Khoảng Cách Của Người

Chương 25: Chương 25: 50 centimét




Đó là một chiếc Souveran Black-Blue, thân bút có vạch màu đen và lam đậm, ngòi bút được tô điểm bằng hoa văn vàng bạc đan xen.

Đình Sương càng nhìn cây bút này, càng cảm thấy nó chính là bản thể của Bách Xương Ý, thoạt nhìn có vẻ rất trầm lắng, nhưng mọi chi tiết đều lẳng lơ.

Bút máy tinh.

Trợ giảng còn chưa phát xong giáo trình, có một sinh viên người Đức bèn nói đùa: “Professor phát giáo trình ư? Trước khi ra khỏi nhà em không xem lịch, hôm nay là lễ Giáng Sinh hả?”

Bên dưới giảng đường vang lên một mảng tiếng cười, có mấy sinh viên ồn ào theo, hô rõ là to: “Giáng Sinh vui vẻ!”

Đình Sương ngẩng đầu nhìn Bách Xương Ý.

Gì mà nâng cao chất lượng học tập của sinh viên…

Giáo sư Bách làm giáo sư đã nhiều năm rồi, có bao giờ quan tâm đến chuyện chất lượng học tập của sinh viên đâu, hôm nay đột nhiên làm việc thiện, mọi người sao có thể không vui như ăn tết.

Tầm mắt của Bách Xương Ý xẹt qua Đình Sương, hai người còn chưa chắc nhìn nhau được một giây, thế nhưng Đình Sương cảm giác bọn họ đã thể hiện được tình cảm thông qua một giây ấy.

Ngầm hiểu chết tiệt.

Mặt Đình Sương hơi nóng.

Bách Xương Ý nhìn mấy sinh viên đang hô to Giáng Sinh vui vẻ, cười trêu rằng: “Các bạn sinh viên, các bạn có thể xem bài giảng của tôi như món quà Giáng Sinh cũng được, nhưng đừng để dành đến Giáng Sinh mới mở ra nhé, bằng không cuối tháng chín các bạn sẽ khóc đấy.”

Một mảng tiếng cười biến thành một mảng tiếng than —— môn Robotik thi vào cuối tháng chín.

Đình Sương cũng than hai tiếng với mọi người cho vui.

Nhưng ánh mắt cậu nhìn Bách Xương Ý lại mang theo ý cười, thậm chí còn mang theo một chút chế nhạo: Anh xem đi, đây chính là dân ý, cuộc thi khó thế nào trong lòng anh đã biết chưa?

Được sủng mà kiêu.

Bách Xương Ý cong khóe môi, hai tay chống xuống dãy bàn đầu, cúi xuống nhìn Đình Sương ở cự ly nửa mét, nửa dò hỏi nửa trêu tức: “Bạn sinh viên này, em có ý kiến gì với cuộc thi của tôi à.”

Tiếng than thở bỗng kẹt trong cổ họng.

Cả phòng học nháy mắt yên tĩnh, hai giây sau mọi người lại bắt đầu cười vang.

“Em…” Đình Sương vạn vạn không ngờ tới, Bách Xương Ý có thể giở trò này ở ngay trước mặt mọi người, mặt cậu thoáng cái đỏ bừng lên.

**.

Lão súc sinh này tuyệt đối là cố tình.

Cố tình chỉnh cậu…

Không được rén.

Đình Sương nghĩ thầm, hiện giờ cậu mà rén thì sau này mỗi khi lên lớp, Bách Xương Ý sẽ đều lấy việc bắt nạt cậu làm trò vui.

Nhất định phải cứng lên mới được.

“Em tin tưởng…” Đình Sương nghênh đón ánh mắt của Bách Xương Ý, coi câu hỏi trêu tức của anh thành một câu hỏi thực sự: “… Chiếu theo tình hình trước nay, thì cả em và các bạn ngồi đây đều nhất trí cho rằng, cuộc thi Robotik này có độ khó quá cao.”

Bách Xương Ý vừa nghe vừa gật gù, nghe xong thì nhìn đám sinh viên một lượt, mỉm cười hỏi: “Là thế sao?”

Dưới lớp im lặng một lúc.

Rục rà rục rịch.

Bị khuất phục bởi dâm uy.

Lại tiếp tục rục rà rục rịch.

“Đúng ạ!” Đột nhiên có người lớn tiếng trả lời.

Tiếng kèn cách mạng vang lên.

“Đúng thế!”

“Chính xác!”

“Ác mộng!”

“Tai ương!”

“Địa ngục!”

Lòng dân sôi sục.

Càng lúc càng kịch liệt.

Bách Xương Ý mặc cho đám sinh viên hô hào một lúc, rồi mới giơ thủ thế ‘yên lặng’, nhìn kỹ từng đôi mắt trẻ tuổi, nói: “Tôi sẽ cân nhắc đến ý kiến của các bạn mà —— giảm độ khó của cuộc thi xuống mức thích hợp.”

Từ ‘giảm’ vừa được thốt ra, đám sinh viên trong lớp không dám tin mà yên lặng một hồi, ngay sau đó bùng nổ tiếng tung hô vạn tuế.

Suýt hất bay trần nhà.

Sôi động chẳng kém hồi nước Đức đăng quang FIFA World Cup 2014.

Bách Xương Ý để kệ cho đám sinh viên cuồng hoan một lúc, ở trong giây phút này, mỗi người đều chìm đắm trong niềm vui sướng, bọn họ cười, hò hét, tám chuyện với người xung quanh, vỗ tay, đăng Facebook hoặc Twitter chúc mừng cách mạng đã thành công, trận chiến Robotik kỳ này sẽ không có hy sinh và máu chảy, chẳng một ai chú ý tới ánh mắt của giáo sư đang rơi vào người nào.

Một phút sau, Bách Xương Ý mới ở trong tiếng hoan hô không dứt, lần thứ hai giơ thủ thế ‘yên lặng’.

“Các bạn sinh viên, chúng ta bắt đầu học nào.” Anh cầm phấn, viết lên bảng đen tên chương của tiết học hôm nay, viết xong thì ưu nhã xoay người, cong khóe môi nói: “Đây là một lần dân chủ chiến thắng, phải không nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.