Khoảng Cách Từ Dạ Dày Đến Trái Tim

Chương 29: Chương 29




CHƯƠNG 29

Sâu trong tâm khảm mỗi người, đều tồn tại một chiếc hộp Pandora

Căn hộ của Thư Trạch cách nhà của chúng tôi không xa. Ở cái thành phố bé nhỏ nơi tôi sinh ra và lớn lên này, giá cả thuê nhà cũng thấp hơn nhiều so với D thành. Sau nhiều ngày suy nghĩ mãi, tôi lại lần nữa mang Thư Trạch về nhà. Nếu còn ý định tiếp tục bên nhau, thì đương nhiên không thể không thưa chuyện với ba mẹ. Cũng may là trước đó đã từng cho cậu ấy diện kiến phụ huynh một lần rồi, vậy nên lần này tôi cũng không cảm thấy lo lắng lắm. Nhưng mà Thư Trạch thì lại khẩn trương muốn chết. Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng lần này cậu ấy đã mắc phải cái tội chọc giận tôi không nhẹ, nên sợ ba mẹ tôi sẽ quở trách một trận đây mà.

“Nó đến đây làm gì?! Con với nó không phải đã chia tay rồi à?!” Mẹ tôi sau khi nhìn thấy Thư Trạch, sắc mặt liền chẳng lấy gì làm hòa nhã.

“Bác, con xin lỗi. Là con không tốt. Vừa rồi là có chút hiểu lầm với Mao Mao thôi ạ. Bây giờ con xin chủ động được xin lỗi anh ấy.” Không đợi tôi mở lời, Thư Trạch đã nhanh miệng giải thích trước.

“Mẹ, thực ra là do con quá tùy hứng thôi ạ. Chuyện này không thể trách Thư Trạch được.” Mẹ tôi vốn đã không mong đợi gì được nhìn thấy Thư Trạch, lúc này mà tôi không đỡ lời cho cậu ấy, khẳng định cậu ấy sẽ bị làm cho bẽ mặt.

“Thôi cùng vào ăn cơm đi!” Ba tôi liếc mắt sang thấy chúng tôi, rất uy nghiêm mà lên tiếng.

Trên bàn cơm, cả bốn người đều yên lặng không nói gì. Dù sao thì ba mẹ tôi cũng chẳng thể thản nhiên coi Thư Trạch như một đứa con dâu được. Cơ mà ba mẹ đã cùng xuống bếp làm một bàn ăn thịnh soạn như vậy, cũng coi như là thịnh tình khoản đãi rồi. Thư Trạch ngồi trên bàn cơm có chút khách sáo, chỉ cúi đầu vội vàng gắp rau cho tôi, lại rất cẩn thận giúp tôi gỡ xương cá, lột da thịt gà. Vì tôi khá là đểnh đoảng, mỗi lần gỡ xương đều gỡ không hết, nên trước đây lúc sống cùng nhau, việc này toàn là Thư Trạch giúp tôi. Dùng cơm xong, Thư Trạch rất nhanh nhẹn xắn tay thu dọn bát đũa.

“Không cần phải thu dọn nữa, ngồi xuống đây nói chuyện đi.” Ba ngăn Thư Trạch lại, gọi tôi và cậu ấy cùng lại gần chỗ ba.

“Bác, con nhất định sẽ chăm sóc cho Mao Mao thật tốt! Mong bác hãy tin tưởng con.”

Thư Trạch ngồi xuống, dè dặt quan sát sắc mặt của ba tôi, thấp thỏm cam đoan. Ba nghe xong, không ngờ lại nở nụ cười.

“Tiểu quỷ mi đến tuổi cũng còn ít hơn con ta, dựa vào cái gì mà cam đoan sẽ chăm sóc được cho nó?! Mi dám chắc con ta cần mi chăm sóc sao?”

“Con… con mặc kệ Dương Duệ có cần con chăm sóc hay không, con vẫn sẽ chăm lo cho anh ấy. Con sẽ nỗ lực làm việc, trở thành người để Dương Duệ có thể dựa vào.”

“Quan hệ của chúng mày không có pháp luật đảm bảo, cũng không có được sự tán thành của xã hội. Muốn thiên trường địa cửu thì chỉ có thể dựa vào hai đứa thôi. Mà tuổi trẻ chúng mày bây giờ làm việc gì cũng qua loa đại khái như thế. Nói thật, nghĩ đến tương lai của chúng mày, ba cũng chẳng lấy gì làm lạc quan lắm, nhưng ba cũng chẳng muốn ý kiến gì nhiều nữa.”

Nghe ba nói một hồi, dứt lời xong, tôi và Thư Trạch đều cúi đầu. Không chỉ riêng ba, ngay cả chính tôi cũng không thấy lạc quan lắm đối với tương lai sau này.

“Bác, con không dám thề thốt gì với bác. Nhưng con và Dương Duệ nhất định sẽ vì hạnh phúc của đối phương mà nỗ lực hết mình. Chúng con đều đã trưởng thành rồi ạ.” Thư Trạch chân thành nhìn ba tôi nói.

