CHƯƠNG 3
Tình yêu không có sự tôn trọng, sẽ không bao giờ là tình yêu chân chính.
Tôi đặt chế độ chặn cuộc gọi với số của Trữ Uy, tránh cho y lại gọi đến phiền phức! Giờ đây tôi không muốn lại bị y làm ảnh hưởng đến tâm tình, mặc dù cũng có lúc thực mong chờ y gọi đến. Hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tinh thần, tôi bước vào tòa nhà trước mắt.
Một nam sinh cao lớn tuấn tú với nước da màu đồng cổ tiếp đón tôi. Mái tóc cậu ta được chuốt cao cả tấc, mỗi sợi tóc đều dạt dào sức trẻ mà dựng đứng lên. Cậu ta mặc áo hiệu CK, quần jean G-STAR và đôi giầy thể thao của NIKE. Đôi mắt không lớn, cười lên liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền rất to! Đứng cùng với một thanh niên sức trẻ tràn trề như vậy, tôi mới nhận ra tuổi xuân đã thật sự bỏ tôi mà đi mất rồi!
“Xin chào, giám đốc đang họp, phiền anh đợi một lát nữa! Tôi là Tống Thư Trạch, sinh viên thực tập. Còn anh?”
“Dương Duệ.”
Chúng tôi bắt tay, cậu ta nhất định rất mê môn bóng rổ, bàn tay lớn như vậy, hẳn là có thể nắm chắc quả bóng rổ.
Tôi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách. Một lát sau, Tống Thư Trạch đem cho tôi một cốc cà phê. Tôi gật đầu nói cảm ơn với cậu ta. Tuy rằng về lý mà nói những công việc này nên là của mấy cô thư ký, nhưng khi có sinh viên thực tập thì coi như là có được một đàn em vạn năng để sai vặt! Và tất cả mọi người đều phải trải qua quá trình này!
Tôi ngồi đợi đại khái khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Tống Thư Trạch mới đi đến nói cho tôi biết giám đốc đã họp xong, muốn tôi đi vào gặp.
Giám đốc Trương so với tưởng tượng của tôi trẻ hơn rất nhiều, chỉ trên dưới ba lăm ba sáu gì đấy. Vóc dáng không cao lắm, ánh mắt mang theo vẻ khôn khéo cùng lanh lợi. Tôi trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây với anh ta, đồng thời trình bày rõ hoàn cảnh hiện tại của công ty mình, mong muốn anh ta có thể giúp đỡ. Anh ta nói tôi cứ về chờ tin tức, Ngày thứ hai, tôi nhận được điện thoại của anh ta, muốn tôi đến công ty anh ta nói chuyện.
“Tình hình hiện tại của công ty anh tương đối khó giải quyết, không đạt đủ yêu cầu để được cho vay. Hơn nữa, công ty nhỏ như vậy rất khó có thể đảm bảo khả năng hoàn trả nợ. Vạn nhất hôm nay cho các anh mượn tiền, ngày mai các anh tuyên bố phá sản thì sao?”
Những lời này không nằm ngoài dự liệu của tôi, bởi vì đã phải nghe vô số lần ở mấy công ty trước! Ngay khi tôi nghĩ đã hết hi vọng thì lời nhận xét của anh ta lại có chiều hướng thay đổi.
“Tuy nhiên, cũng không phải là không có biện pháp! Anh là người đại diện đi mượn tiền. Mà lãi suất ở chỗ chúng tôi chỉ bằng một phần ba so với ngân hàng. 200 vạn cũng không nhiều, bất quá chỉ coi như mua một căn nhà nhỏ! Anh có thể lấy danh nghĩa của anh để mượn tiền!”
