Khoảng Cách Từ Dạ Dày Đến Trái Tim

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13

Công khai mối quan hệ này không chỉ cần đến dũng khí, mà quan trọng hơn, còn phải có lòng tin

Gần cuối năm, Thư Trạch trở nên bận rộn nhiều việc. Lắm khi tan giờ làm chúng tôi còn chẳng về được cùng nhau. Toàn là tôi về nhà trước chuẩn bị cơm nước chờ cậu ấy. Nhiều lúc cậu ấy phải ở lại làm rất khuya, nên ăn luôn ở công ty với đồng nghiệp. Tôi rất muốn đợi cậu ấy cùng nhau tan giờ làm về, muốn chuẩn bị tốt cơm nước đưa đến công ty cho cậu ấy, nhưng những việc này, nghĩ thì nghĩ nhưng không làm được. Dẫu sao chúng tôi cũng không thể quang minh chính đại gặp nhau, không thể như các đôi tình nhân bình thường không phải e sợ điều gì. Đối với điều này tôi cũng đã thành quen, thế nhưng Thư Trạch lại hiển nhiên không thể tiếp nhận. Cậu ấy nói muốn công khai, nhưng tôi kiên quyết phản đối! Vì chuyện này mà gần đây chúng tôi không được hòa hợp cho lắm.

Thư Trạch còn trẻ, hay kích động, thích liều lĩnh làm những việc chứng minh việc cậu ấy muốn chứng minh với mọi người. Thế nhưng tôi thì không thể, sau khi công khai rồi, có lẽ hậu quả sẽ còn vượt xa so với tưởng tượng của Thư Trạch. Tôi không muốn để mọi người biết, càng không muốn Thư Trạch bị người đời nói này nói nọ. Tôi không muốn mối quan hệ của chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng, lại càng không muốn cậu ấy chỉ vì một hồi kích động mà làm ra chuyện sau này sẽ phải hối hận.

Vậy mà, Thư Trạch lại không hiểu dụng tâm của tôi, chỉ một bộ bất đắc dĩ nhìn tôi nói.

“Dương Duệ, anh vẫn không chịu có lòng tin đối với tôi.”

Tôi trầm mặc, là tôi không có lòng tin. Một tôi chỉ có hai bàn tay trắng làm sao có thể tự tin khi đứng trước Thư Trạch được đây.

Hôm nay, Thư Trạch khoong về ăn cơm. Tôi gọi điện hẹn Đại Hùng, từ khi cậu ta kết hôn đến giờ đã một thời gian dài chúng tôi chưa gặp mặt.

Kiếm một quán thịt quay nhỏ, gọi hai suất bò nướng, vài khúc thịt dê, vài chai bia là hai chúng tôi đã có thể vui vẻ nhậu một bữa thỏa thuê rồi. Đại Hùng đứng trước mặt tôi ánh dương quang tràn đầy khuôn mặt, thần thái sáng láng. Mới thành thân có khác a.

“Haha, xem ra cuộc sống vợ chồng mới cưới rất thảnh thơi đấy nhỉ! Thế nào? Tay nghề nấu nướng của Ny Ny đã tiến bộ chưa? Sao trông mày như được ăn tiên đan đến no đủ thế?” Tôi nhìn Đại Hùng, cười cười trêu ghẹo.

“Trình độ bà xã của tao thì tao chẳng dám hi vọng gì. Cơ mà chỉ cần có cô ấy là tao đã vui vẻ rồi!”

“Buồn nôn ~”

“Khà khà, buồn nôn hay không kệ mày! Mày thì sao? Sao trông buồn bã thế? Người tình mới đối xử không tốt với mày à?”

“Không phải, cậu ấy đối với tao rất tốt. Có mỗi việc là cậu ấy muốn công khai, tao không đồng ý. Vì việc này mà dạo gần đây không được vui vẻ cho lắm.”

“Công khai?! Chẳng phải hai người làm cùng một công ty sao? Ai nha ~ cậu ta quả là rất có dũng khí đấy chứ! Haha, anh bạn Dương của chúng ta tuổi càng tăng mà mị lực lại chẳng giảm chút nào nha!” Đại Hùng cười ha hả trêu đùa tôi.

“Ngược lại, đó là điều khiến tao phiền muộn đây!”

“Cậu ta muốn đem chuyện này công khai, chứng tỏ cậu ta rất yêu mày! Hơn nữa công khai cũng đâu phải với người ngoài…, có gì mà phải phiền?”

