CHƯƠNG 23
Đối mặt với tình yêu, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ
Mọi chuyện dần dần sáng tỏ hơn. Thế nhưng vẫn có vài điểm tôi không thể hiểu nổi. Nếu như cha Thư Trạch đã cưới ba bà vợ, vậy thì cưới thêm một người nữa cũng đâu có sao? Cha cậu ta vì sao lại đối xử lạnh nhạt với Thư Trạch như thế? Nếu như Thư Trạch đã tìm được mẹ rồi, vậy thì là chuyện vui chứ, sao lại muốn chia tay tôi? Chẳng lẽ cậu ấy đã thực sự thay lòng đổi dạ?!
Sau một hồi thất thần, Tống Trí Viễn đưa danh thiếp cho tôi, “Nếu cậu tìm được Thư Trạch, thì hãy báo tôi biết.”
Tôi nhận danh thiếp, gật đầu, lại hỏi, “Còn một điều tôi muốn biết. Kỳ Tín không thuộc về tập đoàn Tống thị, nhưng sao ngài và Thư Trạch lại có nhiều cổ phần như vậy? Còn nữa, vì sao trước giờ toàn là ngài đến tìm Thư Trạch mà không phải là cha mấy người?”
“Cậu phải biết rằng, cha tôi đã ngoài bảy mươi. Ông ấy đã sớm không quản được Thư Trạch nữa rồi. Tục ngữ thường nói ‘trưởng huynh như phụ’ (anh cả như cha), lẽ tự nhiên là tôi không thể không quan tâm đến nó. Kỳ Tín đích xác không thuộc về tập đoàn Tống thị, mà là một công ty độc lập, cũng là món quà mà tôi và cha dành cho Thư Trạch. Chẳng qua là ban đầu nó không hề biết, về sau đã biết được, nhưng vì cậu, nó đã không rời đi. Thằng nhóc này từ trước tới nay đều rất không muốn có quan hệ gì với Tống gia! Vốn dĩ từ đầu tôi không có cổ phần trong Kỳ Tín, nhưng lúc trước nó hỏi mượn tôi 200 vạn, rồi nói dùng cổ phần công ty để gán nợ. A, giờ thì hay rồi! Ngay cả công ty nó cũng không cần, lặn mất tăm mất tích!”
Tống Trí Viễn tức giận nhíu chặt mày, bọn họ thật không hổ là anh em ruột, ngay cả vẻ mặt cũng rất giống nhau.
Tống Trí Viễn đi rồi, tôi lại rơi vào một mớ mờ mịt. Tôi biết đi đâu tìm Thư Trạch đây?! Sống cùng với cậu ấy lâu như vậy, cậu ấy không có nơi nào đặc biệt thường đến. Bình thường chúng tôi đa số toàn là ra siêu thị mua sắm, đến chợ mua thức ăn, nếu không cũng chỉ là vội vội vàng vàng đến công ty làm rồi đi công tác. Lòng phiền muộn, tôi khoác áo rời khỏi nhà. Kỳ thực tôi cũng chẳng biết mình sẽ đi đâu, chỉ là trước giờ căn nhà luôn có hai người, giờ chỉ còn một mình, khiến tôi nghẹn ứ khó chịu. Tôi lang thang bên ngoài, bỗng nhiên nhớ tới quán bar nơi lần đầu chúng tôi gặp nhau, cũng là nơi duyên phận chúng tôi bắt đầu.
Tôi đẩy cửa đi vào quán, nhưng không tìm được người tôi mong đợi. Tôi ngồi vào một góc quán, chỗ có thể nhìn ra phía cửa, gọi một chai bia. Giữa bóng tối lờ mờ của quán lấp lóe ánh sáng xanh nhàn nhạt từ những chiếc đèn trần, bên tai là giai điệu bài hát mà tôi còn nhớ tên, “It’s not goodbye” (*)
How would I ever go on?
Without you there’s no place to belong
Well someday love is going to lead you back to me
but till it does I’ll have an empty heart
Tôi phải làm sao để sống tiếp?
Thiếu vắng người, chẳng còn nơi đâu để thuộc về,
Dẫu một ngày nào đó, tình yêu sẽ đem người về bên tôi,
Nhưng cho đến khi ấy, trái tim tôi vẫn chỉ là một khoảng trống
Đây là nhạc phim “Queer as folk” (**), bài hát mà tôi thích nhất. Vậy mà lúc này đây, ngồi tại nơi đây, nghe bài hát đó lại khiến tôi khó chịu lạ kỳ.
