấm chua nồng nặc, trực tiếp biến thành siêu nhân ô mai, “Làm gì vậy, đến đây tìm cậu ta à?” Giọng điệu của anh có vẻ đang nổi giận đùng đùng, vừa nói vừa dùng ánh mắt bất mãn nhìn San San, kết quả thần ngủ là thế, đầu óc vẫn còn đang dán lấy chiếc giường ở nhà, căn bản không phát hiện ra mặt bạn trai của mình đã đen như đáy nồi, bất giác sửng sốt không có chút phản ứng nào, còn dùng ánh mắt to tròn chớp chớp nhìn Hàn Cố Diễn, “Đúng vậy mà, thầy Lâm đâu?” Lúc cô trả lời hoàn toàn không dùng đến đại não, lời trực tiếp vọt ra từ trong miệng, tất nhiên cũng không nhận ra có gì không ổn.

“Khụ ~!” Chẳng những San San không nhận ra được gì lại còn dùng lời lẽ hùng hồn như vậy, Hàn Cố Diễn ra oai nửa ngày đối phương cũng không đáp lại nên cũng thấy hơi nhàm chán, có hơi mất tự nhiên liếc nhìn San San, sau đó lúng ta lúng túng nói, “Tên nhóc kia tạm thời có việc cho nên đi trước rồi.” Nhưng thật ra là bị anh cưỡng chế đuổi đi. Sau khi cúp điện thoại, Hàn Cố Diễn lại càng thấy bạn tốt của mình chướng mắt, làm cho anh thấy không thoải mái, càng về sau càng dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp đá người đi, nói đùa gì vậy, San San là của anh mà.

“Đi rồi à…” San San không có não thì thôi đi, lại còn dám tỏ ra “thất thần”, không xem Hàn Cố Diễn ra gì, toàn thân cao thấp của anh lại bắt đầu khó chịu, thiếu chút nữa đã lăn từ trên ghế xuống. Tuy vậy San San lại cảm thấy tâm tình cô bây giờ phải dùng từ “thất vọng” để hình dung mới đúng, chỉ khác một chữ thì ý nghĩa đã khác nhau, cô đã rất vất vả mới thức dậy sớm, phải dùng dũng khí rất lớn mới có thể bắn phát súng “Bảo vệ tình yêu” đầu tiên, kết quả kẻ địch lại trốn thoát mất, đương nhiên khiến cho cô thất vọng rồi.

“San San này…” Hàn Cố Diễn gọi San San, lúc này cô lại bắt đầu dáng vẻ không có tinh thần. Tối hôm qua rạng sáng cô mới ngủ, vừa rồi hoàn toàn là cố gắng lăn từ trên giường xuống chạy đến đây chính là để gặp “tình địch”, bây giờ “tình địch” đi mất rồi tất nhiên San San đã buông lỏng cảnh giác, cả người cũng bớt căng thẳng hơn, đầu óc bắt đầu mơ màng, xem ra vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, chính là thời cơ tốt nhất để hỏi tội, làm sao Hàn Cố Diễn không hiểu được quy luật này, vì vậy giọng điệu càng trở nên dịu dàng, cố ý dùng giọng thật trầm thấp để lừa gạt cô, “Em tìm thầy Lâm là có…có việc gì gấp sao?”

Thật ra cũng không tính là gấp, San San bĩu bĩu môi, hai mắt có vẻ mù sương, dụi dụi nhìn Hàn Cố Diễn, lắc đầu.

Không gấp? Vậy mà cô còn như lửa đốt trong lòng chạy tới đây? Được lắm! Hàn Cố Diễn khẽ gật đầu, nụ cười càng rét lạnh, “Vậy là…chuyện quan trọng sao?”

Đương nhiên là quan trọng rồi! San San đi theo Hàn Cố Diễn lâu đương nhiên trái tim cũng rèn luyện trở nên kiên cường hơn, hoàn toàn không bị hù dọa bởi nụ cười cổ quái của anh, cô gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, sau đó cảm thấy vẫn chưa thể biểu đạt hết mức độ quan trọng nên bổ sung thêm, “Đúng vậy, rất quan trọng.”