Tôi thoáng do dự, công ty đâu phải của tôi! Muốn mượn thì cũng phải là ông chủ của tôi chứ! Thế nhưng nghĩ đến ánh mắt khinh thường của ông ta, cộng với giọng điệu kiêu ngạo của Trữ Uy trong điện thoại, tôi thực không cam lòng! Một thoáng ấy tôi như bị ma quỷ ám, quyết tâm để cho Trữ Uy và lão già kia phải chống mắt lên nhìn! Để cho bọn họ biết tôi không phải là không làm được gì khi không còn Trữ Uy! Hơn nữa, tôi cũng không nghĩ chỉ vì 200 vạn mà công ty tôi phá sản được.
Vì vậy, rất nhanh gọn, tôi đã hạ bút ký thỏa thuận, từ nay về sau tự vác trên lưng mình món nợ 200 vạn! Nếu như Trữ Uy mà biết việc này không chừng sẽ cười tôi thối mũi mất!
Kỳ Tín làm việc quả nhiên năng suất, vừa ký thỏa thuận xong, tôi lập tức nhận được chi phiếu 200 vạn. Buổi chiều tôi về công ty đưa cho ông chủ, mặt ông ta lập tức nở như hoa.
“Ha ha, tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu! Dương Duệ, cậu đúng là một nhân tài trẻ tuổi!”
Nhân tài? Hừ! Chẳng phải lúc trước còn nói “Ngoại trừ Trữ Uy, cậu thì làm gì còn cách nào khác?!” sao. Tôi cười nhạt, nhìn vẻ mặt đáng ghê tởm của lão già trước mắt.
“Ông chủ, số tiền này nhất định phải nhanh chóng hoàn trả lại. Tôi là người đứng tên đấy!”
“Cậu yên tâm! Tốt xấu gì chúng ta cũng là một công ty lớn, 200 vạn có là gì chứ! Hạ bút một cái là có thể trả được ngay chứ gì. Đây là công ty của tôi, tôi sẽ nhanh chóng trả tiền cho cậu!”
Ông ta cười vỗ vỗ vai tôi, lập tức tuyên bố thăng chức tôi làm phó giám đốc.
Buổi tối sau khi tan tầm, thấy tâm tình mình hôm nay cũng không tệ, tôi muốn mời Đại Hùng và Ny Ny ăn một bữa ngon ngon. Vừa bước ra khỏi công ty, đang chuẩn bị gọi điện cho Đại Hùng thì Trữ Uy đã từ đâu xông đến không nói không rằng kéo tôi lên xe.
“Có chuyện gì?”
Tôi không cố giãy giụa, theo y lên xe. Đứng giữa đường chúng tôi không tranh cãi hay to tiếng câu nào. Tôi cố gắng giữ giọng điệu bình thản, Trữ Uy kiềm nén tức giận, không tiếp lời, chỉ nhấn ga khởi động xe chạy đi.
“Dừng lại! Chúng ta đã sớm không còn chuyện gì để nói với nhau nữa hết!”
Tôi cố sức áp chế thanh âm của chính mình, không muốn to tiếng ầm ĩ với y, không muốn thất thố trước mặt y, càng không muốn để y biết kỳ thực xa y tôi rất đau lòng, mà gặp lại y lòng tôi lại càng đau đớn!
“Câm miệng cho tôi!”
Y rống lên với tôi, sau đó phi xe chạy đi như gió. Tôi đương nhiên nhận ra con đường này, đường về nhà, chỉ là nơi quay về không phải là nhà của tôi mà thôi!
Trữ Uy cho xe vào gara, sau đó kéo tôi xuống xe, túm vào thang máy, lôi vào trong nhà.
“Tôi đã bảo cậu về cơ mà! Cậu rốt cuộc tính đùa giỡn cái gì?! Tôi giữ thể diện cho cậu vậy còn chưa đủ sao, cậu còn muốn thế nào nữa?!”
Y nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, tựa như vừa mới phải tha thứ cho một kẻ đã làm sai không còn gì để biện bạch! Nực cười, lẽ nào tôi còn thiếu y thứ gì? Còn muốn bắt tôi phải làm sao nữa?