Khách trong quán không đông, có lẽ chỉ là đến để giết thời gian, tìm kiếm bạn tình. Tại quầy bar lúc này đã có một đôi đang bắn tín hiệu cho nhau. Một thanh niên cao gầy khoảng hai mươi và một người lớn tuổi hơn, trên dưới ba mươi tuổi gì đó, đang vận tây trang công sở. Đây là khu vườn để người ta thoải mái thể hiện tình cảm mãnh liệt. Mà mới đây tôi cũng đã có một mối tình cũng bắt đầu từ nơi này.
Một lần xích mích, Thư Trạch tìm được tôi ở đây. Mà giờ, tôi liệu có thể tìm được cậu ấy ở đây không?!
Chỉ tiếc Thư Trạch mà tôi đợi chờ thì chẳng thấy, chỉ thấy không ít những kẻ mon men lại gần. Ở đây vốn là vậy, chỉ cần liếc thấy, tất cả đều sẽ không bỏ lỡ bất kì cơ hội nào. Tôi ngồi cho đến khi quán bar đóng cửa, Thư Trạch vẫn không xuất hiện. Khổ sở, vì sao cậu ấy có thể dễ dàng tìm được tôi như thế, trong khi tôi muốn tìm cậu ấy, lại khó khăn đến vậy! Đúng như lời Tống Trí Viễn nói, tôi ngoại trừ biết cậu ấy có cái tên Tống Thư Trạch, thì chẳng hề biết điều gì về cậu ấy nữa cả.
Liên tiếp vài ngày sau đó, ban ngày tôi đi loanh quanh tìm kiếm tung tích Thư Trạch, buổi tối lại đến quán bar cắm sào chờ nước. Tôi nghĩ nếu Thư Trạch đã tìm được mẹ, thì trong khoảng thời gian ngắn nhất định vẫn chưa rời D thành. Cậu ấy rời đi không hề mang theo thứ gì, chi phiếu cùng sổ tiết kiệm đều vẫn do tôi giữ. Tiền mà cậu ấy mang theo trong người chắc cũng có một ít tín dụng mà thôi. Cậu ấy từ chức, hẳn là sẽ tìm việc làm mới. Tốt xấu gì tôi cũng từng là trợ lý của cậu ấy, biết rằng trước đây có không ít công ty muốn cậu ấy đầu quân về chỗ họ. Vì vậy theo manh mối này, tôi hạ quyết tâm tìm ra cậu ấy!
Công sức vò võ bao lâu quả là không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng tìm ra được Thư Trạch vừa mới nhậm chức tổng giám đốc một công ty đa quốc gia chi nhánh tại D thành. Tìm được thông tin này, tôi kích động thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên. Thế nhưng, hiện tại tôi không định vội vàng mà lập tức đi tìm cậu ấy. Tôi phải âm thầm tiếp cận cậu ấy, đem tất cả mọi chuyện phơi bày thật rõ ràng, tránh đánh rắn động cỏ cậu ấy lại chạy mất tiêu. Sau khi tìm được nơi công tác của cậu ấy, tôi còn nắm rõ nơi ở, các nơi thường lui tới. Cậu ấy rời đi mang theo ô tô, nên tôi lên mạng kiểm tra xem có bản ghi chép nào về cậu ấy hay không, muốn biết cậu ấy thường hoạt động ở nơi nào. Quả nhiên tra ra được hai bản ghi chép gần đây về việc cậu ấy đỗ xe trái quy định. Nhưng không ngờ địa điểm lại là khu nhà trọ gần công ty Kỳ Tín của chúng tôi.
Sống mũi cay cay, tôi biết, Thư Trạch vẫn thường âm thầm quay về dõi theo tôi.
Về cơ bản, tôi coi như không quan tâm gì đến công việc tại Kỳ Tín. Không có Thư Trạch ở bên, tôi không có tâm tình công tác. Dù sao thì Trương Khắc cũng đã nói sẽ không sa thải tôi. Tôi thuê một chiếc xe, vừa theo dõi Thư Trạch, vừa phải đề phòng lúc nào cậu ấy sẽ đột nhiên quay về nhìn tôi. Rất nhanh tôi đã biết địa chỉ của cậu ấy, là căn nhà mà công ty hiện tại cấp cho cậu ấy. Nhưng hình như cậu ấy không sống cùng với ai, vì lúc nào tôi cũng thấy cậu ấy chỉ ngồi trong xe ăn qua loa ít sandwich hoặc vài thứ linh tinh khác cho bữa sáng và bữa tối. Nếu cậu ấy đã tìm được mẹ, vậy thì phải ở cùng bà ấy, hẳn là sẽ không phải sống như vậy mới phải.