“Đó là…chuyện gì?” Cáo già tiếp tục dụ dỗ tiểu bạch thỏ nói ra chân tướng, “San San, cứ nói cho anh biết, em ngoan nào, có chuyện gì cứ nói ra chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.”

‘Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết!’ Câu nói này khiến San San rất vui vẻ, Hàn Cố Diễn để tay trên mặt San San, không nhẹ nhàng vuốt ve mà lại đảo qua hàng mi của cô, về sau lại chạm vào bờ môi của cô, ánh mắt của anh rất sáng, phóng điện rất mạnh, đôi tay tựa như có một ngọn lửa nhỏ, thiêu đốt San San khiến cô mê man ngã vào đôi mắt thâm thúy kia. San San vốn không nói muốn nhưng rốt cuộc không thể chịu nổi đôi mắt chờ mong kia, lúng ta lúng túng nói ra lời nói từ trong lòng, “Thầy Hàn…Em…em không thích hai người ở cùng nhau.”

“Hả?” Hàn Cố Diễn đã suy tính đến rất nhiều khả năng nhưng có thế nào cũng không đoán ra cô gái này bởi vì không thích bọn họ ở cùng nhau mà chạy tới đây, “Vì…vì sao?” Hàn Cố Diễn không lần ra được đầu mối, ánh mắt San San lại có vẻ hơi đáng thương như vậy không biết đã xảy ra chuyện gì, không khỏi cũng căng thẳng theo cô, lúc nói chuyện lại còn bắt đầu nói lắp.

“Thầy ấy thích thầy.” San San bĩu môi, “Thầy Lâm thích thầy cho nên em không thích hai người ở cùng nhau.”

Lần đầu tiên San San thể hiện vẻ tham lam muốn chiếm giữ của mình với anh khiến cho Hàn Cố Diễn nhanh chóng quét hết không còn một mảnh những tức giận vừa rồi, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy không thích hợp lắm, cái gì mà Lâm Trạch Phạm thích anh chứ? “San San à, em nói thích gì đó…ơ…là có ý gì?” Bình thường anh khá bận rộn nha, không giống như San San thường xuyên rảnh rỗi suốt ngày ngâm mình trên mạng xem cái này, tò mò cái kia, có lẽ “thích” là ngôn ngữ trên mạng, mang ý nghĩa khác cũng không chừng, Hàn Cố Diễn cảm thấy mình có phải nên xác nhận lại một chút không.

“Thích là thích chứ sao.” San San cảm thấy Hàn Cố Diễn đang giả ngu, nên cũng không thèm vòng vo nữa, tức giận trút hết toàn bộ những lời trong lòng ra, “Bọn họ đều nói thầy Lâm thích thầy, thầy và thầy Lâm là một đôi, còn nữa, trong sách cũng nói thầy gọi là cường thụ, thầy Lâm chính là tiểu công, cho nên…”



“Bọn họ nào?” Choáng váng vài giây, Hàn Cố Diễn có phản ứng ngay lập tức, không nhịn dược dùng tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không nhẹ chút nào, “Lại là mấy cô nàng trong kí túc xá à? Từ nay về sau ít tám chuyện cùng bọn họ một chút đi.” Cuối tuần hai người đều ở cùng nhau, bất tri bất giác căn hộ của anh ngày càng có nhiều đồ của San San, sau đó thư phòng cũng càng ngày càng nhiều mấy cuốn tiểu thuyết bìa sặc sỡ, thường xuyên nhìn thấy San San ôm sách đọc say sưa, khó trách đôi khi đang xem còn liếc nhìn qua anh, thì ra đều là xem những thứ này, xem rồi thì thôi đi, lại còn trực tiếp chụp vào người anh, “Sự trong sạch của bọn anh đều bị em làm hỏng rồi.” Hàn Cố Diễn vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn cô, “Nửa đời sau của anh đã định rồi, em có nói một chút cũng không sao, Trạch Phạm người ta bị em bôi bẩn mất rồi, đến khi đó em nói xem anh phải ăn nói thế nào với người ta đây.”