“Cậu ấy còn trẻ, dễ làm việc bồng bột, tao không muốn sau này cậu ấy sẽ phải hối hận. Tao chỉ là muốn bảo vệ cậu ấy mà thôi. Vậy mà cậu ấy lại tuyệt không hiểu điều đó, ngược lại còn giận dỗi nói tao không có lòng tin đối với cậu ấy. Tao giờ đã hai bàn tay trắng, làm sao mà tao tự tin cho được cơ chứ!”

“Nếu đã chỉ còn hai bàn tay trắng, thì còn gì phải sợ sẽ mất đi nữa?! Cứ thẳng thắn buông xuôi tất cả, vui vẻ mà yêu. Mặc kệ sau này kết quả có ra sao,… ít nhất… cũng sẽ không còn gì phải hối hận nữa!”

“Suy nghĩ nhiều như vậy, mày không thấy mệt sao? Bảo vệ cậu ta? Cậu ta cần mày bảo vệ sao? Mày lo ngại những chuyện này, lẽ nào cậu ta không nghĩ tới? Nói không chừng so với mày còn suy nghĩ nhiều hơn ấy! Mày hãy tin tưởng cậu ta một lần đi, nếu chẳng may có tin nhầm người, vậy thì cứ coi như Trữ Uy khi xưa mà rời bỏ cậu ta đi. Cùng lắm thì chẳng còn lại gì chứ gì? Ông trẻ ơi, thế đã quyết định được chưa nào?”

Tôi thở dài, “Mày bây giờ thì kiều thê mỹ quyến rồi, làm sao hiểu được tình cảnh của tao lúc này. Tao đã sắp ba mươi rồi, còn bị dằn vặt dày vò là không dậy nổi nữa đâu.”

Đại Hùng nhìn tôi, rót đầy cốc rượu đã cạn của tôi, “Dương Duệ, con đường này không dễ đi. Mày không phải đến bây giờ mới hiểu được. Nhưng nếu đã trót bước lên nó, thì còn biện pháp nào nữa sao? Lẽ nào cứ giấu giếm cả đời? Mày giấu được không? Chịu đựng nổi không? Nếu như thực sự muốn cùng sống với cậu ta thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi. Cậu ta thanh niên trai tráng tương lai đầy hứa hẹn như thế còn chẳng sợ thì thôi, mày sợ cái gì?”

Tôi cười cười, “Người ta nói, đàn ông sau khi kết hôn trưởng thành lên rất nhiều. Lời này, hiện tại tao bắt đầu thấy tin rồi đấy.”

Cùng Đại Hùng đánh chén xong, lúc về nhà thì đã thấy Thư Trạch về từ bao giờ. Thấy tôi lúc này mới về thì có vẻ không vui.

“Anh đã đi đâu vậy? Uống rượu đấy à?”

Cậu ấy đi đến trước mặt tôi, hai tay nâng mặt tôi, cau mày, có chút bất đắc dĩ nhìn tôi. Đầu tôi đã hơi váng vất, nhưng không hề say. Tôi ngẩng đầu cười khúc khích với cậu ấy, đem mặt cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của cậu.

“Chóng mặt quá ~ ôm tôi đi…”

Tôi quấn quýt lấy cái cổ của cậu mà làm nũng. Chỉ có lúc này tôi say mới thế thôi! Lúc tỉnh táo thì làm gì có chuyện tôi làm nũng cậu ấy như một đứa trẻ sáu tuổi vậy được.

“Hừ! Đừng tưởng rằng làm nũng là tôi sẽ không giận nữa! Tôi ở công ty làm việc khổ cực, còn anh thì chạy đi lung tung uống rượu.”

Thư Trạch ôm lấy tôi, bất mãn lầm bầm, thế nhưng trong giọng nói lại mang theo ý cười.

“Ôm tôi đi tắm ~”

“Được rồi!”

Thư Trạch ôm tôi ngồi vào trong bồn tắm, rất chăm chú giúp tôi gội đầu và cọ lưng. Còn tôi quay đầu lại vừa gặm vừa cắn lên người cậu, chẳng biết rượu vào có làm tính khí con người ta nháo loạn hơn không, nhưng mà bạo dạn hơn thì quả là có thừa! Qua một lúc, Thư Trạch đã bị tôi khiêu khích cho hưng phấn dạt dào, vội vàng dội qua loa bọt xà phòng trên người, liền đem tôi lên giường. Thư Trạch cúi đầu liếm lên xương quai xanh của tôi, bàn tay to vuốt ve đầu nhũ tôi, rồi đâm vào cơ thể tôi. Tôi tựa như vừa bị ăn nhuyễn cốt tán, cơ thể chỉ còn biết nương theo từng tiết tấu của cậu ta.