“Tôi chẳng muốn thế nào cả! Trước cũng đã nói rất rõ ràng, chúng ta chia tay, và là anh đá tôi! Kẻ hèn mọn như tôi đáng nhẽ không nên không biết tự lượng sức mà bám dính lấy người ưu tú như anh! Vậy nên cuộc đời rộng lớn sau này, chúng ta đường ai nấy đi. Anh có thể yên tâm, tôi sẽ không bao giờ dây dưa gì đến anh nữa đâu.”
“Cậu phát điên phát khùng cái gì vậy! Tôi còn chưa hỏi tội cậu dám ra ngoài… Mẹ kiếp! Cậu còn nói bỏ cái gì! Trữ Uy tôi đây mẹ nó có loại đàn ông đếch nào mà không tìm được! Cậu còn lấy cái đếch gì mà dám làm bộ làm tịch trước mặt tôi?”
Tôi làm bộ làm tịch? A ha ha! Tôi cười to! Ngực như bị ai đó kéo căng đau đớn!
“Anh còn chưa hỏi tội tôi dám ra ngoài…? A~ tội thực là to! Nhưng tôi tính lại cho xem nhé! Năm năm qua anh ra ngoài vô số lần… khiến tôi không thể nhịn được nữa! Đúng vậy ~ Trữ Uy anh thanh niên tài tuấn, mỹ thiếu niên nào mà không tìm được?! Vậy nên cái loại đàn ông một xấp tuổi dung mạo tầm thường như tôi diễm phúc được lọt vào mắt xanh của anh, đáng ra phải biết vui sướng mà quỳ xuống hôn ngón chân của anh mới phải chứ nhỉ?! A~ tôi và anh đúng là chẳng còn chuyện gì để nói với nhau nữa hết!”
Mũi tôi đã cay xè, thế nhưng mắt vẫn trơ ra như bị trát sáp! Đây là mối tình mà tôi chờ đợi suốt năm năm! Đây là người tôi yêu suốt năm năm! Thực không muốn nghe cái gì mà nói “tâm đã như tro nguội”! Sến súa mà phiến tình quá mức! Lúc này tôi chỉ cảm thấy chẳng còn gì để nói mà thôi…
Tự cho mình một chút mặc niệm cùng thương cảm cho tình yêu đáng buồn cười của mình!
“Cậu… OK, chúng ta trước hết tạm gác chuyện này lại! Chiều nay ông chủ của cậu đột nhiên gọi điện nói cậu đã mượn được tiền! Chuyện gì đã xảy ra?! Tình hình tài vụ của công ty các cậu và ngay cả cậu cũng làm đếch gì có khả năng trả được nợ! Mấy công ty tài chính chắc chắn không thể có cái nào đồng ý cho các cậu vay! Nói, cậu rốt cuộc đã làm gì mà mượn được tiền?”
Trữ Uy tựa hồ không muốn tiếp tục dây dưa về chuyện bất lợi cho y, nên lập tức thay đổi đề tài. Mà đúng là Trữ Uy làm trong ngành tài chính, đối với tình trạng hiện tại của công ty tôi xác suất có thể vay tiền được hay không, y nhất định rất rõ ràng! Chỉ là tôi thực chẳng hiểu vậy thì liên quan đếch gì đến y!
“Quan hệ gì đến anh? Chẳng phải anh đã nói ngoài dựa vào anh ra tôi chẳng còn cách nào nữa hay sao? Giờ tôi mượn được tiền rồi thì anh thất vọng?”
“Mẹ kiếp! Tôi là sợ cậu bị người ta lừa! Trừ phi là cho vay nặng lãi, bằng không kẻ nào ngu ngốc mà cho công ty cậu vay, nhỡ nó phá sản thì đòi bằng niềm tin à!”
“Không khiến anh quan tâm! Tiền đó cũng không khiến anh trả hộ!”