“Chẳng lẽ…thầy Lâm không phải là…ặc…” San San thấy bạn trai phản ứng kịch liệt không nhịn được vuốt chỗ má bị anh nhéo đau nhức, “Nhưng mà…”

“Đương nhiên là không phải.” Má bị anh nhéo đỏ ửng một mảng, Hàn Cố Diễn thấy thế cũng tự biết mình đã hơi nặng tay, vừa nói vừa lấy tay khẽ vuốt ve, động tác cực kì dịu dàng nhưng giọng điệu lại rất hung hăng, “Anh đã nói trong đầu em suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy thứ đó mà, mau trở về đốt hết mấy thứ kia đi cho anh.”

“Á…” San San vừa nghe thấy phải đốt hết mấy bảo bối kia của cô thì mặt xụ xuống, vô cùng không tình nguyện, nhưng lại không dám nói thêm gì, chỉ có thể liều mạng cười nịnh nọt với anh, đôi mắt chờ mong nhìn Hàn Cố Diễn, hy vọng anh ra tay nể tình, nể mặt một chút.

Đương nhiên Hàn Cố Diễn sẽ không đốt thật, lúc nãy giận quá nên nói vậy thôi nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì lại không nhịn được muốn trêu chọc cô, “Thế nào? Không nỡ à?”

Đương nhiên không nỡ —— San San tranh thủ thời gian gật đầu, hai cánh tay bò bò tới, lắc lắc cánh tay anh, đôi mắt sáng ngời, vừa sáng ngời vừa cười nịnh nọt quyến rũ lạ thường, “Thầy Hàn…”

Hàn Cố Diễn nhanh chóng bị nụ cười của San San vẻ ra vô vàng mơ màng, trong đầu nảy ra nhiều hình ảnh không nên, đều là của anh và San San, hoặc là như vầy, hoặc là thế kia.

San San thấy nửa ngày anh không có phản ứng gì nên không nhịn được lung lay cánh tay anh vài cái, nhõng nhẽo gọi, “Thầy Hàn…”

Hàn Cố Diễn bị cô hút mất hồn vía, cả người cô cong lên như một con mèo nhỏ, trong lòng vô cùng ngứa ngày, sắc mặt cũng hơi ửng hồng, “Khụ…” Hàn Cố Diễn mất tự nhiên hắng giọng, sắc mặt vô cùng dối trá giả vờ nghiêm nghị, “Chuyện này còn phải xem biểu hiện của em thế nào, nếu biểu hiện tốt, anh sẽ…”

“Thầy Hàn, nhất định em sẽ biểu hiện thật tốt.” San San ngắt lời anh, gấp gáp tỏ thái độ.

“Ừ…” Mặt Hàn Cố Diễn càng đỏ hơn, San San không biết hiện giờ trong đầu anh đang đầy rẫy những tính toán xem phản làm thế nào để ăn trọn tiểu bạch thỏ vào bụng, hấp hay là kho đây? Có lẽ ăn sống cũng không tệ.

***

Hàn Cố Diễn cùng San San ngồi ở đây tâm sự, uống một chút gì đó, dáng vẻ thoải mái nhàn nhã nhưng trong mắt người khác lại thành một phiên bản khác, “San San…”

Tiểu Tình không vừa mắt với San San đã lâu, cô ta không kiên nhẫn như Vương Hiểu Lộ, ngồi một lát đã nhịn không nổi mà xông lên.