Tôi ngồi trong taxi từ xa xa nhìn cậu ấy đang đi ra khỏi công ty. Cậu ấy trông tiều tụy hẳn, sắc mặt rất không tốt. Tôi quay sang bảo tài xế lái xe đưa tôi về nhà. Còn tiếp tục nhìn nữa, tôi sợ sẽ không khống chế được mà chạy ra ôm chầm lấy cậu mất.
Theo dõi cậu ấy ba ngày, tôi phát hiện có một ngày tan tầm cậu ấy không về nhà, cũng không đến gần khu Hoàng Gia Hoa Phủ. Vì vậy tôi vội đi theo cậu ấy, phát hiện cậu ấy lái xe đến một trại an dưỡng nằm khá xa nội thành. Cậu ấy đến trại an dưỡng làm gì? Tôi buồn bực, lẽ nào… lẽ nào mẹ của Thư Trạch ở đây?
Tôi đậu ở góc đường đối diện, qua một lúc lâu, Thư Trạch mới đi ra. Chờ cậu ấy đi rồi, tôi mới xuống xe, đi vào trong đó.
“Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm ai?”
Tôi vừa bước vào cửa đã bị một cô hộ sĩ đứng ra ngăn lại.
“A, là như thế này. Mẹ của bạn tôi ở đây nên tôi muốn đến thăm hỏi một chút.”
“Tiên sinh, bệnh nhân của chúng tôi ở đây không thể tùy tiện thăm hỏi. Phải được sự đồng ý của người thân trước.” Cô hộ sĩ mỉm cười xin lỗi.
“Chúng tôi là bạn bè rất thân thiết, mẹ cậu ấy không khác gì mẹ tôi! Tôi chỉ là muốn đến thăm hỏi xem thân thể của bà như thế nào thôi! Không phiền gì chứ. Cô để tôi được đi thăm bà một chút có được không. Tôi sẽ không quấy rầy lâu đâu!” Tôi một mực bám lấy cô hộ sĩ xin được vào.
“Chỗ chúng tôi là trại an dưỡng tinh thần, chứ không phải bệnh viện. Bệnh nhân ở đây chưa bao giờ mắc phải bệnh nào, ngài có thể yên tâm. Nếu như ngài muốn vào thăm, lần sau xin hãy đi cùng người bạn đó của ngài.”
Trại an dưỡng tinh thần? Tôi ngây người. Mẹ Thư Trạch lại…
Mũi cay cay, ngực thực khó chịu.
Thư Trạch của tôi khổ sở mà lớn lên! Cậu ấy đã cô đơn hai mươi lăm năm, cuối cùng tìm được mẹ, thì thượng đế lại nhẫn tâm đùa cợt như thế.
Lúc này, tôi mới hiểu vì sao Thư Trạch lại chia tay tôi. Người đàn ông luôn yêu thương chiều chuộng tôi ấy, Thư Trạch thực chất chỉ là một đứa trẻ nhút nhát cùng hay lo sợ. Cậu ấy vừa kiên cường lại rất yếu đuối, vừa kiêu ngạo lại cũng rất tự ti! Hoàn cảnh thân thế như thế khiến cậu ấy nghĩ rằng mình không thể đối mặt với tôi hay sao?!
Tên ngốc này!
Tôi hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi trại an dưỡng, giờ khắc này chỉ muốn được ở bên Thư Trạch, ôm siết lấy cậu ấy vào lòng.
Tôi gọi xe đi đến nhà trọ của cậu ấy, nhưng lại không thấy ánh đèn hắt ra từ cửa sổ, nhấn chuông cũng không có người ra mở, hình như cậu ấy không về nhà. Cậu ấy đã đi đâu? Tôi quay người, lên xe đến quán bar, lòng thầm mong lần này sẽ không phải thất vọng nữa. Tôi đẩy cửa bước vào, quả nhiên bắt gặp nơi quầy bar bóng lưng cô đơn của Thư Trạch.
Tôi đi đến phía sau cậu, vòng tay ôm lấy cậu, đem mặt dán lên lưng cậu, khẽ gọi hai tiếng.
“Thư Trạch…”
Tôi cảm nhận cơ thể cậu thoáng run lên, sau đó cậu nắm lấy tay tôi, đẩy tôi từ đằng sau ra. Những tưởng rằng cậu ấy sẽ nói những lời kiểu như không cho tôi được quấn quýt bên cậu ấy nữa, nhưng không ngờ cậu ấy lại quay đầu lại, câu đầu tiên nói với tôi lại là:
“Tôi đã nói, không cho anh đến những nơi như thế này nữa mà, sao anh còn dám đến?!”