“Được. Hai người chúng mày đều là đàn ông, chẳng mấy nữa mà cũng đã sống nửa đời người rồi. Có nhiều đạo lý cũng không cần mấy ông bà già chúng ta phải nói nữa. Dương Duệ đã từng cam đoan chắc nịch với ta, con sẽ đem lại hạnh phúc cho nó. Nó tin tưởng con, vậy nên ta cũng sẽ tin tưởng con.”

Dù không tình nguyện, nhưng có vẻ như quan hệ của chúng tôi đã được gia đình ngầm chấp thuận. Buổi tối, tôi cùng Thư Trạch nắm tay đi dạo trên phố. Từ nhà tôi đến nhà cậu ấy quốc bộ không đến 15 phút. Lúc này đã là chín giờ hơn, người ở đây về cơ bản là không có thói quen sống về đêm, tất cả đều đã về nhà nghỉ ngơi từ sớm. Trên đường cái tuyệt không có bóng người nào, chỉ có ánh sáng nhập nhoạng của đèn đường hắt lên cái bóng trải dài của chúng tôi. Chúng tôi tựa như mấy đứa trẻ con mười bốn tuổi đang nếm trải tư vị của mối tình đầu, nắm tay ai đó, thi thoảng lại liếc mắt trộm nhìn đối phương, sau đó ngây ngốc cười cười.

Đêm, chúng tôi ôm nhau nằm trên giường lớn, thỉnh thoảng lại hôn trộm người nào đó, rồi cười nghiêng cười ngả. Nháo mệt rồi, Thư Trạch liền đột nhiên ôm tôi vào lòng, thương cảm nói.

“Mao Mao, kỳ thực tôi cũng hơi tức giận. Vì anh có thể dễ dàng biến mất khỏi tôi như thế. Tôi đối với anh mà nói có thể chỉ là một người khách qua đường. Nhưng anh thì đã thay đổi cuộc sống của tôi. Tôi có thể rời khỏi D thành, quay về Mỹ, hoặc đến bất cứ một nơi nào đó trên thế giới. Thế nhưng tôi không thể rời khỏi anh, tôi luyến tiếc anh. Nhưng anh thì không giống vậy…”

“Xin lỗi… Từ giờ sẽ không bao giờ… như thế nữa. Nhưng cậu cũng đừng thương tổn tôi nữa nhé.”

“Ừm.”

Thư Trạch vươn tay xoa đầu tôi, sau đó, chúng tôi im lìm chui trong chăn hôn hít nhau.

Cuối tuần, tôi cùng Thư Trạch lái xe về D thành, chuẩn bị đón mẹ của cậu ấy. Về chuyện của mẹ mình, cậu ấy vẫn không muốn nói nhiều với tôi. Tôi biết đó nhất định không phải là hồi ức tốt đẹp gì. Vì vậy cũng cố gắng không đề cập tới. Dù là yêu lại, thì tự đáy lòng cũng vẫn cần giữ lấy một chiếc hộp Pandora.

Thư Trạch dẫn tôi đến phòng bệnh của mẹ cậu ấy thì ngoài ý muốn gặp Tống Trí Viễn.

“Ông tới đây làm gì?! Tôi không muốn nhìn thấy ông!”

Thư Trạch vừa trông thấy Tống Trí Viễn, mặt mày liền lập tức lạnh băng. Suy cho cùng, tôi thấy bản thân Tống Trí Viễn chẳng có gì sai, liền lặng lẽ kéo ống tay áo Thư Trạch. Thế nhưng Thư Trạch lại giật tay tôi ra.

“Thư Trạch…” Tống Trí Viễn có vẻ không vui nhìn Thư Trạch.

“Đừng gọi tôi! Hôm nay tôi tới để đón bà ấy đi. Từ nay về sau mẹ con tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt người nhà họ Tống các người nữa.” Mắt Thư Trạch đỏ hồng lên, kích động nói với Tống Trí Viễn.

“Thư Trạch, đáng ra tôi phải xin lỗi mẹ con cậu. Nhưng khi đó tôi còn quá nhỏ. Sau lại quá nhiều việc đều là do cha chúng ta quyết định.”

“Khi đó còn nhỏ, vậy sau này thì sao?! Ông căn bản là đến giờ chưa từng nghĩ tới phải thừa nhận tôi, chưa từng nghĩ tới phải tìm mẹ tôi. Nhưng mà không sao, tôi cũng chẳng thấy lạ gì đâu!”

Thư Trạch phẫn hận trừng mắt với Tống Trí Viễn, sau đó đi tới trước giường bệnh, nơi có mẹ cậu đang ngồi ngây ra ở đấy, thu xếp hành lý.

“Cậu muốn đưa bà ấy đi đâu?” Tống Trí Viễn sốt ruột tiến lên ngăn cản Thư Trạch.

“Không liên quan đến ông! Nếu tôi không trở về tìm bà ấy, chắc hẳn ông đã quên lãng luôn người phụ nữ điên loạn này đúng chứ! Bây giờ lại vác cái mặt quan tâm này đến thăm hỏi bà ấy sao?! Kỳ Tín tôi từ bỏ! Bất kỳ cái gì của Tống gia tôi cũng không cần! Tôi muốn dẫn bà ấy đi!”