Ngày hôm sau, Thư Trạch thần thanh khí sảng thức dậy từ sáng sớm, chủ động làm bữa sáng cho tôi. Lúc đang ăn còn rót một chút rượu, nói với tôi.

“Từ nay mỗi tối hai ta cùng uống rượu nhé.”

“Để làm gì?”

“Lúc anh uống say trông rất đáng yêu, còn làm nũng với tôi. Tôi thích anh như vậy.”

“Không uống say thì cậu sẽ không thích chứ gì?” Tôi lườm cậu ta một cái.

“Anh lại nghĩ lung tung rồi. Không uống say làm sao anh có được khuôn mặt làm nũng như thế. Tôi chỉ là không thích anh ở trước mặt tôi cứ che giấu, tôi có thể để anh dựa vào, mặc dù nhỏ tuổi hơn anh, tôi vẫn có năng lực có thể bảo vệ anh. Anh có thể tin tưởng tôi không?”

“Thư Trạch…. Nếu cậu thực sự thấy việc công khai quan hệ của chúng ta là quan trọng, tôi không phản đối. Chỉ là có lẽ mọi chuyện sẽ không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu.”

“Nói không chừng lại không khó khăn như anh nghĩ đâu!”

Thư Trạch nhìn tôi cười haha, cơm nước xong liền lôi kéo tôi đi làm. Từ khi vào làm ở phòng dự án, công ty còn chi thêm cả phí xe cộ cho nữa, nên Thư Trạch bắt đầu lái xe chạy ngược chạy xuôi. Dừng xe, chúng tôi nắm tay cùng đi vào công ty. Chưa bước vào đến cửa, tay của tôi đã ướt nhượt mồ hôi. Thư Trạch hình như cảm giác được, liền kéo tay tôi đặt lên môi hôn một cái, rồi kéo tôi vào công ty.

Đồng nghiệp thấy chúng tôi cùng nhau đi vào công ty như vậy đều không khỏi kinh ngạc nhưng lại không phản ứng gì, khiến tôi cũng thấy giật mình. Từ lúc nào mà tư tưởng của người ta trở nên rộng rãi phóng khoáng thế nhỉ. Thế nhưng, sâu trong nội tâm tôi vẫn vô cùng hoảng loạn. Buổi chiều gặp Ann ở hành lang, thái độ của cô ấy có chút mất tự nhiên, lúc đi đến trước mặt tôi thì thoáng cười cười tự giễu.

“Nghĩ không ra, đánh bại tôi không phải Lucy, mà lại chính là anh! Haha, lúc đó anh hẳn cho rằng tôi rất ngu ngốc phải không?”

“Tuyệt đối không có! Xin lỗi!” Tôi quả thực không còn mặt mũi nào mà đối mặt với Ann nữa.

“Không cần phải xin lỗi. Cũng chẳng phải lỗi của anh! Tôi chỉ là thấy hơi mất mặt mà thôi!”

Tôi sững sờ đứng đó mà chẳng biết nói gì cho phải. Ann cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bĩu môi, “Quên đi, đâu phải không có người nào đó thì sống không nổi! Tôi tuổi trẻ xinh đẹp thế này còn lo không tìm được người nào tốt chắc?!”

Tôi cười cười, thầm nghĩ cô bé này nói quả không sai. Đáng tiếc là tôi đã cướp mất Thư Trạch từ tay nàng mất rồi.

Trong lòng vừa có chút kiêu ngạo lại không khỏi cảm giác hổ thẹn.

Công khai quả thực cũng đâu khó như tôi vẫn nghĩ. Thậm chí có thể nói là đơn giản đến cực điểm. Tôi tin chắc là trong công ty đã không còn ai là không biết quan hệ của tôi và Thư Trạch rồi. Vậy mà mọi người lại không hề tỏ ra một chút bất ngờ, chán ghét, chỉ trỏ hay gì khác. Nghĩ thế nhưng tôi vẫn chẳng thể vui vẻ thoải mái được, ngược lại lại nghĩ thế này thực có chút không bình thường.