Tim tôi nhảy nhót, không kiềm được mà lần thứ hai ôm chầm lấy cậu, nhiệt tình hôn lên môi cậu. Cậu không đẩy tôi ra, nhưng cũng không hề đáp lại. Tôi ôm cổ cậu, vùi mình trong lòng cậu, kiên trì khiêu khích đôi bờ môi kia. Cuối cùng, cậu ấy cũng đáp lại, vòng tay siết chặt thắt lưng tôi, hé miệng nhiệt tình hôn trả.
Nhiệt liệt của cậu ấy là sự say đắm khó có thể cưỡng lại, nhưng vẫn mang chút hơi thở tuyệt vọng. Tôi thích cậu vì bộ dáng vì tôi mà không thể kiềm chế của cậu ấy, nhưng tuyệt vọng của cậu ấy khiến lòng tôi đau. Cậu ấy ôm hôn một lúc lâu mới buông ra. Mắt tôi phủ một tầng nước khiến mọi thứ trở nên mơ hồ. Thư Trạch đẩy tôi ra, vẻ mặt vừa bi thương lại vừa như tự trách. Tôi muốn cười quá, Thư Trạch của tôi, không ngờ lại là một thằng nhóc đáng yêu đến thế! Thế nhưng, tôi cười không nổi.
Cậu ấy ôm tôi xong, muốn rời đi, nhưng lại bị tôi kéo lại. Tôi vùi vào trong lòng cậu, quấn quýt như rắn không chịu buông.
“Dương Duệ, đừng như vậy. Chúng ta đã chia tay rồi.” Thư Trạch khổ sở nói ra câu “đừng như vậy”, nhưng lại không có vẻ gì là muốn đẩy tôi ra.
“Chia tay là tự mình cậu nói. Tôi đã đồng ý đâu! Cậu định chạy trốn khỏi tôi sao?!” Tôi siết sao ôm cậu, mặt chôn trong vòm ngực cậu mà bần thần.
“Anh… Anh trở thành kẻ thích bám riết lấy người khác từ bao giờ thế?”
“Là tôi muốn quấn lấy cậu đấy! Cậu đã đáp ứng cùng tôi đi đến hết cuộc đời, đã đáp ứng sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi. Tôi đã cố gắng để tin tưởng, vậy mà cậu lại chạy mất! Đâu có dễ dàng như vậy chứ!” Tôi ôm cậu, nghiêm khắc nói.
“Xin lỗi! Nhưng tôi thực sự không có lòng tin sẽ đem đến cho anh hạnh phúc!” Thư Trạch khổ sở cúi đầu, giọng nói cũng run run.
“Nhưng tôi tin tưởng cậu! Không vì bất kì một điều gì cả, chỉ là tin tưởng cậu mà thôi! Dù cậu không có lòng tin cũng không quan trọng, tôi tin chúng ta sẽ có thể có được hạnh phúc!”
“Dương Duệ, anh hãy quên tôi đi… Những hứa hẹn trước đây không thể thực hiện được nữa, xin lỗi!”
Thư Trạch ôm siết lấy tôi, rồi dứt khoát đẩy tôi ra, rời khỏi quán bar.
———o0o———
(*) It’s not goodbye: bài hát do Laura Pausini trình bày, vừa nghe vừa đọc chương này thấy thật hợp tâm trạng mà T^T
Link nghe nhạc
(**) Queer As Folk: là Tv Show series của Mỹ, (thường được gọi là Queer as Folk US, để phân biệt với phiên bản gốc của Anh (Queer as Folk UK) gồm 5 season, được sản xuất từ năm 2000 đến 2005.
Queer as Folk được ca ngợi như bộ phim đầu tiên mô tả chân thật nhất cộng đồng gay, nó không chỉ mang đến những góc khuất chưa từng được biết, mà còn khiến mọi người shock vì sự thực mà những người làm phim đã hết mình thể hiện. Sex, thuốc lắc, tiệc tùng, nghiện ngập, sự kỳ thị, sự phân biệt đối xử với gay, sự tẩy chay của xã hội, những vụ hành hung, cả những khó khăn trong cuộc sống của họ để tìm được chỗ đứng của mình trong cuộc sống và tìm được tình yêu đích thực, tất cả đều được thể hiện không một chút che đậy.