A Đóa bởi vì có việc nên đánh xong rồi đi trước, Hàn Cố Diễn ngồi đây tất nhiên Vương Hiểu Lộ sẽ không dễ dàng rời đi mà ngồi ở đây uống nước nói chuyện với Tiểu Tình, cứ ngồi yên ở đây một lúc xem có cơ hội lại gần hay không. Rốt cuộc, Lâm Trạch Phạm có việc đi trước, kết quả nửa đường San San lại ra cản đường, cô ta chính là người chuyên khiến mình không được thoải mái, Vương Hiểu Lộ trừng mắt nhìn San San, cô ta vừa bước vào đã bày ra dáng vẻ rất ân ái ấm áp với Hàn Cố Diễn, căn bản chính là đang khoe khoang trước mặt cô. Vương Hiểu Lộ buồn bực không chịu được nhưng lại không thể đi đến để tự làm mình mất mặt, tính tình Tiểu Tình nóng nảy hữu dũng vô mưu, bây giờ cô ta xông lên, đương nhiên Vương Hiểu Lộ vui mừng trốn một bên chế giễu.

“San San, bạn tới đây chơi bóng sao?” Tuy Tiểu Tình khó chịu với cô nhưng có thầy Hàn ở đây, cô ta cũng không thể tỏ thái độ gì với San San, vì vậy hiện giờ Tiểu Tình giả vờ như tất cả mọi người đều là chị em tốt khiến cho San San không thể thích ứng được, hai người họ trở nên thân thiết như vậy từ khi nào thế nhỉ?

Tuy San San khó hiểu với thay đổi của Tiểu Tình nhưng người ta đã có lòng chào hỏi mình đương nhiên cô cũng không thể bày ra bộ mặt khó coi với người ta, “Đúng vậy đấy, đến chơi bóng.”

“Tới cùng bạn trai sao.”

Hàn Cố Diễn cho rằng hai cô sinh viên đang muốn nói chuyện phiếm nên chủ động rời khỏi chỗ ngồi tính tiền, cho nên Tiểu Tình dứt khoát đặt mông ngồi vào chỗ của Hàn Cố Diễn.

Hả? Mọi người đều biết cô và thầy Hàn quen nhau rồi sao?

San San cho rằng mọi người đều đã biết nên cũng không muốn giấu nữa, mặc dù mình vừa mới thành công cưỡng chế đuổi đi một con hồ ly tinh lớn (là Lâm Trạch Phạm, thật oan cho thầy Lâm), bên kia lại xuất hiện thêm một con, nhìn qua cũng nhận ra đó chính là người đã lôi kéo thầy Hàn nói chuyện phiếm ở lầu Tử Hưng mấy ngày hôm trước – Vương Hiểu Lộ, mẹ cô nói mặc kệ chỉ là một uy hiếp nhỏ đi nữa cũng phải để ý đến, cho nên mặc dù chỉ là một con hồ ly nhỏ cô cũng không thể phớt lờ. Đây chính là chiêu thứ hai để đấu với hồ ly tinh, căn cứ vào những gì ghi lại trong binh thư của mẹ San San thì đó chính là – dán nhãn. Phải dán nhãn Diệp San San lên người thầy Hàn, dùng cái này để cảnh cáo hồ ly tinh rằng – người này, có thể nhìn nhưng không thể sờ vào. Vì vậy San San vô cùng to gan thừa nhận, “Đúng vậy đấy, tới cùng với bạn trai.”

“Sao không thấy anh ấy nhỉ?” Tiểu Tình thấy Hàn Cố Diễn đi rồi nên cũng không thèm giả vờ cười cười nữa, “Thế nào, không phải cậu muốn nói thầy Hàn chính là bạn trai của cậu đấy chứ.”

“Đúng vậy.” San San không hiểu nổi trong hồ lô của Tiểu Tình chứa thứ gì nhưng cô biết rõ Tiểu Tình và Vương Hiểu Lộ rất gian xảo cho nên gật đầu thật mạnh, “Thầy Hàn chính là bạn trai của mình đấy.”

“Woa San San, cậu đang bắt cá hai tay à?” Tiểu Tình rất khoa trương che miệng nhìn cô, “Cậu không sợ thầy Hàn biết sao.”

“Mình…mình bắt cá hai tay?” San San không nói gì, tin tức này truyền ra khi nào vậy, tin đồn trong trường học thật là thay đổi quá nhanh nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.