Đêm, tình cảm mãnh liệt qua đi, tôi ghé vào trong lòng Thư Trạch, khẽ đùa nghịch với vành tai cậu ấy, hỏi.

“Cậu có cảm thấy thái độ mọi người trong công ty rất kỳ quái không?”

“Có gì kỳ quái đâu?” Thư Trạch vuốt tóc tôi, cười hỏi lại.

“Không cảm thấy sự bình tĩnh của bọn họ có hơi… quá sao?”

“Đây là thời đại nào rồi chứ? Những năm gần đây đồng tính luyến ái đã không còn gì đáng ngạc nhiên nữa rồi!”

“Đừng coi tôi là kẻ ngốc được không?! Hẳn là cậu đã sớm nói gì đó với bọn họ rồi chứ gì?”

Tôi kéo khuôn mặt Thư Trạch lại, dõi theo ánh mắt cậu. Thế nhưng, Thư Trạch lại né tránh cái nhìn của tôi, ngáp một cái.

“A~ Mệt quá! Bảo bối nhi, ngủ đi!”

“Đừng có giả bộ nữa! Trả lời tôi mau!” Tôi kéo hai má cậu, không cho cậu đánh trống lảng.

“Tôi biết anh lo lắng những chuyện gì, việc này tôi sẽ không làm anh phải chịu tổn thương đâu. Tôi luôn tự tin như thế, chỉ có anh là không tin mà thôi.”

Thư Trạch nhìn vào mắt tôi, bàn tay phủ lên gò má tôi. Tôi cúi đầu, hung hăng cắn một cái trên đầu vai của cậu.

“A!! Anh là cún à? Sao lại cắn tôi?!” Thư Trạch đau đến kêu lên một tiếng.

“Sau này bất cứ chuyện gì cậu cũng phải chia sẻ với tôi. Nghe không?”

“Được rồi, tôi sẽ cố gắng.”

Tôi lại hướng vai bên kia của c ậu ấy cắn một phát nữa.

“A, sao lại cắn tôi?!”

Chớp mắt, kì nghỉ tết cũng sắp tới. Theo thường lệ tôi phải về nhà cùng cha mẹ đón mừng năm mới. Tết âm lịch vé tàu hỏa rất khó mua, tôi đã nhờ người mua từ trước mấy ngày. Mà cha mẹ Thư Trạch hình như không ở đại lục, tết cũng không biết cậu ấy có về nhà hay không.

“Tết cậu có về nhà không? Mua được vé chưa? Bây giờ vé máy bay, vé tàu xe đều rất khó mua đấy.” Buổi tối lúc đang ăn cơm, tôi vô tình nhắc tới việc này.

“Tôi không về nhà. Ở đây thôi.” Thư Trạch đạm mạc đáp lại một câu.

“Cậu ở lại một mình? Thế sao được? Về nhà đi!”

“Năm nay tôi mà trở về mới là không ổn ấy! Không có việc gì đâu ~ cũng có phải là lần đầu tiên đón năm mới một mình đâu, tôi đã sớm quen rồi! Anh bao giờ trở về nấu cái gì ngon ngon cho tôi là được rồi!”

Thư Trạch thoải mái cười cười với tôi. Nhưng lòng tôi lại có chút thấy không đành.

“Theo tôi về nhà nhé! Về thăm bố chồng mẹ chồng đi!” Tôi đối cậu ấy ha ha cười, tay xoa xoa đầu cậu ấy.

“Là nhạc phụ nhạc mẫu mới đúng chứ!” Thư Trạch trừng mắt với tôi.

“Có khác gì nhau đâu! Nói thật lòng đấy, theo tôi về đi. Nhà của tôi chỉ có ba người, thêm người càng vui. Huống hồ không có cậu, lâu không gặp, tôi sẽ rất nhớ cậu!”

“Thực sự muốn dẫn tôi về?” Thư Trạch nhìn tôi, ánh mắt thoáng vẻ phức tạp.

“Đương nhiên! Chẳng phải cậu đã là người của tôi rồi sao?”

Tôi cười tủm tỉm tiếp tục vò vò đầu cậu. Nhưng chưa kịp làm gì thì cậu ta đã một tay kéo tôi vào phòng ngủ, đem hành động thực tế chứng minh ai mới là người của ai.

——–o0o——–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.