“Cậu cho là mượn được 200 vạn này là công ty cậu có thể xoay chuyển tình thế? Đừng tưởng bở! Sổ sách công ty cậu nợ nần ghi chép lộn xộn như thế, đóng cửa chỉ còn là vấn đề thời gian thôi! Khoản tiền đó nếu không phải đứng tên cậu, thì tôi cũng chẳng quan tâm làm gì!”
Lời Trữ Uy nói khiến tôi toàn thân lạnh lẽo! Thật là vậy sao? Tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi không nhà không xe, trong tài khoản chỉ có hơn hai vạn gửi ngân hàng, 200 vạn này đến bao giờ mới trả được đây? Lúc này, tôi mới đột nhiên nghĩ đến lúc Kỳ Tín cho tôi mượn tiền cũng không hề yêu cầu tôi thế chấp hay bảo đảm cái gì, chỉ xuất ra một bản hợp đồng dài bảo tôi ký vào, mà lúc đó tôi cũng không hề đọc kỹ trên đó viết gì. Nói không chừng trong đó đặt ra rất nhiều những điều khoản khủng khiếp mà tôi không chú ý! Lúc này, nỗi sợ bất chợt dâng lên trong tôi.
Tôi liều mạng đi xoay sở khắp nơi, muốn chứng minh mình là một người đàn ông có năng lực, muốn chứng tỏ bản thân không cần phải dựa vào Trữ Uy hay bất luận kẻ nào, thế nhưng tất cả những nỗ lực ấy lại chỉ khiến tôi đứng trước mặt Trữ Uy càng trở nên ngu xuẩn. Không cách nào hình dung nổi tâm tình của mình lúc này, cảm giác tự ti, vô lực, xấu hổ khiến tôi suýt rơi nước mắt. Tôi cắn răng chịu đựng không cho chính mình trở nên đáng thương trước mặt y.
Có lẽ sắc mặt tôi lúc này đây đã cắt không còn giọt máu nên Trữ Uy mới nhìn tôi với vẻ cười đắc thắng như vậy. Y lại gần, kéo tôi vào lòng trấn an, tựa như nhà vua đương an ủi người hầu hay tiểu cẩu của ông ta.
“Không sao, bảo bối! Coi như là cậu đi mượn tiền người ta, đừng sợ, tôi giúp cậu hoàn trả!”
Giọng điệu của y thật bình thản, tựa hồ 200 vạn đối với y mà nói chẳng khác nào 200 tờ giấy vụn! Thế nhưng, 200 vạn này lại lấy đi tôn nghiêm của tôi trước mặt y!
“Tôi không cần anh trả giúp! Anh có tiền thì oai lắm chắc? Nói cho anh hay, dù có phải bán nội tạng tôi cũng không cần anh giúp! Chúng ta hết rồi! Hết! Hết!”
Tôi xô y ra, điên điên khùng khùng rống vào mặt y. Rốt cuộc cũng không khống chế được tâm tình của mình. Y bị tôi đẩy suýt ngã, liền giơ tay đấm tôi một phát.
“Cậu rốt cuộc nổi khùng cái gì? Đừng có không biết tốt xấu nữa được không?! 200 vạn tôi không tiếc giúp cậu trả, mẹ nó cậu còn muốn như thế nào nữa?!”
Trữ Uy gầm lên với tôi, mặt tôi lần thứ hai bị đánh cho rướm máu. Tôi không đánh trả, bị y nã tiếp một quyền.
Đây là ý tốt của y dành cho tôi? Chỉ tiếc là y đơn phương bố thí còn tôi không tiếp nhận được cái loại hảo ý ấy! Nhận của y 200 vạn xong thì tôi thực sự cái gì cũng không còn nữa! Tình cảm, tôn nghiêm, cơ thể của tôi, không phải chỉ cần một nhát 200 vạn là có thể mua đứt như thế!