Thư Trạch đẩy Tống Trí Viễn ra.

“Cậu đừng tùy hứng nữa, cậu chăm sóc được bà ấy sao?! Tôi sẽ chăm sóc bà ấy, dành cho bà ấy sự bảo vệ tốt nhất, lúc rảnh rỗi sẽ tới thăm. Cậu cho tôi một cơ hội chuộc tội không được sao?!” Tống Trí Viễn vừa tuyệt vọng lại vừa vội vàng nhìn Thư Trạch.

“Đã quá muộn!”

Thư Trạch chỉ lạnh lùng để lại ba chữ, rồi đem hành lý giao cho tôi, sau đó tự mình cẩn thận đỡ mẹ rời khỏi phòng bệnh.

Trên đường trở về, Thư Trạch một câu cũng không nói. Chỉ có viền mắt đỏ một đường. Tôi cũng chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng, tha thiết nắm tay cậu ấy. Ngồi trên xe sáu tiếng đồng hồ, chúng tôi mới về đến chỗ ở hiện tại của Thư Trạch. Cậu cẩn thận dìu mẹ vào phòng khách, sau đó bê một chậu nước nóng ra để mẹ rửa chân. Tôi nhìn cậu ấy ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận giúp mẹ rửa chân, ngực như thắt lại.

Mẹ của Thư Trạch cũng không quá điên như tưởng tượng của tôi. Bà ấy, khuôn mặt dù đã tiều tụy, không còn trẻ trung gì nữa, nhưng cũng không khó để nhìn ra được hồi trẻ là một mỹ nhân. Mẹ của Thư Trạch rất im lặng, chỉ hay đờ người ra, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm cái gì rất nhỏ. Bà ấy tựa hồ không nhìn thấy người khác, hoàn toàn chỉ sống trong thế giới của mình.

Thư Trạch chăm sóc mẹ đến khi đã ngủ yên vị trên giường, mới trở về phòng ngủ, chui vào trong lòng tôi. Tôi ôm cậu ấy, hôn lên vành tai cậu. Nhẹ nhàng chúc một tiếng, “Ngủ ngon.”

“Anh không có gì muốn hỏi sao?” Thư Trạch ngẩng đầu nhìn tôi.

“Nếu cậu muốn nói, sẽ không cần tôi phải hỏi.” Tôi khẽ cười với cậu ấy.

“Lúc còn rất nhỏ, tôi chỉ biết người trong nhà không thương tôi, cũng không biết là tại vì sao. Lớn lên một chút, tôi mới biết, tôi là con riêng của ông già, mà ông già cũng chẳng hề nhắc đến mẹ tôi. Lại lớn hơn chút nữa, tôi nỗ lực học và đi làm thêm, hạ quyết tâm nhất định phải tìm được mẹ. Tôi một mực vì điều này mà cố gắng. Khi còn bé, tôi tình cờ nghe được ông quản gia nói rằng tôi là do ba từ D thành đem về. Vì vậy, tốt nghiệp xong, tôi không ở lại nước ngoài mà trở lại đây. Tìm thám tử tư điều tra rất lâu mới tìm được bà ấy. Thế nhưng, không ngờ mọi chuyện hóa ra còn có một ẩn tình khác. Hơn hai mươi năm trước, ông già đó đến D thành bàn công chuyện làm ăn, mang theo anh trai cả của tôi, cũng là Tống Trí Viễn. Khi đó ông ta còn chưa tốt nghiệp cao trung, vậy mà lại quen biết mẹ tôi lúc ấy còn lớn hơn ông ta hai tuổi. Mẹ tôi đang làm phục vụ ở một quán bar. Về phần bọn họ khi ấy có những gút mắc gì tôi cũng không rõ, chỉ biết là mẹ hoài thai tôi. Thế nhưng ông già lại không bao giờ chịu để đứa con đầy kiêu hãnh của mình phát sinh bất cứ loại chuyện gièm pha nào, càng không muốn để cốt nhục của Tống gia lưu lạc bên ngoài, nên mới ngay sau khi tôi sinh ra liền ôm tôi đi. Sau đó tuyên bố ra bên ngoài rằng tôi là con ông ta. Người tôi cho rằng là ba, không ngờ lại là ông nội tôi. Người tôi cho rằng là anh trai, không ngờ lại là ba tôi. Nhưng những chuyện này không quan trọng, vô luận ai là ba tôi đi nữa, tôi cũng chưa bao giờ được hưởng tình thương của người cha. Cho tới giờ, tôi vẫn chỉ tồn tại ở Tống gia như một kẻ thừa thãi…”

Tôi ngăn lại bờ môi cậu ấy, không cho cậu ấy nói thêm gì nữa, ôm chặt lấy cậu.

“Vậy hãy sống vì tôi nhé! Tôi sẽ giao trọn tình yêu cho cậu, cho cậu no đầy trong tình yêu thì thôi!”

Thư Trạch nhìn tôi, đột nhiên rơi nước mắt. Sau đó mạnh mẽ ôm lại tôi, hung hăng khuấy đảo môi tôi.

——–o0o——–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.