Cuối cùng, tôi liếc y một cái, xoay người về phía cửa. Thế nhưng tay còn chưa kịp chạm vào nắm cửa, đã bị Trữ Uy giật lại, kéo vào phòng ngủ.
Y ném tôi lên giường, chồm người ép tôi xuống, bắt đầu thô bạo xé mở quần áo tôi. Tôi liều mạng phản kháng! Vì sao y còn chưa chịu chia tay trong vui vẻ?! Vì sao ngay cả lúc biệt ly vẫn còn muốn làm cho tôi nhục nhã?! Tuy nói tôi còn lâu mới cao to bằng y, nhưng tốt xấu gì cũng là một thằng đàn ông. Y muốn chế phục tôi cũng không dễ dàng gì, vậy nên y đánh tôi, một quyền này rất mạnh, khiến đầu tôi đau đến suýt ngất xỉu. Nhân cơ hội này, y dùng áo sơ mi trói hai tay tôi lại cột tại đầu giường. Sau đó, y xoay người xuống giường, rút một cái hòm từ dưới gầm giường ra, bên trong chứa đủ các món đồ chơi. Trước đây hồi còn sống chung, Trữ Uy thỉnh thoảng cũng thích mượn toys để tăng tình thú. Thế nhưng đối với mấy thứ này, tôi từ đầu tới cuối đều sợ hãi sâu sắc. Trữ Uy dù biết rõ tôi không thích những thứ này, nhưng vẫn cố tình ép tôi phải chơi với y.
“Buông ra! Đừng bức tôi hận anh!” Tôi thực sự sợ hãi, đôi mắt nhìn y đã đỏ hồng.
“Hận tôi? Mẹ kiếp tôi sẽ làm cho cậu phải nuốt trở lại những lời này?! Cứ hận đi!”
Y lấy ra một sợi dây, đem tay tôi trói thật chặt, rồi chặn miệng tôi bằng một cái đai. Sau đó, y tách hai chân tôi ra, kéo căng về hai phía, dùng sợi dây buộc hai mắt cá chân lại cột lên hai cái cột đầu giường. Cơ thể tôi bị mở lớn, bộ vị khuất nhục nhất không một chút che đậy bày ra trước mắt y.
Y không dùng bất cứ chất bôi trơn nào, chỉ luồn ngón tay vào khai mở vài cái, liền lập tức đem thứ thô to của y hung hăng tiến vào cơ thể tôi. Tràng bích truyền đến cảm giác buốt nhói khiến tôi đau đến hai hàng lông mi nhăn tít lại, cổ họng bật ra tiếng nức nở đầy thống khổ.
“Đau sao? Tôi chính là muốn cậu nhớ kỹ cái loại đau đớn này! Tôi phải để cậu nhớ kỹ, trừ khi tôi muốn cậu đi, bằng không cậu đừng mơ tưởng có thể rời bỏ tôi!”
Thân thể y kề sát, hai tay vuốt ve bờ mông tôi, rồi đột nhiên cắn mạnh lên ngực trái của tôi một cái khiến tôi phải hét lên vì đau đớn, nhưng miệng bị bịt kín lại chỉ có thể phát ra tiếng “ư ư” khổ sở. Y động tình liếm lên vết máu, tà mị mỉm cười nhìn tôi, như một dã thú luật động điên cuồng trên người tôi. Trông y giờ đây chẳng khác gì một con quỷ hút máu chui ra từ địa ngục khiến tôi không khỏi sợ hãi!
Tuy rằng Trữ Uy chưa bao giờ là một tình nhân dịu dàng. Nhưng lúc này đây, tôi đã thật sự bị y làm cho đau đến nhớ mãi! Thân thể quá đỗi đau đớn, nhưng cái đau ấy nào có đáng là gì so với nỗi thục nhã xâm nhập tận cốt tủy này. Nó khiến cả thể xác lẫn linh hồn tôi đều chẳng thể chịu đựng nổi.
——-o0o——-